Asachi Chiasa Chiquita Va Nhung Ngay Bao Tap O Ky Tuc Xa
Thời gian trôi qua, những ngày tập luyện căng thẳng dần trở thành thói quen đối với Chiquita. Từ cô bé rụt rè, hay ngơ ngác vì chưa quen với tiếng Hàn, Chiquita giờ đây đã dần bắt nhịp được với lịch trình dày đặc của YG.Dù nhỏ tuổi nhất nhóm, nhưng Chiquita luôn dành nhiều thời gian hơn mọi người để luyện tập. Có hôm cả nhóm đã đi ngủ, em vẫn cặm cụi trong phòng tập, kiên trì hát từng nốt, nhảy từng bước."Nhóc Chiquita, em định ở lại đây đến sáng luôn à?" Asa đứng ở cửa phòng tập, khoanh tay nhìn em."Chị Asa!" Chiquita giật mình, vội vàng tắt nhạc. "Sao chị chưa ngủ?""Chị định hỏi em câu đó đấy. Muộn thế này rồi, sao em còn ở đây?" Asa bước tới, lấy chai nước từ tay Chiquita và đặt lên bàn."Em muốn làm tốt hơn nữa," Chiquita nói nhỏ, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm.Asa khựng lại một chút. Chị nhìn em út bé nhỏ của nhóm, lòng vừa thương vừa cảm phục."Nhóc không cần ép bản thân quá đâu. Em đã giỏi lắm rồi," Asa xoa đầu Chiquita, giọng dịu dàng hơn mọi khi."Nhưng em muốn giỏi hơn nữa, để không làm mọi người thất vọng."Lời nói của Chiquita khiến Asa lặng người. Cuối cùng, chị chỉ biết thở dài, ngồi xuống cạnh em."Nhóc làm chị nể thật đấy. Nhưng nhớ giữ sức khỏe, hiểu không?" Asa nói, giọng pha chút nghiêm khắc."Vâng, em biết rồi ạ." Chiquita mỉm cười, đôi mắt mèo long lanh như ánh sao.Một tháng sau, công ty tổ chức một buổi biểu diễn nội bộ để đánh giá sự tiến bộ của các thực tập sinh. Chiquita được giao biểu diễn solo.Phòng tập hôm đó đông nghẹt, từ các thực tập sinh đến các huấn luyện viên và quản lý đều có mặt. Ai nấy đều tò mò muốn xem cô bé 12 tuổi ngày nào bây giờ đã trưởng thành đến đâu.Khi nhạc nổi lên, cả phòng chìm vào im lặng. Chiquita bước ra sân khấu với ánh mắt tự tin và khí chất khác hẳn ngày đầu tiên.Cô bé bắt đầu cất giọng, từng nốt cao vút, trong trẻo đến mức mọi người không khỏi bất ngờ. Ngay cả những huấn luyện viên khó tính cũng gật gù tán thưởng.Đến phần vũ đạo, Chiquita khiến cả phòng trầm trồ với những bước nhảy dứt khoát, mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được nét mềm mại, uyển chuyển."Đó là Chiquita thật sao?" Pharita thì thầm với Ruka, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc."Con bé đã thay đổi nhiều hơn chị nghĩ đấy," Ruka gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.Ở hàng ghế khán giả, Asa ngồi lặng lẽ theo dõi. Chị nhìn Chiquita với ánh mắt pha lẫn giữa sự tự hào và xúc động."Nhóc đã làm được rồi," Asa thì thầm, lòng thầm hứa sẽ luôn là người đứng sau ủng hộ Chiquita trên mọi chặng đường.Khi Chiquita hoàn thành phần biểu diễn, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay rần rần."Chiquita," HLV Kwon đứng dậy, nhìn em với ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tự hào. "Em khiến tôi bất ngờ đấy. Tiến bộ vượt bậc như vậy chỉ sau vài tháng, không phải ai cũng làm được.""Em cảm ơn thầy ạ," Chiquita cúi đầu, đôi má ửng đỏ vì ngại."Nhưng đừng quên, đây chỉ mới là khởi đầu. Em cần tiếp tục cố gắng để giữ vững phong độ này.""Vâng, em sẽ cố gắng hết sức ạ!" Chiquita đáp, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm.Sau buổi biểu diễn, cả nhóm kéo nhau đến chúc mừng Chiquita. Ai cũng khen ngợi em hết lời."Nhóc Chiquita, em làm chị phải ngượng luôn đấy. Hôm nay em tỏa sáng quá," Ahyeon nói, khoác vai Chiquita đầy tự hào."Cảm ơn chị Ahyeon," Chiquita cười, đôi mắt lấp lánh.Pharita thì xoa đầu em, trêu: "Chị phải học hỏi em thêm nhiều rồi!""Em chỉ làm tốt phần của mình thôi," Chiquita đáp khiêm tốn.Ở một góc, Asa đứng dựa vào tường, im lặng quan sát. Khi thấy Chiquita bước đến, chị mỉm cười."Chị Asa, hôm nay em làm tốt không?" Chiquita hỏi, ánh mắt đầy chờ đợi."Tốt à?" Asa giả vờ suy nghĩ, khiến Chiquita căng thẳng. "Ừm... nhóc làm tốt hơn chị nghĩ đấy. Giỏi lắm!"Chiquita mỉm cười rạng rỡ. Nhưng trước khi kịp nói gì thêm, Asa đã cúi xuống, xoa đầu em."Chị rất tự hào về nhóc."Lời nói đơn giản ấy khiến trái tim nhỏ bé của Chiquita như tan chảy. Em chỉ biết cúi đầu, giấu đi đôi má đang đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com