Anh Sao Hom Nay Co Sang Khong Huan Van
Bước vào trong sảnh, cảm nhận đầu tiên của Từ Ly về căn nhà mang tone chủ đạo xám nhạt này là sự tinh tế, gọn gàng giống như chủ nhân của chính nó - mang tới cho người ta cảm giác điềm tĩnh và tinh tế.Sàn nhà được lót lớp thảm xám đậm khiến căn phòng càng thêm sang trọng. Cô dừng lại vài giây đánh giá căn nhà, đây là lần đầu tiên cô đi tới đây dù quen nhau đã nhiều năm. Qua vài giây, người phía trước đã bỏ lại cô một quãng xa.April không thấy Từ Ly đi theo mình, cô ấy dừng lại nhìn qua, Từ Ly nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ, tiến về phía cô ấy, cô cười trừ.Cạch một tiếng, cửa phòng bị khoá trái. Khí tức trên người April lập tức thay đổi, rũ bỏ trạng thái điềm tĩnh nhẹ nhàng thường thấy, khuôn mặt thoáng chút hiện lên một tia lo lắng lại bị cô ấy mạnh mẽ ép xuống. April đứng khoanh tay trước mặt Từ Ly, hơi chút nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô không chừa cho cô đường lui nào.- Em muốn quỳ nói chuyện hay ngồi?Giọng trầm của cô ấy vang lên rõ ràng trong căn phòng kín, không giống như hỏi ý kiến cô, lại càng giống như nhắc nhở.Trầm mặc vài giây, Từ Ly cởi ra áo khoác ngoài, đi tới góc phòng treo lên, xong việc, cô bước tới giữa phòng cong chân quỳ xuống.- Thật muốn chịu phạt sao?April câu lấy cằm Từ Ly, ép cô nhìn thẳng vào mình, giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên. Từ Ly nghiêng đầu tránh đi bàn tay lành lạnh kia, xúc cảm mềm mại khi da thịt tiếp xúc khiến cô không cách nào nhìn thẳng vào cô ấy, cô rũ mắt khẽ gật đầu- Phải.
- Em nghĩ làm vậy có ý nghĩa gì sao? April nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ấy khiến cô không thoải mái, Từ Ly hơi mím môi, cúi đầu không đáp lại cô ấy.Nhìn thấy thái độ này của Từ Ly, ánh mắt cô ấy lạnh đi, hiện lên sự thất vọng. April trở tay nắm lấy cổ Từ Ly.- Chịu phạt vì cái lí do vớ vẩn này? Vui nhỉ? Người ta có quan tâm em sao?Từ Ly nhăn mày, cảm giác buồn nôn khi bị chạm vào cổ khiến cô vô thức trở nên căng thẳng. Cô cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, lồng ngực cuộn trào không ngừng.- Chuyện của người đó em đừng xen vào nữa, người ta có tôn trọng em sao?Từ Ly nghe cô ấy nói xong, hít sâu một hơi mới từ từ lên tiếng.- Em biết. Em biết người ta không trân trọng em.
- Em biết?April bật cười lặp lại câu trả lời của cô như một câu hỏi. Âm thanh trào phúng vang lên.- Kết quả đã vậy, em có lẽ sai rồi.Từ Ly đáp lời, cô muốn thay bản thân có một lời biện hộ, nhưng không cảm thấy có nghĩa lí gì. Sau khi trả lời, cô liền lập tức hối hận, từ đáy lòng phát ra một trận đau xót, ánh mắt đã nhuốm bi ai.Nụ cười trên khuôn mặt April càng thêm sâu sau khi nghe câu trả lời này. Cô nhìn Từ Ly thần sắc khẩn trương.- Đem lời của em lặp lại rõ ràng. Sai ở đâu?Từ Ly nào có không biết ý tứ của April, cô quẫn bách cắn môi, cô không có bản lĩnh lặp lại.April thu lại ý cười, hai mắt lạnh lùng nhìn Từ Ly. Đem cổ cô kéo sát về phía mình.- Em cảm thấy đó là lỗi của mình sao? Từ Ly bị hỏi tới khó chịu, tiếng hít thở bỗng chốc trở nên gấp gáp. Đối diện gần sát với khuôn mặt sắc sảo kia, mùi hương nước hoa nhàn nhạt mê hoặc, Từ Ly thoáng một giây mất đi hô hấp.- Em có ý tốt, em bảo vệ người ta, nhưng người ta có trân trọng em không? Chị không thấy người ta trân trọng em, và cả mối quan hệ này. Việc em bảo vệ người ta, em bảo vệ được rồi, người ta cho đó là sai lầm.Cô bảo vệ được người ấy là thật, nhưng khiến người ấy mất đi một số mối quan hệ cũng là thật. Dù những mối quan hệ ấy là toxic, là không cần thiết trong suy nghĩ của cô. Nhưng người ấy muốn, nhiều năm qua vẫn lôi ra nhắc lại chèn ép cô.Từ Ly im lặng, cô chỉ biết cúi đầu.April không thể không tiếp tục lên tiếng.- Em muốn vì chuyện này mà chịu phạt, vậy thì phải chịu đủ. Phạt ra sao, do chị quyết định, em không có quyền ý kiến.Từ Ly do dự một lát, âm thanh ngoan ngoãn liền đáp lời.- Vâng.
- 100 roi.April lạnh lùng nhả ra từng chữ, như ý muốn nhìn thấy Từ Ly run lên, cô ngẩn ra, hơi nâng mắt lên nhìn cô ấy như để chứng thực mình nghe nhầm. Cô ấy thế nào lại hùng hổ doạ người như vậy?- 100 roi.April thấy mặt Từ Ly biến sắc. Mười mấy giây trôi qua, cô ấy lặp lại, vẫn là cách nói nhả từng chữ nặng nề, Từ Ly một lần nữa rũ mắt. Cô điều chỉnh tâm trạng rồi trả lời như thường.- Được.
- Quy tắc?Từ Ly cau mày, cố gắng nhớ lại quy tắc cô đặt ra. Thời gian quá lâu, cô đã quên mất mình đặt ra cái gì. Cô do dự lên tiếng.- Không che, không trốn, đếm số. Làm sai phạt lại từ đầu.Trong lòng Từ Ly thoáng động, cô không biết mình nói đúng hay sai. Nói đúng thì cô chịu, nói sai thì cô khổ, cô không nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay.- Rất tốt, chị sẽ không đánh lại. Em cũng chẳng chịu nổi, nhưng chị sẽ không nhẹ tay. Em có thể yêu cầu nghỉ bất cứ lúc nào em muốn, quyền lợi cho em chị vẫn luôn có.Từ Ly hơi gật đầu, trong lòng thầm thấy may mắn. Cô lén thở phào nhẹ nhõm.- Chị đi chuẩn bị đồ, ngoan ngoãn suy nghĩ kĩ.April nói tiếp, không đợi Từ Ly phản ứng, cô ấy đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.Từ Ly hít sâu một hơi, hương nước hoa nhàn nhạt của April vẫn còn thoang thoảng trong không khí.Căn phòng trở nên tĩnh lặng, bình yên luôn là báo hiệu của giông bão sắp tới.Từ Ly quỳ giữa căn phòng, lặng lẽ thở dài. Những suy nghĩ miên man không ngừng hiện ra trong tâm trí. Ngoài kia, giữa trung tâm Thủ Đô mọi thứ diễn ra nhộn nhịp tất bật. Bất quá, trong căn phòng này sự nặng nề bao trùm lấy từng góc nhỏ. Một mình cô, với những cảm xúc ngổn ngang không tên.Lúc này đây, Từ Ly có được chút thời gian cho chính mình suy nghĩ, cô biết April nói đúng. Cô cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại. Nhưng cô cũng hi vọng, cô chịu phạt, người ấy biết, bỏ qua chuyện này.Cô biết suy nghĩ của mình rất ngu ngốc, rất vô nghĩa.Từ Ly không biết nên giải thích thế nào, không biện hộ, cô biết hình phạt thể xác cũng chẳng để làm gì. Thực ra cô không cảm thấy mình có chỗ nào sai.Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô nghĩ lại thái độ của April vừa rồi, có điểm lạ.Cô cảm nhận April giống như đang giận? Là vì cô muốn chịu phạt? Hay vì nguyên nhân nào khác?Từ Ly cố gắng suy đoán những gì April đang nghĩ, cô không dám hỏi, trong lòng cô sợ hãi sẽ nghe được đáp án khiến bản thân muốn trốn tránh.Từ Ly cảm thấy bản thân như đang đi trong bóng tối, những mảnh sứ vỡ vụn dải khắp xung quanh. Bước sai một bước liền sẽ máu chảy đầm đìa.Từ Ly hơi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, đã qua hơn 20 phút, April vẫn chưa quay trở lại. Mặc dù sàn được lót lớp thảm thật dày, cô vẫn cảm thấy đôi chân tê dần, giống như hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt, cô rất muốn ngồi xuống một chút xoa dịu đôi chân, nhưng cô không thể, người lập ra quy tắc không thể lại phạm vào.Cạch. Cánh cửa gỗ mở ra.Từ Ly hơi ngẩng đầu lên, tim đập loạn nhịp.April bước vào, thần sắc bình tĩnh, tay cầm theo khay đồ vừa chuẩn bị. Từ Ly nhìn cô ấy, ngây người quên cả đôi chân đang tê dại.Ánh đèn mờ từ trần nhà hắt xuống chiếu lên khuôn mặt April, đôi mắt xám khói khiến cô ấy trông càng thêm âm trầm, lúc này Từ Ly mới nhìn kĩ April.Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, ống tay dài và cổ tròn, tạo nên vẻ ngoài thanh lịch và kín đáo. Mái tóc xám khói buông xõa nhẹ nhàng, tạo nên sự tương phản với làn da trắng mịn. Đôi mắt xám sâu thẳm, lạnh lùng nhưng đầy sức hút, ánh lên vẻ bí ẩn và bình tĩnh. Gương mặt cô ấy không hiện quá nhiều cảm xúc, thanh lãnh, xa cách. Tạo cho người đối diện cảm giác quyền lực, tinh tế, khó gần.Nhìn tới dáng vẻ ngây người của Từ Ly, ánh mắt cô ấy hiện lên một tia bất mãn.Gần như ngay lập tức, Từ Ly lấy lại lí trí, mím môi quỳ thẳng trở lại, cô là đau, đôi chân như mất đi cảm giác.April trở tay chốt cửa, đặt khay đồ lên bàn nhỏ cạnh giường, ngồi thẳng trên giường. Ánh mắt cô ấy lạnh lẽo nhìn Từ Ly, ngoắc tay vẫy cô lại gần.Từ Ly hơi nhúc nhích thân mình muốn đứng dậy, nhưng cơn đau ập đến mạnh mẽ ép cô trở lại tư thế, giờ phút này cô đột nhiên thanh tỉnh không ít, cô ấy muốn cô lại gần nhưng không nói cô được phép đứng lên?Từ Ly hơi hơi nhăn lại mi, cô nghĩ nghĩ, cắn khẽ môi dưới, từ từ lê hai đầu gối đã tê dại về phía April, khoảng cách bình thường chỉ ba bước chân, hiện tại trở nên gian nan không ít.April nhìn Từ Ly, thần sắc phức tạp. Từ khi bước vào cô ấy vẫn luôn quan sát Từ Ly, từ những cử chỉ nhỏ nhất. Dường như Từ Ly còn rất hiểu cô ấy. Cô ấy không khỏi hơi nghiêng đầu đi, giấu đi ý cười.Từ Ly một lần nữa nghiêm chỉnh quỳ trước mặt April, cô nhìn qua chiếc khay cô ấy mang tới thầm than không xong.Roi mây, một cây thước dài cỡ một lóng tay dày khoảng 1.5cm, còn có thắt lưng, thuốc và một chiếc khăn. Cô ấy đây là muốn đánh cô tới mức độ nào?- Nhìn đủ?April lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Từ Ly. Dừng lại mấy giây, cô ấy cân nhắc nói.- Lát nữa sẽ được nếm thử, hiện tại không cần vội nhìn.Từ Ly nhất thời câm nín, cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nhìn thấy ý cười khi thấy người gặp hoạ mà vui thoáng qua rồi biến mất.Cô muốn suy đoán tâm tư của cô ấy, tiếc là cô không đoán ra, cũng không dám đoán những thứ không không có năng lực tiếp nhận. Cô hơi rũ mắt, một lần nữa rơi vào trầm tư, bị suy nghĩ mông lung bao trùm.- OTK?Đợi mãi không thấy Từ Ly nói gì, giọng nói trầm lạnh của April vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, cũng làm đứt đoạn suy nghĩ của cô.Từ Ly ngẩng đầu lên, cô lấy hết can đảm lắc đầu.- Chị dùng dụng cụ đi, em muốn nằm trên giường, hoặc quỳ cũng được.
Cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy, thái độ chuyện này không thể thương lượng.April im lặng cười lên, chuyện đã tới lúc này mà cô vẫn muốn giữ lại mặt mũi? Cô ấy khom lưng nắm lấy cằm Từ Ly miết nhẹ, trên môi vẫn giữ nụ cười có phần nguy hiểm, nghiêng người khẽ khàng nói bên tai cô. Cô ấy phá lệ không từ chối.- Có thể, không warm up cũng không sao. Có điều không nghe lời chị, liền tính em 10 roi tội chống đối, nhận không?Từ Ly nhìn cô ấy, thấy thái độ không giống như đang đùa, cô nhắm mắt gật đầu chấp nhận. Cô ấy nhìn biểu cảm của cô, có suy nghĩ gì đó. April buông cằm cô ra, hất cằm về phía góc giường.Từ Ly hơi khom người chống tay đứng dậy, vì quỳ quá lâu mà đôi chân run rẩy, bám vào thành giường mới miễn cưỡng đứng lên được. April nhìn cô chật vật, nhưng không đưa tay đỡ, Từ Ly cũng không muốn cô ấy đỡ, cô cũng có tính tình.Đợi Từ Ly bày ra tư thế, April đứng dậy cầm lên thanh thước gỗ, gõ gõ vào mông cô, ánh mắt trầm xuống.- Cởi.Từ Ly hơi đỏ mặt, vùi mặt vào hai cánh tay, không bao lâu sau theo lời cô ấy nói quỳ thẳng lại, đem quần kéo xuống, vén áo lên.April nhịp nhịp thước lên mông Từ Ly, ánh mắt trầm xuống. Cô ấy hắng giọng.- Một lần thôi, chị không mong lần sau sẽ lại phạt em.Nói xong, cô ấy giống như nghe thấy Từ Ly lẩm bẩm_ " đã là lần thứ hai... ".April cười lạnh, âm thanh thấp đi đôi phần.
- Bắt đầu thôi, Từ Ly._______
- Em nghĩ làm vậy có ý nghĩa gì sao? April nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ấy khiến cô không thoải mái, Từ Ly hơi mím môi, cúi đầu không đáp lại cô ấy.Nhìn thấy thái độ này của Từ Ly, ánh mắt cô ấy lạnh đi, hiện lên sự thất vọng. April trở tay nắm lấy cổ Từ Ly.- Chịu phạt vì cái lí do vớ vẩn này? Vui nhỉ? Người ta có quan tâm em sao?Từ Ly nhăn mày, cảm giác buồn nôn khi bị chạm vào cổ khiến cô vô thức trở nên căng thẳng. Cô cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, lồng ngực cuộn trào không ngừng.- Chuyện của người đó em đừng xen vào nữa, người ta có tôn trọng em sao?Từ Ly nghe cô ấy nói xong, hít sâu một hơi mới từ từ lên tiếng.- Em biết. Em biết người ta không trân trọng em.
- Em biết?April bật cười lặp lại câu trả lời của cô như một câu hỏi. Âm thanh trào phúng vang lên.- Kết quả đã vậy, em có lẽ sai rồi.Từ Ly đáp lời, cô muốn thay bản thân có một lời biện hộ, nhưng không cảm thấy có nghĩa lí gì. Sau khi trả lời, cô liền lập tức hối hận, từ đáy lòng phát ra một trận đau xót, ánh mắt đã nhuốm bi ai.Nụ cười trên khuôn mặt April càng thêm sâu sau khi nghe câu trả lời này. Cô nhìn Từ Ly thần sắc khẩn trương.- Đem lời của em lặp lại rõ ràng. Sai ở đâu?Từ Ly nào có không biết ý tứ của April, cô quẫn bách cắn môi, cô không có bản lĩnh lặp lại.April thu lại ý cười, hai mắt lạnh lùng nhìn Từ Ly. Đem cổ cô kéo sát về phía mình.- Em cảm thấy đó là lỗi của mình sao? Từ Ly bị hỏi tới khó chịu, tiếng hít thở bỗng chốc trở nên gấp gáp. Đối diện gần sát với khuôn mặt sắc sảo kia, mùi hương nước hoa nhàn nhạt mê hoặc, Từ Ly thoáng một giây mất đi hô hấp.- Em có ý tốt, em bảo vệ người ta, nhưng người ta có trân trọng em không? Chị không thấy người ta trân trọng em, và cả mối quan hệ này. Việc em bảo vệ người ta, em bảo vệ được rồi, người ta cho đó là sai lầm.Cô bảo vệ được người ấy là thật, nhưng khiến người ấy mất đi một số mối quan hệ cũng là thật. Dù những mối quan hệ ấy là toxic, là không cần thiết trong suy nghĩ của cô. Nhưng người ấy muốn, nhiều năm qua vẫn lôi ra nhắc lại chèn ép cô.Từ Ly im lặng, cô chỉ biết cúi đầu.April không thể không tiếp tục lên tiếng.- Em muốn vì chuyện này mà chịu phạt, vậy thì phải chịu đủ. Phạt ra sao, do chị quyết định, em không có quyền ý kiến.Từ Ly do dự một lát, âm thanh ngoan ngoãn liền đáp lời.- Vâng.
- 100 roi.April lạnh lùng nhả ra từng chữ, như ý muốn nhìn thấy Từ Ly run lên, cô ngẩn ra, hơi nâng mắt lên nhìn cô ấy như để chứng thực mình nghe nhầm. Cô ấy thế nào lại hùng hổ doạ người như vậy?- 100 roi.April thấy mặt Từ Ly biến sắc. Mười mấy giây trôi qua, cô ấy lặp lại, vẫn là cách nói nhả từng chữ nặng nề, Từ Ly một lần nữa rũ mắt. Cô điều chỉnh tâm trạng rồi trả lời như thường.- Được.
- Quy tắc?Từ Ly cau mày, cố gắng nhớ lại quy tắc cô đặt ra. Thời gian quá lâu, cô đã quên mất mình đặt ra cái gì. Cô do dự lên tiếng.- Không che, không trốn, đếm số. Làm sai phạt lại từ đầu.Trong lòng Từ Ly thoáng động, cô không biết mình nói đúng hay sai. Nói đúng thì cô chịu, nói sai thì cô khổ, cô không nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay.- Rất tốt, chị sẽ không đánh lại. Em cũng chẳng chịu nổi, nhưng chị sẽ không nhẹ tay. Em có thể yêu cầu nghỉ bất cứ lúc nào em muốn, quyền lợi cho em chị vẫn luôn có.Từ Ly hơi gật đầu, trong lòng thầm thấy may mắn. Cô lén thở phào nhẹ nhõm.- Chị đi chuẩn bị đồ, ngoan ngoãn suy nghĩ kĩ.April nói tiếp, không đợi Từ Ly phản ứng, cô ấy đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.Từ Ly hít sâu một hơi, hương nước hoa nhàn nhạt của April vẫn còn thoang thoảng trong không khí.Căn phòng trở nên tĩnh lặng, bình yên luôn là báo hiệu của giông bão sắp tới.Từ Ly quỳ giữa căn phòng, lặng lẽ thở dài. Những suy nghĩ miên man không ngừng hiện ra trong tâm trí. Ngoài kia, giữa trung tâm Thủ Đô mọi thứ diễn ra nhộn nhịp tất bật. Bất quá, trong căn phòng này sự nặng nề bao trùm lấy từng góc nhỏ. Một mình cô, với những cảm xúc ngổn ngang không tên.Lúc này đây, Từ Ly có được chút thời gian cho chính mình suy nghĩ, cô biết April nói đúng. Cô cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại. Nhưng cô cũng hi vọng, cô chịu phạt, người ấy biết, bỏ qua chuyện này.Cô biết suy nghĩ của mình rất ngu ngốc, rất vô nghĩa.Từ Ly không biết nên giải thích thế nào, không biện hộ, cô biết hình phạt thể xác cũng chẳng để làm gì. Thực ra cô không cảm thấy mình có chỗ nào sai.Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô nghĩ lại thái độ của April vừa rồi, có điểm lạ.Cô cảm nhận April giống như đang giận? Là vì cô muốn chịu phạt? Hay vì nguyên nhân nào khác?Từ Ly cố gắng suy đoán những gì April đang nghĩ, cô không dám hỏi, trong lòng cô sợ hãi sẽ nghe được đáp án khiến bản thân muốn trốn tránh.Từ Ly cảm thấy bản thân như đang đi trong bóng tối, những mảnh sứ vỡ vụn dải khắp xung quanh. Bước sai một bước liền sẽ máu chảy đầm đìa.Từ Ly hơi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, đã qua hơn 20 phút, April vẫn chưa quay trở lại. Mặc dù sàn được lót lớp thảm thật dày, cô vẫn cảm thấy đôi chân tê dần, giống như hàng ngàn mũi kim châm vào da thịt, cô rất muốn ngồi xuống một chút xoa dịu đôi chân, nhưng cô không thể, người lập ra quy tắc không thể lại phạm vào.Cạch. Cánh cửa gỗ mở ra.Từ Ly hơi ngẩng đầu lên, tim đập loạn nhịp.April bước vào, thần sắc bình tĩnh, tay cầm theo khay đồ vừa chuẩn bị. Từ Ly nhìn cô ấy, ngây người quên cả đôi chân đang tê dại.Ánh đèn mờ từ trần nhà hắt xuống chiếu lên khuôn mặt April, đôi mắt xám khói khiến cô ấy trông càng thêm âm trầm, lúc này Từ Ly mới nhìn kĩ April.Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, ống tay dài và cổ tròn, tạo nên vẻ ngoài thanh lịch và kín đáo. Mái tóc xám khói buông xõa nhẹ nhàng, tạo nên sự tương phản với làn da trắng mịn. Đôi mắt xám sâu thẳm, lạnh lùng nhưng đầy sức hút, ánh lên vẻ bí ẩn và bình tĩnh. Gương mặt cô ấy không hiện quá nhiều cảm xúc, thanh lãnh, xa cách. Tạo cho người đối diện cảm giác quyền lực, tinh tế, khó gần.Nhìn tới dáng vẻ ngây người của Từ Ly, ánh mắt cô ấy hiện lên một tia bất mãn.Gần như ngay lập tức, Từ Ly lấy lại lí trí, mím môi quỳ thẳng trở lại, cô là đau, đôi chân như mất đi cảm giác.April trở tay chốt cửa, đặt khay đồ lên bàn nhỏ cạnh giường, ngồi thẳng trên giường. Ánh mắt cô ấy lạnh lẽo nhìn Từ Ly, ngoắc tay vẫy cô lại gần.Từ Ly hơi nhúc nhích thân mình muốn đứng dậy, nhưng cơn đau ập đến mạnh mẽ ép cô trở lại tư thế, giờ phút này cô đột nhiên thanh tỉnh không ít, cô ấy muốn cô lại gần nhưng không nói cô được phép đứng lên?Từ Ly hơi hơi nhăn lại mi, cô nghĩ nghĩ, cắn khẽ môi dưới, từ từ lê hai đầu gối đã tê dại về phía April, khoảng cách bình thường chỉ ba bước chân, hiện tại trở nên gian nan không ít.April nhìn Từ Ly, thần sắc phức tạp. Từ khi bước vào cô ấy vẫn luôn quan sát Từ Ly, từ những cử chỉ nhỏ nhất. Dường như Từ Ly còn rất hiểu cô ấy. Cô ấy không khỏi hơi nghiêng đầu đi, giấu đi ý cười.Từ Ly một lần nữa nghiêm chỉnh quỳ trước mặt April, cô nhìn qua chiếc khay cô ấy mang tới thầm than không xong.Roi mây, một cây thước dài cỡ một lóng tay dày khoảng 1.5cm, còn có thắt lưng, thuốc và một chiếc khăn. Cô ấy đây là muốn đánh cô tới mức độ nào?- Nhìn đủ?April lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Từ Ly. Dừng lại mấy giây, cô ấy cân nhắc nói.- Lát nữa sẽ được nếm thử, hiện tại không cần vội nhìn.Từ Ly nhất thời câm nín, cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nhìn thấy ý cười khi thấy người gặp hoạ mà vui thoáng qua rồi biến mất.Cô muốn suy đoán tâm tư của cô ấy, tiếc là cô không đoán ra, cũng không dám đoán những thứ không không có năng lực tiếp nhận. Cô hơi rũ mắt, một lần nữa rơi vào trầm tư, bị suy nghĩ mông lung bao trùm.- OTK?Đợi mãi không thấy Từ Ly nói gì, giọng nói trầm lạnh của April vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, cũng làm đứt đoạn suy nghĩ của cô.Từ Ly ngẩng đầu lên, cô lấy hết can đảm lắc đầu.- Chị dùng dụng cụ đi, em muốn nằm trên giường, hoặc quỳ cũng được.
Cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy, thái độ chuyện này không thể thương lượng.April im lặng cười lên, chuyện đã tới lúc này mà cô vẫn muốn giữ lại mặt mũi? Cô ấy khom lưng nắm lấy cằm Từ Ly miết nhẹ, trên môi vẫn giữ nụ cười có phần nguy hiểm, nghiêng người khẽ khàng nói bên tai cô. Cô ấy phá lệ không từ chối.- Có thể, không warm up cũng không sao. Có điều không nghe lời chị, liền tính em 10 roi tội chống đối, nhận không?Từ Ly nhìn cô ấy, thấy thái độ không giống như đang đùa, cô nhắm mắt gật đầu chấp nhận. Cô ấy nhìn biểu cảm của cô, có suy nghĩ gì đó. April buông cằm cô ra, hất cằm về phía góc giường.Từ Ly hơi khom người chống tay đứng dậy, vì quỳ quá lâu mà đôi chân run rẩy, bám vào thành giường mới miễn cưỡng đứng lên được. April nhìn cô chật vật, nhưng không đưa tay đỡ, Từ Ly cũng không muốn cô ấy đỡ, cô cũng có tính tình.Đợi Từ Ly bày ra tư thế, April đứng dậy cầm lên thanh thước gỗ, gõ gõ vào mông cô, ánh mắt trầm xuống.- Cởi.Từ Ly hơi đỏ mặt, vùi mặt vào hai cánh tay, không bao lâu sau theo lời cô ấy nói quỳ thẳng lại, đem quần kéo xuống, vén áo lên.April nhịp nhịp thước lên mông Từ Ly, ánh mắt trầm xuống. Cô ấy hắng giọng.- Một lần thôi, chị không mong lần sau sẽ lại phạt em.Nói xong, cô ấy giống như nghe thấy Từ Ly lẩm bẩm_ " đã là lần thứ hai... ".April cười lạnh, âm thanh thấp đi đôi phần.
- Bắt đầu thôi, Từ Ly._______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com