TruyenHHH.com

Athena Project

Có lẻ mọi chuyện đang lệch hoàn toàn quỹ đạo mà họ đã dự đoán từ trước. Cuộc hành trình này sẽ kéo dài hơn 50 ngày, và trong thời gian ấy, dù cho có thành công hay không, họ cũng bằng mọi giá quay về. Sự bất cập này khiến Jiwon bối rối, hiện tại bọn họ đã khởi hành được ba ngày, và nó thật sự không tốt cho lắm.

Có một số quân nhân đã bị chấn thương vì bị những con Houdou cắn phải, sinh vật có vẻ ngoài giống chó sói với hai chiếc sừng dài, những vòng đá cổ xưa vòng quanh cổ, bụng và tứ chi nó. Tốc độ của nó rất nhanh, và đi theo đàn. Một số quân nhân tránh không kịp bị nó cắn gần như đứt lìa chân, một số chật vật trừ khử loài sinh vật bóng tối này, tuy có chút chật vật nhưng họ cũng vượt qua.

Houdou chỉ tấn công 31 người quân nhân chứ không hề vồ đến những đứa trẻ đó. Hoặc giả như, nó không coi những đứa trẻ này là kẻ thù của nó. 215 im lặng thả tinh thần lực ra, tinh thần lực cuả cô ta có thể che khuất tầm mắt của đối thủ và khả năng của 520 có thể che khuất và làm giảm đi sự hiện diện của bọn trẻ trong mắt Houdou.

Jiwon không trách bọn trẻ vì không lao ra chiến đấu, bọn trẻ vẫn còn khá non và thủ lĩnh của chúng, Namjoon muốn thực hiện điều gì đó, ngay cả Cuồng nộ ham chiến đấu cũng ngồi im, một khoảnh khắc nào đó, Jiwon đã có cảm giác như có ánh mắt của dã thú đang soi chiếu anh, quả như như nhiều người đã nói, bọn trẻ này có chút đáng sợ.

"Chúng ta vào tầm ngắm của nó rồi." Jin có chút run rẩy nói. Cậu ta chưa từng phải run rẩy hay sợ hãi trước đây, nhưng ngày hôm qua khi dùng tinh thần lực của mình để dò đường, Jin đã bất ngờ đụng độ với Naulri khi nó đang di chuyển gần đó. Chỉ sự hiện diện của nó cũng khiến Jin run rẩy, có một ý niệm đã gào thét lúc đó "chạy đi, nếu không cậu sẽ chết mất", lần đầu tiên trong đời, Jin đã chạy đi.

Cậu ta bị đả kích rất nặng nề, ngay cả khi gặp Bearckbara, cậu ta cũng không tỏ ra quá run rẩy và sợ hãi như bây giờ."Cậu đã hiểu tại sao Kateck nói rằng cậu không hợp chiến đấu một mình chưa ?"

Jungkook lạnh lùng nói, cậu ta vô cùng thân thiết với Jin và hay nhờ Jin chỉ dẫn cách nghiền ép tinh thần lực người khác nhưng bây giờ thấy Jin bị "tổn thương" như thế, cậu ta tuy cũng khá đồng cảm nhưng cậu ta nghĩ cần nói ra cho Jin biết. "Lấy lại tinh thần đi, Jin."

"Tôi chỉ cần một chút thời gian—" Jin đáp trả.

"Nếu cậu nghe lời thiếu tướng Jiwon, không lổ mãng dò đường quá xa, Naulri sẽ phát hiện chúng ta sao?" Jungkook một lần nữa đả kích Jin."Hay cậu nghĩ rằng cậu có thể rút lui mà không kinh động đến nó?"

"Được rồi, Jungkook." Hoseok chắn ngang hai người."Hai cậu không thể ngừng cãi nhau sao? Dù chỉ một ngày?"

Hoseok đang bận bịu việc cứu thương, cậu ta không chấp nhận những chuyện vớ vẩn này làm ảnh hưởng đến tinh thần của đội. 323 và 327 đang cố gắng liên kết các dây thần kinh lại, chân của một số quân nhân đã đứt lìa, nếu không sơ cứu kịp thời, anh ta nhất định sẽ bị bỏ lại đằng sau.

523 đang chặn các kích thích đến thần kinh của các quân nhân ấy, làm cho anh ta bớt cảm thấy đau đớn. Quân nhân ấy có thể tinh táo mà chứng kiến các dây thần kinh và xương của mình đang được các Chữa trị nối lại hoàn chỉnh.

"Sao không trực tiếp làm cho anh ta ngất luôn?" Taehyung hỏi."Làm thế thì đỡ mất công hơn mà?"

"Nếu làm theo cậu nói thì thần kinh vận động ở chân của anh ta sẽ giảm đi ít nhiều đấy."

Hoseok vừa khôi phục tế bào ở chân vừa trả lời.

"Nếu cơ thể anh ta vào trạng thái nghỉ, chúng tôi cũng chỉ khôi phục cơ bắp và thần kinh ở trạng thái nghỉ mà thôi, anh ta sẽ khó khăn trong việc bắt kịp tốc độ di chuyển của chúng ta bây giờ. Ngược lại, cách này có chút khó khăn hơn một chút, nhưng có thể kịp thời lấy lại bảy phần sức mạnh trước đó cho anh ta."

Các chữa trị cũng phải loại bỏ các độc tộ trong vết cắn của quân nhân kia, tuy có chút mất thời gian nhưng cũng xong ngay chốc lát.

"Tôi sẽ cởi bỏ tinh thần lực cho anh." 523 nhe răng cười."Sẽ có chút đau đấy, nhưng mà cố chịu nhé!"

Tức thì, một tiếng gầm trầm thấp vang lên, dù sao cũng là một quân nhân có kinh nghiệm, anh ta không để bản thân phải gào thét trước mặt đám trẻ con vênh váo này đâu. Nếu là bình thường, có lẻ anh sẽ trở thành một phế vật và bị đuổi khỏi quân đội rồi, nhưng nhờ những đứa trẻ này, mà anh có thể một lần nữa trở lại.

"Cám ơn." Quân nhân ấy cúi đầu trước bọn trẻ. Tuy biết 523 có thể làm giảm kích thích đi, cậu bé đó đang trả thù bọn anh bởi vì đã khinh khi chúng nhưng anh vẫn cảm kích chúng.

Bọn trẻ nhìn nhau, tinh nghịch hếch đầu cười. Các Chữa trị luôn là hậu phương vững chắc nhất, bây giờ và ngay cả trong tương lai cũng thế. Khác với Aghetilaum chỉ có thể rải bụi hoa để chữa trị, các đứa trẻ này đã phát triển và tiến hóa các năng lực của mình. Tinh thần thể của 323 và 327 là một loài gần giống với sâu nhộng, chúng có thể nhả tơ, những sợi tơ có chứa tinh thần lực và có thể liên kết như những dây thần kinh của loài người, đây được gọi là khả năng tái tạo nhanh nhất của của thiên hà.

Cũng bởi vì những năng lực này mà đế quốc phía nam vô cùng "yêu chiều" và dành những đãi ngộ tốt cho chúng, đồng thời cũng làm giảm đi sự hiện diện của chúng với các tinh cầu và đế quốc còn lại. Jiwon cũng hiểu rõ, mục đích ngoài lấy cho bằng được nhành hoa của Memphias, càng phải đảm bảo sự sống cho tất cả đám trẻ này.

Một ánh mắt màu tím đang lặng lẽ quan sát bọn trẻ, thân nó chỉ nhỏ bằng hai gang tay người trưởng thành, như suy nghĩ tới điều gì, nó bỗng lao vụt đi. Sự hiện diện của nó, ngay cả Jin cũng không phát giác được.

Quân số không nhiều, nhưng lại đầy kinh nghiệm, sẽ hỗ trợ tuyệt đối trong quá trình trưởng thành và phát triển của bọn trẻ. Từ túi áo, một chiếc đồng hồ quýt có chút cũ được lấy ra, ngắm nhìn dung nhan của vợ và hai đứa con thơ, Jiwon có chút tiếc nuối vì không thể chăm sóc họ nhiều hơn. Jin để ý đến những cảm xúc mãnh liệt của Jiwon, dù không biết thứ tình cảm cuộn trào trong anh là gì, nhưng Jin vẫn cảm thấy nó rất đẹp và thân thương.

"Đó là bạn đời của anh." Jiwon dịu dàng nói, anh đưa nó cho Jin nhìn."Là những người quan trọng nhất đời anh."

Jin không thể miêu tả cảm giác trong mình là gì, hiện giờ tinh thần của cậu ta rất mẫn cảm, chỉ những kích thích nhỏ cũng khiến cậu ta khó chịu, nên cậu ta cự tuyệt nói chuyện với bất kì ai, kể cả Namjoon, nhưng khi tiếp xúc với tình cảm của Jiwon, nó khiến Jin quá đỗi dễ chịu.

"Bạn đời của anh cũng là một dẫn đường, như em." Jiwon tiếp tục."Anh chưa bao giờ ép em ấy phải từ bỏ giấc mơ hay công việc, ngay cả những đứa trẻ, anh cũng luôn trao cho chúng những điều kiện tốt đẹp nhất."

Dường như Jiwon nhìn thấu được những sợ hãi trong Jin, anh cười khẽ.

"Anh biết các em được dạy dỗ như thế nào, cũng tiếp xúc ai mà lớn lên, nhưng mà dù có là ai đi nữa, không có ai có thể kìm hãm tự do của các em, đi hay ở lại, điều đó phụ thuộc vào em." Jiwon xoa đầu Jin."Là dẫn đường hay lính gác, bị phụ thuộc hay không, còn phụ thuộc em nhận định bản thân mình thế nào."

"Anh đang nói những điều Namjoon nói là đúng? Về việc trốn đi?" Jin ngập ngừng hỏi lại.

"Không hề." Jiwon lắc đầu."Anh tôn trọng lựa chọn của các em. Chỉ là, anh hi vọng các em sẽ không hối hận về quyết định của mình."

Như anh, hai chữ cuối cùng Jiwon không nói ra, dù đã lên hàm Thiếu tướng, nhưng quyền lực trong tay anh vẫn quá yếu, vẫn không có tiếng nói như trước. Điều duy nhất anh có thể làm, chỉ hy vọng cho gia đình anh được bình an.

Jin luôn được bảo rằng, chỉ có ở đây, con mới được tự do, con mới được là chính con. Những dẫn đường ngoài kia sẽ phải sống như thế nào, các quân nhân không hề nói dối, nhưng họ chưa bao giờ nói với Jin rằng, ngoài kia, cũng sẽ có rất nhiều dẫn đường hạnh phúc, tự do làm điều mình muốn, và có người luôn yêu thương che chở.

Dẫn đường trong mắt của Kateck, chỉ đơn giản là người phụ trợ cho Lính gác lúc họ Hóa cuồng mà thôi, không hơn, không kém. Liệu cậu có nên trốn đi, nhưng mà trốn đi thì họ biết đi đâu bây giờ, cả đế quốc sẽ truy nã họ dưới danh lính gác và dẫn đường bóng tối, bọn họ có thể thoát được sao?

Khi Jin đàn chìm vào biển ký ức, một Thấu triệt khác, 111 đã nhận ra điều bất thường, tinh thần lực của cô rộng chỉ sau Jin, cô nàng nhanh chóng chạy ra hướng phát ra, cơ bắp quanh tay và chân cô go lại, có vẻ đang chống cự lại điều gì đó. Chỉ một lúc sau, 111 quay đầu gầm lên."Naulri, nó chuẩn bị đến đây."

"Đừng chủ động tấn công." Tri thức 407 nói to."Naulri sẽ không chủ động kích sát chúng ta."

407 cũng nói với các Khiên và Kích thích hãy dùng tinh thần lực che chắn các quân nhân khác lại."Nếu như Memphias thực sự có chuyện, các sinh vật khác sẽ không rỗi hơn tấn công chúng ta đâu, chúng chỉ đi tuần tra thôi."

"Che chắn cho bọn họ." Namjoon đáp lời."Chúng ta có mã gen của chúng, kích phát tinh thần lực tối đa đi, chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta thôi."

Các Kích thích, bao gồm Ash và Jimin phải gồng cả người để đẩy các chỉ số của bọn họ lên gần với mức dã nhân, như các ngũ quan và làm gián đoạn suy nghĩ của Naulri một lát. Từ xa, bọn nó có thể thấy một con dã thú có bề ngoài giống như hươu với chiếc sừng lấp lánh như thủy tinh, bờm màu hồng phấn và lớp lông xanh biển đốm hồng đang nhẹ nhàng di chuyển. Naulri không có mắt, nhưng bởi vì ngoại hình gần 5m, và trí lực thấu xạ của mình, nó hoàn toàn có thể dạo chơi ở lục địa bóng tối.

"Nó đang đến." Taehyung nói, đôi mắt lấp lánh của cậu ta dần co lại, điểm sáng trong mắt cũng rút đi. Trạng thái này làm cho cậu ta có thể triệt tiêu hoàn toàn sự hiện diện của bản thân, một bản năng của Metra, giúp nó ngụy trang ở bất kì đâu có thể nấp.

Bọn họ chia nhau đứng từng cụm nhỏ, tất cả đều đẩy tinh thần lực để Naulri chỉ phát hiện thú thể hóa của chúng. Đúng như dự đoán, Naulri chỉ lướt qua, nhưng nó bỗng chốc cúi xuống, đôi mắt vô hồn của nó ghé xuống vị trí của cả năm Thấu triệt.

Nhưng cũng giống như Beackbara, Naulri cũng quay người đi, Ash Jimin và các Kích thích khác đang chảy mồ hôi, tinh thần lực của Naulri rất "nhẹ nhàng" mà đè ép họ. Chỉ cần nó nhấc chân và giẫm, tất cả bọn họ sẽ tiêu đời. Nó phát hiện trò mèo này, nhưng lại tha cho loài người một mạng, vì nó hứng thú.

Cũng như Beackbara, Naulri cũng không khuyến khích loài người ở đây, còn nữa, đừng chọc giận Mein.

Hai ngày sau, cuộc khám phá mới thực sự bắt đầu. Bọn họ lại một lần nữa bắt gặp Houdou, trông chúng còn hung dữ và khát máu hơn trước. Bọn họ phải vừa chạy và đối phó với chúng, Bellis và thú Indra cũng hay vồ lấy giành thức ăn. Nhưng ác mộng thực sự là khi bọn họ tiếp xúc với một đàn Metrakalas và Gabulima, nguyên hình của Cuồng nộ, và sau lưng chúng là những con Mewmal, nguyên hình của Jimin.

Gabulima có nguyên hình là một sinh vật có thể đứng bằng hai chi sau, khổ người cao gần 3m, hai chi trước là những móng vuốt với sức mạnh kinh người. Các thanh đao màu đen nổi lên ở hai cánh tay, bắp chân và lưng của chúng, đồ đăng màu đen giăng kín nửa thân trên càng làm cho Gabulima thêm dữ tợn. Đây cũng là một trong những loài lấy mạng của quân nhân và nhà thám hiểm nhiều nhất, bọn họ phải mất rất lâu mới lấy làm nó bị thương và lấy máu nó. Ngược lại với nguyên hình, mức độ hài hòa và cắn nuốt của mã gen khiến nó là phòng có số lượng thành viên nhiều nhất.

Mewmal, như cái tên, nó có hình dạng như mèo, có bộ lông màu đen, các vầng sáng màu vàng bao quanh thân thể và hai chiếc đuôi dài quấn quanh. Ba con Mewmal khi nhìn thấy loài người thì rít lên, mắt chúng cũng ánh lên những tia sáng kì dị.

Các Kích thích đồng loạt lùi lại, Jin có thể cảm thấy năng lượng của các Kích thích đang bộc phát ra mạnh hơn thường ngày rất nhiều. Các Cuồng nộ cũng hạ thấp người, hình thể của chúng lấy tốc độ mắt thấy mà căng phồng ra, các thanh đao cũng hiện lên, ánh mắt chúng cũng chuyển sang màu đỏ.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, chúng dùng đến khả năng này, "Cuồng nộ" đích thực. Cả hai bên đang im lặng nhìn nhau, chỉ chờ một cú bật, và mọi thứ sẽ bắt đầu. Một con Metrakalas đã ngay lập tức nhào vào, đó cũng là điểm khởi đầu cho trận đổ máu đầu tiên.

Mắt tím nhìn thấy không gian bỗng chốc nỗi loạn, nó cuống cuồng quay đầu lại chạy tới nơi quen thuộc. "Mew, Mew." Mắt tím cố gắng cắn tai con quái vật nào đó vẫn còn say ngủ, nó cuồng đến độ động tác tao nhã thường thấy cũng mất đi.

Tỉnh lại mau, nếu không sẽ nguy mất.

PS: ai cho tui chiếc cmt đi mà T v T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com