TruyenHHH.com

Atsuhina Whiteknuckle

Phải mất một lúc, nhưng gì đến rồi cũng sẽ đến.

  

***
  

"Atsumu, làm ơn bỏ chân ra khỏi cái bảng đồng hồ hộ cái."

"Có sao đâu mà."

Sakusa đưa điện thoại ra xa mặt mình lần nữa. "Có sao đấy. Bỏ chân ra khỏi cái bảng đồng hồ ngay đi."

Atsumu lắc đầu, không hề di chuyển chân mình ra khỏi bảng đồng hồ, rồi cứ thế nằm dài ra ghế phụ lái. Tấm đệm lót oằn xuống dưới trọng lượng của hắn. Hắn vươn tay tới nút bấm trên radio vào lần thứ bao nhiêu không biết, trong bụng thầm mong là Sakusa sẽ túm lấy cổ tay gã, và cậu ta làm thật. Cả hai nhìn nhau qua lớp khẩu trang của Sakusa.

"Chân," Sakusa nói. Giọng nói của Oliver nghe rè rè qua loa điện thoại. Sakusa? Atsumu nghe thấy giọng của anh ta. Em vẫn ở đó chứ?

Có, cậu ta đang ngồi đây, Atsumu nghĩ. Cả hội đã ngồi trên con xe 98' Toyota của Bokuto, chỗ có đường tàu cắt ngang ở giữa một cánh đồng lúa nước được đâu đó mười phút đồng hồ, không thấy tăm hơi chuyến tàu nào. Kể từ khi họ đỗ lại, vẫn chưa có chuyến nào, và Sakusa và Atsumu đã đứng ngồi không yên trong im lặng được vài phút trước khi Sakusa bảo rằng mình sẽ điện cho Oliver. Bokuto ngủ miết ở ghế sau, rơi vào một giấc ngủ sâu trong trạng thái lơ đãng hoàn toàn thảnh thơi. Vẫn chưa có chuyến tàu nào.

Atsumu nhìn chằm chằm vào khoảng trống của đường ray nơi có ánh nắng lọt qua và thanh chắn đường ở phía trước trong lúc hai ngón cái của Sakusa lướt nhẹ trên màn hình để bấm số điện thoại của Oliver, và điện thoại đổ chuông, lần thứ nhất, rồi lần thứ hai. Atsumu nheo mắt nhìn thanh chắn đường. Vẫn chưa có chuyến tàu nào. Phải gọi cho anh ấy, Sakusa nói, điệu bộ lãnh đạm đến đáng ngạc nhiên, còn Atsumu thì hoàn toàn không bằng lòng trước ý tưởng ấy. Đợi đâu có ích gì, Miya.

Điện thoại của Sakusa bất ngờ ngừng rung khi Oliver nhấc máy. Sakusa đấy à? Nghe đến đấy Atsumu ngay lập tức nhấn vào nút BẬT của radio trên xe bằng ngón trỏ để cắt ngang lời anh. Sakusa định túm lấy cổ tay hắn nhưng không kịp. Tiếng nhạc heavy metal giật đùng đùng khắp ô tô. Bokuto không hề tỉnh dậy. Sakusa tắt nhạc đi, liếc Atsumu, rồi xin lỗi đầu dây bên kia: Xin lỗi anh, Oliver. Đấy là Atsumu. Atsumu muốn siết cổ cậu ta. Hắn muốn siết cổ Oliver.

Năm phút trôi qua, vẫn ở đoạn đường có tàu cắt ngang, chân của Atsumu vẫn đặt trên bảng đồng hồ, còn cổ tay hắn đã nằm gọn trong tay của Sakusa. Vẫn cái tiếng rè rè của giọng Oliver phát ra từ chiếc iPhone của cậu ta. Sakusa à? Em nghe rõ không? Ý anh là-

"Tao đếch bỏ chân khỏi cái bảng đồng hồ đâu."

"Ừ đấy, mặc xác mày."

Giọng Oliver vang lên: Sakusa? Nghe thấy anh không? Anh bảo mày là-

Và Sakusa áp sát điện thoại lên má để ngăn không cho Atsumu nghe được rồi buông cổ tay hắn ra. Hắn thu tay lại, di chuyển tới lui ở chỗ nút chỉnh âm lượng. Hắn nhấn vào đó. Tiếng nhạc heavy metal tiếp tục phát ở một mức âm lượng nhỏ vừa.

Mấy tháng nay Oliver đã bàn bạc riêng với Sakusa về chuyện rời ban nhạc. Cuộc điện thoại này là về nó. Oliver vẫn chưa nói với ai khác, và anh ta không biết là Atsumu có biết về vụ này. Atsumu chỉ tình cờ biết do Sakusa đã vô tình cho hắn hay hồi tuần trước, đêm sau một buổi biểu diễn nhỏ, từng từ phát ra giữa không khí về đêm lạnh lẽo trong lúc cả hai đang cất dọn đồ đạc để ních vào cốp chiếc xe van của Bokuto. Đêm đó Oliver đã mất dạng kể từ lúc cả hội rời sân khấu, rời đi để giải quyết một số công chuyện không xác định mà anh đã bận bịu với chúng trong cả tuần trước đó.

"Không, nhưng mà nó cũng có lý." Sakusa đã nói. Atsumu đã bắt đầu nổi cáu kể từ khi kết thúc buổi diễn, thầm thì chửi rủa Oliver và không thèm mặc cả áo khoác, cứ thế nghiến răng ken két trong lúc dọn bộ âm ly lên xe của ban nhạc. Sakusa khẽ đưa mắt nhìn hắn, tay chuyền cuộn dây cáp ra chỗ Atsumu. "Việc ảnh bỏ ấy. Tối nay bạn gái muốn gặp ảnh. Có thứ gì đó về chuyện hợp đồng. Anh bảo tao là tháng sau cả hai người họ sẽ chuyển tới Hokkaido."

Và rồi bàn tay của Sakusa khựng lại giữa không trung khi cậu bất chợt nhận ra điều ấy có nghĩa là gì.

Atsumu chồm dậy từ chỗ nằm của mình trên giường ngủ của xe. Sakusa vẫn ở nguyên tại chỗ. Có một khắc ngắn của sự im lặng tuyệt đối trước khi Atsumu mở miệng. "Tháng tới ảnh chuyển tới Hokkaido?"

Sakusa nhìn không chớp mắt, liếc dọc bãi đỗ xe trống không. Bóng Bokuto thấp thoáng ở đằng xa, đang nán lại và buôn chuyện với hai khách quen của quán bar, họ đã ở lại để hỏi mua một vài bản album của nhóm. Tiếng cười của anh vọng lại xuyên suốt bãi đỗ tối om. Điệu cười của một người hoàn toàn thảnh thơi bởi không hay biết gì. Ấy là show diễn thứ ba của họ trong ba đêm vừa qua; cả bọn sẽ đón Oliver sớm hôm sau để đi về hướng tây, diễn thêm bốn show nữa. Nhịp nhạc từ từ lấp đầy không khí. Đám đông nhiều dần lên. Đêm về khuya hơn, dài hơn.

"Ờ," Sakusa nói. "Chắc thế."

Chiếc giường trên xe van như đang oằn xuống dưới chân Atsumu. Ánh nhìn đọng lại trong mắt Sakusa dường như nhòe nhoẹt đi dưới ánh đèn đường. Có thứ gì đó nham hiểm, lạnh lẽo náu trong ruột gan Atsumu.

"Ờ," hắn đáp.

Oliver chẳng nói gì với Atsumu, kể cả sau đó, vào sáng hôm sau, lúc cả bọn đón anh từ nhà bố mẹ của bạn gái anh như đã hẹn và Atsumu cũng không hề mở miệng trong chuyến đi dài ba tiếng đồng hồ tới Osaka. Oliver cũng chưa cho Bokuto hay. Chẳng có gì lạ cả: Oliver biết rằng chuyển tới Hokkaido là sẽ có ảnh hưởng thế nào tới ban nhạc, và Oliver cũng biết rằng thông báo rằng mình sắp chuyển tới Hokkaido sẽ có ý nghĩa thế nào với chính anh. Dự cảm của Atsumu về cảm giác thiếu vắng sự hiện diện của Oliver trên xe sáng hôm ấy thật quá đỗi hữu hình, như một lời tiên tri và cả hăm dọa; nó thành ra như thành viên thứ năm của ban nhạc. Năm thành viên của một ban nhạc sớm sẽ chỉ còn lại ba người.

Giờ cả bọn ngồi đây, độc có ba mống, vẫn chiếc xe van ấy, đối diện thanh chắn ngang đường ray ngăn cách họ khỏi một chuyến tàu vẫn chưa thấy tới. Atsumu liếc nhìn đồng hồ của radio trên xe: 8:34. Mười hai phút kể từ khi họ đỗ lại. Mặt trời đang lấp ló ở phía đường chân trời mà nếu đoàn tàu chạy qua, nó sẽ chắn ngang quang cảnh đó. Giọng nói của Oliver phát ra từ điện thoại của Sakusa nghe rè rè. Vẫn chưa thấy chuyến tàu nào.

"Vâng," Sakusa nói, cất lời sau một đoạn độc thoại dài ở đầu dây bên kia. "Em hiểu." Oliver khẽ nói gì đó ngắn gọn. "Thế là anh ký rồi," Sakusa nói.

Atsumu nhìn cậu. Hắn chỉnh lại tư thế chân đặt chân bảng đồng hồ để che đi ánh mặt trời. Thế là anh ký rồi. Đó là câu dài nhất Sakusa thốt ra tính từ năm phút trước, khi Oliver bắt máy.

"Vâng," Sakusa gật đầu, như thể đang đứng trước mặt Oliver. "Em đã tính đến nó. Ừm. Để em nhắn họ." Giọng Oliver lại nghe răng rắc. "Lát nữa nhắn tin cho em."

"Sakusa."

Sakusa ngó lơ hắn. "Ổn cả mà. Sau khi nói chuyện với Himari rồi bọn em sẽ làm gì đó với đống nhạc cụ. Bọn em cũng đang quay lại Tokyo."

"Sakusa."

"Vâng. Cảm ơn vì đã nói em."

Atsumu khởi sự nghiến răng kèn kẹt, hệt như cái đêm Oliver mất dạng ngay sau buổi biểu diễn, lúc hắn ném phịch bộ âm ly lên chiếc xe van, không buồn cả khoác áo lên. "Sakusa."

"Ừ. Gặp lại sau."

Sakusa đưa điện thoại xuống khỏi mặt như thể nó rất dễ vỡ và sắp sửa vỡ nứt ra, ngắt cuộc điện thoại, rồi đưa mắt nhìn Atsumu từ sau lớp khẩu trang. Cậu chỉnh lại khẩu trang chỗ sống mũi, và Atsumu cảm thấy do dự. Sakusa chưa bao giờ hành xử như thế.

"Ảnh sẽ chuyển tới Hokkaido," Sakusa nói.

Đoàn tàu chạy vụt qua.

***

Họ lặng ngồi đó, chuyến tàu dài-mười-hai-phút dường như mất đúng ngần ấy thì giờ để tới nơi. Nó vụt qua giữa họ và mặt trời đang dần ló rạng, đổ bóng lên người họ trong một nhịp điệu hoàn hảo. Atsumu chăm chú quan sát rải nhựa đường nứt vỡ đằng trước xe và cái bóng đoàn tàu nhảy múa trên đó, để bản thân hòa lẫn vào âm thanh của động cơ tàu, gắng suy nghĩ xem liệu có cách nào để chui tọt xuống mà trốn trong toa hành khách không.

Hắn vẫn tiếp tục nghiến răng, hệt như cái đêm Oliver rời khỏi ấy. Hắn chợt nghĩ rằng có khi bản thân cũng không cần biết xem sự biến mất của Oliver có mang ý nghĩa gì khác hay không; có lẽ hắn đã biết trước rằng tự thân nó đã là một điềm báo cho những điều rồi sẽ xảy đến, giống như vết sờn trên một chiếc áo len ngầm báo hiệu rằng sớm thôi chiếc áo rồi sẽ bung chỉ hoàn toàn. Atsumu rờ tới mép chiếc áo phông của mình. Như sự thiếu vắng của một thành viên báo hiệu rằng sớm thôi ban nhạc ấy cũng sẽ tan tác. Hoặc một chiếc xe van với bốn người, nay chỉ còn lại có ba.

Có lẽ hắn làm vậy bởi mọi thứ khiến hắn nghĩ đến Osamu, hoặc bởi hắn đang nghĩ tới Oliver, giờ đây anh gợi cho hắn nhớ tới Osamu. Atsumu nhìn sang Sakusa, cậu vẫn đang ngồi bên cạnh hắn và cứ thế làm thinh, mắt hướng về những tia sáng mặt trời nhấp nháy. Cậu không phải một giọng ca chính đã rời đi như Osamu và Oliver, nhưng cậu cũng khiến hắn bất giác nhớ tới họ.

Atsumu ngoảnh đi chỗ khác. Hắn đã muốn bóp cổ Sakusa lúc cậu đang nói chuyện điện thoại, để xem hắn có thể khiến cậu bận tâm về độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại hay không. Sự im lặng nhẫn tâm đến từ phía cậu cũng đang giày vò Atsumu như những vết sờn trên chiếc áo len của hắn. Điềm báo rằng sự hiện diện của Sakusa tại đây cũng chỉ phù du như Oliver và như Osamu ngày trước.

Mất chừng mười hai phút để đoàn tàu đi qua. Atsumu không xem đồng hồ trên radio của xe để kiểm tra lại. Sự biến mất của nó được đánh dấu bởi cái bóng của đuôi tàu vụt qua họ, và Sakusa giơ tay lên để che đi ánh mặt trời. Thanh chắn ngang chậm chạp nâng tấm thân kim loại của mình lên, khẽ rên rỉ để tiễn cả ba đi qua. Sakusa vẫn chưa khởi động xe. Họ ngồi đó, trên chiếc xe van bất động trên con đường ở giữa một cánh đồng lúa. Tiếng Atsumu hòa lẫn vào tiếng động cơ xe.

"Ảnh chuyển tới Hokkaido hả?" Bokuto hỏi.

Atsumu và Sakusa tỏ ý lảng tránh. Bokuto ngồi thẳng, tỉnh táo, đang nhìn lại cả hai. Anh đang chôn mình ở ghế sau với hàng đống thiết bị mà anh đã lấy làm chỗ ngủ cả buổi chiều. Trong một khắc, Atsumu tự hỏi, không biết Bokuto đã tỉnh từ lúc nào, không biết anh có nghe được phần nào của cuộc điện thoại ban nãy không; song hắn thôi không nghĩ nữa khi nhận ra thế cũng không thành vấn đề, bởi Bokuto hoàn toàn có thể đánh hơi thấy những chuyện thế này.

Sakusa và Atsumu khẽ liếc nhau. Trong thoáng chốc, Atsumu cảm thấy mình như một người cha vốn xa cách con cái đang đáp lời chúng rằng phải, ta và mẹ đang chuẩn bị ly dị, hoặc thứ gì có sức nặng tương đương. Cảm giác mặc cảm của hắn bỗng bị tách ra và được phân phát lại: mặc cảm, lẫn thương hại Bokuto. "Ờ," Atsumu nói.

Bokuto gật đầu, trầm ngâm. Anh nhìn chằm chằm về phía mặt trời mà không chớp mắt trước khi quay qua phía Atsumu. "Chà," anh nói. "Tụi mình sẽ cần một giọng ca mới."

Sakusa quay ra và khởi động xe, thế rồi cả bọn băng qua đường ray.

"Ờ." Atsumu đáp. Giọng nói phát ra từ miệng hắn nghe thật lạ lẫm với chính hắn.

"Cứ từ từ," Bokuto nói. Anh đang rút ra điện thoại của mình. Atsumu lặng lẽ quan sát. "Anh có quen nhóc này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com