TruyenHHH.com

Atsh Hao Quang Cua Thi Si


*Sau khi dọn dẹp thì cuối cùng mọi người cũng có thể ngồi vào bàn ăn.Bữa tối trong ngôi nhà chung bắt đầu với không khí ấm cúng và vui vẻ. Tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn sau một ngày mệt mỏi, sẵn sàng thưởng thức những "món ăn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng".*

* Negav, với vẻ tự tin quen thuộc, ngồi khoanh tay, ngẩng cao đầu, chờ đợi lời khen từ mọi người.*

-Negav: "Haizz... Mọi người ăn từ từ thôi nha, em biết là em nấu ngon rồi. Đừng có tranh giành nhau nhá!" *Cậu tự tin tuyên bố, trong khi nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt.*

-Captain: "Gì đây? Sao tự nhiên đồ ăn nhiều vậy? Anh đặt đồ ăn ở ngoài à An?" *Captain nhìn các món ăn với vẻ nghi ngờ, không tin rằng Negav có thể tự nấu được chúng.*

-Negav: "Phải có căn mới nấu được chứ! Anh đâu có rảnh mà mua đồ ăn ở ngoài đâu em." *Negav đáp trả, giọng điệu đầy tự hào.*

*Rhyder ngó nghiêng các món ăn trên bàn, rồi dừng lại ở đĩa mì trứng và rau củ được bày biện một cách kỳ quặc.*

-Rhyder: "Ủa, sao mấy món khác thì nhìn rất hấp dẫn, còn món trứng, mì và rau củ đơn giản lại nhìn xấu với khét quá vậy?" *Anh gắp miếng cà rốt được cắt một cách kỳ quặc lên, khẽ nhăn mặt.*

*Negav bắt đầu lúng túng, không biết trả lời thế nào. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tự tin và đáp trả một cách mạnh mẽ.*

-Negav: "À... Ừm... Chắc tại món này Captain nấu cùng nên nó...hơi mất kiểm soát thôi... Nhưng mà vẫn ngon đấy, anh thử xem!" *Cậu cười gượng, cố gắng che đậy sự thiếu sót.*

-Captain: "Gì vậy trời,tự nhiên đỗ thừa người ta dị ba?" *Captain phản ứng*

*Pháp Kiều liếc nhìn Negav với ánh mắt nghi ngờ, rồi nhấc chiếc đũa lên, gắp thử một miếng mì. Sau khi nhai nhai một lúc, cậu dừng lại, nheo mắt và nhìn Negav chăm chú.*

-Pháp Kiều: "Này... Negav, thật ra thì... ai nấu món này vậy?" *Pháp Kiều hỏi, giọng đầy ngờ vực.*

*Negav bắt đầu toát mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.*

-Negav: "Ừ thì... tất nhiên là em rồi! Anh không thấy sao? Cả bàn đầy món ngon thế này, ai ngoài em có thể nấu được?" *Negav tiếp tục nổ một cách tự hào, nhưng giọng nói đã bắt đầu lạc đi đôi chút.*

*Isaac, ngồi im lặng từ nãy đến giờ, khẽ nhướng mày, rồi nói một câu lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý.*

-Isaac: "Negav, hình như em quên mất ai đã phải dọn bếp và nấu lại tất cả mọi thứ thì phải..." *Anh nói, không thèm nhìn Negav, chỉ tập trung vào đĩa thức ăn trước mặt.*

*Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Negav. Cậu bỗng chốc cứng người, không biết phản ứng ra sao. Negav quyết định "cãi bừa".*

-Negav: "À thì... em có giúp đấy chứ! Em... em... có cắt rau củ này, rồi còn... ừm... đổ dầu vào chảo nữa!" *Negav lắp bắp, cố gắng biện hộ cho mình.*

*Captain phá lên cười, không thể nhịn nổi trước sự vụng về của Negav. Mọi người trên bàn cũng cười theo, làm cho mặt Negav đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng cậu vẫn cố gắng tỏ ra không sao cả.*

-Atus: "Đúng là em có giúp, nhưng mà theo kiểu... phá là chính đúng không!haha" *Atus vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Negav.*

-Dương Domic: "Thích cái cách Negav làm cả bếp rối tung lên rồi ngồi đó tự hào là mình nấu như chẳng có chuyện gì!" *Dương Domic tiếp lời, không quên trêu chọc.*

*Negav xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn. Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, rồi cuối cùng bật cười theo mọi người, nhận ra rằng dù mình có làm gì đi nữa, cả nhóm vẫn luôn yêu quý cậu vì sự ngây thơ đáng yêu này.*

*Hải Đăng Doo nhìn Isaac với ánh mắt đầy cảm thông, rồi quay sang Negav với một nụ cười nửa miệng.*

-Hải Đăng Doo: "Thôi thì Isaac nấu cũng coi như là Negav nấu. Hai anh em hợp sức mà! Nhưng lần sau nhớ để ý hơn nhé, đừng để Isaac phải khổ sở dọn dẹp nữa!" *Hải Đăng Doo nháy mắt trêu chọc.*

-Negav: "Ừ thì... lần sau em sẽ cố gắng hơn! Nhưng mà, Isaac à, anh phải dạy em nấu ăn thực sự đi, để em còn trổ tài trước mọi người nữa!" *Negav hăng hái đề nghị, mặc dù rõ ràng mọi người đều biết khả năng nấu nướng của cậu.*

-Isaac: "Ừ, nhưng lần sau nhớ đừng đổ bột cacao vào nước súp nữa là được."
-------------------------------------------------
*Khi mọi người đang trò chuyện thì với phong thái lịch thiệp và chu đáo, ngay lập tức để ý thấy đĩa thức ăn trước mặt Atus còn trống trơn. Song Luân liền với tay gắp một miếng cá hấp mềm mịn đặt vào đĩa của Atus người đang ngồi đối diện. nhưng ngay khi làm vậy, Atus lộ rõ vẻ bối rối. Đôi mắt Atus thoáng hiện lên sự ngượng ngùng, không biết phải phản ứng như thế nào và có phần không thoải mái*

*Atus bối rối nhìn miếng cá trước mặt, rồi ngước lên, giọng lạnh lùng*
-Atus: "Tôi tự ăn được."

*Song Luân vẫn giữ nét mặt dịu dàng, không bận tâm đến sự lúng túng của Atus. Anh cười nhẹ*
-Song Luân: "Dĩa của em nãy giờ chưa có gì cả, để anh gắp cho. Em muốn ăn gì?"

*Hùng Huỳnh, người ngồi ngay đối diện, nhanh chóng nhận ra tình huống này. Ánh mắt anh lóe lên sự không hài lòng. Với một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai, anh lên tiếng*

-Hùng Huỳnh: "Tiền bối Song Luân, đừng quá bận tâm đến Atus như thế. Anh ấy chắc chắn tự biết chăm sóc mình. Tiền bối không cần phải làm bảo mẫu đâu."

*Câu nói của Hùng Huỳnh thu hút sự chú ý của cả bàn ăn. Atus càng thêm bối rối, ánh mắt dao động giữa Hùng Huỳnh và Song Luân, không biết nên phản ứng ra sao. Song Luân vẫn không thay đổi thái độ, nhìn thẳng vào Atus, giọng đầy sự quan tâm*

-Song Luân: "Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng Atus được ăn uống đầy đủ thôi mà. Cậu ấy đôi khi quên mất việc phải chăm sóc bản thân đấy."

*Không khí bỗng trở nên căng thẳng, lúng túng bao trùm cả bàn ăn. Nhưng ngay lúc ấy, Hải Đăng Doo liền phá tan bầu không khí khi lập tức nhảy vào câu chuyện. Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này để thêm dầu vào lửa.*

-Hải Đăng Doo: "Anh Hùng Huỳnh đang ghen đấy à? Hay là anh muốn ai đó chăm sóc mình như vậy?" *Hải Đăng Doo nói, giọng điệu trêu chọc, nghiêng người về phía Hùng Huỳnh, ánh mắt đầy sự khiêu khích.*

*Hùng Huỳnh quay sang Hải Đăng Doo, đôi mắt lạnh lùng, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, cười nhếch mép 😏*
-Hùng Huỳnh: "Tôi không cần ai chăm sóc như vậy, đặc biệt là từ những người không có lòng chân thành như các người."

*Câu nói của Hùng Huỳnh như nhắm đánh thẳng vào Song Luân, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Hải Đăng Doo chỉ cười cợt, không hề bị lung lay trước lời đáp trả sắc bén đó. Anh ngả người ra sau ghế, tỏ vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó thú vị, rồi đột nhiên nở nụ cười tinh nghịch*

-Hải Đăng Doo: "Anh Hùng Huỳnh này, anh lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Nhưng em thì thấy, có lẽ anh cũng cần ai đó chăm sóc và quan tâm một chút đấy. Nếu anh cho phép, em sẵn sàng đảm nhận vai trò đó!"

*Hùng Huỳnh nhướn mày, rồi cười khẩy, không thèm để tâm đến lời nói của Hải Đăng Doo. Nhưng trước khi anh kịp đáp lời, Negav, với giọng điệu đanh đá nhưng vẫn đầy sự đáng yêu đã nhanh chóng xen vào.*

-Negav: "Không được trêu chọc anh Hùng Huỳnh của bọn em đâu nhé! Với lại, anh Atus nữa. Mấy anh lớn thích chọc ghẹo nhau thì cứ làm, nhưng đừng trêu các thành viên nhóm em nhé 😠" *Negav nói, giọng kiên quyết, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Hải Đăng Doo.*

*Captain, người vừa nãy còn đang bận cười đùa với Rhyder, bây giờ cũng lập tức hùa theo, tỏ ra đanh đá*
-Captain: "Đúng đấy! Anh Hùng Huỳnh và anh Atus không phải là trò đùa để các anh chọc ghẹo đâu. Tụi em không để yên đâu nhé!"

*Isaac, ngồi bên cạnh Negav, chỉ cười nhẹ nhàng và đặt tay lên đầu của cậu bé. Negav ngước lên nhìn Isaac, ánh mắt tràn đầy tự hào vì đã "bảo vệ" được Hùng Huỳnh và Atus.*

*Rhyder, ngồi ở đầu bàn, nhìn cả bàn cười đùa với ánh mắt ấm áp. Anh không thể bỏ qua Captain đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt đắc ý. Rhyder khẽ cúi xuống, giọng điệu đùa cợt nhưng chứa đựng sự yêu thương*
-Rhyder: "Captain này, bé bảo vệ anh Hùng Huỳnh và Atus như vậy, còn anh thì sao? Không phải anh cũng cần được bảo vệ sao?"

*Captain quay sang Rhyder, đôi mắt híp lại như đang nghĩ ngợi một cách nghiêm túc. Sau vài giây, cậu cười khúc khích, đáp lại*
-Captain: "Anh Rhyder mạnh mẽ thế, cần gì ai bảo vệ. Nhưng mà nếu anh cần thì em cũng sẵn sàng giúp đỡ nha!"

*Rhyder bật cười lớn trước câu trả lời dễ thương của Captain, anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, làm Captain nở một nụ cười tươi rói, mắt long lanh đầy vẻ tự hào.*

*Hải Đăng Doo vẫn không từ bỏ cơ hội để tiếp tục trêu chọc. Anh quay lại nhìn Hùng Huỳnh, nụ cười hóm hỉnh trên môi*

-Hải Đăng Doo: "Anh Hùng Huỳnh này, anh có muốn em gắp cho anh không? Em hứa là sẽ chọn miếng ngon nhất đấy!"

*Hùng Huỳnh liếc nhìn Hải Đăng Doo, đôi mắt lộ vẻ chán ghét, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.*
-Hùng Huỳnh: "Cảm ơn, nhưng tôi tự gắp được. Không cần cậu phải lo lắng," *anh đáp lại, giọng nói lạnh lùng nhưng không thiếu phần kiên quyết.*

*Hải Đăng Doo cười khúc khích, như thể đang thưởng thức từng lời từ chối của Hùng Huỳnh.*

-Hải Đăng Doo: "Anh Hùng Huỳnh à, em nói thật đấy. Anh cứ lạnh lùng như vậy, em lại càng muốn chăm sóc anh hơn thôi."

*Captain, đang ngồi cạnh Rhyder, lập tức quay sang Hải Đăng Doo,nhăn nhó*
-Captain: "Anh Đăng, em đã nói rồi mà, không được trêu anh Hùng Huỳnh của em! Em không để yên đâu nhé!"

*Rhyder bật cười, nhìn Captain với ánh mắt tràn đầy yêu thương*

-Rhyder: "Bé Captain hôm nay gan dạ quá nhỉ, dám đe dọa cả anh Hải Đăng nữa cơ."

*Captain cười khúc khích, đôi mắt long lanh đầy vẻ tự hào*
-Captain: "Em chỉ bảo vệ những người em yêu quý thôi mà, anh Rhyder."
-------------------------------------------------
*Ở góc bàn, không khí trở nên khác biệt với sự náo nhiệt ở những chỗ khác, khi Dương Domic và Pháp Kiều ngồi cạnh nhau trong sự im lặng. Dương Domic, như thường lệ, giữ vẻ mặt lạnh lùng, tập trung vào bữa ăn trước mặt mà không hề tham gia vào những câu chuyện xung quanh. Pháp Kiều ngồi cạnh anh, thi thoảng lại lén liếc nhìn, lòng ngập tràn những cảm xúc phức tạp. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.*

*Khi bữa ăn tiếp tục, Dương Domic đột nhiên ngước lên, nhận ra ánh mắt của Pháp Kiều đang dán vào mình. Không nói một lời, anh bất ngờ gắp một miếng thức ăn rồi nhẹ nhàng đặt vào đĩa của Pháp Kiều.*

-Dương Domic: "Em ăn đi, nãy giờ không thấy ăn gì cả. Không đói à?" *Giọng anh trầm ấm, nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị, như thể việc quan tâm này là điều đương nhiên.*

*Pháp Kiều ngạc nhiên, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng khiến mặt cậu đỏ bừng. Cậu cúi đầu, khẽ nói*

-Pháp Kiều: "Cảm ơn anh Dương." *Lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự chân thành khó diễn tả.*

*Dương Domic chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lần này có một tia dịu dàng thoáng qua. Anh tiếp tục ăn như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng Pháp Kiều vẫn cảm nhận được sự khác biệt nhỏ trong thái độ của anh.*

*Sau một lúc im lặng, Pháp Kiều lấy hết can đảm, khẽ ngập ngừng*
-Pháp Kiều: "Anh Dương... anh có vẻ thích chăm sóc người khác nhỉ?"

*Dương Domic dừng lại một chút, nhìn cậu với ánh mắt sâu lắng, rồi lắc đầu nhẹ nhàng*
-Dương Domic: "Không. Tôi không thường chăm sóc người khác đâu."

*Pháp Kiều hơi ngạc nhiên trước câu trả lời thẳng thắn này. Cậu mím môi, bối rối hỏi tiếp*
-Pháp Kiều: "Vậy tại sao... anh lại...giúp em nhiều lần như vậy?"

*Dương Domic không trả lời ngay, mà nhìn sâu vào mắt Pháp Kiều, như đang tìm kiếm điều gì đó. Cuối cùng, anh thở dài nhẹ, giọng nói trở nên trầm hơn*

-Dương Domic: "Tôi chỉ thấy em... nhìn khá giống một người bạn cũ của tôi thôi."

*Câu nói khiến Pháp Kiều ngẩn người. Cậu không biết phải nói gì thêm, lòng đầy thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi thêm. Có điều gì đó trong ánh mắt của Dương Domic khiến cậu cảm nhận được nỗi buồn ẩn giấu, nhưng cậu không thể chạm tới. Thay vì tiếp tục câu chuyện, Pháp Kiều chỉ gật đầu nhẹ, tiếp tục bữa ăn trong sự im lặng đầy cảm xúc, để lại những câu hỏi lơ lửng trong không gian.*

-----------------------------------------------

Nếu mng thấy thích thì cmt và thả sao để tui có động lực nhe ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com