TruyenHHH.com

Annyeongz Lay Gi Chua Khoi Cho Em

Sáng sớm ngày tiếp theo Yujin  lặng lẽ chạy về phòng mình.

Cả ngày hôm qua cô bị Wonyoung  lăn lộn, cuối cùng là không chịu nổi ngủ thiếp đi. Chờ đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Trong tiềm thức Yujin  còn lo lắng đêm qua ở trong phòng Wonyoung  có bị người khác phát hiện hay không, cô không xuất hiện ở phòng khách liệu có khiến mẹ Jang hoài nghi.

Nhưng hạ thân hỗn độn sưng đỏ, cùng với lần này sau khi trở về sinh ra mềm lòng với Wonyoung làm cho lòng cô lại một lần nữa bắt đầu lâm vào mê mang và do dự.

Khi Yujin  rời khỏi phòng Wonyoung, Wonyoung còn đang ngủ say. Mà khi cô trở lại phòng mình tắm rửa, cửa phòng lại đột nhiên bị mạnh mẽ đẩy ra.

Cô tự cảm thấy nghi hoặc, nhưng chỉ một giây đồng hồ sau cửa phòng tắm cũng bị "Rầm" đẩy ra.

"A... Sao lại không gõ cửa, làm chị giật cả mình."

Wonyoung   đứng ở cửa phòng tắm, kinh hoảng nhìn Yujin  , tóc tai hỗn độn, cả người trần trụi, vừa thấy đã biết vừa từ trên giường lên.

"Sao em không mặc quần áo đã chạy tới đây rồi? Cẩn thận bị người khác thấy được."

Yujin  thấy em đứng ở cửa phòng tắm không nói một lời, không thể không buông vòi hoa sen trong tay.

Vừa muốn xoay lưng tìm áo tắm dài mặc vào, Wonyoung đột nhiên bước vọt lên, một phen ôm chặt Yujin .

Hai cơ thể trần trụi nóng bỏng dán vào nhau, Yujin  mới phát hiện cả người Wonyoung đều đang run rẩy, hô hấp phun lên đỉnh đầu cô cũng cực kì dồn dập.

"Làm sao vậy?"

Yujin  cảm nhận được em khác thường, lập tức thả lỏng thân mình dựa vào trên người em, đôi tay ở phía sau lưng em vỗ nhẹ, dịu dàng trấn an nói.

Trước ngực cảm nhận được nhịp đập phập phồng của em dần bình ổn lại, bên tai mới truyền đến giọng nói khàn khàn mang theo ủy khuất của Wonyoung.

"Em cho rằng... Lại không thấy chị nữa."

"Hả.. À, chị chỉ về phòng tắm rửa thôi, chị sẽ không đi."

Yujin  cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng, tươi cười trả lời Wonyoung, xoa dịu cảm xúc vừa bị hoảng loạn của em. Wonyoung  không nói gì chỉ tăng thêm lực cánh tay, đầu đặt ở bả vai Yujin  cọ cọ.

Hai người hiện giờ đều trần trụi, vừa mới cởi bỏ hiểu lầm, Yujin  lập tức cảm nhận được tư thế hai người ôm nhau không ổn.

Côn thịt mềm nhũn lại không thể bỏ qua của Wonyoung lúc này đang dán trên bụng Yujin, mà hai nhũ hoa của Yujin  bởi vì Wonyoung ôm mạnh mẽ cũng bị gắt gao đè ép lên ngực em.

Bây giờ dưới thân cô còn đang đỏ lên đấy, ngàn vạn không thể lại phóng túng.

"Được rồi em buông chị ra đã, chị tắm rửa cho em. Nếu không đợi chút nữa có khả năng mẹ em sẽ đi lên tìm em."

Wonyoung không tha ôm Yujin  cọ cọ, cuối cùng mới chịu đứng dậy lui về sau một bước, chỉ là đôi tay vẫn nắm chặt ở trên eo Yujin.

Giữa cơ thể hai người có khoảng cách, Yujin  cũng không tự chủ được nhìn về phía trên người Wonyoung.

Ngực em trắng nõn, càng thêm đối lập với eo bụng gầy yếu, làm cho đáy lòng Yujin  một lần nữa dâng lên tự trách. Về sau phải nuôi em muốn béo một chút, còn phải mang em theo tập thể hình mới được, dưới đáy lòng Yujin  âm thầm quyết định.

Xuống chút nữa chính là vật màu trắng tải rộng dấu vết điên cuồng đêm qua của hai người, ai cũng không biết tàn lưu trên nhục côn kia là tinh dịch của em hay mật dịch của cô.
Yujin  cúi đầu, trên mặt chậm rãi nổi lên một rặng mây hồng, vì muốn giả vờ như không có chuyện gì mà cô ép mình chuyển dời tầm mắt, xoay người cầm lấy vòi hoa sen tắm rửa cho em.

Dịch màu trắng đục đọng lại trên bụng và nhục côn của Wonyoung, lực từ dòng nước của vòi hoa sen căn bản không đủ để đem chúng rửa sạch sẽ.

Thấy tay em còn gắt gao nắm eo mình, cũng đoán ra em không có khả năng tự mình động thủ rửa sạch.

Dưới đáy lòng Yujin  do dự trong chốc lát, sau khi ngẫm lại hai người đã sớm thân mật quá nhiều lần như vậy cũng không có gì phải kiêng kị thẹn thùng nữa, cô mới tự mình duỗi tay thay em lau đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com