TruyenHHH.com

Anh Duong Trong Anh

-Dương ơi nhanh lên đi em ơi!!! Tụi nó mần dữ lắm rồi em ơi!!!

Người phụ nữ hớt ha hớt hải vừa nói vừa dắt Tùng Dương chạy hướng về trường làng vô cùng gấp gáp, lý do là Bùi Anh Ninh đang cho người đập phá trường học.

Chạy đến nơi Tùng Dương nhìn thấy bọn trẻ đang đứng gào khóc vì trường học bị đập phá còn Ninh thì đang dửng dưng đứng nhìn đám lính của mình đập phá trường học tan nát hết cả.

Nhìn thấy bọn trẻ con đau lòng gào khóc như mưa khi trường học của bọn nó bị chính người thầy mà bọn nó trân trọng yêu thương giờ đã trở thành quỷ dữ cho người đập phá thì Dương không kiềm được cơn tức giận mà đi tới đấm thẳng vào mặt Ninh một cú đau điếng khiến anh choáng váng khoé miệng rướm máu.

-Gần một chục ngày qua anh hành hạ dân làng bao nhiêu đó còn chưa đủ sao mà bây giờ còn đập phá trường học. Bộ nhìn mấy đứa nhỏ đau đớn gào khóc anh không cảm thấy thương chúng nó chút nào sao hả Ninh?!!!

Dương giận đỏ cả mặt, hai tay nắm chặt thành quyền nhìn anh hỏi.

Khoảnh khắc đấm vào mặt Ninh không khiến Dương cảm thấy hả dạ mà ngược lại càng cảm thấy đau lòng xen lẫn trong sự tức giận, vì chẳng có ai đánh người mình yêu mà cảm thấy thoải mái cả. Nhưng em bắt buộc phải đánh anh, vì anh bây giờ đã trở thành một con quỷ dữ của quân Việt Nam Cộng Hoà còn em là điểm tựa duy nhất của người dân trong làng, em phải cố kiềm chế đến run người để không phải rơi nước mắt ở thời điểm này, em không thể nào để lộ ra sự đau lòng yếu đuối của bản thân.

Bùi Anh Ninh thật sự rất khốn nạn, tâm trí của Nguyễn Tùng Dương đủ tỉnh táo để biết điều đó và em cũng rất hận anh nhưng dù có đau có hận cách mấy thì em cũng không thể ngăn cản trái tim mình cứ thổn thức mỗi làn đứng đối diện trước anh.

-Anh khốn nạn vậy đó, rồi sao?! Giờ có đánh thêm một trăm lần nữa thì anh cũng khốn nạn vậy thôi!

Ninh nhìn Dương nở một nụ cười nhạt rồi bình tĩnh đáp.

-Anh...

*Bốp*

-THẰNG RANH!!! Hôm nay ông cho mày biết mặt!!!

Chưa kịp để Tùng Dương nói tiếp tên thiếu uý Mike đi đến dùng chân đạp mạnh vào người Dương khiến em té lăn quay ra đất rồi lại đi đến liên tục dùng những đấm và những cú đá lên người em một cách thô bạo nhất vì đây không phải lần đầu em xen vào chuyện của bọn chúng.

Mọi người dân đứng xung quanh nhìn thấy Dương bị đánh thì cũng muốn chạy vào ngăn cản nhưng ba bốn tên lính còn lại đứng chặn họ với mấy khẩu súng trên tay khiến mọi người rơi vào thế bị động.

-Thôi đủ rồi!!! Cảnh cáo cậu ta như vậy là được rồi, về thôi!!!

Ninh đanh thép ra lệnh.

Tên Mike đang đánh hăn nhưng nghe Ninh nói thì cũng đành dừng lại rồi cùng đám lính đi theo Ninh ra đi.

Người dân thấy bọn lính đi khuất rồi thì vội vàng chạy lại đỡ Dương dậy, lúc này mặt đã mũi em lem luốt máu tươi tay chân thì trầy trụa, nhưng tất cả những vết thương này có là gì so với vết thương lòng mà em phải chịu đứng chứ!

Lê thân thể đầy rẩy vết thương về nhà, vừa bước vào cửa Dương đã thấy ông ngoại mình đã về từ khi nào và đang ngồi uống trà với vẻ mặt căng thẳng.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của em thì ông vội vàng đứng dậy lo lắng cất tiếng:

-Con sao thế Dương, mặt mũi chân tay sao thế này?

-Bọn lính nó đánh con, nhưng mà con không sao đâu ông đừng lo lắng quá.

Dương cố gắng đáp một cách bình thường nhất để ông mình an lòng.

-Dương con ngồi xuống đây ông bảo.

Ông Danh kéo Dương ngồi xuống ghế làm vẻ mặt nghiêm trọng.

-Ông biết hiện tại bản thân con cảm thấy như thế nào, ông thừa biết con đang rất đau nhưng Dương à làng mình cần con ngay lúc này!

Nhìn đứa cháu duy nhất của mình đau lòng thê thảm thì bản thân ông Danh cũng đau đớn lắm nhưng hiện tại tình hình rất cấp bách nên ông đành kiềm lại nỗi đau cá nhân để phục vụ cho đại cuộc.

Nghe qua đã biết sắp có chuyện lớn, Dương cất tiếng hỏi:

-Chuyện gì vậy ạ?

-Con coi chuẩn bị đi khuya nay con với mấy anh chèo đò đưa mọi người trong làng đi đến nơi an toàn. Ông cũng sẽ quay trở lại căn cứ trong đêm nay.

Tạm gác nỗi đau của bản thân qua một bên Dương gấp gáp đi chuẩn bị mọi thứ để khuya nay lên đường mà em đâu biết ông Danh đang nói dối để em yên tâm mà đi cùng mọi người còn bản thân ông ở lại làm mồi nhử cho bọn lính.

Đêm khuya hôm đó tất cả phụ nữ trẻ em người già của làng tre được 8 người con trai đưa đi trên bốn chiếc đò để đi đến nơi an toàn, Tùng Dương phụ trách chèo chính của một con đò, chèo được một đoạn thì khi nhìn lại về phía sau Dương nhìn thấy một đám cháy rực đỏ cả một vùng trời ở hướng nhà của mình, trái tim em hẫng đi một nhịp, linh tính của một người cháu mách bảo cho em biết ông mình đã có chuyện không hay xảy ra.

Đưa lại tay chèo cho người anh đi cùng còn bản thân Dương nhảy xuống sông bơi vào bờ chạy về phía nhà của mình mặc cho mọi người ngăn cản.

Chạy đến nơi Tùng Dương như chết đứng tại chổ khi thấy Ninh đang đứng cùng đám lính của mình đứng trước đám cháy, ánh sáng của ngọn lửa đang cháy rọi sáng một phần khuôn mặt của Ninh để lộ ra một biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ.

Nhận ra mọi thứ lúc này đã quá muộn, Dương bắt đầu gào khóc muốn lao vào trong đám cháy.

-ÔNG ƠI!!!!! ÔNG!!!!!

Nhìn thấy sự xuất hiện của em Ninh có chút sững sốt nhưng rồi nhanh chóng lấy ra lệnh cho đám lính giữ chặt em lại.

-Kêu gào làm gì, ông mày sắp thành thịt nướng rồi!

Tên Mike cợt nhả nói.

-LŨ CHÓ CHẾT!!!! LŨ QUÁI VẬT!!!! TỤI MÀY GIẾT CHẾT ÔNG TAO RỒI!!!!!

Dương vùng vẫy gào thét trong đau đớn, tiếng thét của em như xé tan màn đêm tĩnh lặng.

Không còn từ gì để có thể diễn tả hết tâm trạng Tùng Dương lúc này nữa rồi, từ "đau đớn" có vẻ là quá nhẹ nhàng đối với em. Ông của em chết rồi, niềm hy vọng sống cuối cùng của em đã bị chính tay Bùi Anh Ninh giết chết rồi.

-Lão già lì lợm đó làm thiếu tướng Tony giận thì bị như vậy là đáng. Còn mày cũng chuẩn bị tinh thần đi nhóc con!

Mike trừng mắt nhìn Dương nói.

-TAO SẼ GIẾT CHẾT BỌN MÀY LŨ BÁN NƯỚC KHỐN KIẾP!!!!!!

Dương gào lên, ngay giây phút này em ước gì mình có thể giết hết lũ khốn nạn không có tính người này tế linh hồn của ông em.

Mike lại cười khẩy:

-Làm được đi rồi hẳn nói!

-Đừng nhiều lời nữa, đưa cậu ta đi!

Bùi Anh Ninh cất giọng lạnh tanh rồi quay lưng đi trước.

Nhìn theo bóng lưng của anh bước đi Dương tự ngẫm với lòng rằng có chết em cũng sẽ không quên ngày hôm nay, cái ngày mà chính Bùi Anh Ninh đã từng mang đến hạnh phúc cho em giờ đây đã bóp nát niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cuối cùng của em bằng việc giết chết người thân duy nhất của em và biến em thành trẻ mồ côi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com