TruyenHHH.com

Anh Thuong Em Nhat Huan Van

   Sáng nay là thứ bảy, tiểu Quân được nghỉ học. Trước đây, cứ ngày nghỉ là cậu nhóc sẽ được anh trai dẫn đi chơi. Không công viên thì cũng sở thú, viện bảo tàng. Nhưng từ ngày đi làm thì lại ít khi có thời gian rảnh để đưa em trai đi đây đi đó nữa. Đa số Quang Luân một là mang em lên văn phòng, hai là để cu cậu ở nhà nhờ bác Trương chăm sóc.

   Ba người đang ngồi ăn, Quang Luân thấy em trai đã ăn xong liền lấy giấy lau miệng cho em. Cẩn thận đưa cốc sữa nóng cho em uống.

   "Sáng nay, em có muốn đến công ty với anh không?" Anh xoa đầu em trai cười nói.

  "Hôm nay, em được nghỉ phép. Em có muốn cùng tiểu Quân qua nhà anh chơi không? Hai vị gia gia sẽ thích Tiểu Quân lắm, ha!!!" Không đợi em trai trả lời. Phong Lãm đã đề nghị đưa hai anh em về nhà mình.

   "Dạ, em muốn. Hihihi." Tiểu Quân nghe được anh Phong Lãm dẫn qua nhà chơi thì cười tít mắt. Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa đến thăm nhà ai bao giờ cả.

   "Làm vậy phiền anh quá. Hôm nào có dịp lễ, tôi sẽ dẫn tiểu Quân qua chơi. Cảm ơn anh!" Cậu lịch sự từ chối. Cậu không muốn qua lại với anh nhiều. Mọi chuyện chỉ nên dừng lại ở quan hệ ông chủ và nhân viên.

  "Em đừng khách sáo. Tôi đã thông báo cho hai ông bà biết hôm nay có khách đến chơi. Mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi. Ăn sáng xong anh đưa hai anh em đi." Anh từ đầu đã không muốn hỏi cậu có đồng ý hay không. Chỉ là có bác Trương ở đây, nên anh lịch sự để mọi người không nghĩ nhiều. Nhưng anh biết, cậu thế nào cũng từ chối. Anh trước giờ không thích nhiều lời. Vẫn là ép buộc cho nhanh.

   Anh nói xong còn nhìn cậu cười mỉm. Anh biết cậu đang khó chịu. Tiểu Quân uống sữa xong, thấy anh hai còn chần chừ liền nhanh miệng giục:

   "Anh hai đi nha, tiểu Quân muốn đi chơi, nha anh hai!" Cậu lay lay tay anh hai mình. Đầu còn dụi vào lòng anh.

   Quang Luân hết cách, đến cả em trai cũng muốn bán mình đi rồi.

  "Được rồi. Phiền bác Trương gói giúp cháu ít quà với ạ!" Anh cũng không biết phải chuẩn bị quà cáp thế nào. Trước giờ các dịp lễ lớn đều nhờ một tay bác Trương lo giúp.

Sống hơn nửa đời người, dù bản thân không gặp nhiều khó khăn, sóng gió nhưng ít nhiều bác cũng chứng kiến bao câu chuyện buồn vui, khổ đau ở cuộc đời. Từ sau khi bố mẹ của hai thiếu gia qua đời, bác trầm tính hơn. Trên khuôn mặt chất phác ấy, đã lâu không còn thấy nụ cười niềm nở như ngày nào. Đôi mắt thêm đượm buồn. Sau đám tang thiếu gia Triệu Quang Vũ và phu nhân Trình Ngọc Hy, ông già đi nhanh chóng.

Nhìn hai cậu chủ đáng thương bỗng dưng mồ côi cha mẹ. Ông xót đến không nói thành lời. Triệu Quang Luân dù có đau buồn nhưng chưa từng thể hiện ra trước mặt người ngoài. Nhưng suốt một thời gian dài, ông đêm nào cũng thấy cậu khóc. Đến ngủ cũng hay gặp ác mộng... Vậy mà giờ đây cậu đã trưởng thành. Càng lớn lại càng giống thiếu gia năm xưa như đúc. Cả tính cách điềm đạm cùng trí thông minh sáng ngời. Còn cậu chủ nhỏ Quang Quân lại tinh nghịch và có phần thân thiện hơn, cá tính như em phu nhân Trình Ngọc Hy vậy.

   Một lát sau, ba người đã có mặt tại dinh thự Thiệu gia. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Cậu thực sự nể phục ba đời nhà họ Thiệu. Không nói chắc ai cũng nghĩ đây là biệt phủ hoàng gia.

   Cơ ngơi đồ sộ, uy nghiêm toạ lạc vùng ngoại ô trong lành, xanh mát. Bao quanh biệt phủ là bức tường đá cao ba mét, với bốn chốt bảo vệ đông, tây, nam, bắc. Tưef cổng vào đến toà thành là một quãng đường dài.

  Tiểu Quân ngồi trên xe đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh đến ngất ngây. Mọi thứ xa lạ, bỡ ngỡ đập vào mắt cậu. Bên trong toà thành được bao phủ bởi một thảm cỏ đầy xanh mướt nõn nà, rải rác hàng trăm loại cây xanh lớn nhỏ. Đem lại cảm giác trong lành, mát mẻ.

   Cậu cũng chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh, từ cổng vào nhà như đi thăm quan một cánh rừng nhiệt đới vậy.

   Một tuần rồi, anh mới trở về nhà. Vệ sĩ từ xa thấy xe của anh đã mở cổng và đứng chào.

   Anh vừa tới trước cổng trong đã có vệ sĩ đứng chờ sẵn. Anh mở cửa ra cầm tay cậu dắt xuống xe. Cậu ngại ngùng rút tay ra, bế em trai ra ngoài.

"Lão gia và lão phu nhân đi bộ về chưa?" Anh hỏi vệ sĩ. Sáng nào hai lão gia gia sau khi dùng bữa sáng xong đều đi bộ quanh khuôn viên vài vòng.

"Dạ lão gia và lão phu nhân nghe tin cậu về đều chờ sẵn trong nhà sáng giờ ạ!" Vệ sĩ cúi chào anh và Quang Luân rồi đáp. Sau đó, nhanh chóng lấy quà trong xe ra đưa cho người làm nhưng bị cậu chủ giành lấy

"Để tôi"

Cậu nghe vệ sĩ trả lời mà trong lòng sinh ra cảm giác áy náy. Cậu trước giờ chưa một lần gặp gỡ cũng như chào hỏi hai vị trưởng bối này nhưng lại để hai vị chờ sáng giờ thật sự không phải phép.

"Em đừng lo lắng, hai lão gia gia không ăn thịt em đâu!" Anh thấy cậu đứng ngây ra thì chọc ghẹo cậu vài câu. Anh bế tiểu Quân rồi dắt ta cậu vào nhà.

Thấy cháu trai về hai ông bà vui mừng ra đón. Quang Luân thấy hai vị lão gia đã ngoài bảy mươi mà còn vô cùng khoẻ khắn, nhanh nhẹn liền ngại ngùng chào hỏi

"Cháu là Triệu Quang Luân, cháu chào ông bà"

"Cháu là Triệu Quang Quân, cháu cũng chào ông bà ạ!"

"Hahahaa, chào hai cháu, đừng khách áo, đừng khách sáo. Tiểu Quân thật đáng yêu!" Ông cười hiền hoà xoa đầu cậu nhóc bụ bẫm.

"Đây là luật sư tập đoàn mình, cậu ấy làm cũng hơn nữa năm rồi. Nay mới có dịp nên con đưa cậu ấy về thăm ông bà" Anh vừa nói vừa nhìn cậu, ánh mắt đầy dịu dàng.

"Ôi chao, phải đưa đến sớm hơn chứ. Cháu thấy đó, thằng nhóc này i chang bố nó. Đến tuổi trưởng thành rồi cứ lêu lổng bên ngoài. Nay có cháu nó mới chịu về thăm hai lão già này. Có bất hạnh không chứ!!!" Ông không thèm nhìn cháu trai mình mà chỉ kể khổ với cậu.

"Ông chỉ biết nói xấu cháu thôi. Cháu vẫn là cháu trai ngoan của hai ông bà đấy nha!" Anh cười bỉu môi, nhõng nhẽo.

Hai ông bà không thèm đoái hoài tới anh mà chỉ tập trung nhìn cậu nhóc bụ bẫm trên tay của anh.

"Ta có chuẩn bị trà với bánh cho mấy đứa. Nào vô đây ngồi chơi với hai lão già ta một chút!"

Nói rồi ông nắm tay Quang Luân kéo vào nhà. Cậu ngượng nghịu cười cười đi theo, anh biết cậu đang xấu hổ muốn chết.

"Dạ, cháu cảm ơn ông bà!"

Phòng khách rộng lớn được trang trí cực kỳ tinh tế. Bộ sofa sang trọng đặt ở giữa nhà, kết hợp với chùm đèn pha lê trên trần nhà càng tôn lên vẻ cao quý, sang trọng cho căn nhà. Hai mặt phòng khách là cửa kính cao kịch trần, mở ra một không gian vô cùng thoáng đãng, tự nhiên. Vừa ăn bánh uống trà, vừa thoả thích ngắm nhìn mọi vật xung quanh.

Cậu nhóc hiếu động trước lạ sau quen. Lúc đầu còn sà vào lòng ông bà, hai tay cầm miếng bánh quy nhỏ mà ăn. Lúc sau đã chạy tung tăng lục lọi khắp nơi.

Tiểu Quân mới 5 tuổi, cậu cái gì cũng thích ngắm nghía, chạy nhảy đùa giỡn hết chỗ này đến chỗ khác. Cậu đã bắt đầu nói được nhiều chữ hơn nên vì vậy mà càng ngày càng thích hỏi anh trai về mọi thứ xung quanh mình. Từ đồ vật đến con vật. Hễ nhìn thấy kì lạ vui mắt liền hỏi.

Anh trai lúc ngồi lên xe biết tính cậu đã dặn cậu đến nhà phải lễ phép chào mọi người; không được chạy lung tung phá phách. Vậy mà vừa đến nơi, cậu đã quên béng lời anh mà tung bay khắp nhà. Hai ông bà thấy cậu nhóc hiểu động như cháu trai lúc nhỏ thì cực kỳ vui vẻ. Dẫn cậu đi thăm quan. Cậu và anh cũng đi theo em sau.

Biệt thự anh rất rộng. Gồm 6 tầng. Tầng trệt là phòng khách nối liền phòng bếp. Ba tầng trên theo tứ tự tù thấp lên cao, mỗi tầng là dành riêng cho một người. Tầng một của ông bà, tầng hai của bố anh, tầng ba của anh. Lên cao nữa là phòng gym, phòng ngủ dành cho khách. Trên cùng là phòng thờ.

Mỗi tầng được thiết kế khách nhau tuỳ vào sở thích và như cầu của từng thành viên trong gia đình.

Tầng của ông bà có một phòng ngủ master, một phòng đọc sách yêu thích và là nơi trưng bày những bảo vật của ông. Một phòng dành cho bà thuê thùa may vá và vẽ tranh. Bà của anh từng là hoạ sĩ, những lúc rảnh rỗi lại tô tô vẽ vẽ, lúc thì lại đan len. Đồ của anh mặc lúc nhỏ là do một tay bà may, giờ bà luôn giữ làm kỷ niệm. Không gian còn lại dành cho cây cảnh và chim thú.

Tầng hai là không gian của bố anh. Ông ít khi về nhà nên tầng này cũng ít người lui tới. Tuy nhiên, hằng ngày người làm đều lên quét dọn sạch sẽ. Cũng như tầng của ông bà, ngoài phòng ngủ còn có một phòng đọc sách kết hợp với phòng làm việc cực kỳ rộng rãi, thoải mái. Bên cạnh đó, còn có một gian phòng nhỏ nơi ông cất những tài liệu mật của công ty. Chưa ai bước chân vào căn phòng này, kể cả là ông bà, anh cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com