Anh Trai Toi La Idol Attli
-Ăn xong rồi! Mấy đứa cứ ngồi đây đi, để anh rửa bát cho...Anh J nhanh chóng xếp đống bát đĩa vào bồn rửa còn những thành viên khác thì nhìn nhau một cách buồn bã. Từ ngày xảy ra vụ cháy đến giờ, không ai trong nhóm nhắc lại tới nó nhưng hơn hết, tôi cảm nhận rằng: điều đó đã rất ám ảnh với các anh và tôi cũng vậy.-Em muốn vào phòng ngủ, Jungkook! -Ừm... để anh đưa em vào?Lúc tôi vào phòng thì SG hyung đang nằm trên giường nhưng khuôn mặt vô cùng buồn bã... Chắc anh ấy đã rất khổ tâm vì chuyện đó.-Jungkook... Anh cứ để em ở đây đi!Jungkook liếc qua phía SG hyung và nhẹ nhàng gật đầu, quay người và bước ra khỏi phòng.-Suga hyung...-Có chuyện gì vậy, Jisoo? _SG hyung ngồi dậy và nhẹ xoa đầu tôi, mỉm cười hiền từ.-Hyung đang nhớ đến ChiChi, đúng không?-Ừm... Có chút chút!-Em cũng rất buồn... như anh vậy!-Anh biết mà. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả đều do anh mà hại ChiChi.-Không phải đâu... anh đừng nghĩ bi quan quá! Mặc dù em rất buồn nhưng cũng chẳng thể làm được gì.-Em đúng là một cô gái rất tốt! Jungkook thật sung sướng vì luôn có em ở bên cạnh.-Em nghĩ anh cũng nên mở lòng mình hơn... anh hãy tạm cất mọi chuyện vào quá khứ đi! Sao anh không thử tìm một cô bạn gái mới nhỉ?-Hì... em nghĩ có cô gái nào dám thích 1 người như anh chứ!-Em nè! SG hyung ngầu lắm đó!_ tôi mỉm cười-Em gái nhỏ à... Jungkook sẽ ghen đó.-Không sao đâu... Cậu ấy sẽ không nói gì đâu. Thôi! Anh đi ngủ đi... em muốn đi dạo chút.-Được rồi, chỉ có em gái là hiểu anh! Jungkook à...-Dạ...-Jisoo nói muốn đi dạo kìa! Em đi với con bé đi... Về sớm nhá.-Vâng... Anh ngủ ngon!-Ừm...Tại công viên, 9h 30'...-Jungkook à... -Có chuyện gì?-Em yêu anh nhiều lắm! Nhưng...-Anh biết mà... Bao giờ chân của em hồi phục thì mình sẽ đi chơi, được chứ?-Vâng!Jungkook cúi người, ngồi thấp xuống chỗ tôi và nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Cái ôm nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến tôi cảm nhận rõ sự ấm áp của cánh tay anh. Tôi chợt sững người khi nghĩ đến ChiChi rồi ôm thật chặt lấy anh. Tôi cảm thấy buồn lắm, rất buồn... ChiChi à... Bây giờ em ở đâu?-Jisoo... em khóc sao?-Em nhớ ChiChi quá! Con bé... con bé..._Tôi òa lên và khóc nức nở trong vòng tay anh. -Cứ khóc đi... khóc đến khi nào hết buồn thì thôi! Như thế sẽ thấy nhẹ lòng hơn...-Em vô dụng... ngay cả bản thân mình cũng không thể cứu được, khiến cho ChiChi...-Đừng nghĩ như thế! Hiện giờ, V và SG hyung ... họ cũng như em vậy! Luôn nghĩ mọi lỗi lầm là do mình... Điều đó khiến anh cảm thấy rất khó xử.-Em xin lỗi...-Thôi được rồi! Trời lạnh rồi, ta về nhé?-Vâng...Về tới kí túc xá mà lòng tôi cũng chẳng nguôi ngoai mấy . Vì buồn ngủ nên tôi đi vào phòng của mình , thì "reng ... reng ... reng" . Một tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi .Nhấc máy lên , số lạ ; nhưng thôi tôi vẫn cầm máy lên ghé tai vào .- A lô
-...- Xin cho hỏi ai ở đầu dây đấy ạ ?- Ai đó...?- À...tôi tên Jisoo , Park Jisoo!- Ồ , vậy đúng là cô rồi!- Cho hỏi ai đó ?-Nhớ tôi chứ?-Ai...?-Sujin...-Sao cô có thể...?-Tôi vẫn đang ở bệnh viện, đây là điện thoại của y tá! Nghe nói cô về Hàn Quốc rồi...-Ừm... Tôi bay sáng hôm qua! Cô vẫn ổn chứ?-Mọi thứ vẫn tốt... Xin lỗi vì đã đẩy cô vào chuyện nguy hiểm đó! Bây giờ tôi rất là hối hận... chính tôi đã hại ChiChi! Con bé...-Thôi... bây giờ có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả! Cô đã suy nghĩ lại thì thật tốt... Ổn rồi! Đừng lo cho tôi, hãy chăm sóc bản thân cho tốt.-Bây giờ tôi mới nhận ra con bé quan trọng với tôi đến nhường nào... Chừng nào ra khỏi đây, tôi sẽ quay về Hàn và đi học trở lại!-Ở bên Hàn bây giờ là gần đêm... -Xin lỗi... tôi không chú ý múi giờ! Tạm biệt, cô đi ngủ sớm đi!-Ừm... Giữ sức khỏe và phải sống cho thật tốt... -Cảm ơn... *Cúp máy*-Ai gọi vậy, Jisoo?-Jungkook à... Là Sujin đó! Cô ấy nói vẫn ổn, không cần lo lắng. Cô ấy cũng hiểu ra mọi chuyện và vô cùng hối hận nhưng... Mọi chuyện quá muộn rồi! Hức...hức...Tôi lại xúc động, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt như chẳng thể ngăn lại được. Hành động mù quáng của Sujin đã khiến cho rất nhiều người tổn thương. Không chỉ là SG và V hyung... mà người đau xót nhất chính là cô ấy. Không ai mong muốn điều này nhưng... thật sự, cảnh sát đã không thể tìm được ChiChi và con bé đã mất tích... 1 cách thật bí ẩn...-Jisoo... em lại khóc rồi! Thôi nào, nghe lời anh đi.... Không khóc nữa, sưng mắt rồi kìa! Bây giờ việc quan trọng nhất mà em cần làm, đó là giúp SG và V hyung quên đi chuyện buồn này... Còn chuyện của ChiChi... anh không tin là con bé mất tích như vậy. Có lẽ con bé đang ở một nơi rất xa thôi!-Nhưng...-Thôi nào! Chúng ta vào nhà thôi, buổi tối lạnh lắm đó!-Vâng...
-...- Xin cho hỏi ai ở đầu dây đấy ạ ?- Ai đó...?- À...tôi tên Jisoo , Park Jisoo!- Ồ , vậy đúng là cô rồi!- Cho hỏi ai đó ?-Nhớ tôi chứ?-Ai...?-Sujin...-Sao cô có thể...?-Tôi vẫn đang ở bệnh viện, đây là điện thoại của y tá! Nghe nói cô về Hàn Quốc rồi...-Ừm... Tôi bay sáng hôm qua! Cô vẫn ổn chứ?-Mọi thứ vẫn tốt... Xin lỗi vì đã đẩy cô vào chuyện nguy hiểm đó! Bây giờ tôi rất là hối hận... chính tôi đã hại ChiChi! Con bé...-Thôi... bây giờ có khóc cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả! Cô đã suy nghĩ lại thì thật tốt... Ổn rồi! Đừng lo cho tôi, hãy chăm sóc bản thân cho tốt.-Bây giờ tôi mới nhận ra con bé quan trọng với tôi đến nhường nào... Chừng nào ra khỏi đây, tôi sẽ quay về Hàn và đi học trở lại!-Ở bên Hàn bây giờ là gần đêm... -Xin lỗi... tôi không chú ý múi giờ! Tạm biệt, cô đi ngủ sớm đi!-Ừm... Giữ sức khỏe và phải sống cho thật tốt... -Cảm ơn... *Cúp máy*-Ai gọi vậy, Jisoo?-Jungkook à... Là Sujin đó! Cô ấy nói vẫn ổn, không cần lo lắng. Cô ấy cũng hiểu ra mọi chuyện và vô cùng hối hận nhưng... Mọi chuyện quá muộn rồi! Hức...hức...Tôi lại xúc động, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt như chẳng thể ngăn lại được. Hành động mù quáng của Sujin đã khiến cho rất nhiều người tổn thương. Không chỉ là SG và V hyung... mà người đau xót nhất chính là cô ấy. Không ai mong muốn điều này nhưng... thật sự, cảnh sát đã không thể tìm được ChiChi và con bé đã mất tích... 1 cách thật bí ẩn...-Jisoo... em lại khóc rồi! Thôi nào, nghe lời anh đi.... Không khóc nữa, sưng mắt rồi kìa! Bây giờ việc quan trọng nhất mà em cần làm, đó là giúp SG và V hyung quên đi chuyện buồn này... Còn chuyện của ChiChi... anh không tin là con bé mất tích như vậy. Có lẽ con bé đang ở một nơi rất xa thôi!-Nhưng...-Thôi nào! Chúng ta vào nhà thôi, buổi tối lạnh lắm đó!-Vâng...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com