TruyenHHH.com

Ateez Strawberry

Mười hai ngày trôi qua đi nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của Seonghwa đâu, đến cả điện thoại hay tin nhắn cũng chẳng có dấu hiệu gì gọi là liên lạc được. ATEEZ đã kết thúc lịch trình từ hai ngày trước, cơ mà vẫn không có ai đến bệnh viện thăm Hongjoong. Jisung phần thắc mắc không biết có chuyện gì xảy hay không, phần sốt ruột vô cùng. Cậu chiều tối nay phải ra nước ngoài cùng với nhóm của mình, kì nghỉ phép của Jisung đã hết rồi, cậu không thể nghỉ thêm được nữa.

Nhưng Hongjoong còn chưa tỉnh lại, bỏ anh trai một mình nằm đây không ai trông chừng Jisung không đành lòng rời đi một chút nào.

Đi tới đi lui trong phòng hơn cả chục vòng, trên tay cậu đang hiển thị màn hình cuộc gọi liên tục, đã gấp còn lại còn gấp hơn. Jisung gọi đến người nay đến người khác, lạ một điều là hình như cả nhóm đều đồng loạt không muốn nhận điện thoại. Hết cách, bây giờ đã là giữa trưa rồi Jisung cần phải trở về kí túc xá trước 4 giờ chiều, cậu không có nhiều thời gian, phải nghĩ đến nhờ người khác thôi. Jen thì đang ở nước ngoài, Hongjoong ở Hàn ngoài Jun ra thì chẳng còn người thân nào khác.

"Tch, điên mất thôi."

Thôi thì đành phải nhờ bác sĩ bỏ chút thời gian coi chừng anh ấy vậy. Cả cái nhóm ATEEZ này rốt cuộc là đã đi đâu vậy kia chứ, thở dài một hơi biết không còn cách nào khác.

Sau khi giao Hongjoong cho bác sĩ theo dõi, Jisung mới rời đi nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên. Hiện tại cứ tạm vậy đã, cậu sẽ cố gắng liên hệ với Seonghwa sớm nhất có thể.

Jisung đi được nữa ngày thì nữa đêm Hongjoong bất chợt tỉnh lại. Mười hai ngày bất tỉnh nằm suốt trên giường, vừa mở mắt ra thứ chào đón cậu là một mảng đêm tối không chút ánh sáng của căn phòng, bên trong không có một ai ngoài Hongjoong. Ngẩn người ngồi bần thần mất hơn 15 phút, Hongjoong cuối cùng cũng có chút phản ứng nhẹ. Việc đầu tiên cậu làm đó chính là đưa hai bàn tay bé nhỏ gầy gò ôm lấy đầu nhăn nhó khó chịu, tác dụng phụ của thuốc khiến cho Hongjoong khổ sở vô cùng, cả cơ thể cạn kiệt sức lực. Môi khô nứt nẻ, cổ họng rát buốt, miệng đắng nghét không phát ra thành tiếng.

Thần trí mơ hồ không nhận thức được bản thân mình nằm ở đâu, và đang làm gì mà chỉ biết mở mắt như đang tìm kiếm ai hoặc đồ gì đó xung quanh. Cậu ngủ quá lâu nên cơ thể có phần chậm chạp hơn hẳn bình thường.

'Ạch'

Chân vừa chạm xuống sàn nhà đã run rẩy ngã oạch một cái thật đau. Chật vật mất một lúc sau Hongjoong lảo đảo chống tay lên thành giường gắng gượng dùng sức đứng dậy, chân tay sau thời gian dài không hoạt động có hơi cứng ngắc khó di chuyển. Nhíu mày bước từng bước đến trước cửa ra vào, Hongjoong mờ mịt hoàn toàn về nơi mình đang đứng, đầu cậu lúc này nhức nhối khó chịu vô cùng, chẳng hề có một mảng kí ức nào đọng lại trong trí nhớ của cậu.

"Chỗ này là đâu? Mình đang ở đâu đây.."

Cậu cứ thế mà mặc độc chiếc áo thun trắng cùng quần thun mỏng manh mở cửa bước ra ngoài, để chân trần đi dọc hành lang. Chỗ này lạ lẫm quá cậu chưa tới đây bao giờ, nhưng tại sao Hongjoong lại ở đây? Cậu thật chẳng nhớ một chút gì đang xảy ra cả. Hongjoong đi mãi, đi mãi cho đến khi cậu ra khỏi cổng bệnh viện. Đêm khuya thanh vắng chẳng còn mấy ai trên đường, loanh quanh gần 15 phút đồng hồ, cậu cuối cùng mệt quá mà rẽ vào công viên gần đó ngồi lên băng ghế đá nghỉ.

"Sao mình lại ở đây nhỉ?..ai đưa mình đến đây."

Tự lẩm bẩm với chính mình, các câu hỏi xoay quanh về vấn đề vì sao, tại sao không có câu trả lời ồ ạt ập đến càng khiến cho cậu hoài nghi với bản thân hơn.

Hai điều duy nhất mà Hongjoong có thể nhớ được duy nhất chính là bản thân cậu tên Kim Hongjoong, cậu là một producer chân chính đang làm cho một công ty nào đấy. Còn lại Hongjoong thật chẳng nghĩ ra được gì nữa, tâm trí bây giờ hỗn loạn vô cùng, Hongjoong cứ như vậy mà ngây ngốc đến thẩn thờ cả người một đêm đến sáng.

Thật có cảm giác như đã quên mất đi thứ gì đó?.
...

"CÁI GÌ! MAU ĐI TÌM ANH ẤY."

Tiếng hét long trời lở đất vang lên làm cho tất cả mọi người phải giật mình không nhịn được mà đồng loạt nhìn về phía người vừa la lên.

"Cho dù có phải lục tung hết cả cái Seoul lên cũng phải tìm bằng được anh ấy nếu không tôi sẽ kiện chết cái bệnh viện nát của các người." Tiếp theo sau đó là một tràng xa xã như tát nước tràn ngập mùi tức giận. Hai tay Jisung siết chặt điện thoại, máu nóng dồn lên tới đỉnh điểm nhưng nét mất bình tĩnh đang hiện ra rất rõ trên gương mặt của Jisung.

"Mẹ nó, cái bệnh viện chết tiệt này làm ăn cái kiểu quái gì mà để lạc mất bệnh nhân kia chứ."Đập mạnh điện thoại lên bàn, cậu không kiềm chế được mà buộc miệng chửi bậy.

"Hannie, có chuyện gì thế em?."Trông thấy cả người Jisung nồng nặc mùi sát khí, Minho lo lắng đến gần cậu hỏi nhỏ.

"Hongjoong tỉnh lại giữa đêm, anh ấy bỏ đi đâu mất rồi, làm sao đây..cơ thể anh ấy không tốt, ra ngoài một mình rất nguy hiểm..chưa kể..chưa kể.."

Càng nói càng loạn, đầu óc cậu rối tinh rối mù không biết làm sao, Jisung đang ở nước ngoài, cậu không ở trong Hàn Quốc nên không thể trực tiếp đi tìm Hongjoong được, trong khi đấy Seonghwa mãi vẫn không liên lạc được, Jen thì lại càng không được. Cô bây giờ phải đang coi chừng Jun. Phải làm sao đây?

"Em trấn tĩnh lại trước đã."

"Không được, em phải quay về tìm Hongjoong, lỡ có chuyện gì xảy ra em sẽ hối hận cả đời."

Cuống cuồng toan tính đứng lên thì Minho giữ tay cậu lại trầm giọng.

"Không được hoảng, em giờ đang ở Úc, từ Úc về Hàn mất rất nhiều thời gian, việc bây giờ là phải tìm thấy Hongjoong trước. Cứ bình tĩnh đã, anh đã nhờ mấy người bạn bên ấy đi tìm giúp rồi."Minho lắc lắc điện thoại trong tay nói.

"Ah...

Nhận ra mình vì hốt hoảng mà không suy nghĩ thông được, Jisung hít một hơi thật sâu sau đó thở hắt ra. Minho nói đúng, bây giờ có làm ầm ĩ lên cũng không phải cách hay.

"Tức chết đi được ATEEZ làm cái quái gì mà không có ai chịu nghe điện thoại của em."

"Không liên lạc được? Mấy ngày nay em chưa lên mạng hả Hannie."

"Em bận bù đầu, bù cổ đâu có thời gian."

Cậu chớp chớp mắt lắc đầu.

"Mở TW ra xem tin tức đi."

Hả? Có chuyện gì mà Minho nghiêm trọng thế nhỉ. Jisung cảm thấy vô cùng khó hiểu trước biểu hiện của Minho, cho đến khi đập thẳng vào mắt cậu là tin tức Seonghwa của ATEEZ đang trong mối quan hệ hẹn hò với đồng nghiệp nữ được đưa hẳn lên trang nhất, xôn xã khắp cả mấy ngày nay. Ấy vậy mà Jisung lại không biết đến một tí gì hết.

"Thì ra là vậy, thảo nào họ tắt hết điện thoại trong thời gian này."

Cậu nhíu mày tự nghĩ thầm trong đầu, ba cái chuyện scandal mà lộ ra, kiểu gì idol như bọn họ chắc chắn sẽ bị tịch thu điện thoại và quản thúc tại kí túc xá cho đến khi giải quyết ổn thõa. Chuyện này không còn lạ lẫm gì với Jisung nữa, nhưng có một điểm ở đây khiến cậu vẫn không tài nào thông não được.

Nếu cậu không nhìn nhầm thì Seonghwa rõ ràng là đang có tình ý với Hongjoong, sao lại có cái chuyện đi hẹn hò với đồng nghiệp nữ cơ chứ? Lạ thật đấy.

"Hannie, tìm được rồi."

Đang miên man chìm đắm trong thế giới riêng chính mình hồi lâu, đột ngột tiếng của Minho cắt ngang dòng tư tưởng cậu.

"Sao!Tìm được Hongjoong rồi?."

"Ừm, trong công viên gần bệnh viện, bạn anh vừa báo."

"May quá...cám ơn anh, Minho."

Thở hắt ra vài hơi mừng rỡ, cậu nắm lấy tay Minho run run, ánh mắt lấp lánh mong chờ.

"Em đó, chưa gì đã nhảy dựng lên."Trông bộ dạng thở phào của Jisung, Minho khẽ cười điểm nhẹ vào trán Jisung mắng nhỏ.

"Lần sau sẽ không thế nữa, em đi gọi điện cho bác sĩ một lát."

"Ừ, đi đi, cẩn thận cầu thang đấy."

"Vâng, Minho hyung là tốt nhất."

"Nói thừa, người yêu của em là ai."

Rời khỏi phòng chờ của nghệ sĩ, Jisung nhấn nút hiển thị cuộc gọi kết nối đến bác sĩ theo dõi Hongjoong. Vừa bắt máy đã có người chặn giọng cậu trước.

"Tôi cũng đang tính gọi cho cậu đây."Đầu dây bên kia bác sĩ gấp gáp nói.

"Có chuyện gì sao?."

Nỗi bất an bắt đầu trỗi dậy lên trong lòng Jisung, cậu biết bác sĩ trực tiếp muốn gọi cho cậu thì chắc chắn có điềm chẳng lành sắp sửa xảy ra.

"Hongjoong, cậu ấy mất trí nhớ rồi."

Cái đệt mẹ!!

Một tia sét đánh ngang qua người. Jisung mém chút nữa đánh rơi luôn chiếc điện thoại đang cầm trong tay. Cậu như không tin những gì mình vừa nghe được liền hỏi lại một lần nữa. Lần lượt các đợt sóng thần liên tiếp đánh ầm ầm vào mặt cậu, vừa yên ổn chưa được bao lâu đã có rắc rối khác.

"Ông..nói cái gì cơ."

"Não bộ của Hongjoong ảnh hưởng khá nặng sau khi bị sốc thuốc, thuốc kháng sinh quá nặng nên dẫn đến tác dụng phụ cậu ấy chịu phải đó chính là mất trí nhớ, hơn nữa cậu ấy đã từng có tiền sử hôn mê sâu, tổn thương tâm lí, việc này mà nói ra quả thực là chính bản thân Hongjoong có những kí ức ép buộc mình không muốn nhớ đến khiến cho trí nhớ của cậu ấy bị xáo trộn."

"Có thể nhớ lại được không?."

"Trong tương lai tôi chỉ nắm 40% nhưng hiện tại thì không."

"Báo cho Jen chưa ạ."

"Tôi đã báo rồi, bác sĩ Jen đang tìm phương pháp điều trị."

Cuộc trao đổi với bác sĩ làm cho Jisung gần như thẫn thờ không tập trung vào việc gì được suốt cả một buổi. Cậu lơ đãng đến nỗi Minho phải nhắc nhở nhiều lần.

Sao mọi chuyện luôn phải đổ hết lên đầu Hongjoong thế này, anh ấy còn chưa đủ khổ hay sao?.

Mặt khác bên này sau khi tìm được Hongjoong rồi, bác sĩ phát hiện bệnh nhân của mình trốn viện cả một đêm xém chút nữa muốn tăng huyết áp tại chỗ. Cậu vậy mà đi không một ai phát hiện cho đến sáng y tá vào đổi thuốc mới hoảng hốt báo tin lại.

"Cậu nhớ cậu là ai không?."

"Tôi tên..Hongjoong."

"Ngoài cái tên đó ra cậu còn nhớ gì nữa."

"Tôi không biết."

"Nhận ra mấy người này chứ."

Bác sĩ biết cậu là idol của một nhóm nhạc, hơn nữa vì ATEEZ mấy năm nau đều có tiếng tăm nên nhiều người biết đến nhóm rất nhiều. Ông đưa tấm hình của các thành viên trong nhóm lên trước mặt cậu hỏi.

"Họ là ai?."

"Họ là bạn cậu."

"Bạn? Tôi không biết bọn họ."

"Haiz, thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, sau này không được chạy lung tung như thế nữa nhé."

"Bác sĩ."

"Hửm?."

"Tôi bị gì vậy ạ? Sao tôi phải nằm viện."

"Cậu bị bệnh nặng lắm, nên không được ra khỏi đây đâu Hongjoong à."

"Thảo nào tôi cảm thấy rất mệt."

"Cậu vừa tỉnh lại không lâu, cơ thể cậu tất nhiên sẽ không chịu nổi."

"Tôi ở chỗ này được bao lâu rồi?."

"3 tháng lẻ 2 ngày."

"Lâu đến vậy ư, tôi còn phải tiếp tục nằm đến khi nào thế ạ."

"Cho đến khi cậu khỏi bệnh hoàn toàn, ngủ một giấc đi, cậu thức một đêm rồi đấy."

Hongjoong còn có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi khác muốn hỏi bác sĩ nhưng chưa kịp mở miệng lên tiếng ông đã xoay lưng rời khỏi phòng khuất sau cánh cửa.

"Mình quên mất hỏi ông ấy bố mẹ mình là ai rồi."

-------------
















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com