Ateez Nguy Tao
Ánh nắng chói chang của buổi trưa trên thảo nguyên vô tình đánh thức Trịnh Tán. Tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi ở lều. Chàng không thể vì tiếng động của bản thân mà làm phiền họ. Trịnh Tán chỉ đành nhẹ nhàng nhất có thể mà bước ra khỏi lều, đón cái nắng gắt gỏ ng giữa trưa. Chàng theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Mắt chàng hơi nheo lại, bất giác đưa ánh nhìn về hướng đàn ngựa đang được giữ ở gần gốc cây. Chàng nảy ra ý nghĩ gì đó, rồi tới tháo dây của một con bạch mã. Trịnh Tán đi vào sâu trong rừng, giống như để khuây khoả cái cảm giác trống rỗng trong chàng.
Nhị công tử họ Trịnh, vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Nhuận Hạo. Sinh ra trong Huỳnh Dương Trịnh thị - một trong ngũ tính thất vọng khi ấy, nên từ nhỏ chàng đã được giáo dục rất nghiêm khắc. Tuy là vậy, nhưng ít ai biết được Trịnh Tán đã chịu không ít thiệt thòi. Phụ thân chàng - Trịnh lão gia trong một lần không tự chủ đã làm điều không nên với mẫu thân chàng, khi ấy là một nô tỳ. Bất đắc dĩ trở thành vợ lẽ của lão gia, phải chăm lo cho cả đứa con của chính thất đoản mệnh, Nhuận Hạo. Hai mươi năm sống trong sự bất công, bất luận là việc chàng làm có lớn lao thế nào cũng không thể sánh với huynh trưởng trong mắt lão gia. Lại chính vì thế mà mối quan hệ của chàng và huynh trưởng tuy không mâu thuẫn nhưng cũng chẳng mấy thân thiết, mọi sự quan tâm gần như chỉ là lấy lệ. Hơn hết, chàng lại là người trầm tính và ít được lòng phụ thân, thế nên luôn phải sống dưới cái bóng quá lớn của Nhuận Hạo. Thứ chàng mong muốn không phải là vật chất, mà chính là tình cảm. Chẳng ai biết được chàng thiếu thốn tình cảm thế nào, chỉ cho rằng chàng là một kẻ dư lòng tốt khi luôn giúp đỡ và bao dung với vạn vật. Trịnh Tán tuy bị đối xử bất công nhưng chưa bao giờ sinh lòng ghen ghét hay đố kị, bởi chàng luôn biết và thông cảm cho những gì họ làm. Điều chàng mong mỏi chính là không phải làm Trịnh nhị thiếu gia, cũng chẳng phải phó tướng quân gì đó, mà chỉ là một người dân bình thường, làm việc qua ngày, có vợ con và tận hưởng niềm hạnh phúc được chăm sóc cho họ. Chàng yêu những niềm vui nhỏ bé, chàng yêu trẻ con, chàng yêu cả những cành hoa ngọn cỏ, yêu cái cảm giác được bảo vệ cho người khác, yêu những điều giản dị và khó có loại quyền lực nào có thể khiến chàng lung lay.
"Cứu với!"
Đang còn trong những mộng tưởng của hồi ức thì bỗng từ đằng xa, một thiếu nữ chạy đến núp sau lưng chàng, miệng liên tục cầu cứu. Lại thấy ba tên côn đồ chạy tới. Trông đến tình hình hiện tại, không khó để nhận ra cô gái này đang bị truy đuổi. Chàng thay đổi sự chú ý về 'thiếu nữ' đang nắm lấy vạt áo chàng. Trịnh Tán không nghĩ nhiều, trực tiếp rút kiếm ra, tuyên chiến với chúng. Với kinh nghiệm dày dặn trên chiến trường, chàng dễ dàng khiến chúng phải khóc lóc xin tha rồi chạy bạt mạng mất hút.
Đợi cho ba tên đó đi rồi, Trịnh Tán mới quay lại với cô nương. Bộ dạng bây giờ của cô trông khá 'thảm'. Mái tóc bị cột lỏng lẻo và có phần rối, y phục cũng xộc xệch và bị xé vài chỗ. Chàng không nghĩ nhiều, trực tiếp cởi áo ngoài ra che thân cho cô.
"Cô nương, cô không sao chứ?"
"Ta ổn, đa tạ ơn cứu mạng của ngài." - Đối diện với câu hỏi của chàng, thiếu nữ ấy không hề tỏ ra nao núng hay sợ sệt, ngược lại rất bình tĩnh và cứng cỏi. Trịnh Tán không để ý nhiều đến thế, chàng chỉ lo cho thể diện và an nguy của cô. Nhưng để ý lại mới thấy có vấn đề...
Nữ nhân bây giờ ai cũng cao lớn như vậy sao?
Chàng nghĩ ra gì đó, nhưng cũng hoàn toàn dẹp bỏ nó sang một bên. Chàng ngỏ ý muốn đưa cô đến bờ suối gần đó để ngồi nghỉ, thiếu nữ ấy lại không do dự mà đồng ý, còn chủ động đề nghị đi cùng ngựa với chàng. Suốt dọc đường, hai người im lặng chẳng nói gì, đúng hơn là chàng chẳng dám mở lời, chỉ cố gắng hành động tự nhiên nhất có thể. Cũng may là con suối đó ở gần đây, không tốn quá nhiều thời gian để tới nơi. Hai người ngồi xuống bãi đất trống nhìn nhau. Được một lúc, thiếu nữ kia hơi ngượng ngùng mở lời.
"Ban nãy, cảm tạ tướng công đã cứu mạng tiểu nữ. Không biết ta có thể biết tên ngài là gì không?"
"Ta là Trịnh Tán, còn cô?"
Thiếu nữ kia hơi khựng lại như đang suy nghĩ cái gì, rồi cũng đáp lại.
"Ta là Đinh Vũ Anh, tướng công cứ gọi là Vũ Anh được rồi."
"Cô cũng không cần khách khí, cứ gọi khuê danh của ta là Trịnh Tán hay 'huynh', 'đệ' gì đấy cũng được!"
Người 'thiếu nữ' khẽ gật đầu. Nhìn kĩ lại, cô ấy cũng được gọi là một mĩ nhân, đặc biệt hơn khi dưới mắt trái có chấm ruồi đen, đường nét khuôn mặt lại hoàn toàn khác với các nữ nhân khác. Vũ Anh như đang nghĩ ngợi điều gì, quay sang mặt đối mặt với chàng.
"Họ Trịnh... không lẽ huynh là người của Huỳnh Dương Trịnh thị?"
Trông thấy biểu cảm giống như đang thú nhận của chàng, thiếu nữ ấy chỉ hơi mỉm cười rồi nói tiếp.
"Vậy huynh có vẻ là nhị thiếu gia rồi!"
"Sao cô lại cho là như thế?" - Chàng bật cười. Vũ Anh nhìn chàng hơi đỏ mặt rồi cũng quay đi chỗ khác, bó gối lại nhìn xa xăm.
"Họ đồn rằng Trịnh nhị thiếu gia là một kẻ dư lòng tốt, còn đại thiếu gia thì không được như thế!"
"Cô nương cô hay thật đấy!"
"Trịnh nhị thiếu gia, đừng gọi ta là 'cô nương' !"
"Cô không muốn cũng được, nhưng để ta đưa cô về. Nhà cô ở đâu?"
Trịnh Tán ngỏ ý đưa cô về nhà nhưng nhận lại được cái lắc đầu từ chối. Chàng cũng chẳng muốn làm cho cô bị khó xử, vậy nên đành để cho cô tự về mặc dù rất lo cho cô.
Nhị công tử họ Trịnh, vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Nhuận Hạo. Sinh ra trong Huỳnh Dương Trịnh thị - một trong ngũ tính thất vọng khi ấy, nên từ nhỏ chàng đã được giáo dục rất nghiêm khắc. Tuy là vậy, nhưng ít ai biết được Trịnh Tán đã chịu không ít thiệt thòi. Phụ thân chàng - Trịnh lão gia trong một lần không tự chủ đã làm điều không nên với mẫu thân chàng, khi ấy là một nô tỳ. Bất đắc dĩ trở thành vợ lẽ của lão gia, phải chăm lo cho cả đứa con của chính thất đoản mệnh, Nhuận Hạo. Hai mươi năm sống trong sự bất công, bất luận là việc chàng làm có lớn lao thế nào cũng không thể sánh với huynh trưởng trong mắt lão gia. Lại chính vì thế mà mối quan hệ của chàng và huynh trưởng tuy không mâu thuẫn nhưng cũng chẳng mấy thân thiết, mọi sự quan tâm gần như chỉ là lấy lệ. Hơn hết, chàng lại là người trầm tính và ít được lòng phụ thân, thế nên luôn phải sống dưới cái bóng quá lớn của Nhuận Hạo. Thứ chàng mong muốn không phải là vật chất, mà chính là tình cảm. Chẳng ai biết được chàng thiếu thốn tình cảm thế nào, chỉ cho rằng chàng là một kẻ dư lòng tốt khi luôn giúp đỡ và bao dung với vạn vật. Trịnh Tán tuy bị đối xử bất công nhưng chưa bao giờ sinh lòng ghen ghét hay đố kị, bởi chàng luôn biết và thông cảm cho những gì họ làm. Điều chàng mong mỏi chính là không phải làm Trịnh nhị thiếu gia, cũng chẳng phải phó tướng quân gì đó, mà chỉ là một người dân bình thường, làm việc qua ngày, có vợ con và tận hưởng niềm hạnh phúc được chăm sóc cho họ. Chàng yêu những niềm vui nhỏ bé, chàng yêu trẻ con, chàng yêu cả những cành hoa ngọn cỏ, yêu cái cảm giác được bảo vệ cho người khác, yêu những điều giản dị và khó có loại quyền lực nào có thể khiến chàng lung lay.
"Cứu với!"
Đang còn trong những mộng tưởng của hồi ức thì bỗng từ đằng xa, một thiếu nữ chạy đến núp sau lưng chàng, miệng liên tục cầu cứu. Lại thấy ba tên côn đồ chạy tới. Trông đến tình hình hiện tại, không khó để nhận ra cô gái này đang bị truy đuổi. Chàng thay đổi sự chú ý về 'thiếu nữ' đang nắm lấy vạt áo chàng. Trịnh Tán không nghĩ nhiều, trực tiếp rút kiếm ra, tuyên chiến với chúng. Với kinh nghiệm dày dặn trên chiến trường, chàng dễ dàng khiến chúng phải khóc lóc xin tha rồi chạy bạt mạng mất hút.
Đợi cho ba tên đó đi rồi, Trịnh Tán mới quay lại với cô nương. Bộ dạng bây giờ của cô trông khá 'thảm'. Mái tóc bị cột lỏng lẻo và có phần rối, y phục cũng xộc xệch và bị xé vài chỗ. Chàng không nghĩ nhiều, trực tiếp cởi áo ngoài ra che thân cho cô.
"Cô nương, cô không sao chứ?"
"Ta ổn, đa tạ ơn cứu mạng của ngài." - Đối diện với câu hỏi của chàng, thiếu nữ ấy không hề tỏ ra nao núng hay sợ sệt, ngược lại rất bình tĩnh và cứng cỏi. Trịnh Tán không để ý nhiều đến thế, chàng chỉ lo cho thể diện và an nguy của cô. Nhưng để ý lại mới thấy có vấn đề...
Nữ nhân bây giờ ai cũng cao lớn như vậy sao?
Chàng nghĩ ra gì đó, nhưng cũng hoàn toàn dẹp bỏ nó sang một bên. Chàng ngỏ ý muốn đưa cô đến bờ suối gần đó để ngồi nghỉ, thiếu nữ ấy lại không do dự mà đồng ý, còn chủ động đề nghị đi cùng ngựa với chàng. Suốt dọc đường, hai người im lặng chẳng nói gì, đúng hơn là chàng chẳng dám mở lời, chỉ cố gắng hành động tự nhiên nhất có thể. Cũng may là con suối đó ở gần đây, không tốn quá nhiều thời gian để tới nơi. Hai người ngồi xuống bãi đất trống nhìn nhau. Được một lúc, thiếu nữ kia hơi ngượng ngùng mở lời.
"Ban nãy, cảm tạ tướng công đã cứu mạng tiểu nữ. Không biết ta có thể biết tên ngài là gì không?"
"Ta là Trịnh Tán, còn cô?"
Thiếu nữ kia hơi khựng lại như đang suy nghĩ cái gì, rồi cũng đáp lại.
"Ta là Đinh Vũ Anh, tướng công cứ gọi là Vũ Anh được rồi."
"Cô cũng không cần khách khí, cứ gọi khuê danh của ta là Trịnh Tán hay 'huynh', 'đệ' gì đấy cũng được!"
Người 'thiếu nữ' khẽ gật đầu. Nhìn kĩ lại, cô ấy cũng được gọi là một mĩ nhân, đặc biệt hơn khi dưới mắt trái có chấm ruồi đen, đường nét khuôn mặt lại hoàn toàn khác với các nữ nhân khác. Vũ Anh như đang nghĩ ngợi điều gì, quay sang mặt đối mặt với chàng.
"Họ Trịnh... không lẽ huynh là người của Huỳnh Dương Trịnh thị?"
Trông thấy biểu cảm giống như đang thú nhận của chàng, thiếu nữ ấy chỉ hơi mỉm cười rồi nói tiếp.
"Vậy huynh có vẻ là nhị thiếu gia rồi!"
"Sao cô lại cho là như thế?" - Chàng bật cười. Vũ Anh nhìn chàng hơi đỏ mặt rồi cũng quay đi chỗ khác, bó gối lại nhìn xa xăm.
"Họ đồn rằng Trịnh nhị thiếu gia là một kẻ dư lòng tốt, còn đại thiếu gia thì không được như thế!"
"Cô nương cô hay thật đấy!"
"Trịnh nhị thiếu gia, đừng gọi ta là 'cô nương' !"
"Cô không muốn cũng được, nhưng để ta đưa cô về. Nhà cô ở đâu?"
Trịnh Tán ngỏ ý đưa cô về nhà nhưng nhận lại được cái lắc đầu từ chối. Chàng cũng chẳng muốn làm cho cô bị khó xử, vậy nên đành để cho cô tự về mặc dù rất lo cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com