TruyenHHH.com

Ansatsu Kyoushitsu 2 Cau Chuyen Tinh Yeu

Okuda đến trường với một tâm trạng không được tốt lắm. Karma cũng chẳng hơn gì. Điều đó khiến mọi người dễ hiểu là hai người lại đang cãi nhau.

-Okuda, hai cậu lại đang xảy ra chuyện gì vậy?

-Sao cái gì xảy ra với tớ các cậu cũng liên tưởng đến Karma được vậy?

-Thì từ đầy năm đến giờ hai cậu là cặp đôi cãi nhau nhiều nhất mà. Với lại trông Karma cũng chẳng khá hơn cậu đâu.

Okuda quay xuống nhìn Karma. Thấy gương mặt u uất của cậu, tâm trạng của cô càng tệ đi. Thở dài, cô nói:

-Thực ra thì...

Okuda kể hết mọi chuyện từ đầu đến khi Karma bị bố mẹ cô đuổi thẳng. Cả chuyện cô sẽ không được đi cùng mọi người chuyến nghỉ hè đến Anh.

-Hả? Bố mẹ cậu khó tính vậy sao?

-Chuyện đó thì dễ thôi mà.

Hazama đến trước mặt Okuda, gương mặt hắc ám của cô lại xuất hiện.

-Cầm một con dao kề vào cổ mình, nói rằng nếu không chấp nhân con và cậu ấy thì con sẽ chết cho bố mẹ xem.

Mọi ngươi toát mồ hôi với ý tưởng của Hazama. Okuda suýt chảy nước mắt:

-Thay vì đồng ý, bố mẹ tớ sẽ ném tớ vào bệnh viện tâm thần mất.

-Sao không hối lộ bố mẹ cậu ấy. Cách đó tốt hơn đe dọa nhiều.

Yada nói, Kimura quay ra nhìn cô:

-Nhưng hối lộ gì? Chúng ta làm gì có gì để hối lộ chứ?

-Thành tích học tập.

Mọi người dồn ánh mắt về phía Karma, cậu nói với gương mặt bình thản.

-Giờ chỉ còn cách làm Okuda có thành tích tốt hơn trong học tập thôi. Chút nữa tớ sẽ qua nhà cậu đấy Okuda.

Okuda hơi giật mình. Nhưng cô cũng chỉ gật đầu. Dù sao Karma cũng chỉ đang giúp cô thôi.

Chiều hôm đó, Karma đến nhà Okuda thật. Người ra mở là mẹ cô.

-Cậu lại đến sao?

Karma cười một nụ cười mà cậu cho là ngoan hiền nhất có thể, nói:

-Cháu có chuyện muốn nói với hai bác. Cháu vào được chứ?

Ngần ngừ một lúc, cô mới mở cửa cho Karma vào. Bên trong, bố cô đang ngồi ở ghế sofa, còn Okuda chắc ở trên phòng.

-Cậu muốn nói gì sao?

Bố cô nói, giọng nói trầm mang đầy sự thách thức. Karma không ngại ngần vòng vo, nói thẳng:

-Cháu không đồng ý với việc cô chú cấm Okuda không được đi Anh.

-Cậu là gì ở đây mà nói vậy hả?

Mẹ cô định nói tiếp nhưng bố cô ngăn lại, ông nói:

-Chúng tôi là bố mẹ nó, chúng tôi có quyền rèn rũa uốn nắn nó....

-Nếu muốn uốn nắn con cái trong độ tuổi này thì cần một bàn tay dịu dàng mềm mại, chứ không phải một cái búa cứ nện xuống là được. Nếu dùng búa trông sẽ không đẹp bằng dùng tay đâu.

Karma cả gan ngắt lời. Trông mặt ông chú cũng không có vẻ gì tức giận. Ông nói:

-Nhưng nếu dùng búa, nó sẽ chắc chắn hơn nhiều. Cậu đến đây, chắc không chỉ nói vè chuyện này chứ?

Karma nhíu mày, cậu không vòng vo nữa. Cậu nói:

-Cháu không biết vì sao cô chú lại không thích Okuda chơi vơi bạn khác giới, nhưng cháu đảm bảo là cậu ấy sẽ không bị bất kì yếu tố xấu nào tác động. Cháu có thể chứng minh.

Ông Okuda nhíu mày. Karma nhếch môi, nói:

-Bài kiểm tra cuối kì, cậu ấy sẽ đứng nhất khối. Và nếu chúng cháu thành công, chú hãy chấp nhận bọn cháu và để cậu ấy đến Anh.

Không chỉ mẹ cô mà bố cô cũng rất ngạc nhiên về yêu cầu này. Nhưng trước mắt, bố cô gật đầu.

-Cậu nói chúng tôi, có nghĩa là hai đứa sẽ hợp tác sao?

-Vâng, cháu sẽ dạy học cho cậu ấy. Dù sao cháu cũng hân hạnh được lọt top 3 học sinh được chọn để đào tạo bên Anh mà.

Giọng điệu có chút khoe công. Bố Okuda gật đầu:

-Mà cậu có chắc không đấy? Thời gian cũng không nhiều.

-Với cháu và cậu ấy, như vậy là quá đủ rồi.

Karma đi khỏi, ông Okuda nhìn theo với ánh mắt cười.

-Thằng nhóc khá đấy.

.

-Đứng nhất á?

Kayano ngạc nhiên. Không chỉ cô mà ai trong lớp cũng vậy.

-Đứng nhất khối? Khó lắm mà.

Okuda nói, Sugino khích lệ cô:

-Nếu cậu cố gắng cậu sẽ làm được mà.

-Ừ. Không chỉ Karma mà bọn tớ cũng sẽ giúp. Môn Văn thì để tớ và Asano kèm cho cậu.

Kanzaki dịu dàng nói, nhưng Karma không đồng ý:

-Tớ đã hứa là chính tớ dạy cậu ấy học. Tớ sẽ không thất hứa. Nếu các cậu mà muốn giúp thì cố gắng nương tay một chút là được.

Rio cười, gác tay lên vai, nói:

-Tớ sẽ cố gắng để không đạt điểm tối đa trong môn Anh.

-Mọi người...

Okuda cúi đầu, cô không biết nói gì hơn. Các người bạn của cô thực sự rất tốt. Cô nói:

-Mọi người chỉ vì tớ mà suy nghĩ nhiều như vậy. Tớ thực sự...

-Thôi nào...

Mọi người quay ánh mắt về phía chủ nhân giọng nói, là Takebayashi. Cậu đưa tay nên chỉnh kính, nói:

-Chỉ cần cậu được đi Anh với cả lớp là được rồi.

Okuda nhìn Takebayashi, mỉm cười.

-Ừm! Nhất định tớ sẽ cố gắng.

Những ngày sau đó, Karma kèm Okuda học tất cả thời gian mà cậu có thể dành cho cô. Lúc đầu, cảm giác Karma ngồi sát bên Okuda chỉ giảng từng bài học làm cô thấy ngượng ngùng. Nhưng rồi cũng quen.

-Nhìn bọn họ gần gũi chưa kìa.

Nakamura thích thú nói. Karma ngồi chỗ của Hayami để giảng bài cho Okuda. Đúng là tình cảm của cả hai dành cho nhau là rất lớn. Karma giảng chậm nhưng rất chắc chắn, như thể cậu vận hết những phong thái mà Koro sensei từng dạy. Okuda thì tập trung cao độ. Có lẽ đôi mắt cô giờ chỉ còn những câu văn hay từ vựng tiếng Anh.

.

Ngày kiểm tra đã đến, lần này, áp lực đè lên vai Okuda không hề nhỏ, cô cần đạt điểm tối đa. Như vậy, bao công sức mà hai người bỏ ra suốt tuần qua sẽ công cốc mất.

Cố lên! Không bao giờ bỏ cuộc!

Okuda tự cổ vũ mình. Cô lấy hết can đảm bước vào phòng thi.

.

2 ngày sau, kì thi đã kết thúc. Giờ là lúc chờ đợi thành quả.

-Hồi hộp không, Manami? Chắc cậu là người lo lắng nhất nhỉ?

Kayano nói, Okuda mỉm cười lắc đầu.

-Giờ đợi Mimura đi lấy kết quả nữa thôi.

Trong bài kiểm tra lần này, Chiyoni sensei cũng đã khá thắc mắc khi không biết tại sao số điểm và cả thứ hạng của các học sinh trong lớp lại thay đổi đến vậy.

-Mọi người!

Mimura vào lớp, mọi ánh mắt mong chờ đổ dồn về phía cậu. Điểm thi thì thường câu lạc bộ báo chí sẽ được biết đầu tiên. Cậu nói:

-Okuda đầu khối môn Hóa, như mọi khi. Cậu ấy còn đứng đầu khối cả môn Toán nữa. Nhưng...

Mọi người tập trung hết mức, Mimura hơi cúi đầu:

-Cậu đứng thứ hai trong môn Xã hội, đứng thứ tư trong môn Anh và thứ bảy trong môn Văn.

Okuda hơi buông thõng tay. Cô hiểu những gì Mimura nói rồi.

-Cậu ấy đứng thứ hạng mấy?

Fuwa hỏi, Mimura ngập ngừng, rồi cậu nói:

-11 toàn khối.

Mọi người đổ ánh mắt về phía hai người. Nhưng có vẻ họ không còn để ý được gì nhiều nữa.

-Tớ xin lỗi, Karma.

Okuda cất tiếng, nhỏ như mèo kêu. Karma quay đi, nói:

-Là lỗi của tớ. Ngay từ đầu đã là lỗi của tớ rồi.

-Vậy chẳng lẽ... Okuda sẽ không được cùng bọn mình đi đến Anh sao?

-Nói đến đấy đúng là buồn thật nhỉ.

Okuda ngồi tại chỗ. Giờ cô không muốn nói gì nữa. Bao nhiêu công sức Karma bỏ ra cho cô. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cho dù mọi người có nương tay bao nhiêu đi chăng nữa, cô vẫn không thể thắng được.

Mình kém quá nhỉ...

Suy nghĩ đó lập tức xuất hiện trong đầu cô.

.

-Con về rồi.

Bố mẹ cô trả lời cho qua, nhưng cũng không phải không để ý vẻ mặt bất thường của cô.

-Chuyện gì vậy?

-Không có gì ạ.

Okuda thở dài. Rõ ràng là có chuyện mà. Mẹ cô dù nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là vô cảm với con gái.

-Có chuyện đúng không Manami?

Okuda khẽ thở dài. Nếu không hối lộ được như lời mọi người nói, có khi nên đe dọa như Hazama nói nhỉ.

-Con không đứng đầu khối. Vậy đấy, con còn không vào nổi top 10 nữa.

Okuda nói. Bố cô cũng nghe được. Ông bỏ tờ báo trước mặt xuống bàn. Okuda vào phòng, nói:

-Con sẽ ở trong phòng hối lỗi một thời gian, không cần lo cho con đâu.

-Manami.

Okuda khựng lại. Bố cô cất giọng trầm như mọi khi.

-Con định tuyệt thực hả?

.......................................

Chuẩn cmnr! Sao bố mình giỏi thế?!

-Bố biết con rất bất bình với quyết định này. Chuyện đó sẽ khiến con hận bố mẹ hơn là sợ.

Okuda quay lưng lại, xua tay giải thích:

-Không phải như vậy đâu bố. Con chỉ là muốn...

-Con đã bắt đầu chống đối bố mẹ. Không phải vì thằng nhóc đó đấy chứ?

-Không! Không phải vì Karma! Là con tự nghĩ ra cách đó. Con muốn được đi Anh cùng mọi người! Chỉ thế thôi!

-Con càng ngày càng ham chơi đó Manami. Con có biết bố mẹ không muốn con ham chơi vì con sẽ xao nhãng việc học sao?

Mẹ cô nói, Okuda cúi đầu. Giọng nói pha chút uất ức.

-Con cũng tiến bộ rất nhiều mà. Vị trí thứ 11...

-Manami.

Bố cô cất tiếng, cô uất ức ngẩng mặt lên. Bô cô nói:

-Đi chuẩn bị hành lí đi.

Okuda giật mình. Cái gì vậy?! Cô mới nói một vài câu đã tính đuổi cô khỏi nhà rồi sao?! Okuda vội chạy tới cúi người đúng 70°, nói với tất cả sự hối hận mà cô có thể chiết ra.

-Con rất xin lỗi! Con đã sai khi nghĩ rằng bố mẹ quá nghiêm khắc. Con biết mình sai rồi. Con sẽ không đòi đi Anh nữa! Bố đừng đuổi con!

Hơi giật mình trước phản ứng thái quá của Okuda, bố khẽ chạm tay vào đầu cô, giọng nói dịu dàng bất thường.

-Bố nói con chuẩn bị hành lí để đi chơi đi.

Okuda ngẩng mặt lên. Khóe mắt ươn ướt ngạc nhiên nhìn bố mình. Mẹ cô nói:

-Nếu dùng búa mà không dùng bàn tay để uốn nắn. Nó sẽ không ra hình dạng theo ý mình. Cậu ta nói với bố như vậy đấy.

Cậu ta? Hình ảnh Karma xuất hiên trong đầu Okuda. Cô mỉm cười rất tươi. Nói với bố mình.

-Con cảm ơn bố.

Cố kiềm chế niềm vui trong lòng để vào phòng mới bộc phát. Bố mẹ Okuda cười. Mẹ cô quay sang nói với chồng:

-Anh có vẻ thích thằng nhóc đó rồi nhỉ?

-Ừm. Đó là một thằng nhóc ranh ma, nhưng tốt với con gái mình. Vậy là yên tâm rồi.

Đến lớp với tâm trạng vui hơn mọi ngày, Okuda nhếch môi cười từ nhà cho đến trường. Trông cô dễ thương hơn hẳn với nụ cười trên môi.

-Okuda?

Okuda hơi giật mình bởi giọng nói quen thuộc. Quay mặt lại, Karma nhìn cô với ánh mắt hơi thắc mắc.

-Đừng nói với tớ là bố cậu...

-Karma~~

Okuda mất tự chủ lao đến ôm chầm lấy cậu. Karma còn chưa bắt kịp với hành động của cô, Okuda rạng rỡ nói:

-Tớ được đi Anh rồi! Nhờ cậu cả đấy!

Nghe vậy, Karma mừng hơn cậu nghĩ. Trong mơ cậu cũng mơ rằng cô được đi cùng với cậu. Ít ra bao nhiêu mong muốn của cạu cũng thành hiện thực.

-Bỏ tớ ra nào Okuda, cậu làm tớ không thở được đấy.

Đằng xa, một con bạch tuộc màu vàng đang cầm chiếc máy quay và chụp ảnh một cách chăm chú.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com