TruyenHHH.com

Anh Sao Hom Nay Co Sang Khong Huan Van

Từ Ly đợi tới khi April đã chìm vào giấc ngủ sâu, cô buông tay ra, cẩn thận không để phát ra bất kì tiếng động nào. Cô thoáng nhìn lại April đang say giấc, trước khi rời khỏi giường.  Bước chân không tiếng động.

Cô đi tới bên cạnh cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ như không chiếu tới. Căn phòng tĩnh lặng, bên ngoài, gió vẫn thổi qua những tán cây.

Từ Ly lấy ra một bao Marlboro Purple Burst, ngón tay khéo léo rút ra một điếu, bóp vỡ viên nang. Ánh lửa loé lên từ chiếc bật lửa, cô châm thuốc. Hơi thở mang theo làn khói mờ lan toả trong không gian.

Cô ngồi dựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch.

3 giờ, trời trong, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Điếu thuốc cháy dần, từng hơi thở mang theo khói thuốc làm dịu đi những cảm xúc không tên trong lòng cô.

Từ Ly im lặng hút thuốc, đôi mắt suy tư nhìn bầu trời, lại bất giác nhìn qua April. Ánh mắt cô hơi loé lên.

Người là ánh sao rực rỡ nhất bầu trời đêm.
Tôi là bóng tối, lặng lẽ ngắm nhìn.

- Em hút thuốc?

Âm thanh lạnh lùng vang lên phá tan sự tĩnh lặng.

Từ Ly thoáng nắm chạy tay, cô quay đầu lại nhìn April đang khập khiễng bước tới. April vẫn còn phảng phất vẻ mệt mỏi sau giấc ngủ ngắn, nhưng nhiều hơn là sự lạnh lùng. Từ Ly có chút không quen.

April bước tới gần, mang theo kiên định và quyết liệt. Cô đưa tay giật lấy điếu thuốc trên tay Từ Ly, lại bị Từ Ly nghiêng người tránh đi. Giằng co một hồi, không biết thế nào đầu thuốc chạm vào cánh tay Từ Ly. Nơi tiếp xúc nhanh chóng để lại một vết bỏng, một dòng máu nhỏ trào ra, chảy dọc cánh tay.

Từ Ly nhìn tay mình, cô không biểu lộ cảm xúc gì, như thể người bị thương không phải bản thân.

April biến sắc, cô muốn nhanh chóng xử lí vết thương cho Từ Ly.

- Đừng.
Từ Ly khẽ nói, giọng nói tuy nhỏ nhưng mang theo áp lực vô hình đè lên April. Cô dập tắt đầu thuốc, vứt nó vào xọt rác. Trong xọt, bốn đầu thuốc im lặng nằm đó. April nhíu mày. Cô châm một điếu khác.

- Để chị xử lí vết thương cho em.
- Em không đau.
Từ Ly ngữ khí nghiêm túc. Cô chủ động kéo April ngồi xuống, ôm vào lòng. Cẩn thận tránh đi vết thương của cô ấy.

April thần sắc phức tạp nhìn Từ Ly. Cô ấy cảm thấy người trước mắt có gì đó không đúng.

Từ Ly đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi, khói thuốc hương trái cây nhẹ nhàng lan toả. Cô phả một làn khói vào xương quai xanh April. Cánh môi cô nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh của cô ấy, cô cắn nhẹ, vừa dịu dàng vừa khiêu khích.

Trên môi Từ Ly, ý cười nhàn nhạt vẫn luôn hiển hiện từ khi April bước tới. Không phải cợt nhả, nhưng cũng không nghiêm túc.

- Em...

Từ Ly dập đi điếu thuốc, làn khói như có như không dần tan biến trong không trung, cô ôm lấy vòng eo thon gọn của April, đem cô ấy chế trụ trong lòng. Lại là khí chất tự do bất cần này.

- Minh nguyệt cộng thưởng giai nhân ảnh.
Từ Ly bất chợt ra một vế đối, cô vuốt nhẹ eo April, ánh mắt rời tới bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
- Phồn tinh cộng ánh mỹ nhân tư.
Từ Ly tự đối nốt vế còn lại.

April nhìn Từ Ly không rời mắt. Xa lạ, quen thuộc. Vẫn là người ấy, lại không phải người ấy. Trong lòng cô ấy tràn ngập hỗn độn, cô ấy cảm thấy mình đang đứng trên ranh giới mong manh, an toàn và nguy hiểm đan xen, không biết đâu mới là đáp án đúng.

April trầm mặc hồi lâu, cô ấy cố gắng nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Từ Ly. Là ở đâu nhỉ? Phải rồi, là trong một cuộc giao lưu đối thơ ca. Từ Ly văn nhã, ung dung, luôn giữ khoảng cách vừa đủ với người xung quanh. Không xa cách, không làm thân, thanh lãnh lại cô tịch tạo nên vẻ bí ẩn và cuốn hút.

April đã bị thu hút bởi vẻ văn nhã và lạnh lùng xa cách ấy từ lần đầu tiên gặp gỡ. Cô xuất hiện như một điểm sáng, quả thật, cô chính là một điểm sáng của những cuộc giao lưu, khiến người khác không thể không ghi nhớ. Nhưng cô cũng luôn rời đi như một cơn gió, âm thầm và lặng lẽ, để lại một khoảng trống khó lấp đầy.

- Sao vậy? Nghĩ gì chuyên chú thế?
Từ Ly lên tiếng, phá vỡ đi hồi ức của April.
- A Ly.
- Ừ?
Ý cười nhàn nhạt vẫn hiển hiện, Từ Ly vén tóc cô ấy ra sau tai, đặt tay sau gáy cô ấy, cô đang nắm giữ quyền chủ động trong tay.

April nhíu mày, đôi khi Từ Ly sẽ biến thành dáng vẻ tự do, bất cần, phóng túng tới bại hoại. Dù đồ trên người Từ Ly vẫn vô cùng chỉnh chỉnh tề tề, nhưng phong thái chính là phát ra từ trong xương cốt. Cô trở nên xa lạ, không có bất kì một quy tắc nào, cô cợt nhả, trêu đùa cảm xúc của cô ấy mà không màng hậu quả. Chính là dáng vẻ lúc này đây.

April nhìn đôi mắt mang ý cười của Từ Ly, cố gắng tìm câu trả lời. Từ Ly là người sống sờ sờ, cô nào có không nhận ra sự giằng xé hỗn loạn trong lòng April.

Từ Ly rời tầm mắt, cô giấu đi sự do dự trong ánh mắt. Tay cô trượt xuống xương cách bướm của April, tìm tới quai áo ngực. Cô dứt khoát dùng một tay cởi ra, hành động tự nhiên không chút ngưng lại, như thể cô đã làm vô số lần. Đôi tay cô thành thạo và nhẹ nhàng, chỉ qua vài giây, chiếc áo nhỏ đã nằm gọn trên tay cô.

April cảm nhận từng ngón tay Từ Ly khẽ khàng di chuyển trên làn da nhẵn bóng của mình, mơn trớn, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, mạnh mẽ kiểm soát cô ấy. April không phản kháng, cô bất lực trước sự tự tin tuyệt đối của Từ Ly. Cô ấy không biết mình đã lạc vào dòng cảm xúc mà Từ Ly đem lại từ lúc nào.

Từ Ly dịu dàng, Từ Ly tàn nhẫn. Ý cười nhàn nhạt trên môi như không hề để tâm tới cảm xúc đang dâng trào của April dù chỉ một chút. Ánh mắt cô thản nhiên, cô không cần bất kì sự đồng thuận nào từ April, như thể đó là lẽ đương nhiên. Cô mạnh mẽ chiếm lĩnh, dẫn dắt cô ấy vào vòng xoáy cảm xúc. Trong giây phút này, cô là tất cả.

April nhìn cô, người này từng là người cô quen thuộc nhất, nắm trong tay. Nhưng giờ đây lại là một ẩn số không lời giải đáp. Từ Ly, em là ai? Là người văn nhã, lạnh lùng đầy bí ẩn? Hay kẻ tự do, bất cần, phóng túng bất quy tắc?

Từ Ly nhấp một ngụm nước, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của April, lạnh lùng ẩn chứa sự mạnh mẽ khó nắm bắt.

Ý cười trên mặt Từ Ly càng thêm sâu, càng khó, cô càng muốn nắm lấy. Cô ôm lấy gáy April, nhẹ nhàng nhưng không cho phép trốn chạy. Thanh âm ôn nhu.

- Muốn biết chuyện gì?
Cô biết April tựa hồ đã có suy đoán về đáp án. Nhưng cô có một sự mong chờ, cô muốn biết cô ấy có dám đi sâu vào đó hay không. Là chìm trong bóng tối hay ánh sáng trước mắt, đều chỉ bằng một ý niệm.

April duỗi tay sờ sờ má Từ Ly, ánh mắt tan dã dần lấy lại tập trung. Cô ấy bất đắc dĩ trước Từ Ly vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.

- Em là ai?
Cô ấy không chỉ đang hỏi về Từ Ly, cô ấy còn hỏi về con người đằng sau cô, về những sự đối lập tồn tại bên trong con người cô mà cô ấy không biết làm sao đối điện.

Từ Ly không lập tức trả lời, ý cười hiện lên trong mắt cô. Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi April.
- Em là người chị đã chọn.

April nhíu mày, cô ấy không hài lòng với câu trả lời của Từ Ly.

- Em là core self (¹). Chị không tin cũng không sao.
- Vậy lần đầu gặp mặt, là em sao?
- Phải.

April lộ vẻ nghi ngờ, cảm giác có điểm không thích hợp.

- Thời điểm gặp chị, em chưa có vấn đề gì. Không lâu sau đó đã trải qua quá trình phân ly.
- Em nhận thức được?

Ánh mắt Từ Ly mông lung. Cô nhàn nhạt mà nói
- Ban đầu thì không, không lâu sau đó thì nhận ra. Alters của em tuy không có tên, tuổi, giới tính riêng biệt nhưng vẫn là một nhân cách hoàn chỉnh.
- Vì sao em xuất hiện?

Từ Ly nhìn April, cô không vội trả lời cô ấy.
- Chị thích alters (²).

Không phải một câu hỏi. April không trả lời, đồng nghĩa với đó, cô ấy không phủ nhận.

Từ Ly cười khẽ, hậu tri hậu giác muốn buông lời tàn nhẫn. Nhưng cô đè suy nghĩ ấy xuống, cô có việc quan trọng hơn.
- Mỗi khi cảm xúc của alters giao động mất kiểm soát, em sẽ xuất hiện.

April nhớ tới Từ Ly luôn nói " Để em bình tĩnh chút. Em không thể mất kiểm soát. " Cô ấy nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi.
- Em ấy có biết mình là alters không?
- Một năm trước đã nhận thức có hai nhân cách, còn chuyện có biết mình là alters hay không, em không biết.

Từ Ly uể oải dựa vào thành ghế.
April hàng mi dài hơi run.

Từ Ly bất chợt kéo April về sát mình, cô ngậm lấy môi April, nụ hôn như một cơn sóng ập đến bất ngờ. Mạnh mẽ không lối thoát.

April cả kinh, cô ấy bị cuốn vào sự mãnh liệt của Từ Ly, hơi thở cả hai hoà quyện, rào cản lúc này giống như biến mất. April cảm thấy một trận ấm áp từ ngực lan toả, lan tới từng tế bào. Cô ấy buông bỏ mâu thuẫn trong lòng.

Văn nhã, ung dung, lạnh lùng cũng được. Tự do, bất cần, bại hoại cũng không sao. Đều là Từ Ly. Có lẽ, tồn tại cả hai mới là Từ Ly hoàn chỉnh nhất.

April nhắm mắt, hoà vào nụ hôn mạnh mẽ đầy dịu dàng.

Từ Ly nắm giữ tất cả, từ nhịp thở tới những rung động trong lòng cô ấy.

Từ Ly từ từ rời khỏi, ý cười nhàn nhạt lại hiển hiện.
- Khống chế em, hoặc bị em thao túng.

April thoát khỏi sự trầm mê sau nụ hôn sâu vừa rồi, cô ấy nắm lấy cổ tay Từ Ly, ép lên thành ghế, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
- Khống chế em.

Từ Ly không cử động, để mặc cô ấy khoá tay mình trên đầu. Cô nhìn cô ấy thật lâu, đem cô ấy khắc sâu vào trong trí nhớ.

Có những chuyện, biết rõ là không có kết quả, nhưng vẫn luôn cố gắng không ngừng nghỉ. Vì cái gì đâu?

________

(¹) Core self: Bản ngã gốc.
(²) Alters: Nhân cách thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com