atsh • rhycap; abo; textfic; ghét quá đi mất
10;
rhyder → captain
rhyderbé ơi
bé duy ơi
captain
?
bé bỏng gì mà bé bé quài vậy 😊
bé trong mắt anh 🥺
captain
tui mệt anh quãi
có gì nói lẹ
đang đói chưa kiếm được đồ ăn
thấy anh tới, hết muốn ăn :))))
ơ bé chưa ăn nữa à
anh đặt đồ cho bé nhé
hay để anh qua đón bé đi ăn
captain
anh khỏi :)))
đừng tưởng tui không biết anh muốn làm gì
tui tự đặt đồ ăn được
bé cứ nghĩ xấu anh
anh nói thật mà
anh muốn theo đuổi bé thật lòng đó
captain
...
ừm
chỉ là tui không biết anh có mấy phần là thật lòng thật dạ (x)
em nhắn gì mà lâu thế (x)
hay là chẳng tin tưởng anh (x)
không nói nữa
mai bé có xe đưa đi học chưa
chưa thì để anh đón nhé
còn có rồi thì cũng để anh đón đi
đi xe ô tô khỏe hơn á bé
captain
anh dụ con nít hay gì :))))
nhìn gian vl
khỏi đi
tui nhờ dương rồi
đm lại là dương, móa có ngày t bẻ đầu thằng nhóc đó (x)
😃 bé
bữa bé bảo dương có crush rồi đúng không
bé đi mãi với dương vậy
không sợ crush dương hiểu lầm à
captain
sợ gì
crush dương biết mà
chị kiều mà, gì chỉ lại hông biết (x)
nhưng mà anh dell muốn em đi với thằng nhóc đó (x)
mà đi ô tô tốt hơn ha bé 🥺
được ngồi máy lạnh luôn mà
bé đi với anh đi, anh mua đồ ăn sáng cho
bé muốn uống gì anh cũng mua cho luôn 🥺🥺
captain
cứ thấy anh gian vl 🤡
như dụ dỗ con nít với trai nhà lành 🤡
có đâu mà
anh thề đó
anh chỉ chăm bé vậy thôi
tập trước để mốt rước bé về đỡ bỡ ngỡ
còn nào ăn thì bé biết sau 😋 (x)
captain
vẫn không tin anh được :)))
captain đã offline 1 phút trước
rhyderơ bé
bé đâu rồi???...
dương domic → captain
dương domicduy ơi
dương bảo này
mai á, dương có việc nên không đi học
duy nhờ người khác chở đến trường được không?
captain
ơ thế à
vậy để duy hỏi mấy anh
[dương domic đã thả ❤️]
bao tiền một mớ bình an
captain
hú mấy anh giai và chị gái pháp kiều của em ơi
dương bảo mai dương bận
nên ai qua đón bé đến trường được không 👉👈
anh không duy à
mai anh phải lên chỗ thực tập sớmhải đăng doo
anh chở gem
...nicky
:)))) àpháp kiều
hay he
captain
lò vi sóng nhanh vậy sao :)))
cũng cũng đi 👉👈nicky
dòng thứ mê trai 😃
mà anh không giúp được bé ơi
nhà anh ngược hướng bé ápháp kiều
chị cũng giống anh nicko 😞
captain
hic 😢
thế để em nhờ người khác
chắc nhờ cha rhyder thật (x)
ok em nhớ 🙆...
captain → rhyder
captainê anh kia
rhyder
anh nghe nè bé
mai qua đón tui
mấy anh bận cả rồi
rhyder
đm chúa ơi con cảm ơn người (x)
tuân mệnh!!
nhà bé đâu ấy, anh xin cái địa chỉ
với bé muốn ăn gì ấy, anh mua cho nè
anh thấy bé hay uống trà sữa, mai anh mua luôn cho nhá
nói từ từ thôi
[captain đã chia sẻ vị trí]
đồ ăn sáng thì ở nhà má tui nấu rồi
đồ uống thì mấy anh mua cho nên không cần anh mua
anh qua đón là được ☺️
rhyder
huhu ẻm phũ phàng quá (x)
nhưng mà mình thích (x)
ok bé 🙆
captain đã đọc tin nhắn này
..."duy ơi, con có bạn đi ô tô à?" tiếng gọi của mẹ hà làm đức duy đang thong dong thay đồ trong phòng giật mình, em vội vàng chạy tới cửa sổ.trời ạ, là xe của thằng cha quang anh đây mà.đừng hỏi tại sao đức duy biết, thử xem ngày nào đi học cũng nghe mọi người hú hét bàn tán con xe đỏ chói của quang anh như này như nọ, thì sao mà chả nhớ cho được."mẹ ơi đừng mở cửa!" đức duy hoảng hốt mở bật cửa, chạy vội trên hành lang mà hét lên. chúa ơi em không muốn quang anh gặp mẹ mình chút nào cả!khi đức duy vừa kịp chạy đến cầu thang, vừa cúi xuống nhìn đã thấy mẹ em đứng trước cửa nhà, trước mặt là quang anh đang tươi cười bước vào.gã trai như cảm nhận được có ánh mắt khác đang nhìn bèn ngẩng lên, thấy đức duy nhăn nhó mặt mày vẫn cảm thấy sao mà em xinh thế, cười còn rạng rỡ hơn mà chào em, "bé ơi, anh tới đón bé này.""ai cho mà gọi bé?" đức duy vội phản bác, em nhăn mũi chán chường bước xuống cầu thang, bắt gặp ánh mắt hóng chuyện của mẹ hà bèn không vui, nhăn mày đẹp mà bảo, "mẹ à, không phải như ý mẹ nghĩ đâu nên đừng nhìn con vậy nữa."đoạn, em quay người đi vào trong bếp, mặc kệ quang anh và mẹ hà tíu tít trò chuyện. em mở cửa tủ lạnh, lấy hộp sữa milo mình yêu thích và cả bịch bánh mì lát trên kệ bếp."mẹ ơi nay con đến trường sớm không ăn đâu, mẹ ăn đi nhá, chiều con về ạ." đức duy cắn vội một miếng bánh, đeo cặp lên rồi đi về phía mẹ em, hôn lên má người phụ nữ một cái thật kêu, nhỏ giọng thưa chuyện."sao vội thế? mẹ nấu đồ ăn cả rồi, với chẳng phải tám giờ con mới có tiết sao, giờ mới bảy giờ mười thôi mà." mẹ hà nhíu mày nắm tay đức duy đang xoay người kéo lại, nhìn đồng hồ đang dừng ở 7:10 mà hỏi.đức duy đang đối mặt với quang anh, em khẽ lừ mắt với gã trai đang cười tươi rói, mắng nhỏ với gã, "anh liệu cái hồn anh với tui."quang anh chỉ thấy đức duy đáng yêu quá đỗi mà thôi, ai đời đe dọa người khác mà má thì phồng lên, mắt bồ câu xinh đẹp cố nhíu lại nhưng chỉ như trẻ con tập tành giận lẫy, lại thêm giọng nói vốn luôn mềm mại, dù có bực tức vẫn ẩn chứa âm điệu nũng nịu.ôi chao, người yêu tương lai của gã sao lại có thể xinh ngoan yêu đến thế?"nay con có chuyện cần lên trường sớm ạ." đức duy chẳng kịp nhìn biểu cảm mê say của quang anh đã vội quay sang tiếp chuyện với mẹ hà, em lấy đại một lý do để lấp lửng cho lời nói dối.mẹ hà lại chẳng hiểu đức duy sao? dù sao cũng là đứa trẻ mẹ nuôi lớn hai mươi năm mà."thôi anh đừng có mà xạo tôi, đi vào ăn sáng đàng hoàng. quang anh cũng vào đi con, sáng sớm đã phải qua đón duy nhà cô chắc cũng chưa kịp ăn uống gì, cô nấu cũng nhiều lắm, con vào ăn cho vui nhé." mẹ hà kéo đức duy vào trong, sẵn tiện nắm lấy một tay của quang anh, dịu dàng bảo.quang anh nhìn nụ cười hiền hậu của người phụ nữ bỗng nhớ đến mẹ mình. mẹ gã cũng là một người phụ nữ thương con như này, chỉ là mẹ quá bận, chẳng còn thời gian lo lắng cho những bữa cơm gia đình. cũng đã lâu gã không được ăn một bữa cơm mẹ nấu.nhìn người mẹ ân cần trước mắt, quang anh bỗng chẳng muốn vờ vịt lấy lòng, gã chỉ cảm thấy người này thật quá giống mẹ gã rồi. vì vậy, khuôn mặt gã dịu lại, chẳng còn nụ cười quá khuôn phép, thay bằng sự hòa nhã và thật lòng, "cô đã mời thì con xin phép ạ."đức duy thấy bầu không khí giữa mẹ mình và quang anh thay đổi lại chẳng hiểu gì. chỉ là vô thức em cũng chẳng muốn ngăn cản nữa, ngoan ngoãn đi theo mẹ vào bếp bưng đồ ăn, chén đũa ra bàn.lúc đặt bát đũa xuống còn bắt gặp nụ cười mê mẩn của quang anh khiến em bực thôi rồi. sao em phải phục vụ thằng cha này nhỉ?"anh nín mỏ lại, đừng có mà cười ngu nữa."quang anh lại cảm thấy đức duy đáng yêu nữa rồi, em bé sữa tươi này thật đáng để quang anh yêu mà."duy, không có nạt anh, mẹ đánh đấy." giọng mẹ hà vang lên là đức duy tắt nắng. em nhìn mẹ mình, nũng nịu, "tại anh ta cười con, mẹ lại chẳng bênh con.""thôi tôi xin anh, ngồi xuống ăn đi, còn nhõng nhẽo là trễ học thật đấy." quang anh nhìn hai má phồng lên giận dỗi chỉ biết kêu gào trong lòng sao mà yêu thế, sao mà cưng thế. ngoài mặt phải giả vờ bình tĩnh, vừa ăn vừa trò chuyện với mẹ hà.bữa ăn sáng diễn ra khá suôn sẻ, trừ việc lâu lâu đức duy sẽ ngứa mồm nhảy vào đốp chát quang anh rồi lại bị mẹ mắng thôi.xong xuôi bữa sáng, quang anh ngoan ngoãn xin phép mẹ hà được chở con trai cưng của mẹ đi học, chiều về sẽ trả lại cho mẹ nguyên vẹn không sứt mẻ tí tẹo nào.đức duy nhìn mẹ mình cười mà phiền lòng."đúng là trapboy, lấy lòng mẹ em nhanh đến thế, miệng dẻo quẹo ấy ai mà tin được."_______________hê tui đã trở lại =))))))))))) chán quá nên ngoi lên up truyện =))) nhưng mà cứ thấy nó bị nhạt thế nào ấy nhờ 🥹🥹published day: 26/10/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com