TruyenHHH.com

Assclass Karmagisa Love In The Virtual Classroom

Chap 4: Planning Things in the Outside World

Summary: Mùa cách ly diễn ra quá lâu, ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Và ở đây chúng ta có Karma, đang thèm hơi người đến vật vã rồi.

.

Có một câu mà Karma đang rất muốn hỏi. Thực chất thì kiểu gì cậu cũng sẽ phải hỏi thôi, bởi vì mọi thứ sẽ không như hiện tại mãi mãi được. Cậu rất vui khi được nói chuyện với Nagisa mỗi ngày, nhắn tin trong giờ và đôi khi gọi điện cho nhau sau giờ học, nhưng liên kết qua mạng thế này sẽ chẳng thể bền lâu được. Và dĩ nhiên cậu không muốn cứ thế mà kết thúc.

Lại lần nữa, cậu chẳng thèm quan tâm đến bài học. Nó đã hình thành một cái vòng lặp kiểu: có mặt ở lớp, điểm danh, và dí mặt vào điện thoại hết khoảng thời gian còn lại. Có đến trường thì cậu cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng lớp học online sắp hết thú vị sau cả năm trời phải ngồi ở nhà học rồi.

Điện thoại cậu rung lên một cái, và cậu không kiềm được mà vừa cười tủm tỉm vừa mở lên xem tin nhắn. Chí ít thì lén nói chuyện riêng trong giờ học ở nhà dễ hơn hẳn là ở lớp. Và nói chuyện với một người đáng yêu như Nagisa diễn ra trơn tru hơn bất cứ thứ gì cậu làm trên đời.

Nagisa: lát tụi mình vẫn có buổi hẹn học nhóm đúng hông?

Buổi hẹn học nhóm (studydate) ý là hai người họ sẽ video call cho nhau sau giờ học để làm bài tập và trao đổi về các bài luận sắp tới. Karma chưa bao giờ làm mấy thứ đó trước khi học online, thường thì tự làm một mình nhanh hơn nhiều. Tất nhiên cậu cũng không cần ai kèm học. Nhưng mà, cảm giác có chút đặc biệt khi được có thêm thời gian trò chuyện với Nagisa. Khi mà, chỉ có cậu và Nagisa giết khoảng thời gian buồn chán và cô đơn cùng nhau.

Họ bắt đầu dùng cụm từ “buổi hẹn học nhóm” vài lần kể từ hồi tháng 12. Nagisa là người đề xuất từ đó, nói một cách thản nhiên khi hai người đang gọi điện cho nhau. Karma vừa nghe xong ngay lập tức đỏ mặt, mặt cậu nóng cả lên khi nghĩ về lời Nagisa nói. Cậu nghĩ về cụm từ đó lâu đến nỗi không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Ừ thì, sau đó cậu nói ok, và từ đấy cụm từ ấy đã nhét vào từ điển của hai người.

Cậu cũng không có ý định gì sau giờ học. Cũng chẳng có gì nhiều để làm. Mọi thứ đều bị ràng buộc bởi các chỉ thị sức khỏe nên gần như mọi cuộc chơi đều bị cấm cửa. Thậm chí đến cả đi ra ngoài tản bộ một xíu còn không được. Nên là, sao cậu lại từ chối khi có thêm cơ hội nói chuyện với Nagisa cơ chứ?

Karma: cậu thừa biết mà

Karma: tốt hơn hết là đừng sai ngu khi làm tối giản phân số nữa nhá

Cậu cười khi nhấn gửi tin, nụ cười càng thêm rộng khi cậu để ý dòng ‘Nagisa đang nhập…’ xuất hiện gần như lập tức. Khi nhìn lên laptop, cậu có thể bạn mình đang tập trung gõ tin trả lời.

Nagisa: tớ thề là số 6 nó dòm giống số 8 lắm… đừng có nhắc tớ về mấy cái lỗi ngoo ngốc ấy nữa mà o(〒﹏〒)o

Karma đơn giản trả lời lại bằng một cái emoji lè lưỡi, rồi quay lại xem bài trình chiếu powerpoint trên laptop. Cậu còn không để ý là đến tiết Tiếng anh rồi. Chưa đến tiết toán à? Nhưng khi nhìn thời gian trên laptop cậu mới biết là bản thân tâm trí ở trên mây qua mấy tiết rồi. Cậu tự hỏi sao những học sinh học không giỏi lắm vẫn tiếp tục chú ý học hành được. Hoặc đơn giản: chẳng ai quan tâm.

Một lúc sau, Karma nhìn xuống điện thoại của mình. Cậu thật sự nên hỏi câu đó. Đã một năm từ khi bắt đầu cách ly rồi, từ khi cậu tham gia lớp học online, và cả từ khi cậu bắt đầu trò chuyện với Nagisa. Đến bây giờ, cậu muốn nhiều hơn thế.

Cậu phân vân một chút khi đọc tin nhắn của Nagisa. Như mọi khi, cậu ấy đang hỏi mấy câu liên quan đến bài học. Không phải là Karma không muốn trả lời, mà hiện cậu đang có câu khác muốn hỏi.

Karma: tụi mình gặp nhau được không

Karma: ?

Không có câu trả lời ngay lập tức, thậm chí còn không có tín hiệu nào chứng tỏ đối phương đang nhắn. Trong một khoảnh khắc, không có gì ngoài đoạn hội thoại đang bỏ dở, trong khi Karma như đang chìm vào giọng đọc đều đều của bài giảng thầy giáo đang dạy. Cậu thấy tệ rồi đấy, phân vân là, có thể, cậu không nên hỏi. Có thể vẫn còn quá sớm. Hoặc có thể, Nagisa không muốn tiến xa hơn và chỉ muốn là bạn bè qua mạng thôi.

Đó chính là điều Karma sợ nhất. Nhỡ như Nagisa không cảm thấy giống như cậu thì sao? Người duy nhất ở cạnh Karma trong kì giãn cách xã hội này là Nagisa. Cậu cảm giác như Nagisa là thiên thần nào đó được gửi từ trời xuống, đến để cứu giúp cậu trong khoảng thời gian này trong khi vẫn giữ được một khoảng cách an toàn. Kể cả khi thế giới trở lại như cách nó vận hành ban đầu, cậu không chắc cậu có muốn như vậy hay không, nếu Nagisa không còn ở cạnh cậu nữa.

Cuối cùng, Nagisa bắt đầu gõ tin. Từng giây trôi qua càng khiến Karma nôn nóng hơn. Bây giờ cậu chỉ muốn biết câu trả lời thôi chứ không muốn chờ đợi thêm nữa.

Nagisa: khi nào hết dịch, chắc là thế?

Đó không phải câu trả lời tệ nhất, Karma đoán vậy. Chí ít thì không phải một câu từ chối thẳng tuột. Nhưng mà, “hết dịch” là một từ tương đối và ở tình hình hiện tại thì nghe nó lại vô vọng quá. Kể cả khi vắt xin hay gì đấy đang phổ biến rộng rãi. “Khi nào hết dịch” tức là phải chờ thêm, và Karma quá mệt mỏi với việc phải chờ đợi một ngày trong tương lai xa như thế.

Karma: ý tớ là sớm hơn khi ấy một chút

Karma: chỉ đi vòng vòng ở ngoài hoặc đại loại thế thôi

Nagisa: tớ không chắc là làm thế có đc không nữa

Cậu ấy nói đúng. Dù cậu ấy có thể mắc lỗi hơi ngu khi làm toán, cậu ấy lại là người suy nghĩ rất hợp lý. Một người mà mọi tính cách của cậu đều khiến Karma tôn trọng, mặc dù cậu ấy gần như đối lập với Karma. Có thể đoán trước được là Nagisa muốn có trách nhiệm với tình hình hiện tại.

Với Karma, ngược lại, có nhiều cách để thể hiện mình là công dân có trách nhiệm mà. Và cũng đâu ai cấm chỉ có hai người gặp nhau hay gì đó tương tự. Cậu đã thấy càng ngày càng có nhiều người gặp gỡ bạn bè của mình mặt đối mặt để dần hình thành lại cuộc sống như cũ. Hoàn toàn không vấn đề gì khi gặp nhau nếu tuân thủ điều kiện an toàn cả, Karma chỉ cần thuyết phục được Nagisa thôi.

Karma: chỉ có hai đứa mình thôi

Karma: tụi mình sẽ đeo khẩu trang đàng hoàng mà

Liếc nhìn màn hình một cái, cậu thấy Nagisa đang suy nghĩ trầm tư. Mắt cậu hơi nheo lại đầy suy tư, trong khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đang đặt ngoài camera. Karma không chắc lắm, nhưng cậu thề là cậu thấy mặt Nagisa có hơi ửng hồng hơn thường ngày.

Nagisa: cách xa nhau chứ?

Karma: cách hai mét, như ngta khuyến cáo

Nagisa: chỉ hai tụi mình thôi?

Karma: có vẻ khá an toàn, ừ

Karma cảm thấy hy vọng trào dâng khi đọc tin nhắn Nagisa gửi. Sự thật cậu ấy dò hỏi như thế tức là cậu ấy cũng phần nào muốn gặp nhau. Cậu ấy có hứng thú, nhưng chỉ là không chắc chắn lắm.

Nagisa: tớ sẽ phải đi tàu điện tới đó á

Nagisa: xin lỗi nha ko đc đâu, tớ sợ sẽ làm mẹ tớ giận mất

Có hơi thất vọng. Karma không mong đợi một câu “không” thẳng thừng như thế, vậy mà cậu ấy rep vậy thật, ngay trước mắt luôn. Cậu không ngờ mẹ Nagisa lại là vấn đề nghiêm trọng thế này, nhưng cậu có thể hiểu cho sự lo lắng của Nagisa. Nhưng mà, cậu thật sự muốn gặp Nagisa, và cậu nghĩ Nagisa ở nhà quá lâu như thế cũng không tốt.

Cậu bắt đầu nhắn tin một cách hằn học, mong muốn có thể bịt mọi đường từ chối của Nagisa bằng từ ngữ và các giải pháp mình đưa ra. Chắc là cậu có chút ích kỉ. Nhưng tại người ta muốn gặp lắm luôn ấy. Hiện tại thì Karma không muốn gì khác ngoài điều này.

À thì, muốn cái này, và muốn một hộp 20 miếng thịt gà viên chiên nữa.

Karma: nếu cậu ko đi tàu đc thì để tớ đi đến chỗ cậu cho

Karma: kiểu, gặp nhau ở gần trạm tàu ở chỗ cậu cũng đc

Karma: dù sao gia đình tớ cũng chẳng quan tâm

Nagisa: Karma cậu nói nghe buồn quá?

Karma: và lâu lắm rồi tớ chưa tiếp xúc với con người

Nagisa: cậu ổn không vậy?

Karma: tớ chỉ suốt ngày ở nhà một mình

Nagisa: ôi trời…

Karma: tớ sẽ đeo luôn 2 cái khẩu trang nếu cậu muốn!

Cậu rất nghiêm túc về những lời mình đang nói. Bây giờ, cậu thật sự dồn hết công sức vào chuyện này. Kiểu chuyện gì cũng tốt hơn là thêm bất kì giây phút nào cô đơn một mình nữa. Cậu mệt với chuyện ngày nào cũng một mình cùng bốn bức tường rồi. Nếu phải thực hiện thêm các biện pháp phòng ngừa quá lố để có thể gặp Nagisa thì cậu sẵn sàng làm luôn, chắc chắn sẽ rất đáng, nếu nó có thể ngăn cậu khỏi lạc vào đống suy nghĩ tiêu cực trong đầu nữa.

Karma: năn nỉ mà

Lại nữa, chẳng có tín hiệu gì. Khi Karma định nhắn thêm tin nữa thì cậu nghe thầy mình lên tiếng, nói rằng tiết học hôm nay kết thúc và đề nghị cả lớp nộp bài tập trước 8 giờ. Trong lúc mọi người lần lượt rời phòng chat, Karma cũng rời theo, ánh sáng lấp lóe từ màn hình điện thoại vẫn sáng như hy vọng của Karma về tình huống này.

Vẫn không có tin nhắn mới. Nagisa vẫn chưa nhắn gì cả. Chỉ có Karma ngồi đó, chờ đợi, chờ một thứ gần như vô vọng và không biết khi nào mới có câu trả lời. Cậu nghĩ có lẽ bản thân đã đẩy chuyện đi quá xa. Đáng lẽ, nếu cậu tôn trọng Nagisa thì cậu nên tôn trọng câu trả lời khi cậu ấy đơn giản nói “không”.

Cậu vừa định đặt điện thoại sang một bên và nằm lăn lộn trên giường cho đến khi cơ thể này nói rằng bố mày muốn ăn tối, thì màn hình đột nhiên thay đổi. Điện thoại rung mạnh từng đợt trong tay cậu và bản thân cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ hiện trên màn hình. Dòng chữ “Nagisa đang gọi” tức là cậu nên nhanh chóng nhấn nút xanh và nghe ngay lập tức. Cậu cũng không có lí do gì để ngồi phân vân có nên bắt điện thoại hay không.

Cậu vội đưa điện thoại lên tai, háo hức để được nghe giọng của người con trai mà cậu rất thích trò chuyện cùng. Cậu không cất lời ngay mà thở dài một tiếng, trước khi thốt lên bất cứ lời nào.

“Ừm… alo.” Karma nghe thấy giọng Nagisa lên tiếng từ đầu bên kia.

“Alo.” cậu trả lời ngắn gọn.

“Vậy thì…” Nagisa cẩn thận nói. “Chính xác thì cậu muốn gặp nhau khi nào nè?”

.

Lời của trans: một chap nữa là end rùi nhá, sau đó tui sẽ dịch thêm 1 con fic dài và vài con oneshot lẻ tẻ ( ˙꒳​˙ )


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com