Anh Loi X Bach Cuu Tong Hop Doan Van Cua Loi Cuu
Sau khi đoạn tuyệt với phụ thân, Bạch Cửu quyết tâm trả thù cho mẫu thân. Cậu thiếu niên ấy, dù chưa trưởng thành, nhưng trong lòng chỉ còn lại sự căm hận và quyết tâm. Cậu không nghĩ đến tương lai, chỉ biết bước vào một con đường không thể quay đầu.Bụng cồn cào vì đói, Bạch Cửu lê bước thật xa, cho đến khi những con phố quen thuộc đã khuất dạng. Lúc này, cậu mới giật mình nhận ra: "Tối nay, mình sẽ ngủ ở đâu?" Mặc dù cậu mang theo không ít tiền, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ra khỏi thành, làm sao biết được nơi nào an toàn để nghỉ ngơi? Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Cửu tự nhủ rằng, với một đứa trẻ như mình, mang tiền vào tửu lâu trọ quả là một hành động không khôn ngoan.Ánh nắng chiều gắt như lưỡi dao nung đỏ, khiến Bạch Cửu quyết định tìm một nơi để nghỉ ngơi. May mắn thay, phía trước có một ngôi miếu nhỏ, có thể che mưa che nắng tạm thời. Khi đến gần, cậu nhận ra đó là miếu thờ Sơn Thần. Cổng lớn đã đóng kín, nhưng bảng hiệu tuy cũ vẫn được lau chùi sạch sẽ, chứng tỏ có người chăm sóc. Bạch Cửu bước lại gần, đẩy cửa, thò đầu vào nhìn. Không thấy ai, cậu vội vàng bước vào, quỳ xuống chiếc bồ đoàn trước hương án, chắp tay cầu nguyện."Sơn Thần đại nhân, xin ngài phù hộ cho nguyện vọng của Bạch Cửu được thành công. Bạch Cửu chỉ nghỉ tạm một đêm, mong ngài đừng trách phạt." Cậu thì thầm.Đột nhiên, từ đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích. Bạch Cửu giật mình, sống lưng lạnh toát. Cậu vội vàng quay lại, nhưng chẳng thấy bóng người nào. Định chạy ra ngoài, bỗng nhiên, tượng Sơn Thần trước mặt bỗng phát ra ánh sáng vàng rực. Bạch Cửu dụi mắt, không dám tin vào những gì mình thấy."Sơn Thần đại nhân, ngài... ngài phát sáng sao?" Cậu lắp bắp, tiến lại gần quan sát, nhưng không dám lại gần quá. Cuối cùng, cậu quỳ xuống, co rúm lại, nhỏ giọng: "Nếu thật sự là ngài, xin ngài phát sáng lần nữa."Tượng thần không phát sáng, nhưng ánh sáng từ ngọn nến phía trước khiến Bạch Cửu giật mình, ngã ngồi xuống đất. Ngẩng lên, cậu thấy một người mặc áo cam, đeo một chiếc đuôi động vật lạ, tay cầm dao, đang nhìn mình với nụ cười bí hiểm."Á! Cứu với! Sơn tặc!" Bạch Cửu hét lên thất thanh."Ngươi có mắt không vậy?" Kẻ lạ mặt – Anh Lỗi – dù chưa mọc râu, nhưng tự nhận là thanh niên tuấn tú, chẳng có gì đáng sợ. Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào Bạch Cửu: "Ta là Sơn...""Á!"Tiếng hét lanh lảnh của Bạch Cửu cắt ngang lời giải thích của Anh Lỗi. Cậu xoay người, toan bỏ chạy. Nhưng vừa đẩy nhẹ một xíu, kẻ trước mặt chẳng mảy may phòng bị mà ngã ngửa ra đất. Đứng dậy, Bạch Cửu lao ra cửa, nhưng cánh cửa kia đã bị một kết giới vô hình chặn lại.Chạy không được, cậu quay lại nhìn, thấy "sơn tặc" kia vẫn đang ngồi ung dung trên đất, vẫy tay chào mình. Bạch Cửu nuốt nước bọt, định lườm hắn nhưng lại ngừng lại khi nhìn thấy cây dao trên tay hắn. Cậu hít sâu, cố gắng lấy hết can đảm, hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại ở đây?"Anh Lỗi phì cười khi thấy Bạch Cửu, một đứa trẻ nhỏ xíu, đang cầm chiếc chổi ra sức che chắn, bộ dạng vừa tội nghiệp vừa buồn cười. Hắn thong thả ngồi lên bồ đoàn, tựa lưng vào hương án: "Ta tên Anh Lỗi. Đây là nhà ta. Này, tiểu tử, ngươi đoán xem vì sao miếu Sơn Thần lại là nhà ta?""Ngài là Sơn Thần." Bạch Cửu thầm nghĩ, ngoài việc lang thang không nơi nương tựa, còn có thể là gì nữa? Nhưng cậu quyết định tạm thời tâng bốc kẻ này, dù sao thì dao của hắn cũng chẳng phải đùa.Bạch Cửu cứ nghĩ rằng lời mình nói đã đủ xuôi tai, nhưng không ngờ, mọi ý nghĩ trong đầu lại hiện rõ trên mặt. Anh Lỗi nhìn thấy sự bất đắc dĩ ấy, bật cười lớn: "Bạch Cửu, ta nghe ngươi cầu nguyện gì đó phải không? Nhưng Sơn Thần không quản chuyện đó đâu. Nếu muốn tâm nguyện thành thật, ngươi nên đi bái Phật mới đúng." Anh Lỗi cười khà khà, giọng điệu vô cùng tự tại. Hắn đã ở miếu này ba năm, chưa từng gặp ai khác. Hôm nay tâm trạng tốt, hắn quyết định luyện chút pháp thuật, nhưng không ngờ lại có một đứa nhóc xông vào."Ngươi nghe trộm ta ư!" Bạch Cửu bật thốt lên, giọng nói lớn. Cậu may mắn là lúc nãy chỉ nói mấy câu mơ hồ, không nhắc đến chuyện báo thù. Cậu lườm Anh Lỗi một cái, rồi hạ giọng, cảm thấy mình không thể thắng nổi hắn. Cậu bỏ cây chổi xuống, lùi một bước rồi nhỏ nhẹ: "Đại ca, ta chỉ xin nghỉ lại đây một đêm, sáng mai sẽ đi ngay.""Ta tên là Anh Lỗi!" Anh Lỗi đứng dậy, đi đến gần cậu, vung tay ném dao sang một bên, khoanh tay ra hiệu mình vô hại. "Tùy ngươi thôi, muốn ở thì cứ ở. Ta ở đây chán lắm rồi. Này, nhóc con, thích ăn món gì? Ta nấu cho."Gần hơn, Bạch Cửu nhìn rõ khuôn mặt Anh Lỗi, thấy hắn không đến nỗi khó gần, trái lại còn dễ mến. Ánh sáng từ cây nến chiếu lên gương mặt hắn khiến Bạch Cửu bất giác ngây ngẩn. Chưa kịp hiểu cảm giác ấy từ đâu đến, cậu đã bị Anh Lỗi khoác vai một cách thân thiết."Thế nào, làm món gà nướng nhé? Thêm một bát canh, vài món ăn kèm. Ta nói cho ngươi biết, tài nấu ăn của ta đỉnh lắm đó!"Thực ra, trước cửa miếu, Anh Lỗi đã hạ một kết giới. Nhưng không rõ vì pháp lực của hắn chưa đủ mạnh, hay vì có một duyên phận nào đó, mà cậu bé này vẫn cứ bước vào được. Hắn nghĩ thầm, đã như vậy thì chắc chắn phải kết giao bằng hữu. Đêm trung thu một mình, quạnh quẽ, gặp được người bầu bạn, cũng coi như có chút niềm vui. Cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, uống chút rượu, thưởng nguyệt đối ẩm... Ấy chết, nhóc con phàm nhân này có uống rượu được không nhỉ?Trong lúc ngẩn ngơ, Bạch Cửu đã bị Anh Lỗi lôi vào bếp. Rồi cậu lại ngây ngẩn thêm lần nữa, khi nhìn hắn bận rộn từ đầu đến cuối. Đến khi một chiếc đùi gà thơm lừng được nhét vào tay cậu, Bạch Cửu hoàn toàn xác định: người này chắc chắn là người tốt! Xét cho cùng, làm sao có ai xấu lại chịu bỏ công làm bữa cơm bốn món một canh cho một người lạ?Cầm đùi gà tay trái, bánh thịt tay phải, Bạch Cửu ăn ngấu nghiến mà chẳng thèm nói gì. Đến khi miếng cuối cùng đã được nuốt trôi, Anh Lỗi liền đưa cho cậu một bát canh. Cậu nhấp hai ngụm, cuối cùng mới thỏa mãn ngả người ra sau, cảm thán:"Ngon quá... ngon quá..."Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, khiến Bạch Cửu không khỏi ngáp dài mệt mỏi. Dù bữa ăn đã làm cậu no nê, nhưng nhìn dáng vẻ của Anh Lỗi trước mặt, có vẻ như hắn chẳng có ý định đưa mình đến nơi nghỉ ngơi. Cậu khẽ thở dài, trong lòng nghĩ thầm: làm khách không nên đường đột lên tiếng, nhưng cơn buồn ngủ đang dâng lên thật khó mà kiềm chế. Bạch Cửu bèn đưa tay kéo nhẹ bím tóc của Anh Lỗi."Anh Lỗi ca, phòng nghỉ ở đâu vậy? Ta mệt đến không chịu nổi nữa rồi."Anh Lỗi như sực tỉnh, đập nhẹ vào trán mình rồi đứng phắt dậy. Tuy nhiên, do mái tóc bị Bạch Cửu níu lại, hắn không khỏi nhăn mặt, ôm đầu xuýt xoa vì đau. Vừa xoa xoa sau đầu, hắn vừa ấp úng:"À, cái này... Tiểu Cửu à, bọn ta là sơn thần, vốn dĩ không cần ngủ nghỉ gì cả. Phòng thì có, nhưng... giường thì thật sự không có đâu."Bạch Cửu nghe vậy, không khỏi thở dài ngao ngán. Hắn cố làm ra vẻ chững chạc, đưa tay vuốt lại tóc cho Anh Lỗi, rồi nói với giọng nửa đùa nửa thật: "Ta nói này, sơn thần đại nhân à, ta quả thực không chịu nổi nữa rồi. Có thế nào thì cho ta ngủ cùng phòng với ngươi cũng được. Đừng đùa với ta nữa, được không?"Hai chữ "sơn thần" được Bạch Cửu cố ý nhấn mạnh, giọng điệu như thể chẳng còn hứng thú với trò đùa trẻ con này, nhưng vẫn miễn cưỡng đóng vai theo Anh Lỗi.Tiểu Sơn Thần xưa nay ghét nhất là bị người khác nghi ngờ thân phận của mình, nhưng Bạch Cửu lại khiến hắn chẳng thể nổi giận nổi. Trái lại, hắn chỉ thấy buồn cười. Học theo dáng vẻ trẻ con ấy, Anh Lỗi cũng nghiêm mặt vờ làm người lớn, đưa tay xoa đầu Bạch Cửu, rồi lại dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng mí mắt của cậu lên, mỉm cười nói:"Nhìn cho kỹ đây!"Anh Lỗi vươn tay về phía bàn ăn, chỉ khẽ phất tay một cái, những nồi niêu, bát đũa vừa dùng xong lập tức phát sáng rồi trở nên sạch bóng như chưa từng qua sử dụng. Bạch Cửu tròn mắt kinh ngạc, cả người như bị thôi miên bởi phép thuật kỳ diệu. Dáng vẻ ngây ngô ấy khiến Anh Lỗi cảm thấy vô cùng đắc ý.Hắn nheo mắt, một tay giấu ra sau lưng, tay kia nhẹ nhàng nhấc lên, cố ý làm một động tác hoa mỹ nhưng hoàn toàn không cần thiết, thần thái phô trương đầy vẻ tự tin.Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, những trái hạnh từ cây trên cao rơi xuống, trúng phải Bạch Cửu, khiến cậu tỉnh lại. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây, cuối cùng không kìm được, liếc mắt nhìn Anh Lỗi rồi thì thầm:"Đẹp trai quá..."Cơn đau nhói ở đầu khiến Bạch Cửu phải xoa xoa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Anh Lỗi vì lời khen, cậu không nhịn được mà bật cười khúc khích. Cậu cúi xuống nhặt một quả hạnh, ném về phía Anh Lỗi. Anh Lỗi cũng không giận, ngược lại còn vui vẻ nhặt quả lên rồi cắn một miếng lớn."Èo, chua thế!"Vậy cuối cùng, Tiểu Cửu sẽ ngủ ở đâu? Anh Lỗi hứa ngày mai sẽ đi mua giường, còn tối nay, Bạch Cửu đành phải ngủ tạm trên chiếc áo choàng của Anh Lỗi. Còn gối đầu thì đương nhiên là... cánh tay của sơn thần đại nhân rồi.END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com