Anhduy Mua He Nam Ay
Mùa hè năm ấy, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt.Sân trường rộn rã tiếng ve kêu, những tán phượng đỏ rực toả bóng xuống nền gạch. Trên dãy hành lang dài, từng đợt gió mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng, cuộn qua những khung cửa hé.Dưới gốc cây bằng lăng già, một chàng trai cao ráo lặng lẽ ngồi, đôi chân duỗi thẳng ra trên nền đất, tựa lưng vào thân cây sần sùi. Trong lòng cậu là một cây đàn guitar cũ, những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tạo nên những giai điệu trầm ấm hoà cùng tiếng ve râm ran
Quang Anh lúc nào cũng thế - điềm tĩnh và nhìn có đôi chút khó gần. Cậu không thích những nơi ồn ào, càng không thích tham gia vào những cuộc vui náo nhiệt. Giữa một mùa hè rực rỡ sắc màu, cậu giống như một khoảng lặng dịu dàng, âm thầm tồn tại mà không cần ai chú ý đến.Nhưng Đức Duy chưa bao giờ chịu để cậu một mình quá lâu. "Quanh Anh ơiiii! Cậu lại trốn lên đây nữa à?"Một giọng nói trong trẻo vang lên. Chẳng cần ngước lên, Quang Anh cũng biết ai vừa đến.Ngay sau đó, một bóng người quen thuộc lao tới, không chút khách sáo ngồi xuống bên cạnh cậu.Đức Duy - chàng trai với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ngày hè, lúc nào cũng ồn ào và tràn đầy sức sống.Quang Anh dừng tay gảy đàn, lười biếng ngước mắt nhìn cậu. "...Không phải trốn.""Thế thì là gì?" Đức Duy chống cằm, nhướn mày. "Cậu lúc nào cũng chỉ thích ngồi ôm đàn một mình thôi, cứ như ông cụ non thế nàyyyy"Quang Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gảy một đoạn nhạc. Giai điệu chậm rãi vang lên giữa khoảng sân vắng lặng, mang theo chút hương vị của mùa hè.Nhưng lần này, thay vì tiếp tục trêu chọc, Đức Duy im lặng lắng nghe. Cậu nghiêng đầu tựa vào thân cây, đôi mắt vô thức dõi theo những ngón tay Quang Anh lướt nhẹ trên dây đàn.Tiếng đàn của Quang Anh rất đặc biệt. Không chỉ là những nốt nhạc đơn thuần, mà như thể cậu đang dùng chính nhịp đập của trái tim mình để thổi hồn vào từng giai điệu. Chậm rãi, dịu dàng và ấm áp lắm.Giữa tiếng ve râm ran và gió hè phảng phất, Đức Duy bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ.Cảm giác như mình vừa lạc vào một thế giới khác."Cậu chơi hay thật đấy." Cậu khẽ thì thầm.Quang Anh nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ phản chiếu ánh hoàng hôn. "Cậu thích không?"Không hề do dự, mà lập tức gật đầu. "thích màaa". Đức Duy là vậy đó, nói chuyện thỉnh thoảng lại kéo dài âm cuối, đáng yêu thế không biết.Quang Anh nhìn cậu một lúc lâu, rồi đột nhiên mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, nhẹ đến mức nếu không để ý thì khó mà nhận ra.Rồi, trong một khoảnh khắc bất chợt, Quang Anh nhẹ nhàng đổi giai điệu.Đó không còn là một bản nhạc ngẫu hứng nữa.Mà là một bài hát.Những ngón tay cậu khẽ gảy từng nốt nhạc, chậm rãi, trầm ấm. Không cần lời ca, giai điệu ấy cũng đủ khiến người ta cảm nhận được tất cả.Nhẹ nhàng như một cơn gió.Âm áp như tia nắng cuối ngày.Mà dịu dàng, như cách Quang Anh vẫn luôn dành cho riêng Đức Duy, ngoại lệ của cậu ấy.Đức Duy chớp mắt, trái tim như vừa bỏ lỡ một nhịp."Quang anh ơi, bài này tên gì vậy?" Cậu lặng lẽ hỏi.Quang Anh ngừng lại, nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ đáp:"Không có tên."Đức Duy ngẩn người. "Không có tên?""Ừ." Quang Anh ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt như mang theo một thứ cảm xúc rất khó gọi tên. "Vì nó là bài hát tớ viết dành riêng cho cậu."Gió hè khẽ thổi qua, làm lay động những cánh hoa bằng lăng trên cao.Giữa khoảnh khắc ấy, Đức Duy bỗng cảm thấy mùa hè này dường như đã trở nên đặc biệt hơn rất nhiều.Mà cậu không hề biết rằng, cậu sẽ còn nhớ mãi mùa hè này, đến tận rất lâu về sau.
Quang Anh lúc nào cũng thế - điềm tĩnh và nhìn có đôi chút khó gần. Cậu không thích những nơi ồn ào, càng không thích tham gia vào những cuộc vui náo nhiệt. Giữa một mùa hè rực rỡ sắc màu, cậu giống như một khoảng lặng dịu dàng, âm thầm tồn tại mà không cần ai chú ý đến.Nhưng Đức Duy chưa bao giờ chịu để cậu một mình quá lâu. "Quanh Anh ơiiii! Cậu lại trốn lên đây nữa à?"Một giọng nói trong trẻo vang lên. Chẳng cần ngước lên, Quang Anh cũng biết ai vừa đến.Ngay sau đó, một bóng người quen thuộc lao tới, không chút khách sáo ngồi xuống bên cạnh cậu.Đức Duy - chàng trai với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ngày hè, lúc nào cũng ồn ào và tràn đầy sức sống.Quang Anh dừng tay gảy đàn, lười biếng ngước mắt nhìn cậu. "...Không phải trốn.""Thế thì là gì?" Đức Duy chống cằm, nhướn mày. "Cậu lúc nào cũng chỉ thích ngồi ôm đàn một mình thôi, cứ như ông cụ non thế nàyyyy"Quang Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gảy một đoạn nhạc. Giai điệu chậm rãi vang lên giữa khoảng sân vắng lặng, mang theo chút hương vị của mùa hè.Nhưng lần này, thay vì tiếp tục trêu chọc, Đức Duy im lặng lắng nghe. Cậu nghiêng đầu tựa vào thân cây, đôi mắt vô thức dõi theo những ngón tay Quang Anh lướt nhẹ trên dây đàn.Tiếng đàn của Quang Anh rất đặc biệt. Không chỉ là những nốt nhạc đơn thuần, mà như thể cậu đang dùng chính nhịp đập của trái tim mình để thổi hồn vào từng giai điệu. Chậm rãi, dịu dàng và ấm áp lắm.Giữa tiếng ve râm ran và gió hè phảng phất, Đức Duy bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ.Cảm giác như mình vừa lạc vào một thế giới khác."Cậu chơi hay thật đấy." Cậu khẽ thì thầm.Quang Anh nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ phản chiếu ánh hoàng hôn. "Cậu thích không?"Không hề do dự, mà lập tức gật đầu. "thích màaa". Đức Duy là vậy đó, nói chuyện thỉnh thoảng lại kéo dài âm cuối, đáng yêu thế không biết.Quang Anh nhìn cậu một lúc lâu, rồi đột nhiên mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, nhẹ đến mức nếu không để ý thì khó mà nhận ra.Rồi, trong một khoảnh khắc bất chợt, Quang Anh nhẹ nhàng đổi giai điệu.Đó không còn là một bản nhạc ngẫu hứng nữa.Mà là một bài hát.Những ngón tay cậu khẽ gảy từng nốt nhạc, chậm rãi, trầm ấm. Không cần lời ca, giai điệu ấy cũng đủ khiến người ta cảm nhận được tất cả.Nhẹ nhàng như một cơn gió.Âm áp như tia nắng cuối ngày.Mà dịu dàng, như cách Quang Anh vẫn luôn dành cho riêng Đức Duy, ngoại lệ của cậu ấy.Đức Duy chớp mắt, trái tim như vừa bỏ lỡ một nhịp."Quang anh ơi, bài này tên gì vậy?" Cậu lặng lẽ hỏi.Quang Anh ngừng lại, nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ đáp:"Không có tên."Đức Duy ngẩn người. "Không có tên?""Ừ." Quang Anh ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt như mang theo một thứ cảm xúc rất khó gọi tên. "Vì nó là bài hát tớ viết dành riêng cho cậu."Gió hè khẽ thổi qua, làm lay động những cánh hoa bằng lăng trên cao.Giữa khoảnh khắc ấy, Đức Duy bỗng cảm thấy mùa hè này dường như đã trở nên đặc biệt hơn rất nhiều.Mà cậu không hề biết rằng, cậu sẽ còn nhớ mãi mùa hè này, đến tận rất lâu về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com