TruyenHHH.com

Aot The Forgotten Song Full

6 giờ sáng 25/12/2020 - Tại quán cafe 

Sau khi làm hòa với Dove, Levi dẫn cô đến quán cafe nơi anh hẹn cô Hanji - người đã đi công tác quá lâu đến nỗi chẳng biết gì về tình hình của trường lớp.

- Nào, nói xem Levi, tại sao anh bỏ việc? - Hanji hỏi.

- Cô Hanji, em mong cô mãi. - Dove chạy đến ôm chầm lấy Hanji. Chỉ trong vòng vài ngày không có mặt ở thành phố mà Dove đã thay đổi nhanh như chong chóng. Hanji trách cứ Levi - Do cậu mà con bé tăng động thế này phải không?

Anh kéo áo Dove ra bên cạnh mình, khoác vai khẳng định chủ quyền:

- Khi chúng ta tháo bỏ được khúc mắc thì con người sẽ tự động vui vẻ và yêu đời hơn. - Anh ám chỉ Dove làm cô ngượng đỏ mặt tía tai.

- Thật đúng là những con người có tình yêu. - Hanji lắc đầu cười xòa - Vậy anh bỏ việc để có thêm thời gian đi chơi với cô học trò của tôi phải không?

- Xem đi rồi nói thêm, bốn mắt! - Anh đưa một lá thư mời cho Hanji và yêu cầu cô đọc nó trước khi nói thêm điều gì ngớ ngẩn.

Sau khi đọc xong, Hanji mắt chữ A miệng chữ O réo lên:

- Cái gì? Anh là đặc vụ nằm vùng? Erwin là cấp trên của anh? Tổ chức của hai người còn mời tôi làm cố vấn Hóa học?

- Suỵt! - Anh ra hiệu - Bé miệng thôi.

- Nhưng đúng không thế? - Hanji thì thầm theo lời của Levi. Cô bất ngờ bởi trong lá thư, chính Erwin Smith đã viết cả Erwin và Levi đều cùng làm việc cho tổ chức LDO và chính tổ chức này đã giải quyết các vụ án gần đây. Tổ chức đều mong có thể mời được Hanji về làm cố vấn Hóa học. Ưu đãi dành cho Hanji rất lớn, cô hoàn toàn có thể thí nghiệm với mọi loại nguyên liệu và tổ chức sẽ dành tặng cho cô một trợ lí là Moblit Berner - người đã rất mong chờ sự xuất hiện của Hanji.

- Đúng. Chúng tôi rất mừng nếu cô đầu quân cho tổ chức.

- Trời ơi, tuyệt vời! Từ giờ có thể làm đủ mọi thí nghiệm mà không lo chi phí với dụng cụ rồi. - Hanji thích thú reo lên - Ôi tuyệt quá đi!

Thấy Hanji vui như thế, Dove và Levi cũng yên tâm ra về. Bây giờ đã là kì nghỉ Giáng sinh rồi và Levi đã dành một ngày nghỉ phép để đưa Dove đi chơi hội chợ (vì Dove đòi thế). Thực ra Dove đã nhớ ra ngày mai là sinh nhật anh, chỉ là anh quá bận để quan tâm về điều đó thôi. Thế là cô nằng nặc đòi đi hội chợ. Sau giờ ăn trưa, Dove lôi anh đi dọc các gian hàng để lựa đồ cho thật đẹp. Dove mua không biết bao là đồ đôi, nào là đồng hồ đôi, vòng tay đôi, giày đôi, khăn đôi... và số tiền đều trừ vào tài khoản của Levi - người Dove luôn cho là đại gia ngầm. Sau ấy, Dove còn bắt Levi ăn đủ thứ đồ ăn đường phố như kem, bánh tráng, cơm cuộn mặc dù anh chẳng bao giờ ăn vặt ở ngoài. Thế rồi họ cùng nhau xem biểu diễn trên sân khấu với những màn xiếc thú bắt mắt hay hài kịch mà Dove rất thích. Dove cố câu giờ đến gần mười hai giờ rồi mới dẫn anh lên mỏm đồi, nơi cô đã chuẩn bị sẵn ba mươi ba ngọn nến xếp hình trái tim và cả bó hoa hồng, một đống táo thêm một chú chó con cho Levi. Anh nhìn thấy thì bất ngờ lắm, chưa kịp hỏi thì tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên, báo hiệu sinh nhật anh đã tới. Dove lớn tiếng hét lên:

- Em không biết chúng ta đã từng như thế nào, em chỉ biết cách đây một nghìn năm, em đã từng chuẩn bị rất nhiều quà cho anh vào ngày sinh nhật như thế này. Đây là lần thứ hai em có cơ hội được dành mọi món quà em nghĩ ra để tặng anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ!

- Cám ơn. - Levi gật đầu - Món quà vô cùng ý nghĩa.

Hóa ra Dove cũng rất biết quan sát. Những món quà đều là thứ Levi thích, đặc biệt là chú chó con. Dove vừa xoa đầu chú chó nhỏ vừa bảo:

- Sau này, em và anh sẽ nuôi nó, chắc chắn luôn.

- Ai cho em? 

Levi giành chú chó từ tay Dove mà không cho cô vuốt ve làm Dove nhảy cẫng lên. 

- Này, anh thôi đi xem nào! 

Sau những giây phút căng thẳng và mệt mỏi, cả hai lại cùng Lyn - chú chó nhỏ - ngồi ngắm những vì sao sáng nhất trên bầu trời.

- Em đã tưởng mình sẽ không bao giờ được ngắm sao nữa! Khi máu đã chảy thì không còn cách nào thay đổi được. - Dove nhớ lại lần giọt máu tiên tri về cái chết của cô.

- Nhưng chúng đã sai. Em đã sống và ở bên tôi. Đó chẳng phải là lời tiên tri, chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Hãy tin rằng em không phải là điều xui xẻo mà là một niềm hi vọng, niềm tin của bố mẹ, của bạn bè. Khi ấy, em đã chiến thắng bản thân mình rồi.

- Em làm sao có được ngày hôm nay nếu không có anh? - Dove dựa vai anh - Chúng ta đã lỡ một lần rồi, em sẽ không để quá khứ lặp lại nữa. Em và anh, chúng ta sẽ sống bên ngôi nhà gỗ ấm cúng với những đứa trẻ xinh đẹp trên cánh đồng hoa cải rộng lớn.

- Tôi không nghĩ em lại mơ xa như thế. - Anh nhìn Dove.

- Sao lại không? - Dove bĩu môi.

- Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó. - Anh nói.

- Dỗi anh quá đi. - Dove đáp lời.

- Tôi chỉ nghĩ được một chuyện này thôi. - Anh cầm tay Dove và lặng lẽ đeo nhẫn lên ngón tay cô.

- Nhẫn? Anh đang cầu hôn em sao? - Dove tròn mắt nhìn Levi.

Anh nhún vai nhìn cô với đôi mắt bí hiểm:

- Dù sao em cũng là của tôi rồi, em còn ngạc nhiên như vậy sao?

- Ơ kìa, anh phải quỳ xuống mà hỏi em chứ. - Dove dẩu môi - Này! Levi, không tin được là anh không chịu làm giống mấy bộ phim ngôn tình.

- Tôi không xem thứ phim nhảm ấy. 

- Thôi không sao, em rất thích. - Dove cười - Không biết sau này, anh có còn yêu em như thế này không? anh có biết không, mọi người luôn cho rằng em đeo bám anh vì tiền đấy. Nghe mà tức chết đi được.

Anh ghé sát mặt Dove và nói:

- Đúng là như thế mà. Nhưng đừng lo, vì tôi cho em đeo bám đến hết đời.

Dưới ánh trăng mờ ảo, họ trao cho nhau những ánh nhìn hạnh phúc và những nụ hôn đằm thắm. Cho dù quá khứ có cay đắng thế nào, tương lai có trắc trở ra sao thì họ vẫn sống vì hiện tại của chính bản thân họ. Bởi vì chúng ta chỉ sống một lần trên đời, sao không tận hưởng những vị ngọt ngào của cuộc sống?

[Góc nhỏ của Dove và Levi]

- Này, thế tóm lại anh có nói vì sao anh được vào làm ở tổ chức không? - Dove vẫn đặt câu hỏi cũ với anh sau rất nhiều năm chung sống và khi họ đã có cả hai đứa con sinh đôi rất đáng yêu.

- Không. - Anh dứt khoát quay đi.

Dove bực tức chạy ra sau lấy đà và phi một phát lên lưng anh, lấy tay xoa tóc anh cho xù lên rồi hỏi lại:

- Rồi anh có nói không?

Đương nhiên là Levi không nói và sau ấy, Dove phải chịu dọn nhà hết một năm vì cái hành động kì quặc của mình ngay trước mặt hai cậu nhóc sinh đôi. Anh lèm bèm bảo cô đã quá tuổi để chơi trò trẻ con như vậy rồi. Nhưng Dove chẳng bỏ lọt tai mà còn lè lưỡi trêu tức anh. Lúc ấy, anh cũng chỉ đảo mắt rồi bỏ đi.

Mãi cho đến rất lâu sau nữa, anh mới chịu kể về việc gia nhập tổ chức. Giống như bao lời đồn đại, anh vốn là tay trộm ở thành phố cùng với Farlan và Isabel để giúp đỡ cho những người nghèo khổ. Sau khi bị Erwin phát hiện, anh và Farlan, Isabel đã bị lời lẽ của Erwin thuyết phục và tận dụng kĩ năng để trở thành đặc vụ. Nghe xong, Dove cau mày trách móc:

- Chuyện hay thế mà không kể, thật là tức quá mà!

- Tôi phải giữ chút bí mật cho bản thân để em luôn giữ được sự hiếu kì của mình chứ!

Dove hoàn toàn bị lời nói của anh mua chuộc mà không hề biết rằng anh đã học được mấy câu sến súa như thế từ Zeke - quân sư mới của anh.

"Bộ truyện kết thúc đúng với 15 chương, hơn khoảng 8 chương so với những gì tôi dự kiến nhưng nó xứng đáng để viết bởi nó làm tôi nhận ra có những khoảnh khắc trong cuộc sống rất đẹp và đáng trân trọng. (đến giờ xàm rồi đây :))) Bởi thế, các cô hãy trân trọng những niềm vui nhỏ nhoi mà tôi mang đến trong câu chuyện. Cảm ơn vì động lực các cô mang đến cho tôi, chúc các cô có những ngày Tết vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com