TruyenHHH.com

Anh Oi Dung Bo Roi Em

- Canh rong biển này Taehyungie, cẩn thận bỏng đấy!

Hắn phải nhắc nhở cậu đi đứng cẩn thận chỉ vì lo lắng cậu sẽ làm đổ bát canh nóng, và sẽ làm bỏng chính bản thân.

- Xong rồi, Jungkookie anh mau ngồi xuống đây đi, xong hết cả rồi đấy.

Hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu sau khi đã đặt lên trán cậu một cái hôn nhẹ, tay đặt ly rượu vang về phía cậu nhưng ngay lập tức bị cậu đẩy trả lại.

- Hôm nay em sẽ không uống rượu đâu, nhưng em vẫn sẽ cạn ly với anh bằng nước ép nhé!

- Em không khỏe sao? Hay đau dạ dày để anh lên lấy thuốc nhé.

- Không, em ổn anh ngồi xuống đi, anh cầu nguyện sau đó thổi nến đi Jungkookie.

Hắn theo lời cậu mà cầu nguyện trước nến, sau đó thổi tắt ngọn nến đang cháy sáng được cắm trên chiếc bánh kem.

- Em đã học công thức sau đó làm vài lần để điều chỉnh nguyên liệu mới có chiếc bánh kem ngày hôm nay đấy, tuy nó không ngon và đẹp mắt như ngoài tiệm, nhưng nó là món quà sinh nhật tự tay em làm tặng anh, anh thử một chút có được không?

Chiếc bánh tuy lớp kem vẫn chưa được mịn màng nhưng nó là cả tấm lòng của cậu, chính vì vậy hắn đã ăn ngon lành hết cả một miếng bánh to.

- Quà sinh nhật em tặng anh rất thích, cảm ơn em rất nhiều tình yêu của anh, em vất vả cả ngày hôm nay rồi có đúng không bảo bối?

- Còn một món quà to lớn em muốn tặng anh nữa chồng à, chút nữa lên phòng em cho anh xem sau nhé.

- Em đã là món quà tuyệt vời to lớn nhất cuộc đời của anh rồi đấy bảo bối.

- Em có một món quà khác tuyệt vời hơn nữa đấy.

Bữa ăn diễn ra nhanh chóng bởi vì sự tò mò của hắn, hắn cực kỳ tò mò xem rốt cuộc món quà của cậu là gì.

Kết thức bữa ăn trở về phòng ngủ, hắn đi tắm trước sau đó đến cậu, trong lúc hắn vẫn đang cật lực lau khô mái tóc ướt cậu đã tắm xong.

- đợi em một chút, anh mau nhắm mắt lại đi.

Hắn nghe lời cậu nhanh chóng nhắm mắt, cậu loay hoay lục lọi sai đó nhanh chóng đứng trước mặt hắn, nhẹ nhằng nâng tay hắn lên sau đó yêu cầu hắn mở mắt ra.

- Jungkookie, em có rồi, có bé con rồi...

Đập vào mắt hắn chính là mấy cái que thử thai hai vạch đỏ chót, hai mắt cậu đỏ ửng và ngập nước, tay cậu nhẹ đặt tay hắn lên vùng bụng vẫn chưa có sự thay đổi, chỉ hơi cộm cộm cứng một chút, đó là điều khác biết duy nhất so với ngày thường.

- Có rồi hức hức...anh ơi bé con đến với chúng ta rồi...

Cậu nức nở dựa vào lòng hắn, cậu có thể cảm nhận được hắn khẽ run lên có lẽ do xúc động.

- Sáng hôm sau anh đưa em đi khám, để anh đặt lịch hẹn, bảo bối của anh thật giỏi, cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm bảo bối, anh yêu em bảo bối.

Cậu nức nở trong lòng hắn đến khi thiếp đi, hắn nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, tay sờ lên chiếc bụng thon gọn kia.

- Cục cưng nhỏ, chào mừng con, không được quấy baba đâu đó, phải thật ngoan ngoãn ra đời có biết chưa? Ba và baba thương con lắm đấy.

Hắn thấp giọng trò chuyện với đứa nhỏ trong bụng cậu một lúc sau đó cũng nằm xuống bên cạnh ôm cậu ngủ, cánh tay gần như được phủ kín hình tattoo mạnh mẽ vòng qua eo cậu ôm cậu thật chặt vào lòng.

Sáng hôm sau cậu vô cùng hào hứng mà tỉnh dậy sớm, do phải làm xét nghiệm nên hắn đã phải đưa cậu đến bệnh viện khi cậu vẫn chưa ăn một chút gì vào bụng.

- Đợi một chút anh đưa em đi ăn sau nhé, em có khó chịu không?

- Không, em ổn, Jungkookie anh đừng quá lo lắng, cục cưng của chúng ta vẫn còn nhỏ lắm, cục cưng chỉ bé xíu xiu như hạt đậu thôi, sẽ không làm em khó chịu được đâu.

- Ngày tháng sau này vẫn còn nhiều vất vả lắm, em mà khó chịu ở chỗ nào phải ngay lập tức nói với anh đấy nhé bảo bối.

- Vâng alpha, em sẽ nói cho anh nếu em cảm thấy khó chịu.

Cậu khẽ cười khúc khích khi trông thấy khuôn mặt nghiêm túc của alpha nhà mình, mỗi khi nhắc đến vấn đề sức khỏe của cậu hắn luôn luôn nghiêm túc như vậy.

Sau khi đổ xe ở bãi giữ xe dưới tầng hầm hắn đã mở cửa xe sau đó cẩn thận đỡ cậu xuống, còn cậu vẫn luôn vui vẻ bởi vì hắn đã lo lắng một cách thái quá.

- Jungkookie, em vẫn ổn mà, anh không cần phải lo lắng đến mức phải đỡ em đi từng bước như vậy đâu mà.

- Taehyungie, em không biết đâu, hiện giờ anh chỉ muốn ôm em không rời tay thôi, tốt nhất là không cho chân em chạm đất dù chỉ một cái thôi đấy!

- Ôi chúa ơi, anh thật đáng yêu đấy Jungkookie.

Cậu cười khúc khích sau đó rướn người hôn phớt lên môi hắn một cái, hôn xong mới chịu đi vào bệnh viện để làm kiểm tra.

Bởi vì đã đặt lịch trước, chưa kể bác sĩ trưởng khoa đó còn là bạn của hắn nên chỉ cần đến là có thể lập tức làm kiểm tra.

- Trước hết là làm xét nghiệm máu đi, sau đó đi kiểm tra xem cơ thể em ấy có khả năng mang thai hay không.

Gã nhanh chóng dẫn đường cho cậu đi lấy máu để xét nghiệm, vẫn chưa ăn sáng nhưng đã bị lấy một ống máu khiến đầu óc cậu choáng váng, gã đưa cậu đi lòng vòng làm đủ lại kiểm tra khiến cậu mệt đến đờ người.

Điều này làm hắn vô cùng xót, ép cậu uống tạm hai hộp sữa hạt sau đó bắt cậu nằm nghỉ trong thời gian đợi gã siêu âm.

Một lớp gel mỏng lành lạnh được bôi lên bụng cậu, sau đó gã bắt đầu dùng đầu dò di chuyển nhẹ nhàng trên bụng cậu.

- Bé con, bé con kìa Jungkookie.

- Đó là bé con của chúng ta đấy, Taehyungie...

Cậu nhìn chăm chú vào màn hình kết nối với đầu dò, bé con vẫn còn nhỏ xíu xiu đang nằm ngoan bên trong bụng cậu.

Sau khi siêu âm xong, gã đưa cho cậu vài tấm khăn giấy để cậu lau đi lớp gel dinh dính lành lạnh trên bụng.

- Kết quả kiểm tra đã có rồi, cơ thể của em ấy hoàn toàn thích hợp để mang thai, cái thai hiện tại vẫn còn nhỏ, tầm khoảng ba tuần tuổi, nhưng vẫn chưa có tim thai, sẽ là một tin buồn nếu tuần sau vẫn không có bắt buộc phải đình chỉ thai kì bởi vì cái thai sẽ không phát triển, giữ lại chỉ gây ảnh hưởng đến cơ thể của em ấy thôi mà, vậy nên tuần sau phải quay lại kiểm tra đi, nếu kiểm tra lại vẫn không có tim thai thì buộc phải làm vậy thôi.

Tai cậu gần như ù đi, nếu như bé con thật sự không có tim thai, bé con sẽ không phát triển thì phải làm sao đây, cậu và hắn đã chờ đợi bé con suốt ba năm qua, mọi nỗ lực của cậu đến hiện giờ chỉ vì muốn bé con có thể đến với cả hai, vậy mà bé con lại không có tim phôi, nếu như vậy có phải bé con sẽ bỏ cả hai mà đi không.

- Taehyung, Taehyungie em đừng quá lo lắng, bé con sẽ ổn thôi mà, bé con sẽ khỏe mạnh chào đời, bé con sẽ đi theo chân em và gọi em là baba đó, em phải tin tưởng bé con chứ bảo bối.

Cho dù hiện tại trong lòng hắn vẫn đang rối bời cả lên, nhưng hắn vẫn phải an ủi omega của hắn trước, tâm trạng cậu đi xuống khiến pheromone cũng lặng lẽ buồn bã nặng trĩu theo.

- Hoseok, tao đi trước, đưa em ấy về nhà để nghỉ ngơi trước đã.

- Đi đi, ráng an ủi cho em ấy lên tin thần, bé con vẫn còn hi vọng cơ mà.

Hắn ôm cậu lên bắt đầu bước ra về, cậu hai tay ôm cổ hắn, còn đầu thì vùi vào lòng hắn mà suy nghĩ, đến độ hắn gọi tên mấy lần cậu chẳng nghe thấy.

- Taehyungie...Taehyungie...em ổn không?

- A...hả...Jungkookie, bé con sẽ...sẽ bỏ chúng ta đi sao hả anh?

- Không, bé con sẽ không bỏ chúng ta, em phải tin tưởng vào con chứ, tuần sau chúng ta sẽ quay trở lại để kiểm tra lại, lúc đó con vẫn sẽ khỏe mạnh mà lử bên cạnh chúng ta mà em.

- Không anh ơi, em cảm nhận được con muốn bỏ chúng ta đi...

- Bảo bối, nghe anh, đừng suy nghĩ nữa, anh đưa em đi ăn ngon có được không? Mấy hôm tới anh sẽ nghỉ việc để đưa em ra ngoài cho thoải mái có được không?

- Vâng.

Ánh mắt cậu cụp xuống buồn bã nhìn hắn, nụ cười hình hộp hàng ngày biến mất, môi cũng chẳng thèm nhếch lên một cái, thay vào đó cả khuôn mặt cậu buồn bã xụ xuống.

Hắn đưa cậu đến một nhà hàng cậu thích, sau đó gọi vài món muốn bồi bổ cho cậu, nhưng cậu lại không hề có tâm trạng, chỉ nhai nuốt một cái máy móc, bữa ăn kết thúc trong bầu không khí yên ắng buồn bã.

Tâm trạng của hắn cũng đi xuống theo cậu, pheromone người bạn đời kích thích khiến hắn tìm mọi cách để an ủi người bạn đời.

Lòng vòng cả buổi sáng khiến cậu mệt mỏi, xe di chuyển được một lúc cậu đã thiếp đi.

Trong lúc đèn đỏ hắn đã ngừng xe lại, sau đó chỉnh lại ghế cho cậu thoải mái, còn lấy một cái chăn mỏng đắp cho cậu, cuối cùng là chỉnh lại điều hòa bởi vì sợ cậu lạnh.

Trở về nhà hắn vẫn chưa vội ôm cậu vào nhà, hắn cứ ngồi trong xe suy nghĩ rất nhiều, nếu thật sự bé con không phát triển nữa cậu sẽ sốc đến mức độ nào, hắn phải làm như thế nào để cậu trở lại trạng thái hoạt bát vui vẻ của ngày thường.

Suy nghĩ mất một lúc hắn mới hoàn hồn lại, ôm cậu bước từng bước thật nhẹ nhàng để tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.

Sau khi trở về phòng hắn đã thay cho cậu một bộ quần áo mỏng thoải mái, sau đó đắp kín chăn cho cậu.

Làm xong hắn liền lục tìm đồ trong túi áo khoác của hắn, cuối cùng hắn đi đến phòng vẽ trang của cậu, tự tay gắn liền mấy cái camera ẩn.

Hắn muốn quan sát cậu kể từ bây giờ, bất kể mọi lúc đề phòng trường hợp nếu đứa bé thật sự không giữ được cậu sẽ nghĩ quẩn mà làm tổn thương bản thân.

Hắn phải mất một lúc để gắn hết số camera trong tay, những cái camera ẩn rất nhỏ nhưng lại vô cùng sắc nét, hắn gắn nhiều camera đến nỗi chỉ cần cậu ở bên trong phòng, bất cứ góc nào hắn cũng có thể nhìn thấy chính diện khuôn mặt cậu.

- Taehyungie, nếu em biết về việc này em nghĩ anh biến thái cũng được, cho dù em có nghĩ anh bệnh hoạn cũng không sao, nhưng anh chỉ muốn em được an toàn thôi bảo bối, anh xin lỗi vì đã không xin phép em việc này nhé.

Hắn tự lẩm bẩm một mình sau đó đi ra ngoài, hắn muốn đi siêu thị để mua chút đồ, hắn sẽ nấu cho cậu mấy món để tẩm bổ, còn phải bổ sung dịch dinh dưỡng trong tủ cho cậu nữa, số dịch dinh dưỡng bên trong đã sắp hết.




_______________________________________
Bởi vì anh bé là omega nên lúc mang thai các biểu hiện sẽ nhanh hơn và chỉ mang thai 6 tháng thui nhó


Vẫn chưa ngược đâu hãy tận hưởng đi quý zị =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com