TruyenHHH.com

Ascendance Of A Bookworm

   Vào thời điểm Lieseleta đến mời chúng tôi, Kị sĩ tập sự, Hầu cận tập sự, Công chức tập sự đã chia ra thành nhóm để bàn bạc vè trận Đói kháng đa Lãnh địa. Họ có sự năng động của một lớp đang chuẩn bị cho Hội thao và Lễ hội văn hoá. Tôi tầm ngẩm quan sát họ khi trên đường rời phong sinh hoạt chung và vào căn phòng họp kế bên đã được chuẩn bị.

   "Mời toàn bộ Lãnh địa trong một lần sẽ tạo ra một sự kiện lớn hơn kế hoạch ban đầu,"

   Justus cất lời.

   "Nếu chúng ta không có tuỳ tùng của Wilfried-sama hỗ trợ một tay vào ngày đó thì thần tin người sẽ thấy mọi việc sẽ trở nên khá khó khăn, xét thêm việc người dành rất ít thời gian cho các Học viên khác nữa."

   "Anh ấy chắc chắn sẽ sẵn lòng giang tay giúp đỡ khi thời điểm đó tới thôi."

   Tôi đáp.

   Rihyarda bước vào phòng sau khi đã chuẩn bị xong phòng của tôi, và chúng tôi quyết định sẽ sử dụng ngôn từ trang trọng để giao tiếp với Hoàng tộc. Sau đó tôi gửi một con ỏdonnanz cho Anatasius, báo rằng tôi đã trở lại Học viện và bản thần muốn được chọn ngày lành để diện kiến nhằm dâng lên chiếc trâm cài.

   Trong khi chúng tôi đang đợi hồi đáp, tôi thông báo cho Hartmut và Philine rằng Elvira-kaasama và tôi sẽ tiếp tục lo liệu việc phát triển Lãnh nghiệp in ấn của Ehrenfest. Tôi cũng nói với họ rằng Justus sẽ nhận nhiệm vụ huấn luyện Công chức tập sự.

   "Vì đây là ngành nghiệp mới nên vị Lãnh chúa kế nhiệm tiếp theo sẽ phải tiếp quản và phát triển,"

   Tôi giải thích.

   "Vì lẽ đó, Wilfried-niisama Charlotte-chan và Melchior, cộng thêm cả các Công chức tập sự của ta đều phải tham gia, cũng như các Công chức có kinh nghiệm làm việc với thường dân được gửi tới từ các Giebe."

   "Thưa tiểu thư Rozemyne, thần thực sự sẽ được tham gia vào ngành nghiệp quan trọng như thế ư..?"

   Philine nghẹn ngào nói với tông giọng sợ hãi. Khi trông thấy gương mặt tái nhợt và cặp đồng tử xanh sáng màu chớp liên hồi, tôi bất giác nhớ lại điều gì đó mà Damuel đã từng nói với mình—rằng anh ta đã nhận đủ loại đố kị chỉ vì trở thành Kị sĩ hộ tống của tôi và tăng ngưỡng ma lực lên nhiều đến mức tiệm cận một Trung phẩm quý tộc mặc dù chỉ là một Hạ phẩm quý tộc. Philine cũng là một Hạ phẩm quý tộc, vậy nên điều đáng sợ tương tự cũng sẽ xảy đến với cổ.

   "Nếu em sợ việc phải gia nhập vào Lãnh nghiệp in ấn thì ta có thể tiến cử một người khác,"

   Tôi cất lời.

   "....Chuyện đó không cần thiết đâu ạ. Thưa tiểu thư Rozemyne, thần sẽ tham gia để được cùng người làm sách ạ. Thần sẽ không quay lưng lại với quyết định đó đâu."

   Philine đáp lại, nắm tay cổ nắm lại với tất cả quyết tâm. Đôi tay đó cũng không ngừng run rẩy trong lo sợ, nhưng giọng nói của cô ấy thì lại rất rõ ràng và mạnh mẽ. Tôi không thể ngăn mình mỉm cười trước biểu cảm đó của cô ấy.

   "Hartmut, ta sẽ làm tất cả những gì mình có thể, nhưng hãy để mắt tới Philine để chắc rằng em ấy không bị các Công chức khác làm phiền."

   "Như ý người."

   Hartmut đáp lại.

   Tôi bảo với Hartmut và Philine rằng bọn họ sẽ được đào tạo trở thành mắt xích trong ngành in ấn và rằng họ sẽ cần học hỏi từ Justus trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh ta còn ở đây. Vào thời điểm đó thì con Ordonnanz trở lại.

   "Hãy đến đây vào hồi chuông thứ năm.., ta muốn tặng Eglantine chiếc trâm cài đó sớm nhất có thể,"

   Giọng của Anatasius vang lên, tin nhắn được lập lại ba lần trước khi con chim trắng hoá về dạng Hoàng sắc ma thạch. Tôi gửi hồi đáp xác nhận và sau đó quay về phía Brunhilde và Lieseleta.

   "Nếu việc ta diện kiến Anatasius-denka diễn ra vào ngày mai, vậy thì khi nào ta có thể tổ chức tiệc trà? Chúng ta sẽ cần soạn thư mời thích hợp đúng chứ?

   "Thần tin việc này sẽ khả thi vào năm—không, bốn ngày thôi ạ,"

   Brunhilde đáp.

"Kết thúc bữa tiệc sớm hơn hay muộn hơn thì hợp lý.., khách quan cũng phải chuẩn bị cho trận Đối kháng đa Lãnh địa giống như chúng ta. Và tình cờ thay... chúng ta cũng phải chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp của Angelica nữa, đúng chứ?"

Cô ấy nhìn về hướng của người vừa được nhắc đến, trong khi Lieseleta gật đầu nhẹ đồng tình.

"Thần có mang theo trang phục ạ."

Angelica cất tiếng, cô nghiêng đầu qua một bên ra chiều bối rối.

"Thần không nghĩ là còn thứ gì khác mà mình cần phải chuẩn bị nữa đâu ạ."

Đôi đồng tử của Brunhilde liếc lấy một cái đầy tức giận.

"Chị không định chuẩn bị khán đài chu đáo nhất có thể à!? Chị được ban phước với vẻ đẹp kia.., sẽ thật lãng phí nếu không gọi mái tóc kia với Rinsham và tạo điểm nhấn bằng trâm cài tóc để quảng bá xu hướng của Ehrenfest!"

"Nee-sama, Otou-sama và Okaa-sama có báo cho em rằng chị vẫn chưa quyết định được kiểu tóc, cách trang điểm và cả những thứ khác nữa. Chị dùng nhiệm vụ hộ tống tại Thần điện để trách phải bàn bạc về việc đó, đúng chứ?"

Nhận xét của Lieseleta khiến cho Angelica phải buồn bã nhắm mắt lại, đôi lông mi dài rũ bóng nhỏ trên gương mặt làm cho cô ấy trông giống như tấm chân dung của một người thiếu nữ bị tổn thương, nhưng thực tế thì đó là gương mặt cô ấy trưng ra mỗi khi cảm thấy lười biếng. Tôi khá giỏi trong việc nhìn thấu tâm can cô ấy, và tất nhiên Lieseleta cũng tương tự—Cô ấy bực bội ra mặt và sau đó mỉm cười một cách hiểu ý.

"Nee-sama, em sẽ chọn kiểu tóc hợp với chị nhất, vì vậy ít nhất hãy ngoan ngoãn trong vòng một ngày đi."

"Lieseleta, nếu em đã nói tới vậy. Thì chị sẽ có chịu đựng."

Angelica nói thế với vẻ rầu rỉ. Hình tượng của cô ấy là ảnh phản chiếu của một nàng công chúa bị vua cha gã đi ngoại quốc vì một lý do chính trị. Bị ghép cặp với một gã đàn ông mà cô ấy không hề có tình cảm, nhưng tất cả việc đó chỉ là diễn kịch. Nhân tiện thì mặc dù cảm thấy mệt mỏi với các vấn đề lễ nghi, nhưng cô ấy lại rất tận tuỵ trên cương vị Kị sĩ hộ tống—cô ấy sẽ dành phần lớn thời gian để cường hoá ma thạch cho bộ giáp Kị sĩ và ma thuật trận được thêu trên áo choàng.

"Nee-sama, em hiểu là chị chả mấy hứng thú với việc trang bị những thứ không nâng cao chiến lực của mình. Nhưng chị không được phép làm xấu mặt người đàn ông sẽ hộ tống mình."

Lieseleta cất tiếng.

Tôi chớp mắt nhiều lần sau đó nhìn về hướng Angelica. Lieseleta không hề nhắc đến Otou-sama hay Ojii-sama gì sất.., cô ấy dùng từ 'người đàn ông', Angelica thật sự có người hộ tống ư.

"Ai là người sẽ hộ tống Angelica?"

Tôi hỏi lại.

"Ta cho là không phải gia đình đúng chứ?"

"Hở? Tiểu thư Rozemyne, người không hề biết gì sao? Nee-sama, chị vẫn chưa kể chuyện này với ai sao...?"

"Ta chưa hề nghe gì về vụ này."

Lieseleta nhìn tôi, sau đó lại quay qua Angelica, rồi đến những người khác. Lúc nhìn thấy biểu cảm lúng túng của chị mình khi cổ nghĩ vụ này không liên quan gì đến mình, cô ấy cau mày lo lắng trước khi cố nặn ra một nụ cười thiếu thuyết phục.

"Nếu không có ai biết đến chuyện này thì thần nghĩ chuyện này sẽ khá thú vị để trông mong đó ạ."

「Angelica đang hẹn hò với ai vậy...? Giờ thì tôi thực sự tò mò rồi đó.」

TN: một fact khá nhỏ là người Nhật ngoài đời cũng sẽ làm lễ "tốt nghiêp" hay thành nhân ở tuổi 20. Theo Shintou giáo thì sẽ là 22, khá thú vị và theo bối cảnh tôn giáo phân cấp giữa trẻ con 10 ~ 15, và người trưởng thành 15 đến khi xuống hố của bộ truyện thì phải dịch là lễ thành nhân mới hợp :v

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com