TruyenHHH.com

Anh Sang Trong Bong Toi

Trong căn phòng u ám bầu không khí càng trở nên ngột ngạt.

Kwang Hee là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Chúng ta đã từng tranh cãi nhiều lần về những chuyện nhỏ nhặt. Mỗi lần như vậy, tao đều cảm thấy tổn thương nhưng chưa bao giờ nói ra.”

Wang Ho thở dài: “Tao cũng vậy. Chuyện này không chỉ về ngôi nhà hay về Oner mà còn về tất cả chúng ta. Chúng ta đã không đủ kiên nhẫn và bao dung với nhau.”

Si Woo gật đầu ánh mắt đầy ân hận: “Chắc chắn. Tao đã làm tổn thương mọi người bằng những lời nói lời mắng mỏ. Tao cần phải sửa chữa điều này.”

Hyuk Kyu cảm thấy nỗi đau trong lòng dâng lên nhưng cậu cũng nhận ra đây là cơ hội để giải quyết mọi chuyện. “Nếu chúng ta muốn giải thoát cho Oner, chúng ta cần đối diện với những sai lầm của mình. Chỉ khi chúng ta thừa nhận chúng mới có thể phá vỡ lời nguyền.”

Những bóng ma xung quanh họ dường như lắng lại lắng nghe từng lời nói. Hyeon Jun không còn biểu hiện của sự tức giận mà thay vào đó là vẻ chờ đợi.

“Tụi bây phải tìm ra sự thật không chỉ cho bản thân mà còn cho những linh hồn khác trong ngôi nhà này.” Hồn ma Hyeon Jun nói ánh mắt đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Tao đã giữ quá nhiều điều trong lòng và đã không đủ mạnh mẽ để chia sẻ với mọi người.” Jae Hyuk nói cảm xúc tràn đầy trong giọng nói. “Tao xin lỗi vì đã không thể hiện mình.”

“Tao cũng vậy.” Si Woo thêm vào. “Tao không nên cọc cằn và làm tổn thương mọi người. Chúng ta là bạn bè và đáng ra phải hỗ trợ lẫn nhau.”

Đột nhiên từng chiếc gương bắt đầu lấp lánh ánh sáng kỳ diệu phát ra từ bên trong. Những hồn ma trong gương dường như bị hút vào vòng tay của họ và những tiếng cười ma quái dần trở thành những giọng nói yếu ớt, nài nỉ.

“Mọi người hãy tiếp tục!” Hyuk Kyu hối thúc tim cậu đập thình thịch. “Cứ chia sẻ cảm xúc của mình! Chúng ta cần thừa nhận và chấp nhận mọi thứ để có thể thoát khỏi nơi này!”

Mỗi người một lần nữa họ lần lượt bày tỏ những điều đã kìm nén bấy lâu.

Si Woo thừa nhận rằng cậu luôn cảm thấy đơn độc trong tình bạn này và sợ hãi rằng mình sẽ không bao giờ được chấp nhận.

Kwang Hee thừa nhận rằng cậu đã quá mải mê vào những trò đùa để che giấu nỗi lo lắng và áp lực trong lòng.

Khi nhóm bạn đã chấp nhận những lỗi lầm của mình và quyết tâm giải cứu cho Hyeon Jun không khí trong căn phòng dần trở nên ấm áp hơn. Tuy nhiên họ không biết rằng Hyeon Jun vẫn còn một bí mật lớn hơn.

Đột nhiên ánh sáng từ những chiếc gương bắt đầu nhấp nháy bất thường. Một tiếng cười ma quái vang lên vọng lại từ những bức tường khiến cả nhóm phải rùng mình. Không còn là giọng nói nhẹ nhàng của Hyeon Jun mà là một giọng cười lạnh lẽo có phần đầy thách thức.

“Tụi bây thật sự nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao?” Giọng nói vang lên như thể phát ra từ chính lòng đất. Những bóng ma xung quanh bắt đầu quay cuồng, tạo thành một cơn lốc bóng tối.

Si Woo hoảng hốt: “Cái gì đang xảy ra?”

Kwang Hee cố gắng giữ bình tĩnh: “Đừng hoảng! Hãy tập trung!”

Giọng nói của Hyeon Jun trở nên cứng rắn và lạnh lẽo: “Tụi bây đã làm tổn thương nhau và giờ là lúc để ta trả giá cho những gì đã xảy ra!”

Cả nhóm cảm thấy lạnh sống lưng. Ánh sáng trong căn phòng bắt đầu tắt dần và những bóng ma khác xung quanh bắt đầu hiện lên mỗi bóng ma đều có một câu chuyện bi thảm. Họ đều là những người đã từng ở đây nhưng không ai đã từng sống sót để kể lại.

“Tụi bây phải đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình!” Hồn ma Hyeon Jun gào lên khiến bức tường quanh họ rung chuyển. “Hãy xem những gì đã làm tổn thương lòng nhau!”

Cả nhóm bỗng nhìn thấy những hình ảnh phản chiếu trong gương cảnh tượng quá khứ hiện lên những cuộc tranh cãi, những lời nói tổn thương. Những ký ức đau lòng từ mỗi người hiện ra như một cuốn phim sống động khiến họ phải đối diện với lỗi lầm của chính mình.

“Tao không muốn nhìn!” Wang Ho hét lên nhưng bàn tay của cậu bị khóa chặt vào một chiếc gương, như thể có một sức mạnh vô hình đang giữ lấy cậu.

Giọng nói của Hyeon Jun vang lên xen lẫn nỗi đau và giận dữ: “Tụi bây đã không đủ mạnh mẽ để đối mặt với những gì đã làm! Giờ đây hãy để ta dẫn dắt!”

Những bóng ma xung quanh bắt đầu di chuyển tạo thành một vòng tròn bao quanh nhóm bạn. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo những tiếng thầm thì và cười khúc khích khiến lòng họ lạnh toát.

“Tụi bây sẽ không thoát được đâu!” Hyeon Jun hô lớn, hình ảnh của cậu biến thành một hình dạng đen tối, với đôi mắt đỏ rực ánh lửa. Những bóng ma khác cũng bắt đầu biến hình tạo thành những hình thù kỳ quái và đáng sợ.

Si Woo quát lên: “Bọn tao không sợ mày!” Nhưng trong lòng cậu nỗi sợ hãi đang dâng trào.

Giọng nói của Hyuk Kyu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm: “Chúng ta phải đối diện với điều này!” Cậu bước lên, ánh mắt rực lửa. “Chúng ta sẽ không để nỗi sợ hãi này kiểm soát chúng ta!”

Ánh sáng từ những chiếc gương bỗng nhiên sáng rực lên phản chiếu lại hình ảnh của những lỗi lầm và những bài học mà họ đã học được. “Mày không thể kiểm soát chúng tao!” Kwang Hee khẳng định.

Khi cả nhóm đoàn kết và đồng lòng, sức mạnh của họ bắt đầu phát huy. Ánh sáng dần lan tỏa, xua tan những bóng ma và Hyeon Jun ngã quỵ xuống gương mặt trở lại hình ảnh của một người bạn quen thuộc nhưng vẫn còn ánh mắt buồn bã.

“Cuối cùng tụi bây đã hiểu.” Hyeon Jun nói giọng yếu ớt hơn. “Tình bạn không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ mà còn là những lúc phải đối mặt với đau khổ.”

Ánh sáng bừng lên và với một tiếng thét cuối cùng, những bóng ma dần tan biến để lại căn phòng yên tĩnh. Hồn ma Hyeon Jun mỉm cười giờ đây không còn là một bóng ma đáng sợ nữa.

“Tao sẽ luôn bên tụi bây. Hãy nhớ rằng tình bạn là sức mạnh.” Hyeon Jun biến mất để lại một cảm giác bình yên trong không gian.

Khi nhóm bạn bước ra khỏi ngôi nhà họ biết rằng họ không chỉ đã giải cứu Hyeon Jun mà còn tự cứu lấy chính mình. Những ký ức kinh hoàng giờ đây đã trở thành những bài học quý giá giúp họ trở nên gắn bó hơn bao giờ hết.

Ra khỏi ngôi nhà ma ám ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua những tán cây tạo nên một bầu không khí tươi mới. Tuy nhiên mỗi người trong nhóm đều mang trong lòng những cảm xúc phức tạp sau những gì đã xảy ra.

Hyuk Kyu nhìn xung quanh đôi mắt cậu vẫn có phần ngạc nhiên. “Mọi chuyện vừa xảy ra thực sự không phải là giấc mơ đúng không?”

“Không, không phải!” Si Woo trả lời vẫn còn run rẩy. “Nhưng ít nhất chúng ta đã học được một bài học lớn.”

“Tao cảm thấy như mình đã mất đi một phần của chính mình trong ngôi nhà đó” Kwang Hee nói nhìn thẳng về phía trước. “Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Chúng ta sẽ không để nỗi sợ hãi làm chủ mình nữa.”

Wang Ho gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Chúng ta cần nhớ rằng tình bạn quan trọng hơn bất kỳ điều gì. Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa hãy cùng nhau vượt qua!”

Khi họ đi dọc theo con đường dẫn về nhà những hình ảnh từ căn nhà ma ám vẫn hiện hữu trong tâm trí mỗi người. Đó không chỉ là những kỷ niệm đáng sợ mà còn là những khoảnh khắc họ nhận ra giá trị thực sự của tình bạn.

Tối hôm đó họ quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ để kỷ niệm việc giải thoát Hyeon Jun và gắn kết tình bạn. Những món ăn được chuẩn bị và tiếng cười vang vọng khắp căn phòng.

“Tao đã tìm ra cách để chế biến món pizza ngon nhất!” Si Woo tự hào khoe khoang tay cầm một miếng pizza còn nóng hổi.

“Nghe có vẻ ngon ấy nhưng tao hy vọng nó không khiến tao ôm vệ sinh cả đêm đâu!” Kwang Hee đùa khiến cả nhóm cười ồ lên.

Mọi người cùng nhau ăn uống, trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện về những khoảnh khắc vui vẻ trong quá khứ. Những câu chuyện từ ngôi nhà ma ám trở thành những kỷ niệm đáng nhớ, và họ cùng nhau cười không còn cảm giác sợ hãi.

Tuy nhiên trong không khí vui vẻ ấy Hyuk Kyu bỗng nhiên trở nên trầm tư. “Mọi người có nghĩ rằng có thể những linh hồn trong ngôi nhà đó vẫn còn tồn tại?”

“Tao không muốn nghĩ về điều đó!” Si Woo phản bác nhưng ánh mắt cậu vẫn đầy lo lắng.

“Có thể họ cần sự giúp đỡ giống như chúng ta đã giúp Oner.” Kwang Hee nói khiến không khí trở nên nặng nề.

Wang Ho gật đầu: “Nếu có cơ hội chúng ta nên quay lại và giúp đỡ những linh hồn đó.”

“Tụi bây không thể thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ quay lại đó chứ?” Si Woo lo lắng nhưng lòng cậu đã nhen nhóm một ý nghĩ.

Cả nhóm im lặng họ hiểu rằng mặc dù họ đã chiến thắng một trận chiến nhưng còn nhiều điều phải khám phá. Mỗi người đều có những nỗi sợ hãi riêng nhưng giờ đây họ có nhau để đối mặt.

“Chúng ta có thể bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến trở lại nhưng trước hết hãy tận hưởng bữa tiệc này đã!” Jae Hyuk nói phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Khi bữa tiệc tiếp diễn tiếng cười và sự ấm áp bao trùm căn phòng. Họ biết rằng bất kể tương lai sẽ ra sao họ đã trở thành một phần không thể tách rời của nhau.

Đêm hôm đó sau khi mọi người đã về Hyuk Kyu ngồi một mình trên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ. Một ánh đèn lấp lánh thu hút sự chú ý của cậu. Dường như có một bóng hình mờ ảo xuất hiện trong ánh sáng.

“Oner? Moon Hyeon Jun!” cậu gọi khẽ tim đập nhanh. Nhưng không có tiếng trả lời chỉ có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua mang theo một cảm giác quen thuộc.

“Tôi sẽ trở lại!” Hyuk Kyu tự nhủ với bản thân quyết tâm sẽ giúp đỡ những linh hồn còn lại vì cậu biết rằng mỗi người đều xứng đáng có cơ hội được giải thoát.

Câu chuyện về họ vẫn chưa kết thúc. Những bí ẩn trong ngôi nhà ma ám vẫn đang chờ đợi và trong lòng mỗi người đều có một niềm khao khát khám phá những điều chưa biết. Họ sẽ trở lại không chỉ để giải cứu mà còn để đối diện với những nỗi sợ hãi bên trong chính mình.







*Note:
Truyện không có thật!
Hoan hỉ hoan hỉ cho mình nếu có chỗ viết không đúng, viết sai.

Chúc các bạn có 1 buổi đọc vui vẻ🙆🙆🙆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com