TruyenHHH.com

Atsh Chung Ta Cua Tuoi Tre


" quí, con làm gì ở đây ? "

Một người phụ nữa tầm độ tuổi trung niên với vẻ ngoài nghiêm nghị, mang lẫn sự sang trọng quý phái đang nhăn mày biểu thị sự tức giận trên gương mặt, bà nghiêm giọng hỏi cậu con trai đang đứng che cho người phía sau.

" con đi mua ít đồ cho bà thôi, chẳng có gì cả "

" đi mua ít đồ hay là đi day dưa với người cũ ? "

" mẹ !! "

" mẹ nói không đúng sao ? Con còn đứng che cho cậu ta làm gì ? Gặp người lớn mà không biết chào hỏi chút nào nhỉ, cậu dương ? "

" con chào bác "

" để bác gái nhắc nhở mới mở miệng ra chào, đúng là chẳng ra thể thống gì "

Phạm Anh Quân vừa cất điện thoại vào túi đã nghe thấy giọng nói của một cô gái lạ, nó ngước mặt lên để nhìn cho rõ cô gái vừa chê bai anh nó. Cô ta đi từng bước đến bên mẹ của Đỗ Phú Quí, phía sau là mấy tên vệ sĩ đang cầm ô che cho cô ta. Dáng vẻ kiêu ngạo của một tiểu thư quyền quý, trong thì cũng xinh đẹp nhưng xin lỗi, Anh Quân thấm không nổi, vẫn là không bằng Kim Long của nó, nhìn chảnh chọe chết đi được.

" tiểu thư xin đừng chen vào câu chuyện người khác, đặc biệt là chuyện của tôi "

" dạ... "

quê

Bên trong bụi cây có kẻ đang cố gắng nén cười, nhìn xem ai bị phu nhân làm cho bẽ mặt kìa.

" khục... "

Tiếng động nhỏ phát ra khỏi miệng Ngọc Dương, xin lỗi, nhìn cô gái kia bẽn lẽn như thế Ngọc Dương không thể nhịn cười được.

" mày cười cái gì !? "

" cười cái gì kệ tôi, liên quan gì đến cô ? "

" mày! "

Ngọc Dương nghênh mặt thách thức, sợ thì chỉ sợ mẹ của người yêu cũ chứ người như cô ta Ngọc Dương xin nhếch mép nhẹ, anh ngoạm đầu cô ta như cách Thái Sơn ngoạm đầu mèo.

" cô nói tôi không ra thể thống gì thì xem lại xưng hô của mình đi, cô gái "

" xưng hô của tao làm sao ? Vẫn là hơn mày thôi, cái loại bần hèn như mày không có quyền dạy dỗ tao "

" mắt cô bị dơ hả, trên người em ấy có chỗ nào là bần hèn ? "

" anh! Anh sao lại nói đỡ cho nó chứ ? "

" tại sao lại không được, quyền tự do ngôn luận của tôi, cô cấm được chắc ? "

" nói cho anh nhớ, em chính là vợ tương lai của anh đó, ông nội của anh đã nhận em làm cháu dâu rồi, anh đừng có mà lớn tiếng với em!! "

" vợ... vợ tương lai ? "

" đúng, tôi chính là vợ tương lai của anh ấy, hôn ước đã được gia đình hai bên sắp xếp rồi, chỉ đợi ngày lành tháng tốt thôi "

Tuệ Lâm khoanh tay mỉm cười đắc thắng. Ngọc Dương thấy tim mình như vừa mất đi một nhịp đập, hai mắt có cảm giác cay cay, bàn tay đang cứng đờ vì lạnh đột nhiên bị nắm lấy, người kia siết nhẹ lấy bàn tay anh, hơi ấm đã bao lâu rồi Dương chưa cảm nhận được, nhưng bây giờ nó đang bị người khác lấy đi mất, sau này sẽ chẳng còn là của anh nữa, sau này mãi mãi thuộc về cô gái đang đứng trước mặt anh.

" cô câm miệng lại dùm tôi đi, bớt nói mấy điều vô nghĩa lại "

" phu nhân, người coi anh ấy kìa "

Tuệ Lâm phụng phịu ôm lấy cánh tay của người phụ nữ bên cạnh, bà chỉ đẩy nhẹ tay cô ta ra rồi nói.

" chuyện hôn ước của hai đứa là thật, còn hôn nhân như thế nào là còn tùy hai đứa nhưng ông nội của con thật sự rất thích tuệ lâm "

Câu nói cuối cùng như đánh thẳng vào Ngọc Dương, anh thấy bà ấy nhìn mình, với đôi mắt như muốn thách thức điều gì đó, rốt cuộc là muốn anh làm gì đây ?

" quí, lên xe mẹ có việc muốn nói với con "

" mẹ, còn- "

" còn gì ? Chuyện nhà mình không liên quan đến cậu ta, tiểu thư đây muốn trò chuyện làm quen thì cứ để cả hai nói thêm đôi ba câu đi, con mau đi theo mẹ, đừng nhiều lời nữa "

Dù không muốn nhưng gã vẫn phải buôn tay Ngọc Dương để theo mẹ bước vào trong xe. Lướt ngang Tuệ Lâm, Đỗ Phú Quí nghiêng người né tránh, không muốn bản thân chạm trúng cô ta, đến cửa xe còn quay lại nhìn người con trai vẫn đang chôn chân ở đó, trong lòng lo lắng không yên nhưng rồi gã lại mỉm cười khi thấy Phạm Anh Quân giơ ngón cái ra hiệu cho gã hãy an tâm, có nó ở đây, Tuệ Lâm cũng chỉ còn là cái tên, vô danh mà thôi.

" hừm "

" cô hừm hà cái gì ? "

" lúc nãy cậu bảo tôi xem lại xưng hô nhỉ ? "

" trí nhớ cô bị ngắn hả ? "

" nói chuyện cho đàng hoàng chút đi, cậu đúng là chẳng có tí phép tắc gì cả "

" mặc kệ tôi, có mượn cô quan tâm đâu ? "

" sao anh quí có thể thích người như cậu nhỉ ? "

" cô đi mà hỏi anh ta, tôi không biết "

" con trai mà có vẻ yếu đuối ghê nhỉ ? "

Tuệ Lâm khá thích thú khi thấy hốc mắt đang đỏ hoe của Ngọc Dương, cô ta đi từng bước đến gần, đưa tay vào túi lấy ra miếng giấy lau đi giọt nước mắt còn chưa kịp chảy xuống.

" bây giờ không phải lúc để cậu khóc, chừa lại ít nước mắt đi, sau này còn phải chứng kiến tôi và anh ấy bên nhau cơ mà haha "

vụt

" á !! "

Một cục đá nhỏ bay vụt ngang, để lại một vết trày bên gò má của Tuệ Lâm, cô ta ôm lấy mặt mà lùi về sau, mấy tên vệ sĩ phía sau liền đỡ lấy cô chủ.

" không biết ai mới là người phải khóc "

Phạm Anh Quân tung lên tung xuống cục đá trong tay, dáng vẻ ung dung nhưng gương mặt nó khó chịu vô cùng.

" quân ? "

" cô bảo anh tôi chừa lại ít nước mắt thì tôi nghĩ cô nên chừa lại ít tiếng cười đi, cẩn thận sau này không cười được nữa đó "

Anh Quân có một đôi mắt đẹp nhưng không phải nhìn ai cũng đẹp, như bây giờ đối với Tuệ Lâm nó lại vô cùng đáng sợ, chỉ với đôi mắt của nó đã thành công làm cô ta phải cắn răng nén giận. Tuệ Lâm kiêu ngạo, ngông cuồng nhưng cô ta không phải kẻ ngu ngốc, ba mẹ cô ta còn phải hợp tác làm ăn với nhiều người, công ty của gia đình Anh Quân là một trong số đó, danh tiếng của vị thiếu gia này không ai là không biết, từ nhỏ đã được cưng chiều, không gì Anh Quân muốn mà khổng thể. Ví dụ như bây giờ cô ta làm phật lòng Anh Quân, nó sẽ nói lại với ba mẹ rút lại vốn với công ty của ba Tuệ Lâm, không đầu tư vào dự án nữa, bảo đảm chỉ cần một câu nói của nó, công ty của gia đình cô ta sẽ mất đi vài trăm triệu, có khi là vài tỷ chỉ trong tích tắc. Anh Quân nói real chứ không nói điêu, không tin thì cứ thử, nó không ngại làm thật đâu.

" về thôi anh, ở đây thêm lát nữa em mùi nước hoa nồng nặc của cô tiểu thư nào đó bức chết mất "

" ừm "

Anh Quân nắm tay Ngọc Dương kéo anh lên chiếc xe vừa mới dừng lại bên lề đường, cũng không xa hoa cho lắm, đây không phải chiếc xe yêu thích của nó, do lúc nãy gấp quá nó mới nhắn cho quản gia là xe nào cũng được, làm quản gia pặc pa ra ô mai gót hối tài xế nhanh tay lẹ chân, giờ nó phải ngồi trên chiếc Maybach 62 S, thôi thì tạm được đi, dù gì cũng là chiếc xe nó thích thứ ba trong các loại xe yêu thích của nó.

" em làm gì ở đây vậy ? "

" em đi mua muối "

" hả ? "

" gì ? Có gì bất ngờ hả ? Tại nãy pặc pặc pa ra ô mai gót đang nấu canh mà hết muối nên nhờ em đi mua "

Anh Quân lấy ra bịch muối từ trong túi áo khoác hoodie của nó, may là lúc đi nó với lấy cái áo vì trời đang mưa lâm râm chứ lúc nãy đi ra mà cầm bịch muối thì kì lắm.

" vậy cái người làm ngã cây lau nhà là em đó hả ? "

" ... dạ "

" có nồi canh nào đợi bịch muối một tiếng hơn không quân ? "

" à nồi canh đó ông bà chủ ăn xong hết rồi ạ "

Giọng của bác tài như gáo nước lạnh tạt vào mặt Anh Quân, thế là Hoàng Hùng nói đúng rồi nhỉ, lát về nó chỉ rửa chén thôi, còn đi kèm việc bị mắng nữa, quản gia pặc pa ra ô mai gót hẳn là đang chờ đợi nó.

" mà anh đi đâu mà mua đồ ăn rồi quẩy balo nữa vậy ? "

" ngày mai được nghỉ nên anh mua đồ rồi sẵn lên bệnh viện thăm bà "

" ò, để em đưa anh lên bệnh viện luôn, bác ơi rẽ trái nha, đến bệnh viện ờ... có cái đèn to to á "

" tui biết rồi cậu, trước đây chúng ta có đi một lần rồi "

" à "

" cái bệnh viện có cái đèn to to, anh lạy mày thiệt luôn á quân "

" anh này, em mới cứu anh thoát khỏi yêu tinh đó nha "

" ừ tui cảm mơn "

" nhưng mà hồi nãy... "

" hồi nãy ? "

" anh với ông quí... "

Anh Quân lấy hai bàn tay đan vào nhau, nó thấy anh Dương đỏ mặt rồi đỏ tai.

" tại ổng nắm tay... "

" nhưng mà anh không rút tay lại "

" tại ổng nắm chặt quá "

" nhưng mà tay ông quí ấm ? "

" tại tay anh lạnh "

" nhưng mà ông quí bênh anh, đấu khẩu với nhỏ kia "

" tại ổng cũng không ưa nó "

" nhưng mà anh nói lắp khi nghe cô ta là vợ tương lai của ông quí "

" tại anh... anh bất ngờ thôi "

" nhưng mà anh rưng rưng nước mắt lúc cô ta hỏi tại sao ông quí lại thích anh "

" ... "

" anh có thể nói dối bản thân anh nhưng anh không chống lại nó được, anh biết nói dối nhưng đôi mắt của anh thì không biết điều đó "

Khi nãy là đỏ mặt, bây giờ là đỏ mắt.

" anh không biết, lúc đó không kiềm được "

Anh Quân nhìn Ngọc Dương đang cuối gầm mặt xuống, nó thấy vài giọt nước đang rơi xuống cánh tay anh, trong lòng nó nổi lên chút tò mò. Anh Quân ngay lúc này thật sự rất muốn hỏi, nó muốn hỏi xem Nguyễn Ngọc Dương đã yêu Đỗ Phú Quí đến nhường nào, anh đã yêu người ta bao nhiêu để người ta biến thành một vết thương ở trong anh ? Anh Quân cảm thấy Ngọc Dương đã nhạy cảm đến mức chỉ cần có người nhắc đến cái tên ba chữ kia thì vết thương trong lòng anh liền lập tức rỉ máu, còn mắt anh thì đỏ hoe.

" đến rồi "

Bác tài xế thắng xe trước một bệnh viện lớn, Ngọc Dương sụt sịt lau đi giọt nước mắt bên má, cảm ơn Anh Quân và bác tài xế rồi bước xuống xe.

" dương "

" dạ ? "

Giọng bác tài xế vang lên gọi anh lại, bác dúi vào tay anh cái khăn nhỏ màu vàng, Ngọc Dương cầm cái khăn trên tay liền cuối người cảm ơn.

cộc cộc

Anh Quân lấy tay gõ vài tiếng, cửa kính của chiếc xe liền hạ xuống.

" con nhỏ hồi nãy tên gì ? Khi nãy phu nhân nói nhỏ quá em nghe không được "

" hình như... tên tuệ lâm thì phải "

" tuệ lâm... "

Anh Quân gật gật đầu như đã hiểu, nó đang bàn tính điều gì đó thì phải.

" có chuyện gì hả ? "

" không gì đâu, mà lát anh lên nhớ cho em gửi lời thăm bà nha "

" ừm anh biết rồi "

" em về đây, bye "

" bye "

Phạm Anh Quân tựa lưng vào ghế nhìn ra bên ngoài, không hiểu sao hôm nay nó cảm thấy trên đường đông người hơn thường ngày, có lẽ là do nó chỉ vừa để ý hôm nay, dù sao trên thế giới này có hơn 7 tỷ người lận mà.

trên thế giới có hơn bảy tỷ người, tìm thấy nhau là chuyện quá khó khăn

vậy tại sao khi ta tìm được nhau rồi lại để vụt mất ?

do ta chưa đủ mạnh mẽ để giữ lấy nhau hay là do ai khác ?

" bà ấy không thích người khác sắp đặt cuộc đời mình, vậy tại sao lại sắp xếp cho hôn nhân của anh quí chứ ? "

" mẹ của cậu quí là một người thông minh, bà ấy cũng rất có quy tắc, thương con nhưng không dung túng cho con mình, tôi nghĩ bà ấy chỉ đang thử thách cậu quí thôi "

" ba năm rồi, còn định thử thách đến khi nào nữa ? "

" mỗi người sẽ có mỗi cách dạy con khác nhau, tôi và cậu không làm phải người phụ nữ mang nặng đẻ đau con mình nên không thể hiểu, làm mẹ ai cũng thương con mình cả, họ làm tất cả chỉ để con cái hạnh phúc thôi "

" ... "

thương con nhưng không dung túng cho nó

làm tất cả chỉ muốn con mình hạnh phúc mà thôi

" hạnh phúc khó như vậy ... mình có phải quá may mắn không ? "










___

Anh Quân có vibe công tử nên tôi quyết định nâng anh ta lên tận trời 😉

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com