TruyenHHH.com

Artbook And Oneshort Contryhumans

Bóng phản chiếu trên mặt gương, đôi mắt đầy vẻ ảm đạm, lạnh lẽo hướng nhín cái cổ đầy vết hằn lúc xanh lúc tím bần trong gương.

Đại Nam bị bóp cổ... bị Tây Sơn bóp cổ...

Ngài ta muốn giết y, nhưng không thể...

.

.

.

Đêm khuya canh ba thanh vắng, trong khuê phòng chỉ vỏn vẹn ít ánh bạc trắng trong trẻo của vầng trăng khuyết, Đại Nam thân thể đầy yếu ớt, gầy guộc nằm trên phản gỗ, hơi thở nhẹ tênh như lông vũ, thiu thiu ngủ.

Tây Sơn từ đâu hiện ra trong bóng tối thoát ẩn thoát hiện, ngài nhìn chằm chằm lên thân thể bị bệnh tật và độc dược giày vò. Ngài mở to đôi mắt đầy u ám, đáng sợ, khuôn mặt y thu vào tầm mắt chết chóc đầy tơ máu.

Cảm thán với Đại Nam rằng ngũ quan của y như là một khuôn đúc ra với Chúa Nguyễn, người đẩy ngài ta vào chân tường.

Thật hoài niệm về lúc cảm tưởng rằng cái lưỡi hái sắc lẹm của thần chết đã kề sát bên, đoạt lấy cái mạng cỏn con của bản thân.

Nhìn thấy khuôn mặt Đại Nam, Tây Sơn bỗng nhiên thoáng nhớ lại những tháng năm ngậm đắng nuốt cay đầy cơ cực.

Ah... Không biết đã bao lâu, bao nhiêu tháng năm nhỉ...

Trong đêm tối mịt mờ, ngài không chút do dự, dứt khoát dùng đôi tay rắn chắc của một vị tướng quân, chộp lấy cổ của y, thắt chặt như con chăn khổng lồ cuốn lấy một con mồi béo bở.

Y bừng tỉnh, bàn tay mảnh khảnh theo phản xạ cố gắng gỡ từng ngón tay thô rát đặt lên cổ của mình, móng tay cắm vào da tay ngài đến nhỏ máu lấm thấm, chống đỡ trong vô vọng. Cảm giác đau đớn nhỏ nhoi này vốn chẳng là cái thá gì so với những thống khổ trước đây, Tây Sơn không cảm nhận được.

Bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh bóp nghẹt đường thở của Đại Nam, yết hầu đè mạnh lên thanh quản, như cái thỏng lọng đầy gai xiết quanh cổ, như tảng đá đập mạnh.

Khó thở quá!... Ta khó thở quá!!!!.....

Mặt mày tái xanh, cố gắng ngửa ra sau miệng há to đớp từng ngụm không khí, chân tay kịch liệt run lên lẩy bẩy không ngừng, lồng ngực phập phồng liên hồi, hai lá phổi không ngừng co bóp hết sức bình sinh, đôi mắt y đục ngầu mở to, con ngươi trợn ngược để lại mỗi lòng trắng và những tia máu đỏ lòm.

_ Ngươi... chết đi!...

Tiếng ngài ta thì thầm đe dọa, trầm thấp như một con thú săn mồi...

Cái bóp cổ của Tây Sơn giống như cái ôm nồng nàn tử khí của thần chết, đầy khiếp đảm nhưng cuối cùng chẳng thể thoát khỏi. Y biết y không thể vùng vẫy khỏi móng vuốt của ngài với cái thân thể tàn tạ này, y biết y không đáng để Tây Sơn tha mạng. Nhưng sau tất cả Đại Nam vẫn muốn sống, vẫn muốn thấy hài tử của ngài khôn lớn....

Hai bàn tay vô lục buông thõng xuống buông tha cho cổ tay Tây Sơn, đôi mắt Đại Nam như phủ một tầng lệ mỏng mảnh bao lấy con ngươi đục ngầu từ từ nhắm lại, mọi thứ chỉ còn lại là bóng tối đến ngòm sâu thẳm.

Đôi tay vẫn đặt yên vị trên cái cổ trắng bệnh nhưng lại bất động, không phản ứng gì, chỉ thấy rằng đôi tay ấy từ từ buông lỏng, tha cho cái cổ tội nghiệp, đầy vết hằn của y con đường ống.

Xung quanh gian phòng chỉ là bóng tối vô tận, che khuất đi sự thật và tội ác, che luôn cả ý nghĩ, tâm tình khó hiểu trong lòng dạ ngài ta.

Tha cho y một mạng...

.

.

.

Trời chạng vạng sáng Việt Minh và Bắc Việt tới trước cổng cấm cung nơi Đại Nam đang bị giam lỏng, hai anh em bẽn lẽn bước vào cánh cửa gỗ to sừng sững, thấy y đang nằm vắt vẻo trên phản gỗ, tay vẫy vẫy ý bảo hai đứa lại đây. Cứ vậy cả hai chạy đến bên cạnh cái phản. Thấy được vết bầm tím trên cổ của y, Việt Minh nhìn Bắc Việt và nhóc ta cũng quay đầu nhìn thẳng vào vẻ mặt có chút bất an đầy ái ngại của cậu.

_ Bẩm quan, cha tôi đã định hạ sát quan đúng không ạ?... - Việt Minh e dè hỏi y.

Đại Nam gắng gượng ngồi dậy trên phản, dùng chút sức lực ít ỏi bế Việt Minh và Bắc Việt lên ngồi cạnh mình.

_ Bẩm quan? - Thấy Đại Nam không trả lời thì Bắc Việt lại gọi.

_ ...Cha các ngươi dù hận ta đến thấu tâm can cũng sẽ không lấy mạng ta đâu, đừng lo lắng quá. - Trả lời với giọng khàn khàn, y cười nhẹ.

_ Dạ... - Hai anh em đồng thời "dạ" một tiếng ngọt ngào bùi tai.

Nghe được lời khẳng định của y là chúng an tâm được một chút ... Tất cả chìm trong tĩnh lặng, một khoảng sân trống trải, những cành xoan héo úa rủ buồn và một màu trời không ánh ban mai. Một thứ yên bình đầy hiu quạnh, cô đơn...

Bắc Việt không kiêng nể lễ nghi mà nằm bẹp lên đùi của y, Việt Minh thấy vậy định lên tiếng như cảm nhận bàn tay khẳng khiu đặt đầu mình vào vai người bên cạnh, ngước lên long lanh nhìn cảm nhận rõ hơi ấm của thứ tình thương của người không có lấy một phần máu mủ ruột già kia, cậu bặm môi khóe mắt rung rung, nép vào lòng Đại Nam.

_ Việt Minh, Bắc Việt hai ngươi lén lút đến thăm ta như vậy không sợ bị đánh sao? - Y bất chợt hỏi.

_ Dạ không ạ. - Việt Minh đáp. - Được gặp quan dù chúng tôi có bị đánh thì cũng đáng ạ.

Từ đằng xa vang vọng đến những cái nhìn thọc mạch, chọc ngoáy rồi nó sẽ đến tai ngài ta sớm thôi, y tự hỏi nếu truyện này bị phát hiện không biết có thể thảm đến thế nào... Trong vô thức Đại Nam xiết chặt hai đứa trẻ vào lòng mình...

______________________________________

1076 từ hựa....

Dạo này tui vừa lười vừa bí lại vừa bận nên đành đăng tạm cái này vậy. :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com