TruyenHHH.com

Atsh Ta Tinh Tinh Ta

Phạm Bảo Khang có một bé bồ tên Trần Minh Hiếu siêu siêu siêu cấp xinh trai.

Bé của nó trắng mịn, cười xinh, người cao mà thon 😭 Lại còn đáng yêu cơ chứ. Cứ như thế này nó phát điên vì bé mất thôi.

Nhân cái dịp việc làm nhạc ATSH đang tạm hoãn thì nó đẻ ra một trò chơi cho cả nó và người yêu nó.

" Sao vậy? anh lại đinh bày ra trò gì " _Minh Hiếu

" Thì bây giờ sinh sằm bô, ai thua thì phải làm theo lời người kia. Đi bé chơi với tao nhá, ở nhà chánnnn " _Bảo Khang

" Ui sời, riêng trò này anh thua chắc. Chơi đê "

Xong.....thỏ nay tự chui vô mỏ sói rồi. Hết cứu

" sinh sầm bô! sinh sầm bô! sinh sầm bô! Aaaaa đấy tao thắng nhá, xem nào.....à, anh cho tao tát anh 2 cái đi, tao ngứa tay quá " _Minh Hiếu rú lên

*chát
*chát

" Sao em thích đánh tao vậy...hic " _Bảo Khang

" Hè hè sao, anh rén à, chơi tiếp đê " _Minh Hiếu

" sinh sằm bô! Hè tao đã bảo trò này anh thua chắc mà. Ừm....anh mua cho tao cái túi lv đi, tao thích cái túi đó lắm " _Minh Hiếu

Vâng...1 giây bay mẹ mấy trăm củ.

1 ván nữa

3 ván nữa

6 ván nữa

" Aaaaaa sao mà thua hoài vậy trời " _Nó bất mãn

Phạm Bảo Khang cay vãi cả ra. Mẹ như thế này khi nào nó thắng là nó lôi bé của nó ra chơi nát luôn. Đụ mẹ cay điên.

" Tao đã bảo anh rồi mà, giờ anh hôn tao một cái đi "

" quá đơn giản "

" ưm.... "_Minh Hiếu muốn nó hôn nhẹ thôi mà nó hôn thiếu điều muốn nát mẹ cái mỏ em ra

Bảo Khang thề môi bé nhà nó ngọt vãi cả chưởng. Mỗi lần hôn là muốn cắn nát mẹ cái môi đấy luôn ấy chứ đùa.

" Riêng trò này tao thách anh thắng luôn, anh mà thắng tao cho anh chơi tao luôn. " _Minh Hiếu to mồm

" À em nhớ nhá, tao mà thắng em là em chỉ có liệt thôi " _Bảo Khang

" Thách đấy "

" Sinh sằm bô! Vãi " _Minh Hiếu ăn l rồi

Mẹ đúng có tý lời mời cái có động lực hẳn

" Em tự giác hay tao làm " _Nó

Trần Minh Hiếu chơi chiêu lì. Đm hèn vcl nhưng mình nằm trong, có đ gì đâu.

Phạm Bảo Khang đã vã còn thấy bé yêu lì, thế là nó vác mẹ vào phòng luôn.

" Em cởi áo ra, tao không nhắc lại đâu " _Bảo Khang

Bình thường thì nó chiều em lắm, thiếu nước đội em lên đầu mà thế đ nào lúc làm tình lại gia trưởng vcđ.
Giờ mà lì nữa chắc nằm giường một tháng.

Em từ từ cởi áo phông đang mặc trên người để em thon trắng mịn lộ ra dần.

" Được chưa " _Minh Hiếu nói giọng đanh đá

Phạm Bảo Khang nhìn cơ thể không biết bao lần rồi mà vẫn cứ mê quên lối về.

" Chưa, em còn quần mà " _Nó

Aaaa Sau trận này Minh Hiếu thề sẽ dỗi nó 1 tháng .

Em cởi cả chiếc quần short cả quần lót ra để lộ vùng nhạy cảm, mặt đỏ rực lên.

" Đúng là lúc nào nó cũng đẹp nhỉ. Em nới lỏng đi " _Nó

Người yêu em là đang được đà làm tới mà, Trần Minh Hiếu đã bao giờ thẩm du đâu mà làm trước mặt người yêu ngại bỏ mẹ ra.

Thấy em mãi không làm, nó liền lên tiếng.

" NHANH "

Nghe Bảo Khang chuyển giọng Minh Hiếu giật bắn mình. Nói gì thì nói chứ, nóc nhà này cũng rén cột nhà lắm.

Em liền từ từ cho tay xuống nơi tư mật, nhét một ngón vào. AAAAAA đau vcl, đ điêu đâu.

" ....a hức..đau...đau lắm..hức anh ơi..a.... " _Minh Hiếu

Đúng thật, lâu rồi không vận động mà bình thường có làm cũng có gel, nay khô không khốc thì đối với em mà nó, như một kịch hình.

" Hừm giờ em bú cho tao đi " _Bảo Khang

Em bị nó kéo dậy, để mặt đúng vào đũng quần.

"Cởi đi chứ " _Bảo Khang nhướng mày

Em vừa đưa tay lên liền bị nó gạt xuống.

" Bằng miệng "

Asiii em sắp nổ tung rồi, nhưng mà lại đang ở thế yếu, mai tao dỗi cho anh biếtttt chó Khang.

Dùng miệng xinh cởi khoá, rồi dùng miệng đó mút lấy con hàng to lớn.

Nó to tới mức chọc vào họng báo em mấy lần tý ẹo ra.

Cứ mút mãi vẫn chưa thấy nó ra. Mẹ trâu bay gì, cũng gần tiếng rồi đó trời, em mỏi hết miệng rồi.

*phut

Dòng tinh nóng chảy đầy miệng em, nhiều đến mức chàn cả xuống ngực kia.

" Em lo mà nuốt hết cho tao nhá " _Bảo Khang

*phịch

Nó đẩy em xuống giường, Minh Hiếu đinh ninh rằng nó làm như bình thường thôi. Nhưng đời không nở hoa, nó một phát đâm lút cán vào làm em khóc thét lên.

" ....A hức...hức...đau...rách tao...hức...A đ-đau lắm anh..a..hah...hức..ơi...AH...dừng dừng đ-đã đi mà...hức.. " _Minh Hiếu

Hiện tại người em như bị xé ra làm đôi vậy, đau lắm nhưng tên kia giả điếc, cứ giã lên hồi vào trong.

" ...Hức..đ-đau em lắm...chỗ đ-đó đau...ah..đau lắm khang ơi...dừng...hức...hức..đi mà..hức....xin k-khang.... " _Em đổi xưng hô muốn nó dừng lại nhưng không có tác dụng mà còn làm nó thúc nhanh hơn.

Mãi bao lâu sau nó mới bắn toàn bộ vào trong. Em khóc lạc đi cả tiếng, ngừoi mềm nhũn mà nó vẫn vác em đi làm tiếp. Làm ở đâu không làm lại đi ra ban công coi khùng điên không.

" .....hức...a-anh cho tao vào đi...hức..lạnh..m-mọi người nhìn thấy...đi...hức anh ơi...hức... " _Em cầu xin

" Muốn thì phải gọi sao " _Nó vừa thúc mạnh vừa nói.

" ..Hức...AA..c-chồng...aha...hức..chồng cho bé..v-vào đi..ạ...bé..b-bé xin chồng..hức..ạ...bé đau..bé mệt..hic..lắm rồi c-chồng ơi..Á... " _Em

Nó nghe vậy liền hài lòng cố thúc mạnh thêm vài cái rồi bắn, vội bế em vào giường cho em ngủ. Hôm nay đủ đô với em rồi, không mai sẽ sốt mất.

________________

Em vừa cựa quậy người liền đau đến bật khóc, làm người bên cạnh vội thức giấc.

" Bé sao vậy, sao lại k- " _Nó chưa kịp nói hết liền bị em nhảy vào.

Em vươn tay định đánh vào ngực nó nhưng không tài nào nhấc lên nổi. Cũng đúng thôi, đêm qua toàn bị nó kéo hai tay ra sau để làm mà. Nghĩ lại Minh Hiếu càng uất ức mà khóc to hơn. Cổ họng đau rát, cả người chẳng thể cử động. Em giận

" ....hức...chồng..hức..chồng ơi em đau...cả...hức...n-người của em không cử động được..bên dưới đau lắm c-chồng ơi...hic..họng em đau quá...hức...chồng..hức chồng hết thương em rồi...hức.... " _Minh Hiếu uất ức nói

Nhìn em đau như vậy, nó mới thấy mình quá đà. Nghĩ lại đúng thật, nguyên đêm qua em toàn khóc kêu đau chứ chẳng kêu sướng như bình thường. Tại nó mà em đau như vậy, ngu vãi l

" Anh-anh xin lỗi vợ nhiều, anh bế vợ đi đánh răng " _Bảo Khang

Vừa chìa tay ra lại động ngay đùi non chỗ em đau khiến em đang khóc lớn càng khóc lớn hơn.

" ..aha..hức..em đau c-chồng ơi...chồng..hức..động vào chỗ đau của...hức..của Hiếu rồi....hức... "_Em

Nhìn em khóc như vậy, tim nó như xé ra nghìn mảnh, lóng nga lóng ngóng tìm cách bế em mà để em không đau. Mãi nó mới bế được em.

--------------------------

Ăn uống xong Bảo Khảng bế vợ của mình lên phòng để bôi thuốc.

" Vợ..vợ mở chân ra anh bôi thuốc cho cho đỡ đau "_Nó cầm tuýp thuốc ra

Mãi em mới được chân ra, nó đau đến vậy đấy. Mắt em lại phủ một lớp nước mắt cần tuân trào ra rồi.

Em tách chân ra, đập vào mắt nó là chỗ đó sưng to, đỏ còn xước nhẹ. nhìn đã thấy đau rồi. Nhẹ nhàng vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ.

Thoa thuốc xong thì ngồi xoa bóp tay chân cho em đỡ đau, đỡ mỏi.

Đúng như nó nói thật, 1 tuần sau Trần Minh Hiếu mới bước chân được xuống giường.

" Từ giờ tao không bao giờ chơi mấy cái trò anh đẻ ra nữa PHẠM BẢO KHANGG ! "

end

-nqoc bict-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com