Atsuhina Whiteknuckle
Phải mất một lúc, nhưng gì đến rồi cũng sẽ đến.
***
***
Họ lặng ngồi đó, chuyến tàu dài-mười-hai-phút dường như mất đúng ngần ấy thì giờ để tới nơi. Nó vụt qua giữa họ và mặt trời đang dần ló rạng, đổ bóng lên người họ trong một nhịp điệu hoàn hảo. Atsumu chăm chú quan sát rải nhựa đường nứt vỡ đằng trước xe và cái bóng đoàn tàu nhảy múa trên đó, để bản thân hòa lẫn vào âm thanh của động cơ tàu, gắng suy nghĩ xem liệu có cách nào để chui tọt xuống mà trốn trong toa hành khách không.
Hắn vẫn tiếp tục nghiến răng, hệt như cái đêm Oliver rời khỏi ấy. Hắn chợt nghĩ rằng có khi bản thân cũng không cần biết xem sự biến mất của Oliver có mang ý nghĩa gì khác hay không; có lẽ hắn đã biết trước rằng tự thân nó đã là một điềm báo cho những điều rồi sẽ xảy đến, giống như vết sờn trên một chiếc áo len ngầm báo hiệu rằng sớm thôi chiếc áo rồi sẽ bung chỉ hoàn toàn. Atsumu rờ tới mép chiếc áo phông của mình. Như sự thiếu vắng của một thành viên báo hiệu rằng sớm thôi ban nhạc ấy cũng sẽ tan tác. Hoặc một chiếc xe van với bốn người, nay chỉ còn lại có ba.Có lẽ hắn làm vậy bởi mọi thứ khiến hắn nghĩ đến Osamu, hoặc bởi hắn đang nghĩ tới Oliver, giờ đây anh gợi cho hắn nhớ tới Osamu. Atsumu nhìn sang Sakusa, cậu vẫn đang ngồi bên cạnh hắn và cứ thế làm thinh, mắt hướng về những tia sáng mặt trời nhấp nháy. Cậu không phải một giọng ca chính đã rời đi như Osamu và Oliver, nhưng cậu cũng khiến hắn bất giác nhớ tới họ. Atsumu ngoảnh đi chỗ khác. Hắn đã muốn bóp cổ Sakusa lúc cậu đang nói chuyện điện thoại, để xem hắn có thể khiến cậu bận tâm về độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại hay không. Sự im lặng nhẫn tâm đến từ phía cậu cũng đang giày vò Atsumu như những vết sờn trên chiếc áo len của hắn. Điềm báo rằng sự hiện diện của Sakusa tại đây cũng chỉ phù du như Oliver và như Osamu ngày trước.Mất chừng mười hai phút để đoàn tàu đi qua. Atsumu không xem đồng hồ trên radio của xe để kiểm tra lại. Sự biến mất của nó được đánh dấu bởi cái bóng của đuôi tàu vụt qua họ, và Sakusa giơ tay lên để che đi ánh mặt trời. Thanh chắn ngang chậm chạp nâng tấm thân kim loại của mình lên, khẽ rên rỉ để tiễn cả ba đi qua. Sakusa vẫn chưa khởi động xe. Họ ngồi đó, trên chiếc xe van bất động trên con đường ở giữa một cánh đồng lúa. Tiếng Atsumu hòa lẫn vào tiếng động cơ xe."Ảnh chuyển tới Hokkaido hả?" Bokuto hỏi.Atsumu và Sakusa tỏ ý lảng tránh. Bokuto ngồi thẳng, tỉnh táo, đang nhìn lại cả hai. Anh đang chôn mình ở ghế sau với hàng đống thiết bị mà anh đã lấy làm chỗ ngủ cả buổi chiều. Trong một khắc, Atsumu tự hỏi, không biết Bokuto đã tỉnh từ lúc nào, không biết anh có nghe được phần nào của cuộc điện thoại ban nãy không; song hắn thôi không nghĩ nữa khi nhận ra thế cũng không thành vấn đề, bởi Bokuto hoàn toàn có thể đánh hơi thấy những chuyện thế này. Sakusa và Atsumu khẽ liếc nhau. Trong thoáng chốc, Atsumu cảm thấy mình như một người cha vốn xa cách con cái đang đáp lời chúng rằng phải, ta và mẹ đang chuẩn bị ly dị, hoặc thứ gì có sức nặng tương đương. Cảm giác mặc cảm của hắn bỗng bị tách ra và được phân phát lại: mặc cảm, lẫn thương hại Bokuto. "Ờ," Atsumu nói. Bokuto gật đầu, trầm ngâm. Anh nhìn chằm chằm về phía mặt trời mà không chớp mắt trước khi quay qua phía Atsumu. "Chà," anh nói. "Tụi mình sẽ cần một giọng ca mới."Sakusa quay ra và khởi động xe, thế rồi cả bọn băng qua đường ray. "Ờ." Atsumu đáp. Giọng nói phát ra từ miệng hắn nghe thật lạ lẫm với chính hắn. "Cứ từ từ," Bokuto nói. Anh đang rút ra điện thoại của mình. Atsumu lặng lẽ quan sát. "Anh có quen nhóc này."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com