TruyenHHH.com

[Arlefuri] Ở đây có rất nhiều tình iu

(1) Nếu Furina quay trở lại thời thơ ấu của Arlecchino

simp_arlefuri

Tác giả: zeroaya

Bản gốc: https://zeroaya.lofter.com/post/1f4fe8d2_2bba74dbc?incantation=rzZRiF8tX1gz

Một tác phẩm thuộc dòng IF khá hay mà mình muốn chia sẻ với các thuyền viên đây. Fic gồm 13 chương và đã hoàn thành.

Note của tác giả: Định hướng cp Pufu, Peruvie là bạn bè

—--

01

"Quý cô Furina, tốt hơn hết là không nên đâu, "Cha"..."

"Hừm! Đã bao lâu rồi phòng của Arlecchino chưa được dọn dẹp? Chắc là bẩn lắm rồi. Tôi phải tự mình dọn dẹp mới được!"

Hôm nay là ngày tổng vệ sinh Căn Nhà Hơi Ấm theo lịch thường niên, nhưng năm nay khác với những năm trước ở chỗ Furina - người yêu của gia chủ căn nhà này đã chính thức chuyển đến ở.

Vì thế hôm nay Furina rất muốn một mình dọn dẹp phòng cho vị Quan Chấp Hành kia thế nhưng lại bị cậu nhóc Lyney - người đổ mồ hôi ướt trán đang vừa nhặt dụng cụ vừa ra sức ngăn cản nàng.

"Phòng của "Cha" luôn được "Cha" tự mình dọn dẹp. Trong đó dường như có thứ gì đó rất trân quý đối với "Cha". Quý cô Furina, tốt nhất là cô không nên..."

"Cái gì? Cậu không tin tôi sao? Tôi sẽ không quậy phá gì đâu, tôi sẽ lau chùi nhẹ nhàng nhất có thể. Hơn nữa, Arlecchino dạo gần đây cứ rời nhà sớm về nhà muộn, chắc là đi làm mệt lắm đó! Hôm qua lúc đi ngủ, tôi còn thấy cô ấy cứ ôm lấy cánh tay mình, không biết là có bị thương gì không nữa... Sức khỏe như vậy thì sao mà dọn dẹp phòng được chứ!"

Furina nhếch môi và mỉm cười như một con mèo với Lyney. Trong khi cậu nhóc ảo thuật gia kia đang choáng váng với lời nói của người trước mặt, nàng đã nhanh chóng lách người qua Lyney rồi mang theo cây lau nhà, giẻ lau và chiếc xô sắt đang kêu leng keng quanh lò sưởi.

Sau khi Furina bỏ chạy được một đoạn ngắn, Lyney nhận ra rằng thân là một ảo thuật gia thì chân tay mình chắc chắn nhanh nhẹn hơn người kia, nhưng khi nghe nàng nói rằng cánh tay của "Cha" có vấn đề thì cảm thấy có chút bất ngờ, Furina nhân lúc đó đã thành công bỏ chạy.

"Haizzz... Hy vọng vị cựu Thủy Thần này sẽ không gây thêm rắc rối nào..."

Lyney nhìn bóng lưng nhỏ vui vẻ của Furina và thở dài.

...

Đến phòng của Arlecchino.

Furina bắt đầu cầm dụng cụ lên và dọn dẹp một cách nghiêm túc. Chỉ là, Furina đã đóng vai Thủy Thần suốt 500 năm, ngày thường làm gì có chuyện tự mình quét nhà? Lau dọn được một lúc, nàng bắt đầu thấy mất kiên nhẫn và bất mãn khó chịu

"Hừ! Đã bảo Arlei là đừng có mua tủ sách cao rồi mà không chịu nghe! Giờ muốn lau phần trên cũng không lau được!"

Furina nhìn chiếc tủ "ở trên cao" đang "nhìn xuống" mình một cách trịch thượng như cố tình giễu cợt chiều cao có hạn của nàng!

Furina, người vốn đã khó chịu vì sự bất tiện trong việc dọn dẹp, hiện tại đang nảy sinh mâu thuẫn với cái tủ sách.

Đôi khi con người là như vậy, những lúc mệt mỏi hay cáu kỉnh sẽ lại sinh ra tính cách bướng bỉnh trong những tình huống không ngờ tới.

Furina kiễng chân nhón lên cao. Cánh tay nàng chỉ có thể chạm tới hai phần ba tủ sách, hoàn toàn không thể chạm đến phần nóc tủ.

"Tất cả là tại cái tên Arlecchino cao nhồng đó! Tự nhiên lại mua cái tủ sách cao như vậy về!"

Furina không khỏi phàn nàn. Nhưng nàng không muốn bỏ cuộc nên tiếp tục nghiến răng, đứng dậy bằng sức mạnh mà nàng chưa từng sử dụng trong đời. Hôm nay quyết tâm chiến đấu với cái tủ sách này, nàng sẽ tiêu diệt hết bụi bẩn trên người nó, cho đến hạt bụi cuối cùng ẩn nấp trên nóc tủ!

Nhưng...

Oạch...

Tục ngữ có câu "Lên núi dễ dàng, xuống núi khó khăn", câu này áp dụng với Furina thì không thể nào đúng hơn. Nàng nhảy lên thì dễ nhưng leo xuống thì khó. Có lẽ nàng đã chú ý quá nhiều tới "đỉnh núi" mà lại phớt lờ nơi mình ngã xuống. Nàng vô tình giẫm phải miếng giẻ lau mà mình để dưới sàn rồi ngã cái oạch xuống đất. Theo quán tính, khi nhận thấy mình sắp ngã tự tay chân tự mình hành động, tay Furina vô thức nắm lấy và kéo luôn một hộp đựng đồ từ trên tủ sách xuống.

"Ui da... Đau quá à..."

Furina sờ lên cái mông đau nhức của mình, giãy giụa nhõng nhẽo một lúc mới đứng dậy được. Lúc này mới phát hiện ra thứ mà mình kéo xuống.

"Chiếc hộp này... được cất giấu ở chỗ rất cao và kín đáo nữa. Không lẽ là thứ Arlecchino trân quý nhất mà Lyney nói ban nãy sao..."

Furina cầm chiếc hộp lên nhìn ngắm một lúc, cảm thấy rất tò mò, dù sao thì nàng và Arlecchino cũng đã tới lui căn phòng này thường xuyên. Nàng cũng đã nhìn thấy hầu hết mọi thứ ngoại trừ thứ trên tủ sách này. Vừa hay nghĩ tới những lời Lyney nói...

Furina de Fontaine, người có tính cách vốn như mèo con tò mò về mọi thứ mới mẻ trên thế giới nay lại càng tò mò hơn. Nàng rõ ràng đã hứa với Lyney là sẽ không gây rắc rối hay phá phách gì, nhưng tính tò mò của nàng lại thành thật hơn nhiều so với lời hứa ấy.

"Mình chỉ coi một cái thôi... Mình sẽ không làm bừa gì hết. Chỉ xem rồi đặt lại chỗ cũ, không làm hư hỏng thì không gây rắc rối... Arlecchino chắc chắn sẽ không giận mình..."

Trong khi Furina đang tìm kiếm lý do bao biện cho hành động xấu của mình, nàng không khỏi dùng tay ấn vào bản lề của chiếc hộp và nghe thấy một tiếng cạch.

"Hở? Đây là một tấm ảnh chụp à?

Thảo nào Furina lại bối rối, những thế bên trong giống như phần còn sót lại của bức ảnh hơn là bức ảnh. Đây là một bức ảnh đã bị cháy xém ở giữa, chỉ còn lại những góc ố vàng xung quanh là nguyên vẹn.

"Người bên trái này là... Arlecchino? Chà, cái cặp mắt này không thể nào nhầm lẫn được!"

Furina dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt vô cảm của Arlecchino trong ảnh, không khỏi mỉm cười.

Hóa ra người này từ nhỏ đã mắc chứng mặt liệt cực kỳ nặng rồi!

Còn người bên phải là một cô bé tóc hồng. Khác với Arlecchino nhỏ vẻ mặt không cảm xúc ở phía bên kia bức ảnh ra vẻ chán ghét, cô bé tóc hồng này cười rất tươi. Nụ cười của cô bé ấm áp giống như ánh nắng mùa xuân.

"Cô bé này là ai vậy nhỉ? Nhìn có vẻ rất thân thiết với Arlei. Lát nữa phải hỏi cô ấy mới được... Hửm, ở giữa bức ảnh hình như cũng có người, nhưng mà đã bị đốt cháy không nhìn rõ được nữa... Trong hộp còn có nhiều tro bụi, không lẽ Arlei có sở thích sưu tầm tro bụi sao? Đây hẳn là những thứ rất quý giá..."

"Em đang làm gì vậy?"

Trong lúc Furina còn đang bối rối, giọng nói lạnh lùng của Arlecchino đột nhiên vang lên từ phía sau nàng.

Căn phòng vốn tràn đầy "nguyên tố thủy" vì sự "dọn dẹp" của Furina, khoảnh khắc nàng giật mình khiến chiếc hộp rơi xuống đất, toàn bộ tro bụi bên trong cũng như những mảnh ảnh vụn đều bị rơi ra và vương vãi khắp sàn nhà.

"Furina!"

Knave bàng hoàng, lập tức đẩy Furina ra để cứu những vụn ảnh vương vãi trên sàn, nhưng đã quá muộn. Nước đã làm tan tro nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.

Furina sợ hãi trước vẻ mặt của Arlecchino. Nàng nhanh chóng nhảy ra xa và chắp tay liên tục xin lỗi người kia.

"Ah! Em... Em... Em không có cố ý đâu! Em xin lỗi! Em xin lỗi Arlei!"

Vị Quan Chấp Hành nửa quỳ trên mặt đất, hai tay gần như run rẩy khi cô nhặt những vụn ảnh của bức ảnh trên sàn, lưng cô quay về phía Furina nên nàng không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô ấy...

Thật lâu sau, Arlecchino mới có thể nói ra một câu qua kẽ răng.

"Đi ra ngoài!"

"Em..."

"Ra khỏi đây ngay!"

...

"Hức... Hức... Cô ấy chưa bao giờ quát nạt tôi như vậy..."

Sau khi bị Knave la mắng, Furina vừa tủi thân vừa tức giận chạy ra khỏi Căn Nhà Hơi Ấm, tình cờ gặp Lumine, người vừa hoàn thành ủy thác của Hiệp hội Thám hiểm và đang nhận nguyên thạch.

Kết quả là Furina đã kéo người kia đến phố Vasari và vừa khóc vừa kể. Lumine cong môi nói thật, mặc dù cô không thích Fatui, bình thường khi hai người họ xảy ra mâu thuẫn cô cũng luôn đứng về phía Furina. Nhưng lần này Lumine thật sự cảm thấy người sai chính là Furina.

"Cô biết rõ đó đều là những thứ quý giá nhất của Arlecchino mà... Vậy mà cô lại... À mà quên mất, bây giờ cô định đi đâu? Không lẽ lang thang ở ngoài mấy ngày, đợi Arlecchino bình tĩnh lại rồi mới dám về à?"

"Tôi..."

Furina phản ứng khi được hỏi, tiếp theo sẽ đi đâu? Đi trốn vài ngày? Sau khi Arlei bình tĩnh lại, liệu hai người có thể tự nhiên làm lành không? Furina sửng sốt, nàng rõ ràng thấy bình thường Arlecchino vốn luôn tao nhã, tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng tình cảm đối với nàng là thật, luôn dịu dàng với nàng... Thế nhưng vừa rồi trông cô ấy vô cùng tức giận. Nếu cô ấy thật sự giận nàng rồi thì hai người có thể làm lành được hay không?

Dù có làm lành thì vẫn sẽ có rạn nứt!

Mặc dù Furina đôi lúc hơi đơn thuần nhưng thực chất lại là người sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của mình và sẽ không bao giờ trốn tránh. Nếu không thì nàng đã không thể tự mình kiên trì vượt qua được vở kịch kéo dài suốt 500 năm đó!

"Không... Tôi... Ah, tôi tức quá đi mất! Rõ ràng là muốn tốt cho cô ta thôi, tôi đang dọn phòng cho cô ta mà! Nhưng... Nhưng tôi đã làm hỏng bức ảnh đó, đúng là lỗi của tôi... Nhà Lữ Hành... Cô có thể nghĩ ra cách nào để tôi sửa lại nó không?"

Furina lấy từ trong túi ra một mảnh ảnh còn sót lại, đưa cho Lumine.

"Tôi không còn là nhiếp ảnh gia nữa rồi. Với lại, làm sao sửa lại chỉ với một góc ảnh này chứ?!"

"20 nguyên thạch!"

"Vấn đề này không liên quan đến tiền bạc!"

"40 nguyên thạch!"

"Thật ra thì cũng không phải là không thể, chỉ là chuyện này có chút khó khăn..."

"60 nguyên thạch!"

"Chuyện nhỏ như con thỏ! Không thành vấn đề, nguyên thạch đã trao tay thì quy luật tự nhiên cũng có thể làm trái! Chỉ là bức ảnh nhỏ thôi, cô đi theo tôi, tôi biết người có thể xử lý!"

Paimon chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ trong chưa đầy một phút, khuôn mặt Lumine đã chuyển từ nóng nảy, bối rối, trầm tư và cuối cùng là vui vẻ hoan hỉ, tất cả chỉ trong một tích tắc.

Paimon cũng làm theo và phàn nàn "Nhà Lữ Hành đúng là vô nguyên tắc!"

"Paimon im lặng nào! Đây gọi là giúp đỡ người gặp hoạn nạn, công lao rất lớn đó nha. Mời người đi lối này, Furina tiểu thư!"

Lumine lập tức mỉm cười tươi như hoa và kéo tay Furina chạy về phía Charlotte.

...

Một lúc sau, cả hai đến Tòa soạn báo Chim Hơi Nước. Charlotte nhìn những mảnh vỡ của bức ảnh và bày tỏ rằng cô không thể làm gì được.

"Ảnh này bị hỏng nặng quá rồi, chỉ còn một góc thôi... Trừ khi cô có thể tái hiện lại được cảnh tượng giống như bức ảnh này, thì tôi có thể thử giúp! Đại loại là, Sumeru hàng xóm cạnh nhà đã phát triển một... thứ công nghệ chỉnh sửa ảnh..."

"Nhưng chúng ta không biết bức ảnh này ban đầu trông như thế nào... Từ khi tôi tìm thấy nó trong phòng Arlecchino thì nó đã như vậy rồi..."

Furina bất lực sau khi nghe điều này, ngay khi mọi người đang bối rối thì Lumine đột nhiên vỗ trán nói.

"Này! Thật ra vẫn có biện pháp! Chúng ta đi gặp Thảo Thần của Sumeru! Nhất định Tiểu Vương Kusanali biết được cảnh tượng trong bức ảnh này! Thậm chí cô ấy còn có thể biết được quá khứ của Arlecchino nữa!"

Furina không khỏi sáng mắt khi nghe việc mình có thể nhìn thấy quá khứ của Arlecchino. Nàng thật sự rất tò mò! Ngoài ra, Furina còn vui hơn nữa khi có thể tạm rời Fontaine. Trong suốt 500 năm diễn xuất của mình, Furina chưa từng ra khỏi nơi này.

"Sumeru, vùng đất trí tuệ! Ngoài ra còn có một vị Thảo Thần nhỏ mà tôi nghe nói là rất dễ thương nữa?!"

Furina ngay lập tức gật đầu đồng ý.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com