TruyenHHH.com

Annyeongz Lay Gi Chua Khoi Cho Em

Tuy rằng vừa rồi Yujin đã nói rằng cô có thể giao lưu với Wonyoung. Nhưng bọn họ đều nghĩ rằng chỉ là phương thức giao lưu đơn giản cho nên không đặc biệt để ở trong lòng.

Bọn họ không nghĩ tới giao lưu theo lời Yujin nói thế nhưng lại là trực tiếp nói chuyện với Wonyoung!

"Wonyoungie? Con nghe thấy ba nói chuyện không?" Ba Jang cũng không nhịn được mở miệng, muốn thử giao lưu với con mình.

Nhưng Wonyoung vẫn luôn nhìn Yujin, không hề phản ứng với ba Jang.

"Wonyoung, em có nghe thấy ba mẹ em đang nói chuyện không?" Yujin lại một lần nữa làm người trung gian dẫn đường.

"Không có... em chỉ nghe thấy chị đang nói chuyện."

"Không sao, không sao, không nghe được cũng không có gì, có thể nói là tốt rồi, có thể nói là tốt rồi!" Mẹ Jang vừa khóc vừa cười an ủi, trong lời nói đều tràn đầy vui mừng và cảm động. Rốt cuộc từ khi Wonyoung ra đời tới nay đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện cùng người khác, vốn bọn họ đều cho rằng đời này Wonyoung không thể nói ra tiếng.

Ba Jang tiến lên ôm mẹ Jang đang cảm động đến thấp giọng khóc:

"Bây giờ có thể nói thì tốt rồi, từ từ là được, từ từ tới."

"Bác gái, bác có gì muốn nói với Wonyoung không, cháu có thể chuyển lời cho em ấy."

"A... Được, được. Cháu nói với nó.. Ba mẹ đều rất tốt, chỉ cần nó yên tâm chữa bệnh là được. Ba mẹ vẫn luôn chăm sóc yêu quý nó."

Yujin đem lời của mẹ Jang thuật lại cho Wonyoung, sau khi Wonyoung nghe thấy lại một lần đem ánh mắt chuyển về phía mẹ Jang, sau đó thấp giọng nghiêm túc nói

"Được, con sẽ."

Cái này ngay cả ba Jang cũng không khỏi vui quá mà khóc, ôm lấy vợ con.

"Ấy, ấy, chị Yujun, chị có thể nói cho chị Wonyoung em ở bên cạnh chị ấy không?"

Moyeon ở một bên rốt cuộc không nhịn được vội vàng khẩn cầu Yujin.

Yujin nhìn mẹ Jang, thấy mẹ Jang cười gật đầu. Lúc này mới bất đắc dĩ cười nhìn về phía Wonyoung giới thiệu.

"Bên cạnh em còn có một cô gái, tên là Moyeon, cô ấy tới đây học đại học, đến trước khi khai giảng sẽ ở đây."

"Còn nữa còn nữa, chị nói cho chị ấy em sẽ ở cùng một tầng với chị ấy!" Moyeon ở một bên kích động bổ sung nói.

Cái này ngược lại làm cho Yujin ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh cô nhớ ra tầng ba thật sự còn một phòng không có người ở.

Yujin ngẩng đầu nhìn Moyeon, thấy cô ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Wonyoung, trong ánh mắt có sự yêu thích và sùng bái của cô gái nhỏ. Lúc này mới làm cho Yujin sáng tỏ địch ý vừa rồi của cô ta, hồ nước nhẹ nhàng trong lòng giống như bị tảng một tảng đá lớn phá tan sự yên lặng.

Chỉ là Yujin sớm đã không còn là cô gái nhỏ, thần sắc và trong giọng nói đều không lộ một tia cảm xúc, giống như vừa rồi giải thích cho Wonyoung về chỗ ở của cô ta.

Trên mặt Yujin không có gì bất ngờ, ngược lại Wonyoung nhíu mày.

Cái nhíu mày của Wonyoung chỉ có Yujin ngồi xổm trước mặt em mới thấy được.

Cuối cùng trong lòng Yujin cũng thư hoãn chút, nhướng mày với Wonyoung sau đó một lần nữa đứng lên ngồi trở lại sofa.

Yujun đương nhiên không khó đoán ra suy nghĩ trong lòng Wonyoung.

Trước khi ba mẹ Jang trở về Yujin đã đặc biệt cảnh cáo, không được ở trong lúc có người khác biểu hiện quá thân mật với cô, cũng không cho nói với người khác ngay cả ba mẹ Jang về việc hai người đã làm nếu không cô sẽ không tiếp tục ở lại Jang gia.

Điều này đã thành công dọa sợ Wonyoung, em luôn đảm bảo với Yujin tuyệt đối sẽ không nói cho người khác, để cô nhất định không cần dọn đi, đừng rời khỏi em.

Vốn dĩ tầng ba chỉ có hai người bọn họ ở, chỉ cần ba mẹ Jang không lên lầu ba, trên cơ bản bảo mẫu cũng sẽ không đi lên, muốn làm gì cũng tiện hơn một chút. Bây giờ lại thêm một người ở, tự em lại không thể nhìn thấy bây giờ ngay cả có ở tầng ba cũng không thể thân mật với Yujin.

Tin tức này làm trong lòng Wonyoung không vui, nhưng cho dù em không muốn cũng không có biện pháp ngăn cản chuyện này.

Bây giờ ba mẹ Jang đã trở về, việc nấu cơm đương nhiên cũng giao cho bảo mẫu giải quyết, Yujin cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.

Sau khi mấy người ăn cơm trưa xong Moyeon liền đi theo hai người cùng nhau trở về lầu ba, bảo mẫu xách theo hành lí đi theo sau ba người.

"Chút nữa chị đến phòng em cùng nhau vẽ tranh đi."

Wonyoung không nhìn thấy những người khác, cũng không biết có người khác ở đây hay không. Cho nên đành phải thông qua mời Yujin vẽ tranh với mình mới có cơ hội cùng cô nói chuyện phiếm, tiện thể làm một ít việc em muốn làm...

Còn không đợi Yujin đồng ý, Moyeon đi phía sau hai người đã lập tức mở miệng.

"Chị Yujin, em cũng muốn nhìn chị Wonyoung vẽ tranh, có thể không? Em rất thích tranh sơn dầu."

Cô ta cũng đã mở miệng đương nhiên Yujin cũng không có lý do cự tuyệt. Huống hồ bảo mẫu cũng ở phía sau, nếu mình tùy tiện cự tuyệt, ngược lại có vẻ vô lễ.

"Được, tôi nói với Wonyoung đã."

Yujin gật gật với Moyeon sau đó nhìn Wonyoung tiếp tục nói.

"Moyeon nói cô ấy rất thích tranh sơn dầu, cũng muốn nhìn em vẽ tranh."

"Không cần. Em không thích quá nhiều người bên cạnh, sẽ quấy rầy em vẽ tranh."

Wonyoung không chút suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt.

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com