Anh Thuong Em Nhat Huan Van
Sau khi ăn cơm, anh cùng bố lên phòng nói chuyện riêng. Cậu và em trai ở dưới phòng khách chơi với ông bà. Ông khoanh tay sau lưng, đưa mắt nhìn hướng ra phía cửa kính, ánh mắt chất chưa nhiều tâm sự, nhiều bí mật ông muốn cất giấu cả đời. Anh đứng sau lưng ông, hai cha con đã bao lâu rồi mới có thời gian nói chuyện riêng với nhau như vậy. "Thời gian qua, con vất vả nhiều rồi!" Ông thở dài nói. "Không có gì đâu ba, công việc ba cứ để con giúp đỡ, ba cũng nên giành thời gian nghỉ ngơi một chút. Nhìn ba gầy hơn rất nhiều so với 5 năm trước!" Anh nhìn bóng lưng cao gầy của bố mình, bóng lưng cô tịch. Ông im lặng không nói gì. Quay lại nhìn anh, ông gật nhẹ đầu. "Sao con biết cậu nhóc Triệu Quang Luân đó?" Ông vào thẳng vấn đề chính "Cậu ấy nổi tiếng như vậy, ai mà không biết. Con chỉ may mắn mời được cậu ấy về làm cho Thiệu phong thôi!" Anh nói dối một cách chuyên nghiệp. Ông vậy mà cũng tin, không hỏi thêm. Chỉ dặn dò vài câu. "Ừm, con cũng trưởng thành rồi, Thiệu Phong giờ do con điều hành, có gì cần giúp thì hỏi ta. Ta cũng không làm thêm được mấy năm nữa, giúp con được ngày nào hay ngày ấy. Con cũng không nên lui tới các hộp đêm kia nhiều. Chỗ đó người người phức tạp, về lâu về dài, phải nghĩ cho thanh danh của mình một chút!" Lần đầu ông nói chuyện với anh nhiều như vậy. Ông dặn dò, bảo ban anh như một đứa nhỏ mới lớn. Anh nhìn ông cười rồi cuối đầu: "Cảm ơn ba đã nhắc nhớ. Con không nghĩ ba vẫn luôn quan tâm con như vậy!" Ông nghe anh nói thì đau lòng. Anh lớn lên dù có ăn chơi, quậy phá nhưng lại chu toàn cho Thiệu Phong, ông cũng không trách móc được. Tính cách ngỗ nghịch, ngang tàn của anh là di truyền từ mẹ. Mỗi lần nhìn thấy anh, sai lầm năm đó lại hiện lên trước mắt ông. Nên những lúc cậu còn nhỏ, ông thật sự không muốn nhìn thấy cậu trong tầm mắt. Càng nhìn chỉ càng thêm tức giận, càng thêm xấu hổ. "Con có một câu hỏi muốn hỏi ba?!" Anh chần chừ lên tiếng. "Con muốn biết về mẹ của mình?!" Không nhìn mắt anh, ông cũng biết anh muốn hỏi gì. Anh im lặng gật đầu. Anh từ lâu đã muốn biết, nhưng không dám hỏi. "Mẹ con là một người phụ nữ rất xinh đẹp, rất tài giỏi, cũng vô cùng mạnh mẽ. Con cũng thừa hưởng tính cách này của mẹ. Cả đời này ta chỉ tiếc hai điều. Thứ nhất, không thể cho mẹ con một danh phận, thứ hai không thể bảo vệ... bảo vệ người ta thương!" Ông chua xót nói. Ông là gay, cũng giống như cậu. Là đêm đó, ông bị người ta dùng thuốc. Bản thân không làm chủ được mà cưỡng hiếp mẹ anh. Sáng hôm sau phát hiện đã muộn màng, mẹ anh đã bỏ đi. Ông cũng không ngờ bản thân mình làm ra chuyện bại hoại như vậy. Mẹ anh tên thật là Trình Tuệ Nhiên, nhưng cái tên này ít ai biết đến. Mọi người đều gọi bà bằng nghệ danh "Tuệ Nghi". Tên của bà được một người chị họ tặng cho, bà không cha không mẹ. Sinh ra và lớn lên ở kỹ viện. Trình là theo họ người chị kết nghĩa, Tuệ trong thông minh, trí tuệ; Nhiên trong An Nhiên, tức một đời bình an. Chị thấy bà sinh ra trong nghèo khó, lại lớn lên ở một nơi đầy rẫy dơ bẩn và cám dỗ nên đã đặt cho bà cái tên này. Nhưng bất hạnh, Tuệ Nhiên có tài có sắc nhưng lại không có một cuộc đời trọn vẹn! Mẹ anh là kỹ nữ nức tiếng năm đó. Bà có giọng ca ngọt ngào làm tan chảy bao trái tim của đàn ông. Giọng hát của bà như rượu quý có thể làm người ta say mê đắm chìm. Chính tiếng hát ấy cũng là liều thuốc bổ chữa bệnh cho những tâm hồn bị tổn thương sâu sắc. Mẹ anh nhận tiền từ việc hát ca. Không lên giường với bất kỳ người nào. Trong một chuyến công tác, mẹ và bố anh gặp nhau, hai người không duyên không nợ, vậy mà lại làm khổ nhau suốt cả cuộc đời. Nhưng "hồng nhan bạc phận". Mẹ anh một đời sóng gió, tủi nhục. Lúc sinh anh ra, mẹ anh vừa tròn 20 tuổi. Độ tuổi hoa đương nở rộ, độ tuổi đẹp nhất đời người phụ nữ. Vậy mà... Bà sau đêm hôm ấy hoảng sợ mà bỏ trốn khỏi cái nơi tù túng ấy. Bỏ cái nghề định một đời gắn bó, từ bỏ đam mê yêu thích nhất của mình để chăm lo cho anh. Suốt một năm trời, ông âm thầm tìm kiếm khắp mọi nơi. Mẹ anh thì tìm cách trốn tránh. Bản thân mẹ anh cũng không nghĩ mình đã mang thai. Đến khi bụng nhô cao mới biết đã có anh trong người từ lúc nào. Những tháng ngày tha phương với số tiền ít ỏi dành dụm, nhiều lần mẹ anh muốn phá bỏ cái thai trong người. Nhưng không đủ can đảm làm điều ác nhân đó. Bố anh tìm ra mẹ anh lúc bà đang ẵm anh 1 tháng tuổi trên tay mà đi lang thang khắp nơi, xin từng chút sữa cho anh uống. Bố anh nhìn thấy mẹ anh thì không cầm được nước mắt. Ông muốn đưa anh về Thiệu gia chăm sóc, bà sống chết không chịu. Ông tâm sự với bà một đêm dài. Ông thổ lộ cho bà biết ông là gay, ông xin lỗi vì đã làm nhục bà cũng như không thể cho bà một danh phận. Ông đưa bà qua Mỹ, mua cho bà một căn nhà, mở cho bà một tiệm trà và bánh. Ông bù đắp lại cho bà tất cả những gì có thể. Chỉ cần bà hứa hãy quên đứa nhỏ này đi mà sống cuộc sống mới, đẹp hơn, vui hơn và tìm được người mình yêu thương. Đêm đó, bà khóc rất nhiều. Để anh có cuộc sống tốt đẹp bà đã cắn răng hi sinh để ông mang về Thiệu gia. Trước khi anh được đặt tên là Phong Lãm, bà vẫn thường hay gọi anh là "Tiểu Khải". "Mẹ con hiện giờ đang định cư bên Mỹ, giờ bà cũng đã có gia đình, bà sống rất hạnh phúc và khoẻ mạnh. Con giờ đã lớn, ta không nói, trước sau con cũng biết. Đây là số điện thoại và địa chỉ nơi ở của mẹ con. Ta và bà ấy đã hứa với nhau về sau không gặp lại, cốt để bà ấy có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn!" Anh lẳng lặng đứng nghe ông tâm sự. Anh không trách bố mình. Nếu anh là ông, có lẽ anh cũng sẽ làm như vậy. Ông định sẵn sẽ sống một đời cô độc. Đêm nay, anh đã hiểu ông hơn một chút. Thì ra ông cũng yếu đuối và mỏng manh. "Cảm ơn ba... ba có biết gì về gia đình của Quang Luân hay không?" Anh muốn hỏi rõ một chút. Thiệu Phong An nghe con trai hỏi liền ngây người ra. Tại sao anh lại hỏi nhu vậy. Ông đoán con trai mình ít nhiều đã biết chuyện gì rồi. Ông nhìn anh một lúc lâu mới thở dài nói. "Ta từng làm việc với bố mẹ cậu ấy một vài lần. Triệu Quang Anh và Trình Ngọc Hy là hai người tài giỏi mà ta rất nể trọng. Chỉ tiếc rằng họ qua đời khi còn quá trẻ. Hôm nay nhìn thấy tiểu Luân đã trưởng thành ta thực sự rất an lòng. Thấy cậu ấy làm việc cùng con ta vừa mừng lại vừa lo. Luật sư là nghề đầy rủi ro. Con nhớ bảo vệ cậu ấy thật tốt!" Ánh mắt ông khi nói đượm buồn đến lạ. Anh không giỏi quan sát nhưng cũng đoán ra được ít nhiều. Khi ông nói ra ba chữ "Trình Ngọc Hy", ông thực sự đau lòng, nước mắt chực rơi đã bị ông cố tình nén chặt. Hai người phải chăng chỉ là quan hệ khách hàng thân thiết? Anh cũng không gặng hỏi thêm nữa chỉ cúi đầu "Ba vừa về rất mệt nên nghỉ ngơi sớm. Con đã dặn người làm ly trà gừng nóng. Ba uống một chút cho ấm bụng!" Anh nói xong liền rời đi. Ước gì, trước đây hai người chúng ta như vậy thì tốt biết mấy. Chỉ tiếc rằng, nhưng năm tháng trưởng thành đầy sóng gió, cậu thì ngỗ nghịch, bốc đồng; ba thì lạnh lùng, tàn nhẫn. Sau một thời gian, anh ngày càng hiểu chuyện, ông thì cũng già rồi; thời gian bên cạnh nhau còn được bao lâu nữa nên càng phải trân quý từng khoảnh khắc thân thương này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com