Anh Duong Trong Anh
Ông Danh kéo Dương ngồi xuống ghế làm vẻ mặt nghiêm trọng.
-Ông biết hiện tại bản thân con cảm thấy như thế nào, ông thừa biết con đang rất đau nhưng Dương à làng mình cần con ngay lúc này!
Nhìn đứa cháu duy nhất của mình đau lòng thê thảm thì bản thân ông Danh cũng đau đớn lắm nhưng hiện tại tình hình rất cấp bách nên ông đành kiềm lại nỗi đau cá nhân để phục vụ cho đại cuộc.
Nghe qua đã biết sắp có chuyện lớn, Dương cất tiếng hỏi:
-Chuyện gì vậy ạ?
-Con coi chuẩn bị đi khuya nay con với mấy anh chèo đò đưa mọi người trong làng đi đến nơi an toàn. Ông cũng sẽ quay trở lại căn cứ trong đêm nay.
Tạm gác nỗi đau của bản thân qua một bên Dương gấp gáp đi chuẩn bị mọi thứ để khuya nay lên đường mà em đâu biết ông Danh đang nói dối để em yên tâm mà đi cùng mọi người còn bản thân ông ở lại làm mồi nhử cho bọn lính.
Đêm khuya hôm đó tất cả phụ nữ trẻ em người già của làng tre được 8 người con trai đưa đi trên bốn chiếc đò để đi đến nơi an toàn, Tùng Dương phụ trách chèo chính của một con đò, chèo được một đoạn thì khi nhìn lại về phía sau Dương nhìn thấy một đám cháy rực đỏ cả một vùng trời ở hướng nhà của mình, trái tim em hẫng đi một nhịp, linh tính của một người cháu mách bảo cho em biết ông mình đã có chuyện không hay xảy ra.
Đưa lại tay chèo cho người anh đi cùng còn bản thân Dương nhảy xuống sông bơi vào bờ chạy về phía nhà của mình mặc cho mọi người ngăn cản.
Chạy đến nơi Tùng Dương như chết đứng tại chổ khi thấy Ninh đang đứng cùng đám lính của mình đứng trước đám cháy, ánh sáng của ngọn lửa đang cháy rọi sáng một phần khuôn mặt của Ninh để lộ ra một biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ.
Nhận ra mọi thứ lúc này đã quá muộn, Dương bắt đầu gào khóc muốn lao vào trong đám cháy.
-ÔNG ƠI!!!!! ÔNG!!!!!
Nhìn thấy sự xuất hiện của em Ninh có chút sững sốt nhưng rồi nhanh chóng lấy ra lệnh cho đám lính giữ chặt em lại.
-Kêu gào làm gì, ông mày sắp thành thịt nướng rồi!
Tên Mike cợt nhả nói.
-LŨ CHÓ CHẾT!!!! LŨ QUÁI VẬT!!!! TỤI MÀY GIẾT CHẾT ÔNG TAO RỒI!!!!!
Dương vùng vẫy gào thét trong đau đớn, tiếng thét của em như xé tan màn đêm tĩnh lặng.
Không còn từ gì để có thể diễn tả hết tâm trạng Tùng Dương lúc này nữa rồi, từ "đau đớn" có vẻ là quá nhẹ nhàng đối với em. Ông của em chết rồi, niềm hy vọng sống cuối cùng của em đã bị chính tay Bùi Anh Ninh giết chết rồi.
-Lão già lì lợm đó làm thiếu tướng Tony giận thì bị như vậy là đáng. Còn mày cũng chuẩn bị tinh thần đi nhóc con!
Mike trừng mắt nhìn Dương nói.
-TAO SẼ GIẾT CHẾT BỌN MÀY LŨ BÁN NƯỚC KHỐN KIẾP!!!!!!
Dương gào lên, ngay giây phút này em ước gì mình có thể giết hết lũ khốn nạn không có tính người này tế linh hồn của ông em.
Mike lại cười khẩy:
-Làm được đi rồi hẳn nói!
-Đừng nhiều lời nữa, đưa cậu ta đi!
Bùi Anh Ninh cất giọng lạnh tanh rồi quay lưng đi trước.
Nhìn theo bóng lưng của anh bước đi Dương tự ngẫm với lòng rằng có chết em cũng sẽ không quên ngày hôm nay, cái ngày mà chính Bùi Anh Ninh đã từng mang đến hạnh phúc cho em giờ đây đã bóp nát niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cuối cùng của em bằng việc giết chết người thân duy nhất của em và biến em thành trẻ mồ côi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com