TruyenHHH.com

[APH][Vietnam] Cuộc gặp gỡ của cố nhân

Shinov

_Xaki_


"Bé Shinov. Sao em lại khóc?"

"Chị là ai?"

"Chị là chị gái của em. Nào hãy nói chị biết, sao em lại khóc?"

~~~~~~~~~~~~~

   Một ngày mưa tầm tã. Hình bóng một cô gái trẻ trong bộ áo dài màu xanh, đội chiếc nón lá màu ngà xuất hiện trên con đường vắng vẻ nọ.  Trên tay cô là một bó sen trắng vừa hái từ đầm, tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng trong không khí. Từ người cô ánh lên một vẻ u buồn mà hoài niệm.

   Nghĩa trang:

- Mời cô vào!

- Cảm ơn bác.

   Liên khẽ nghiêng đầu mỉm cười, cảm ơn người trông coi nghĩa trang, tiến vào trong. Người trong coi già nhìn theo cô. Cô vẫn đến đúng giờ nhỉ, quốc gia của tôi. Bao nhiêu năm nay, cứ vào ngày này, dù bất kể nắng mưa gió bão ra sao, cô vẫn đội chiếc nón lá đó, trong bộ quần áo truyền thống đó, trên tay vẫn mang theo một bó đen trắng đến đã đây. Vì vậy, trước khi đến ngày này, bác đều dọn dẹp lại mọi thứ để đón chào vị quốc gia của mình, đặc biệt là ngôi mộ có cái  tên khá lạ lẫm, Shinov.

   Đứng trước ngôi mộ nhỏ nằm ở góc khuất nào đó của nghĩa trang.

- Shinov. Em cho chị xin lỗi nhé! Chị lại đến muộn rồi.

   Liên mỉm cười, tay nhẹ nhàng sờ lên tấm bia.

- Chị mang cho em sen trắng nè. Thích không?

   Cô giơ bó đen trắng được bọc kĩ trong nhiều lớp lá sen lên trước bia mộ.

- Chắc em cô đơn lắm đúng không? Một năm rồi còn gì.

   Thắp ba nén hương, cô ảo não nói.

- Chị ước gì chị được nói chuyện với em đó, Shinov. Có bao điều chị muốn tâm sự với em. Tiếc rằng điều đó là không thể.

   Đột nhiên Liên phát sáng. Từ người thoát ra những hạt vật chất nho nhỏ, kết thành từng đợt, bay thẳng lên một đám mây.

- Người mình làm sao thế này? Nó như là...

Làm ơn! Đừng khóc mà, chị Liên!

   Một luồng sáng mạnh chiếu thẳng xuống người cô.

.....

Shinov (Champa) 's POV

   Lần đầu tiên tôi gặp chị ấy là một ngày nắng. Giữa buổi trưa nóng tựa như tỉ độ, tôi co ro núp dưới những tán lá cọ xanh, ngồi khóc một mình. Tôi không hiểu, thực sự không hiểu, tại sao các người bạn của mình đều đã lớn lên, già đi và biến mất mà tôi lại không thể. Đã hàng chục năm rồi, tại sao tôi vẫn là một đứa trẻ. Tôi cảm thấy cô đơn lắm, buồn lắm, đau lắm!!!

   Chìm trong nỗi đau dường như kéo dài mãi mãi đó, chị đã xuất hiện. Nhẹ nhàng kéo những chiếc lá cọ phủ trên đầu tôi đi, chị cúi xuống nhìn thẳng vào mặt tôi. Chị lúc đó có vẻ ngạc nhiên lắm, chị quay đi lẩm bẩm một mình bằng thứ ngôn ngữ xa lạ khác rồi lại liếc về phía tôi

"Bé Shinov, sao em lại khóc?" 

Chị hỏi.

"Chị là ai? Sao chị biết tên em?"

  Tôi ngây người ngước nhìn chị, ngây ngô hỏi.  

 "Tất nhiên rồi. Sao chị không biết em được chứ? Chị là chị gái em mà."

  Tiếng khúc khích vang lên, chị cười . 

"Chị gái sao?"

Tôi ngây người (lần nữa). Tôi tự hỏi, mình đã có chị khi nào vậy?

"Chắc em lại tự hỏi mình là có chị gái từ khi nào đúng không?"

Chị mỉm cười

"Dạ!"

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, làm sao chị ấy biết được?

    "Nào kể chị nghe, sao bé Shinov buồn vậy?"

  Chị chỉ cười, vén những lá cọ rồi ngồi bên cạnh tôi  

   Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh tựa như những vì sao đó. Cảm giác này thật kì lạ làm sao. Nó thật ấm áp, thật gần gũi.

"Chị hai, tại sao tất cả bạn bè của em đều lớn lên mà em vẫn cứ bé vậy? Em buồn lắm. Bao giờ em mới lớn thành một chàng trai khoẻ mạnh."

"Ừm... Nói sao nhỉ? Em là một trong những người đặc biệt trên thế giới này. Những người này sẽ lớn lên rất chậm và gần như không già đi. Chị cũng là một trong số đó đấy."

Chị gái đó cười tươi

"Đặc biệt... Lớn lên chậm... Không già đi sao?"

Tôi tròn mắt ngạc nhiên

"Ừ! Nhìn chị thế này thôi, chứ chị hơn 4000 tuổi rồi đấy."

"WOA. Chị "già" thật đấy. Nhưng vậy bây giờ em phải làm gì để lớn lên?"

Tôi ngạc nhiên nhìn chị.

"Ừm... Thực ra có nhiều cách để em có thể lớn lên. Em phải tự tìm cách để có thể được công nhận, để có thể trở lên hùng mạnh. Vì thế em phải cố gắng rất nhiều đó."

"Sao khó vậy? Chắc em sẽ không làm được mất."

"Đúng là sẽ rất khó khăn nhưng rồi em sẽ làm được thôi. Shinov mà chị biết sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu."

Chị ấy nheo mắt cười với tôi. Nhưng tại sao trông chị ấy càng mờ nhạt đi vậy?

"Chị ơi, sao trông chị mờ vậy?"

Tôi hỏi. Chị ấy giơ tay lên nhìn rồi thốt lên bằng thứ ngôn ngữ xa lạ kia

"Chị ơi, chị sao vậy?"

Tôi chạm nhẹ vào chị. Hả, tay tôi xuyên qua chị ấy?

"Chị chị ơi!!! Người chị..."

Tôi lo lắng nhặng xị lên.

"Àh... Chị không sao? Chỉ là chị sẽ đi chỗ khác thôi."

Chị cười với tôi.

"Chị sẽ đi đâu? Sao chị không ở đây với em vậy?"

Tôi bám lấy tay chị nhưng tay lại xuyên qua cơ thể gần như vô hình đó.

"Chị sẽ không đi đâu cả. Em có nhìn thấy đất nước phía Bắc ngay bên cạnh em kia không? Cô gái đó chính là chị. Hãy tìm cô bé đó nhé!"

Chị ấy chỉ thẳng về phía Bắc. Đó chẳng phải là một châu của Nhà Hán hay sao?

"Giao Chỉ? Chị ở chỗ đó sao?"

"Có thể nói vậy. Hãy cố gắng tìm chị nhé."

Chị ấy mỉm cười, cơ thể chị phát sáng rồi dần dần tan biến.

"Chị! Chị! CHỊ ƠI!!!"

Tôi cố gắng bám lấy chị. Phải giữ lấy chị ấy thật chặt. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy tôi.

"Shinov. Em biết không? Chị yêu em nhiều lắm! Hãy cố lên em nhé!"

Chị ấy ôm tôi, thủ thỉ vào tai tôi. Những giọt lệ long lanh đang chảy dài trên má chị.

"Và nhớ nhé em, chị tên Việt Nam... Và sau này em cũng thế."

"Chị!"

Tôi cũng ôm lấy chị ấy. Cơ thể chị ấy tan biến, để lại những hạt sáng như những con đom đóm thắp sáng đêm hè. Tôi ngồi ngây người ra đấy, tâm trạng rối bời.

'Chị yêu em nhiều lắm!'

Tôi nắm chặt lấy vạt áo của mình, lòng tự nhủ. "Em sẽ đi tìm chị. Chờ em nhé!"

~End Shinov 's POV~

.....

Shinov. Rốt cuộc chị vẫn mất em. Chị đúng là một người chị tồi mà.

   Cơn mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Liên đứng dậy. lau sạch những giọt nước mắt đọng trên mặt.

Chị... chị đó ư?

Chị Liên ới. Shinov đến chơi với chị nè.

Chị Liên là người chị tuyệt vời nhất.

Ai làm chị bị thương vậy? Là tên đàn bà đó phải không?

Em không làm chị bị thương đâu. Làm ơn! Xin hãy rút quân!

Cho dù phải phản bội đức vua, người dân, hay cả chính mình... thì em vẫn sẽ bảo vệ chị!

Tôi đầu hàng. Tôi sẽ hòa vào Đại Việt.

Nào, chị Liên! Hãy cười lên! Mạnh mẽ lên nào!

Chị hai. Em sẽ luôn ở bên chị. Hứa danh dự đó.  

   Cô lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang.

Thật là... thằng bé vẫn vậy nhỉ? Ngốc ngốc, siscon, mạnh mẽ... Mình sẽ nhớ nó lắm đấy.

Chị nhớ em, em trai của chị!

   Khẽ giơ tay lên ngực trái, cô nhắm mắt, cảm nhận nhịp đập của tim mình.

Em hãy  yên tâm nhé! Chị sẽ mãi bảo vệ đất nước này, và bảo vệ cả em nữa.

   Một cơn gió thổi qua, làm bay mái tóc màu đen nâu của cô gái. Hình bóng một cậu thiếu niên khoảng 15 tuổi đứng bên ngôi mộ nọ, mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com