Aoa Chung Ta La Cua Nhau Sao Kho Qua
Tôi là cô gái nhỏ nhắn ở tập trước. Hôm nay tôi đến sớm để tập nhảy các bạn cũg biết tôi là lỗ hỏg vũ đạo mà.Mở cánh cửa phòg tập ra tôi thấy thàh viên mới đã đến.
Hôm qua ms vào mà người ấy còn nhảy tốt hơn tui, hôm nay còn chăm chỉ đến sớm tập nữa. Khi tôi vào hìh như cậu ấy ngại hay sao mà ko tập nữa lại vào góc phòg ngồi.Tôi rất hâm mộ một cô gái như thế, đã chăm chỉ mà còn cao đẹp. Đứg nhìn thì thấy cô ấy có vẻ mệt.Vì muốn thân hơn vs cô ấy nên đã tiến lại gần cất tiếg hỏi:
- Cậu đã ăn gì chưa? Tớ đag đói bụg đi mua đồ ăn vs tớ nhé!Chưa đợi tôi nói xog cô ấy đã kéo tôi đi. ******************************Đi ra khỏi côg ti cô ấy quay đầu nói:
- Tớ đến sớm quá chưa ăn gì cả, nhưg ko dám đi mua sợ đi lạc. Cảm ơn cậu đã rủ nhé, tớ cứ nghĩ mìh sẽ nhịn buổi ság chứ. Tôi nhìn xuốg đất cười rồi nói nhỏ:" Đồ tham ăn, nhịn một bữa thui mà" Cô ấy nghe thấy lời nói ấy đã đẩy tui một cái.Thế là tui từ trên vỉa hè nghiêg sag bên xém té.Trog lúc hết hồn thì một bàn tay giữ tui lại, khi tôi lấy lại thăg bằg, cô ấy đặt cả hai tay lên vai tui rối rít nói:
- Tớ xin lỗi vì xém nữa là cậu té rùi.
Tôi ngước lên cười nói: "ko sao đâu mà."Lúc này mặt cả hai rất gần nhau, mặt tôi đỏ lên vì quá ngại.Tôi gục đầu vào lưg cậu ấy, rồi đẩy cậu ấy đi. ******************************Chúg tôi đi đc một quãg đã đến chỗ bán đồ ăn. Tôi chỉ ăn cơm cuộn tam giác, còn cậu ấy thì lấy đủ thứ kimbap, sữa dâu, báh mì, kem.Cậu ấy đag trả tiền tôi nói:
- Thui tớ rủ mà để tớ trả cho.
- Nhưg mà chuyện hồi nãy.Tôi đẩy cô ấy ra cửa rồi móc ví trả tiền. Tui thò tay vào túi lấy bóp nhưg ko thấy, nhớ lại hìh như mìh đã bỏ ví trog cặp ở phòg tập rùi. Đag loay hoay thì cậu ấy bước vào trả tiền rồi kéo tui đi.Vừa đi vừa nói:
- Đúg là hậu đậu ví tiền bỏ quên mà còn rủ người ta đi.
Tôi cãi lại:
- Còn hơn cái người ham ăn.Đag cải qua cải lại thì bị chị lớn tuổi trog nhóm thấy kêu lên:
- Bọn này đi ăn ko rủ mình nè Min ơi.
Leader la:" Mau ăn lẹ lên còn tập nè!" Chúg tôi ăn lẹ các món đã mua. Khi tôi ăn xog quay qua địh ăn phụ hyejeong vì thấy cô ấy mua nhiều đồ ăn. Bất ngờ thay cô ấy đã ăn xog ngồi uốg nước rồi. Nhìn khuôn mặt vì ăn nhah quá mà để vụn báh díh trên má.
Tôi bất giác đưa tay ra phủi, rồi còn véo nhẹ má cô ấy. Hyejeong quay nhah làm tôi cũg bối rối, tự trách: "bàn tay hư này làm cô ấy sợ rồi kìa thấy ko".Chúg tôi khi đã nạp năg lượg thì cùng nhau tập hăg say.Có lúc bài nhảy chúg tôi phải đứg gần nhau mà cậu ấy lại ko nhìn tôi ,chắc cậu ấy sợ tui thật rùi. ******************************Cả nhóm tập xog đã đến lúc về. Quay qua quay lại chẳg thấy cô ấy đâu cả.
Tôi liền xịu xuốg lê đôi chân mệt mỏi về nhà.
Trên đườg đi tôi thấy một bóg lưng quen thuộc. "Cây sậy đág yêu kia rồi phải mau xin lỗi thui, nhớ phải thật tự nhiên."Tôi đi theo sau cô ấy bước vào 1 tiệm ramen nhỏ. Tôi đến chỗ cô ấy ngồi lấy tay đáh nhẹ lên vai. Tôi nói:
- Cậu cho tớ ngồi đây vs nhé?
Cô ấy nói khẽ:
-ỪTôi ngồi xuốg cô ấy vẫn ko nói một lời nào, kiểu này là giận thiệt rùi. Tôi nói:
- Xin lỗi nhé ! Vì đã véo má cậu, chắc cậu ko thích việc đó nhỉ.
Cô ấy trả lời:
- Ko phải mìh ko thích đâu mà tại mìh ngại quá nên ko dám nhìn cậu nữa.Tôi vòg tay qua eo của hyejeong.
Trog lòg mừg rở, vậy cô ấy ko giận mà chỉ ngại thui.Chúg tôi ra khỏi tiệm đôi chân tôi ko còn nặg nề nữa. Hyejeong nắm tay tôi chạy nói: " Mau lên thôi, ko trễ chuyến xe buýt bây giờ".Bọn tôi lên xe ngồi vào chỗ. Nhưng cảm giác buồn ngủ này là sao, chắc tại mới ăn no và tập mệt đây mà. Tôi chìm vào giấc ngủ khi nào ko hay. Tôi tựa đầu vào vai cô ấy cảm giác ấm áp vô cùg.Chuyến xe này có dừg đúng trạm gần nhà tui ko.
Vào lúc này tui ko quan tâm chuyện đó.
Chỉ cần bên cạh có cây sậy thì dù có đi cả đêm tui cũg chấp nhận.Tôi đây là kwon mina nhỏ mà dễ thươg. Hiiii hi
Hôm qua ms vào mà người ấy còn nhảy tốt hơn tui, hôm nay còn chăm chỉ đến sớm tập nữa. Khi tôi vào hìh như cậu ấy ngại hay sao mà ko tập nữa lại vào góc phòg ngồi.Tôi rất hâm mộ một cô gái như thế, đã chăm chỉ mà còn cao đẹp. Đứg nhìn thì thấy cô ấy có vẻ mệt.Vì muốn thân hơn vs cô ấy nên đã tiến lại gần cất tiếg hỏi:
- Cậu đã ăn gì chưa? Tớ đag đói bụg đi mua đồ ăn vs tớ nhé!Chưa đợi tôi nói xog cô ấy đã kéo tôi đi. ******************************Đi ra khỏi côg ti cô ấy quay đầu nói:
- Tớ đến sớm quá chưa ăn gì cả, nhưg ko dám đi mua sợ đi lạc. Cảm ơn cậu đã rủ nhé, tớ cứ nghĩ mìh sẽ nhịn buổi ság chứ. Tôi nhìn xuốg đất cười rồi nói nhỏ:" Đồ tham ăn, nhịn một bữa thui mà" Cô ấy nghe thấy lời nói ấy đã đẩy tui một cái.Thế là tui từ trên vỉa hè nghiêg sag bên xém té.Trog lúc hết hồn thì một bàn tay giữ tui lại, khi tôi lấy lại thăg bằg, cô ấy đặt cả hai tay lên vai tui rối rít nói:
- Tớ xin lỗi vì xém nữa là cậu té rùi.
Tôi ngước lên cười nói: "ko sao đâu mà."Lúc này mặt cả hai rất gần nhau, mặt tôi đỏ lên vì quá ngại.Tôi gục đầu vào lưg cậu ấy, rồi đẩy cậu ấy đi. ******************************Chúg tôi đi đc một quãg đã đến chỗ bán đồ ăn. Tôi chỉ ăn cơm cuộn tam giác, còn cậu ấy thì lấy đủ thứ kimbap, sữa dâu, báh mì, kem.Cậu ấy đag trả tiền tôi nói:
- Thui tớ rủ mà để tớ trả cho.
- Nhưg mà chuyện hồi nãy.Tôi đẩy cô ấy ra cửa rồi móc ví trả tiền. Tui thò tay vào túi lấy bóp nhưg ko thấy, nhớ lại hìh như mìh đã bỏ ví trog cặp ở phòg tập rùi. Đag loay hoay thì cậu ấy bước vào trả tiền rồi kéo tui đi.Vừa đi vừa nói:
- Đúg là hậu đậu ví tiền bỏ quên mà còn rủ người ta đi.
Tôi cãi lại:
- Còn hơn cái người ham ăn.Đag cải qua cải lại thì bị chị lớn tuổi trog nhóm thấy kêu lên:
- Bọn này đi ăn ko rủ mình nè Min ơi.
Leader la:" Mau ăn lẹ lên còn tập nè!" Chúg tôi ăn lẹ các món đã mua. Khi tôi ăn xog quay qua địh ăn phụ hyejeong vì thấy cô ấy mua nhiều đồ ăn. Bất ngờ thay cô ấy đã ăn xog ngồi uốg nước rồi. Nhìn khuôn mặt vì ăn nhah quá mà để vụn báh díh trên má.
Tôi bất giác đưa tay ra phủi, rồi còn véo nhẹ má cô ấy. Hyejeong quay nhah làm tôi cũg bối rối, tự trách: "bàn tay hư này làm cô ấy sợ rồi kìa thấy ko".Chúg tôi khi đã nạp năg lượg thì cùng nhau tập hăg say.Có lúc bài nhảy chúg tôi phải đứg gần nhau mà cậu ấy lại ko nhìn tôi ,chắc cậu ấy sợ tui thật rùi. ******************************Cả nhóm tập xog đã đến lúc về. Quay qua quay lại chẳg thấy cô ấy đâu cả.
Tôi liền xịu xuốg lê đôi chân mệt mỏi về nhà.
Trên đườg đi tôi thấy một bóg lưng quen thuộc. "Cây sậy đág yêu kia rồi phải mau xin lỗi thui, nhớ phải thật tự nhiên."Tôi đi theo sau cô ấy bước vào 1 tiệm ramen nhỏ. Tôi đến chỗ cô ấy ngồi lấy tay đáh nhẹ lên vai. Tôi nói:
- Cậu cho tớ ngồi đây vs nhé?
Cô ấy nói khẽ:
-ỪTôi ngồi xuốg cô ấy vẫn ko nói một lời nào, kiểu này là giận thiệt rùi. Tôi nói:
- Xin lỗi nhé ! Vì đã véo má cậu, chắc cậu ko thích việc đó nhỉ.
Cô ấy trả lời:
- Ko phải mìh ko thích đâu mà tại mìh ngại quá nên ko dám nhìn cậu nữa.Tôi vòg tay qua eo của hyejeong.
Trog lòg mừg rở, vậy cô ấy ko giận mà chỉ ngại thui.Chúg tôi ra khỏi tiệm đôi chân tôi ko còn nặg nề nữa. Hyejeong nắm tay tôi chạy nói: " Mau lên thôi, ko trễ chuyến xe buýt bây giờ".Bọn tôi lên xe ngồi vào chỗ. Nhưng cảm giác buồn ngủ này là sao, chắc tại mới ăn no và tập mệt đây mà. Tôi chìm vào giấc ngủ khi nào ko hay. Tôi tựa đầu vào vai cô ấy cảm giác ấm áp vô cùg.Chuyến xe này có dừg đúng trạm gần nhà tui ko.
Vào lúc này tui ko quan tâm chuyện đó.
Chỉ cần bên cạh có cây sậy thì dù có đi cả đêm tui cũg chấp nhận.Tôi đây là kwon mina nhỏ mà dễ thươg. Hiiii hi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com