TruyenHHH.com

Anh Hau Trong Sinh Tro Thanh Phu Nhan Cua Dai Tong Tai Jensoo

Vì là lão bản của cả một cái tập đoàn nên việc khiến cho Jennie cùng đội với Jisoo thì đó là chuyện rất dễ dàng. Sếp tổng của chúng ta cũng đã gian lận để có thể cùng cô vợ của mình chung một đội.

Cho nên,kết quả đội chơi như sau

Đội 1 : Kiều Thanh - Kỳ Đình

Đội 2 : Jennie - Jisoo

Đội 3 : Hướng Tình - Trì Vọng

Sau khi tìm được đồng đội, sáu người tách nhau ra hành động. Hiện tại ở chợ đang tổ chứ rất nhiều gian hàng buôn bán, cũng có rất nhiều cuộc thi năng khiếu có tiền thưởng tìm kiếm người chơi tham gia. 

Đội Kiều Thanh và Kỳ Đình lựa chọn cái giải đánh cờ tham gia, thể lệ cũng rất đơn giản, chỉ cần chiến thắng một trận sẽ có được tiền. Chơi thắng bao nhiêu trận hưởng bấy nhiêu tiền, chơi thua thì bị trừ đi một nửa số tiền đang có.

Hướng Tình với Trì Vọng thì không lựa chọn bắt chước người khác, họ tiến vào một cái sàn đấu võ thuật tiến hành thi đấu. Tất nhiên, người thi đấu không phải Hướng Tình.

Riêng Jennie và Jisoo lại lựa chọn tách nhau ra kiếm tiền, một người chơi ngọc thạch như Jisoo làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội thu mua ngọc thạch chứ. Nhưng mà hiện tại chị trên người cũng không có tiền, vì vậy Jisoo ngồi lựa lựa mấy viên đá bị bỏ ở bên đường xem xem một lát. Cuối cùng chọn được 3 viên.

Khi Jisoo tiến hành mở đá, đã có rất nhiều người mở miệng chê cười. Nhưng sự thật lại làm họ thất vọng a.........

Thời điểm viên đá đầu tiên được mở ra, một màu lục trong suốt hiện lên khiến biết bao con mắt dòm ngó. Thậm chí mấy  người mở miệng chê cười cũng câm nín tại chỗ, mấy ông chủ lớn còn đè nghị mua lại viên đá đó. Nhưng Jisoo chính là không muốn bán, chị cho người tiếp tục mở ra 2 viên còn lại. 

3 viên đá lúc đầu thô kệch được mở ra hiện lên một màu xanh lục của ngọc thạch, đã hớp hồn rất nhiều người có mặt trong chợ. Đám người Kỳ Đình bên kia cũng bị động tĩnh của những người xung quanh làm cho hứng thú. Đến khi tiến đến xem tình hình, họ mới biết một chuyện. 

Thì ra ngay từ đầu khi chơi trò chơi này bọn họ đã thua hoàn toàn rồi............

Tổ chương trình đúng là thiên vị aaaaaaaaaaaaaaa

Tại sao lại để tổng tài một tập đoàn lớn vào chơi cái nhiệm vụ kiếm tiền này?

Chuyện của Jisoo đã đủ kinh động mấy người chơi còn lại, nhưng tiếc là mọi chuyện không có dễ dàng như vậy. Chuyện làm cho họ mất hết tinh thần lần nữa xuất hiện.

Jennie bên kia tham gia một cái hội thi thư pháp, nàng chỉ tùy tiện viết viết vài chữ rồi đưa lên cho máy chấm điểm. Jennie tưởng rằng với cái trình thư pháp suốt ngày bị ông Nội chê cười lúc trước nàng sẽ không dễ dàng thắng được hạng nhất....

Nhưng mà mọi chuyện lại đi ngược với những gì nàng tưởng.

"Đại sư,  cô có thể bán bức thư pháp này không a?" Một ông lão tươi cười đứng trước mặt Jennie với đôi mắt long lanh nhìn nàng, trên tay còn cầm tác phẩm dự thi của nàng.

Câu nói của ông lão nói xong, phía dưới cũng ùng ùng đòi nàng viết thêm vài bức thư pháp. Trong đó có một người đàn ông nhìn vẻ ngoài đã ngoài 50 mạnh dạn tiến đễn chỗ Jennie đưa cho nàng một tấm danh thiếp, trịnh trọng giới thiệu "Tiểu thư tôi là Trịnh Ly Hòa hội phó hiệp hội thư pháp"

Trịnh Ly Hòa đưa tay ngõ ý cùng Jennie bắt tay, lại nói  "Quá trình cô viết chữ tôi đều nhìn rất rõ. Nhưng nhìn chữ của cô, thật sự mà nói tôi chưa thấy người trẻ tuổi nào có trình độ thư pháp như cô tôi rất khó tin chữ này là do một cô gái trẻ viết, nói người viết lớntuổi hơn tôi, tôi cũng tin." nói rồi Trịnh Ly Hòa lại thấy lời nói có chút khôngđúng, bèn giải thích: "Tiểu thư xin đừng hiểu lầm,  ý tôi là muốn nói cô rất có năng lực, trình độ này nếu không phải rèn luyện hơn hai mươi năm thì rất khó đạt được. Hơn nữa, nhìn chữ Tâm này không giống với chữ một cô gái trẻ có thể viết ra"

Không thể không nói, lời này của Trịnh Ly Hòa vẫn lộ ra sự hoài nghi. Jennie vừa nghe, đã biết ông ta không phải giả mạo gì đó mà là người trong nghề. Nét chữ vốn có thể nhìn rõ tính cách và trạng thái tâm trạng của một người, nếu là người có kinh nghiệm tất nhiên có thể nhìn ra được Một người thật sự hiểu thư pháp mới có thể nhìn được nhiều thứ hàm ẩn bên trong nét chữ.

Chữ của Jennie là do ông Nội nàng dạy. Hạ Tống Thiên khi còn sống là một ngươi luôn hướng đến sự hoàn hảo, không chỉ trong công việc mà còn là người muốn hoàn hảo về mặc tài hoa. Cầm, Kỳ , Thi , Họa không có gì Hạ Tống Thiên không tinh thông. Có thể nói, chính vì là người được Hạ Tống Thiên bồi dưỡng cho nên khi còn nhỏ Jennie đã luôn theo ông Nội luyện chữ, dần dà, chữ của nàng đã bị ảnh hưởng bởi nét chữ của ông ấy. Ngay cả tật xấu của Hạ Tống Thiên khi viết chữ nàng cũng là bắt chước được.

 Jennie nhớ lại chuyện khi xưa, nàng có lần bị Hạ Tống Thiên la một trận vì dồn quá nhiều câm phẫn vào chữ viết. Mặc dù là người sống ở thời hiện đại, nhưng Jennie lại được Hạ Tống Thiên dạy dỗ rất nhiều văn thơ cổ đại. Vì vậy, nàng cũng hiểu rõ cuộc sống của một nữ tử thời xưa. Dưới góc nhìn của một người hiện đại, Jennie cắm ghét chế độ đối đãi bất công mà nữ nhân phong kiến phải chịu. Trong một lần, nàng có viết một bức thư pháp bàn về đề tài đó, bao nhiêu cảm xúc bức xúc của nàng dồn nén từ trước đến nay đều dồn hết vào con chữ. Mà cũng vì sự mất kiềm chế này, nét chữ của nàng nhìn vào đã khiến người ta cảm nhận được sự phẫn nộ.

Khi viết những dòng thơ đó xuống giấy, Jennie đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, vì cái gì trong mọi thơi đại nữ nhân luôn phải chịu sự thua kém? Vì cái gì cuộc đời của nữ nhân lại phải phó thác vào hai từ "số phận"? Jennie cũng từng thắc mắc, chữ "tình" là thế nào? Vì sao người ta có thể vì tình cảm mà hi sinh hết thảy? 

Tâm bất định, chữ viết nhìn vào cũng không thể tĩnh. Thư pháp vốn rèn dũa tính cách, thư pháp chính là có thể nhìn vào nét chữ biết được hỉ nộ ái ố của một người. 

Thời điểm viết đoạn trích thơ này, Jennie chỉ mới là một cô nhóc, suy nghĩ của nàng tuy rằng có nhiều điểm hơn những người cùng trang lứa nhưng dù thế nào thì một đứa trẻ mãi cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. 

Chỉ tiếc là, sau trận la mắng khi đó đã khiến Jennie hiểu ra rất nhiều điều. Nàng hiểu rõ, cuộc sống này vốn dĩ chính là sự dối trá, nếu bộc lộ quá nhiều cảm xúc chính là biến bản thân thành con mồi cho người ta săn bắn. Thế giới này từ đầu đến cuối đều được xây dựng từ lợi ích. Một người đối xử tốt với một người cũng vì lợi ích mà thôi. Chỉ khi có lợi ích một mối quan hệ mới có thể trường tồn. Đứa trẻ mang tên Hạ Nhi khi đó đã nhìn thấu được cuộc sống, vậy thử hỏi làm sao đứa trẻ đó có thể giữ lại được một chút ít sự hồn nhiên của bản thân chứ? 

Thà rằng không biết sẽ không sợ, không biết sẽ có thể mặc nhiên mà tiếp nhận nhưng đã biết rồi thì sao có thể bỏ qua cho được. Đã biết nguy hiểm là gì, thì có thể không tránh sao? Có lẽ, vì quá hiểu chuyện nên sự trả giá cho sự hiểu chuyện đó chính là những suy nghĩ trưởng thành. Tính cách của nàng đã vậy, vậy chữ nàng thì thế nào? Thư pháp đúng là có thể khiến người ta nhìn ra tính cách mà. Chữ viết của nàng sau sự kiện đó cũng thay đổi rất nhiều, nó đã không còn dáng vẻ của nữ tử trẻ tuổi

Jennie mỉm cười lễ phép bắt tay, nàng ưu nhã trả lời "Trịnh tiên sinh quá khen rèn. Chẳng qua chỉ là tôi luyện chữ từ nhỏ, trình độ hiện tại đã là không thể tiến bộ được nữa"

Trịnh Ly Hòa cũng khách sáo đáp "Không biết tiểu thư có thể hay không cùng tôi giao lưu một chút?"

Jennie hơi khó xử, nàng là đang tham gia chương trình, nếu hiện tại lại đi nơi khác e là không tiện cho lắm. Nhưng nàng cũng không thể thất lễ với Trịnh Ly Hòa.

Hướng về phía camera Jennie trao đổi ánh mắt với tổ tiết mục, nàng nói "Hiện tại số tiền của Kim Tổng và em chắc cũng đủ rồi phải không ạ? Vậy đội tụi em có thể về đích hay không?"

Tổ tiết mục thông qua bộ đàm hồi âm "Đội của Jennie Jisoo đã dư tiêu chuẩn ròi, hai người có thể hoạt động tự do."

Jennie thở phào nhẹ nhõm , chỉ tay cho người quay phim đi theo mình.

Cùng với Trịnh Ly Hòa vào bên trong hội trường Jennie mới bị thiết kế nơi này làm chấn động. Ngôi nhà này nhìn bên ngoài cũng rất bình thường, đến khi bước vào sảnh thi đấu lại có vẻ rất trịnh trọng nhưng đến khi tiến sâu vào bên trong nó mới lộ ra dáng vẻ cổ xưa. Kiến trúc này thật mang lại cho người ta cảm giác như được quay trở về thời đợi mà thư pháp thịnh hành nhất.

Vì Jennie được mời tiến vào, nên tổ chương trình cũng có diệp được chiêm ngưỡng thế nào là nghệ thuật kiến trúc cung đình. Mấy người khách mời cùng Jisoo và tổ quay phim cũng theo nàng khám phá mọi nơi. Họ cũng nhân cơ hội mà quay chụp từng khoảnh khắc tại nơi đây một cách chân thật nhất.

Trịnh Ly Hòa đã không chờ kịp được nữa, ông ta mau chóng mở cửa thư phòng viết chữ. Đây là căn phòng không quá rộng lớn như những căn phòng họ được nhìn sơ qua trước đó, bày biện và kết cấu từng món đồ vật cũng thật đơn giản. Trên tường chỉ có kệ sách, trên kệ xếp rất nhiều sách cổ. Giữa phòng cũng có một chiếc bàn lớn, phía trên là văn phòng tứ bảo nhìn rất chuyên nghiệp

Trịnh Ly Hòa chậm rãi lấy ra một bộ mực đặt lên bàn. Vẻ mặt vô cùng vui vẻ nói: "Kim tiểu thư, cô nhìn thử xem, mấy thứ này đều đặt tiêu chuẩn chứ?"

Jennie nhìn kĩ mấy thứ Trịnh Ly Hòa lấy ra, nàng thấy được loại mực khi xưa ông Nội thường cho nàng sử dụng. Thời gian Jennie sử dụng loại mực này là rất lâu về trước, khi đó vỏ bên ngoài của nó có tông màu chủ yếu 3 màu cam, trắng, và đen, phía bên ngoài được ghi một vài chữ bằng màu đen, nét chữ nhìn rất nhẹ nhàng, bay lượn, Trực diện của vỏ ngoài cũng có bốn chữ được mạ vàng để trở nên nổi bật. Mà hiện tại, tính ở thời điểm bây giờ thời gian đã trôi qua thật lâu, ấy vậy mà, loại mực này vẫn còn giữ mãi bao bì chẳng thay đổi một chút nào.

Người trong nghề ai lại chẳng biết đến loại mực này chứ, Jennie cũng không phải người ngoại đạo a. Nàng nhìn thấy Trịnh Ly Hòa lấy ra bảo vật, ánh mắt liền sáng ngời cả lên.

Trình Ly Hòa nhìn vẻ mặt Jennie mà đánh giá, gật đầu lên tiếng ca ngợi "Kim tiểu thư thật đúng là người trong nghề". Ông ta lấy ra thỏi mực đang múc nghiên mực thì Jisoo đột nhiên lên tiếng"Trịnh tiên sinh có thể để tôi thử sao?"

Trịnh Ly Hòa ngẩng đầu, đánh giá bóng dáng người vừa mới tiến lên gần mình. Ông ta nhìn qua liền biết Jisoo không phải người trong nghề nhưng vì Jisoo chủ động yêu cầu nên ông cũng đáp ứng mà nhường chỗ.

Jisoo quả thật không hiểu biết mấy thứ này, nhưng chị không muốn để bất kì ai tiếp xúc thân cận với Jennie, vì vậy khi tiến đến chỗ của nàng, Jisoo đã đưa  ánh mắt cầu cứu

Jennie mỉm cười chậm rãi chỉ dạy Jisoo cách nghiên mực. Mà Jisoo dưới sự chỉ dạy của một người "thầy" giỏi kiêm luôn vợ của mình thì học hành cái gì cũng rất nhanh. Không lâu sau đó, động tác của chị quả thật đã trở nên thuần thục hơn nhiều. Trịnh Ly Hòa nhìn một màn này cũng phải cảm thán "Không tệ a, thật có thiên phú"

Jisoo không nói gì, chị tập trung nghiên mực cho xong.

"Nini, xong rồi, em viết đi"

Jennie không câu nệ điều gì, nàng lễ phép hỏi Trịnh Ly Hòa "Trịnh tiên sinh muốn tôi viết gì?"

Trịnh Ly Hòa suy nghĩ "Kim tiểu thư có bài thơ nào ấn tượng sao?". 

"Qủa thật là có, khi đó tôi còn rất nhỏ cho nên viết bài thơ này có vẻ nóng nảy của tuổi trẻ, cữ viết cũng không được tốt lắm, sau đó liền bị ông Nội tôi la một trận. Từ thời điểm đó lúc sau tôi lại ngộ ra một vài đạo lý, chữ viết cũng thay đổi từ đó"

"Nếu vậy...cô có thể viết cho tôi xem qua sao?"

Jennie gật đầu đáp ứng, hành động tiếp theo liền không cần phải nói, nàng lấy giấy Tuyên Thành bên cạnh lại chọn một bút thượng thư bắt đầu đặt bút viết

Trịnh Ly Hòa đưa mắt ngắm nhìn từng nét chữ được viết trên giấy, không kiềm được mà liên tục gật đầu hài lòng. 

Đến khi Jennie viết xong câu cuối trong một đoạn trích nhỏ của "Cung Oán Ngâm" "Tình trong cảnh ấy, cảnh bên tình này" Trịnh Ly Hòa mới thở phào một cái mà vỗ tay liên tục "Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao"

Jennie khiếm tốn gật đầu nói "Chữ viết của tôi còn phải rèn luyện thật nhiều, Trịnh tiên sinh quả thật đã là coi trọng rồi"

Trịnh Ly Hòa cười cườ, thỏa mãn nói "Kim tiểu thư cần gì khiếm tốn? Chữ viết này của cô đi đấu giá có thể hơn cả một khối người chuyên nghiệp trong nghề" Nói đến đây, ông ta cầm lên bức thư pháp ngắm nhìn, nhíu mi nói "Thật sự, tôi có một câu hỏi không biết có tiện hay không khi hỏi Kim tiểu thư"

"Ngài không cần ngại"

"Tôi là học trò của Hạ Tống Thiên? Hay là...có quan hệ gì với Hạ Nhi tiểu thư sao?

Sắc mặt Jennie hơi cứng lại, nhưng biểu tình của nàng rất nhanh đã trở lại bình thương, dường như không ai có thể nhìn ra được biểu tình này của nàng, cho dù là khán giả xem trực tiếp cũng là không thể.

"Qủa thật có liên hệ"

Trịnh Ly Hòa ngạc nhiên, biểu tình kích động nói "Chả trách vì sao trong nét chữ của cô lại có nét giống với Hạ Đổng, lại tương đồng với Hạ tiểu thư. Chỉ là, thời điểm tôi nhìn thấy chữ của Hạ tiểu thư khi đó quả thật không sắc sảo bằng chữ của Kim tiểu thư đây."

Jennie nghe xong không khỏi lắc đầu, nàng cười như không cười đáp "Vậy thời điểm Trịnh tiên sinh nhìn thấ nét chữ của Hạ tiểu thư là khi nào?"

Trịnh Ly Hòa trầm ngâm, một lúc mới đáp " tôi không nhìn cô ấy trực tiếp viết chữ, chỉ là hơn mười năm trước tôi đã có xem qua một bức thư pháp của ấy"

"Là bài thơ nào a?"Jennie tò mò hỏi.

"Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch"

"Tĩnh Dạ Tứ được Hạ tiểu thư chấp bút khi cô ấy chỉ mới 12 tuổi" 

"Là thật sao? 12 tuổi đã đạt trên trình độ thư pháp như vậy?" Trịnh Ly Hòa không tin mà hỏi lại.

"Hạ Đổng vốn là người chu toàn ở mọi mặt, trong công việc là người trầm tĩnh đầy tính toán trong nghệ thuật lại là người nhẫn nại. Hạ tổng lại là cháu gái ông ấy yêu thương nhất đương nhiên cũng phải có điểm gì đó hơn người mới khiến người như Hạ Đổng để ý"

Jennie không thể nói ra nàng là Hạ Nhi a, thật sự mà nói khi đó chữ của nàng không được tốt cho lắm nhưng không ngờ nếu so với bên ngoài thì lại trở thành một người xuất xắc như vậy. Tĩnh Dạ Tứ được viết trước Cung Oán Ngâm thật nhiều, cho nên nét chứ không có quá xuất xắc cũng là chuyện bình thường. Chỉ là bản tính kiểu ngạo của nàng là không thể cưỡng lại, nàng là Hạ Nhi nhưng bây giờ lại bị so sánh với bản thân mình trong quá khứ, thật nực cười mà.

................................................................................... 

Bài thơ được Jennie viết lúc viết thư pháp

"Buồn vì nỗi nguyệt tà ai trọng,

Buồn vì điều hoa rụng ai nhìn!

Tình buồn cảnh lại vô duyên,

Tình trong cảnh ấy, cảnh bên tình này."

( Trích Cung Oán Ngâm - Nguyễn Gia Thiều câu 265 - 268 )

Mực tui diễn tả trong chương nè. Tui hong có biết tên mực này là gì. Hồi đó mẹ nuôi tui chỉ tui viết thư pháp toàn mua loại mực này cho tui dùng. Nhưng mà còn một loại mực phải mài ra nữa á, mà tui quên mất tiêu gòi nên diễn tả sơ qua loại này. Viết thư pháp chuẩn là phải dùng loại đó, còn loại này pha sẵn hoi.

Này là bút tui thường viết. Tui hong có thích viết mấy cái bút lớn nhưng mà bút lớn viết bét xước đẹp lắm. Tui thường thích viết loại cọ nhỏ để viết nét uyển chuyển mỏng nhẹ.

Giấy tuyên thành

Tác giả chỉ cố viết thư pháp được vậy thui, mọi người xem cho vui giải trí nheeee



( mấy bà có đoán được tui vẽ cảnh ở đâu hong??? Nhìn cảnh đoán nơi đi nè )

Hạ Tống Thiên được xây dúng là dựa trên hình tượng mẹ nuôi tui á. Hồi nhỏ tui hơi cẩu thả nên mẹ nuôi tui bắt tui rèn chữ với học vẽ tranh. Rèn 4 năm chữ bằng bút máy xong rồi mới dạy tui viết thư pháp. Hồi nhỏ tui có học hát với đàn nữa mà chắc do tui hong có năng khiếu bên đó cho lắm nên học hoài hong có vô. Xong tui bỏ luôn, nên tui biết viết với vẽ hoi.

Mà ngộ lắm, gia đình hướng tui bên nghệ thuật từ nhỏ mà tới khi lớn lên tự nhiên tui bẻ lái qua tự nhiên.....

Bẻ xong rồi gia đình tui sốc lắm :))) lúc đầu tính toán đi thiết kế hay kiến trúc đồ các kiểu. Xong rồi lớp 8 cái tui dở chứng đi học lý zì lúc đó tui dở lý.

Hồi đó ghét mấy môn tự nhiên lắm, đặc biệt là vật lý tại thấy nó khó hiểu quá nên thấy ghét. Hồi cấp 2 tui sợ môn lý lẫn giáo viên dạy lý....tối ngủ tui còn nằm mơ thấy vật lý nữa.

Mà cũng ngộ lắm à nghen, tự nhiên ghét quá trời, coi vật lý như đối thủ không đội trời chung luôn, cái đùng một phát đi chuyên lý :))). Giờ là ngày nào tui cũng học lý hết :))) vô trường rồi là một tuần 6 tiết lý + 1 tiết lý tiếng anh :))) học tuyển các kiểu nữa là cả ngày ăn nằm với vật lý 😊

Mọi người đọc truyện vui vẻ nheeee

Bão tới rồi đây mấy bàaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com