Ansatsu Kyoushitsu 2 Cau Chuyen Tinh Yeu
-Một chuyến đi tới Anh? Trong kì nghỉ hè?Lại một thông tin khiến tập thể lớp bồn chồn ngồi không yên. Đây là chiêu đãi đặc biệt dành cho các học sinh năm ba của trường. Kể từ khi lên năm ba, các quyền lợi càng ngày càng rõ ràng hơn. Đúng là tuyệt. Không bõ công ba năm qua mọi người chờ đợi giây phút này.-Tớ sẽ về chuẩn bị hành lí!!Nakamura có vẻ rất hào hứng với chuyến nghỉ hè này. Asano còn có sẵn cả tiền bảng để qua đó mua đồ rồi.-Tốt! Vậy là mọi người có động lực cho bài kiểm tra sắp tới rồi nhé! Mọi người cố hết sức cho bài kiểm tra cuối kì nào!Isogai nói. Mọi người cùng nhau hô lớn. Nhóm Nagisa cũng rất cố gắng cho bài kiểm tra. Nhất định phải đạt điểm cao mới được.-Đạt điểm cao cho bài kiểm tra à?Karma nói như thể búng tay thôi cậu cũng có thể đạt điểm cao vậy. À mà đúng thế còn gì. Nagisa nói:-Cậu có đến thư viện không? Chiều nay nghe nói có mưa nên tớ định đến mượn một vài quyển sách để học.-Thôi tớ không đi đâu, đạt điểm cao với tớ trước giờ vẫn dễ như chơi thôi mà.-Ừ nhỉ.Nagisa cười trừ rồi đi cùng một số bạn khác trong lớp xuống thư viện. Karma ngồi tựa lưng ra sau. Đến cả Terasaka cũng đi luôn. Bài kiểm tra này đáng sợ đến vậy sao? Ai nhìn vào có thể cũng tưởng cậu muốn điểm cao là dễ như trở bàn tay. Đến Asano còn phải học nữa là cậu. Chỉ là cậu không muốn ai biết cậu là một người sợ bị điểm kém đến mức nào thôi.Chiều hôm đó, vác xác ra tận thư viện thành phố để mượn sách, cái giá phải trả cho cái tôi quá lớn.Thôi, mượn sách xong sẽ về luôn. Trời có vẻ sắp mưa. Cậu cũng không muốn ở một cái nơi mà trông như "nhà Kudo" thế này (Bạn biết nhà Kudo thế nào thì cái thư viện y như thế).-Ủa?Trong cái thư viện vắng bóng người này, vẫn có người có hứng ngủ gật ở đây. Cô gái ấy mặc đồng phục trường Misarin và tết hai bím tóc.-Okuda?Karma lại gần cô, định gọi cô dậy, nhưng cái gương mặt thiên thần kia của cô làm cậu đứng hình một lúc. Cứ đứng như vậy, Karma rút điện thoại ra, lưu lại khoảnh khắc dễ thương này của cô. Và cũng không phải không có người chú ý đến hành động của cậu.-Thằng nhóc kia làm gì cô bé vậy?-Hình như là chụp trộm.-Có phải mấy tay chuyên đi chụp ảnh con gái bán lấy tiền không?-Có khi thế.Karma cất điện thoại đi (ngay lập tức). Cậu ngồi xuống cạnh cô. Giở mấy quyển sách mình vừa lấy ra. Nhìn thì là giở sách đọc, nhưng sao ánh mắt cậu cứ dán vào cô thế chứ?UỲNH!!Một tiếng sấm lớn rền vang. Okuda mở mắt ra. Trông cô hơi lười biếng gượng dậy. Rồi tỉnh hẳn khi thấy Karma.-Oái, cậu... ở đây sao?-Ừ, trông cậu ngủ buồn cười thật đấy......................................-Thôi mà Okuda. Tớ chỉ đùa thôi.Karma rút lại lời nói khi thấy Okuda đang thay đổi theo chiều hương tiêu cực. Karma xách túi sách của mình lên nói:-Trời có vẻ cũng sắp mưa rồi nhỉ, chúng ta nên về thôi.-Ừm.Trên đường về, Okuda không khỏi nhìn trời. Trời có vẻ rất âm u. Karma cất tiếng hỏi:-Sao cậu lại ở đây? Tớ tưởng lúc sáng cậu đi mượn sách ở thư viện rồi chứ?-Ở đây có nhiều tập thơ nước ngoài hơn. Nhưng không hiểu sao cứ đọc cái gì liên quan đến triết là tớ lại...-Buồn ngủ hả?Okuda cúi đầu che đi gương mặt xấu hổ của mình. Đương nhiên, bị cậu ấy nhìn thấy mình ngủ, xong cậu ấy còn thấy buồn cười nữa. Còn gì nhục nhã hơn chứ...Tách.Một giọt nước đáp trúng đầu cô. Okuda ngẩng mặt lên. Trời đổ mưa rùi!! Hai người làm gì có gì để che đâu.-Karma! Chạy nhanh thôi!Karma thì có vẻ đang hứng thú với trò tắm mưa. Nhìn Okuda chạy nhanh như vậy, cậu nhếch môi cười rồi chùm cái áo đen bên ngoài lên đầu cô. Okuda hơi ngạc nhiên. Nhìn cậu, cậu cười.-Cho mượn áo đó. Đổi lại đừng để bị ướt đấy!Dúi cho Okuda túi sách, Karma phóng về phía trước như là lâu ngày không được uống nước. Okuda thấy cậu hoàn toàn là một đứa trẻ, một đứa trẻ thích thú với nước mưa và chơi với những giọt nước. Cậu cũng có mặt dễ thương mà, nhỉ?-Khụ...Và hậu quả cũng không khó đoán.-Xin lỗi, vì tớ mà cậu bị thế.Karma đang ho liên tục, giọng cậu cũng đã hơi khàn đi. Để đền bù cho vụ vừa nãy, Okuda buộc phải dẫn cậu về nhà thay đồ và giải cảm trước.-Nhà cậu không có ai sao? Kh...-Ừm, bố mẹ tớ đi vắng. Bố mẹ tớ rất nghiêm khắc nên việc dẫn bạn nam về nhà thế này là cấm kị. Bố mẹ tớ cũng khá là ngứa mắt khi tớ thân thiết quá với con trai. Thế đấy.Karma mang sách vào. Căn nhà trông đẹp hơn là cậu nghĩ. Nó rộng và sáng sủa. Đồ nội thất cũng khá đắt tiền. Chứng tỏ bố mẹ cô cũng rất bận rộn để kiếm tiền.-Karma này. Đây.Okuda ném cho cậu chiếc áo sơ mi mỏng. Rồi bảo cậu vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong đúng là dễ chịu thật. Okuda còn mang cho cậu mấy viên thuốc.-Uống đi, thuốc này sẽ giúp cậu giải cảm tốt đấy.-Okuda biết bốc thuốc không đấy?-Đương nhiên. Bố mẹ tớ đều là bác sĩ cả mà.Nói vậy thôi, thuốc Okuda đưa chắc chắn có tác dụng rồi. Ngồi thoải mái trên salon, Karma nhìn Okuda hỏi:-Tớ mượn áo bố cậu thế này không sao chứ?-Ừ, bố tớ nhiều áo kiểu này nên nếu thiếu một cái cũng không để ý đâu.-Nhà cậu có vẻ đầy đủ nhỉ?-Ừ. Đổi lại bố mẹ thì đi công tác suốt. Mà thôi, cậu cứ ngồi nha. Tớ đi làm chút thức ăn tối. Ô tớ để ở cửa đó.Ô để ở cửa? Cô muốn đuổi cậu luôn sao? Thật là. Nhưng thôi. Bố mẹ Okuda mà phát hiện ra cậu ở lâu trong nhà thì họ sẽ phạt cô mất.-Tớ về đây.-Về cẩn thận nha!Karma đi ra cửa, định rút cái ô trong giỏ, chợt cậu nghe thấy tiếng chuông cửa. Muốn trả lời hộ cô, Karma mở cửa. Và một điều không ai mong muốn đã xảy ra.-Cô chú là ai ạ?BỐ MẸ OKUDA CHỨ AI!!!-Karma, ai v...Okuda không nói hết câu. Mắt cô mở to kinh ngạc. Hai cô chú kia thì nhìn Karma như thể cậu là người ngoài hành tinh vậy.-Ai đây Manami?Okuda vội chạy ra cửa. Cô vận động hết nơron trong não để nghĩ ra một cái cớ thích hợp. Nhưng mà nghĩ sao lại không ra thế này!!-Okuda... ai...-Bố mẹ tớ đấy.Okuda cúi sát mặt. Còn Karma thì giật nảy mình. Cậu phát hiện ra sát khí từ người đàn ông này bắt đầu tỏa ra một cách mãnh liệt. Còn cả bác gái nữa, người phụ nữ với gương mặt đang tối đen dần. Cô gằn giọng, hỏi:-Con dẫn bạn trai về nhà sao?-Không! Bố mẹ nghe con nói đã! Cậu ấy không phải bạn trai con. Cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp...-Sao lại mang áo của bố ra cho cậu ta mặc?-Cậu ấy bị dính mưa do cho con mượn áo che. Con cần đưa cậu ấy...Ngay lập tức, tai cô bị xách lên và dẫn đi không thương tiếc. Mặc Okuda kêu đau, mẹ cô quay lại nói với chồng mình.-Thằng nhóc đó để anh.Bố cô không nói, chỉ giơ tay ra hiệu oke. Thấy cảnh Okuda bị dẫn đi, Karma cũng đủ hiểu, mình sẽ bị vướng vào chuyện gì tiếp theo.2 tiếng sau.Cơn mưa ngoài trời đổ xuống như trút nước. Karma hết nhìn trời, nhìn đất, nhìn sàn nhà, nhìn đồ nội thất, nhìn căn bếp, nhìn cái cầu thang. Thỉnh thoảng quay lại nhìn hình thức "tra tấn" đặc biệt nhà Okuda.Đứng tấn, hai tay giơ thẳng về đằng trước. Tại khuỷu tay đeo thêm hai thùng nước. Tay cầm hai cái thìa có hai quả trứng bên trên. Miệng ngậm một cái thìa khác có một quả trứng chín và cắm một nén hương bên trên.Thật kinh dị!-Kh...Karma khẽ ho khan, cậu cất tiếng nói:-Chú muốn... nói gì ạ?Bố của Okuda lúc đó mới cất tiếng.-Cậu là bạn trai của con gái tôi?Giọng nói đó hơi khàn, nặng nề và mang đầy đe dọa.-Dạ... giống những gì Okuda nói thôi ạ.-Cậu tên là gì?-Cháu là Akabane Karma.Karma hôm nay lễ phép vậy? Okuda chán chường nghĩ, cho đến khi hết 3 nén hương, cô mới thoát khỏi màn trừng phạt kinh dị này. Bố cô hỏi tiếp:-Cậu quen con gái tôi khi nào?-Dạ... đầu năm ba sơ trung.-Cậu có hay đi cùng con gái tôi không?-Thường thì... cháu hay đi cùng bạn hơn...-Cho tôi mượn điện thoại cậu.-Dạ?Hơi cứng người, bắt buộc phải rút điện thoại ra. Sau một hồi lục tìm tin nhắn, ứng dụng điện thoại, khi vào đến thư mục ảnh,...Ảnh con gái đang ngủ đập ngay vào mắt (Max nhọ!)Karma không biết dúi mặt vào đâu. Còn ông Okuda vẫn có vẻ bình tĩnh hỏi cậu tiếp.-Bố mẹ cậu làm nghề gì?OMG!! Hỏi cung sao? Thôi, phải trả lời thật bình tĩnh! Karma nhủ thầm, cậu trả lời tất cả câu hỏi của bố Okuda trong tâm trạng rất ư là căng thẳng. Khi kết thúc màn tra tấn của Okuda, cũng là kết thúc màn hỏi cung của ông Okuda với Karma. Sau khi được thả tự do, ông Okuda đưa cả hai đứa ra trước mặt mình nói với một giọng rất nghiêm nghị:-Bố hỏi con lần cuối, đây có phải là bạn trai con không?Cả hai đều im lặng, không ai phát ra một tiếng động nào. Ông Okuda đưa tay lên xoa đầu. Ông nói:-Bố đã nghiêm cấm con không được quá thân thiết với những người khác giới rồi mà.-Nhưng mà bố, Karma không phải người lạ...-Đủ rồi!Okuda im lặng. Karma không thể biết nên làm gì lúc này. Bố Okuda nói:-Bố đã nhắc nhưng con lại phạm sai lầm. Đây không phải một lỗi lầm do vô ý. Vì vậy bố sẽ phạt con. Chuyến đi đến Anh đó, con hãy ở nhà đi.Xoẹt!Lạ! Trời không có sấm mà sao ngang tai cô lại có tiếng sấm vậy?! Okuda la lên:-Không! Bố! Con không muốn! Chuyến đi đó là mục đích để con sống hết mình trong tháng này! Con không muốn bỏ lỡ chuyến đi này đâu!-Không là không! Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!Mẹ cô nói, rồi cô quay sang nhìn Karma cũng đang thần người ra. Cô nói:-Vì chúng tôi không thể phạt cậu, nên chúng tôi sẽ phạt con gái của chúng tôi. Cậu không có ý khiến gì ở đây đâu.-Nhưng mà cháu muốn nói! Bọn cháu và cả cậu ấy đã đợi chuyến đi này 3 năm rồi! Cháu không đồng ý việc này.-Tôi đã nói là cậu không có quyền gì ở đây rồi mà! Về thôi!Hai người kéo Okuda vào nhà rồi đóng cửa lại. Như thể cắt đứt mọi mối quan hệ của cậu và cô vậy.Không! Cậu không thể để như vậy được! Cậu không để cô chịu thiệt vì cậu như vậy được. Với cậu, chuyến đi đó chẳng có gì vui nếu không có cô. Cậu phải làm gì đó!...Mina đoán xem Karma giải quyết vấn đề này thế nào nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com