TruyenHHH.com

Anh Duong Noi Dau Ngon Tay

Cả tuần tiếp theo Trương Gia Nguyên bận rộn vùi đầu trong khâu chuẩn bị ra mắt album, chuyện gặp lại bạn trai cũ cũng bị cậu quẳng ra sau lưng.

Mọi công đoạn chuẩn bị đều sắp hoàn thành hết, chỉ cần đợi công ty sắp xếp lịch trình chính thức làm công tác tuyên truyền. Diệp Tư cũng đổ không ít tài nguyên vào Tinh Hà, bọn họ còn được sắp xếp tham gia vào một chương trình thi đấu sáng tác biểu diễn phát sóng mùa đầu tiên với vai trò khách mời làm bước đệm nhỏ tạo nhiệt cho đợt quảng bá này. Trước buổi ghi hình chính thức, đạo diễn và tổ chương trình còn mời nghệ sĩ tham gia ăn uống một bữa để làm quen và bàn kịch bản.

Chỉ là cậu không ngờ là bữa tiệc này còn có nhà đầu tư tham gia.

Trương Gia Nguyên ngồi bên bàn nhấp một ngụm trà, dùng ánh mắt phức tạp âm thầm quan sát ngườ vị chủ tịch trong truyền thuyết của Diệp Tư – Oscar Vương không hẹn lại tham dự, đang tự nhiên ngồi ghế chủ tọa cười nói với đạo diễn.

Cậu biết người này là anh trai khác cùng cha khác mẹ của Châu Kha Vũ, cũng là đại thiếu gia đã cắt đứt quan hệ với Châu gia trong truyền thuyết. Nghe nói anh ta vẫn luôn ở Mỹ cho đến mấy năm gần đây mới về nước với mục đích khai thác thị trường cho công ty mẹ ở nước ngoài, sau lại lập một công ty giải trí tự rót vốn phát triển thành tên tuổi nổi tiếng trong giới giải trí gần đây.

Ông chủ lớn như vậy rốt cuộc lại chạy đến tiệc xã giao của một đám người mới là muốn làm gì? Bữa tiệc hôm nay cũng không đông lắm, ngoài hai người nhóm họ và tổ chương trình thì chỉ có ba bốn idol nghệ sĩ tân binh khác cũng tham gia. Đạo diễn Đặng là một ông chú trung niên trông hiền lành từ tốn nhưng tính cách lại hào sảng, tự mình đứng lên rót rượu vào cốc từng người: "Đám thanh niên trẻ tuổi  các cậu sao lại ngại ngùng như vậy, nào cứ tự nhiên đi!"

Trương Gia Nguyên vẫn bình tĩnh mỉm cười nhìn cốc rượu to gần bằng cốc uống bia bình thường, dưới bàn giơ tay bấu đùi Lâm Mặc bên cạnh.

Lâm Mặc bất động thanh sắc hất móng vuốt cậu ra, ghé sang gằn từng tiếng chỉ có cậu nghe được: "Mày ngoan ngoãn ngồi im thì chẳng ai ép mày uống cả."

Trương Đằng cùng Mã Triết là hai người lớn tuổi nhất nhóm, bọn họ đang là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, gần đây bận rộn bảo vệ luận văn nên đã xin nghỉ phép vài ngày. Bá Viễn cũng bận hỗ trợ minh tinh khác đi sự kiện, không thể phân thân chiếu cố người mới, bọn họ cũng không phải người nổi tiếng cần trợ lý riêng dẫn dắt nên cuối cùng chỉ có hai người tham gia tiệc xã giao này.

Biên kịch ngồi bên cạnh đạo diễn làm lâu năm trong nghề không khỏi quen biết từ trước, cười hỏi Oscar: "Vương tổng, hôm nay anh thật có nhã hứng ghé thăm nha? Bình thường đâu thấy anh tham gia tiệc kiểu này." Cô biết vị này là chậu đã có hoa sẽ không chơi trò kim chủ quy tắc ngầm, là muốn dẫn dắt người mới nào sao? Cô không khỏi nhìn về hai thanh niên sáng sủa như hạc giữa bầy gà ngồi đối diện, là thành viên band nhạc mới gia nhập Diệp Tư đang được quảng bá sắp ra mắt mấy ngày nay.

Ngón tay Oscar miết miết thành ly, anh ta cũng nở nụ cười: "Có vài vị tân binh mới ký với Diệp Tư nhưng bận rộn quá tôi chưa có 'vinh hạnh' gặp mặt, tò mò không chịu được nên đành tự mình tới đây vậy."

Trương Gia Nguyên cứng đờ nắm chặt đũa, trong lòng liên tục vang lên tiếng chuông báo động.

"Ông chủ nói quá rồi, vinh dự được gặp mặt. Gần đây lịch trình nhóm quá kín vẫn chưa có thời gian thăm hỏi, thật ngại quá." Lâm Mặc tự nhiên thay cậu đáp lời.

Người ngồi bên cạnh tỏ vẻ mình tập trung ăn uống không để ý, dưới bàn lại len lén giật tay áo Lâm Mặc.

Từ lúc bước vào phòng điện thoại Lâm Mặc đã liên tục rung lên, cậu ta mất tập trung ngó xuống màn hình điện thoại, lơ đãng đáp: "Sao?"

"Mày nghĩ xác suất tao thành công thoát ra khỏi đây cao không?" Trương Gia Nguyên nhân lúc mọi người không để ý thì thầm.

Điện thoại lại rung lên lần nữa, Lâm Mặc mất kiên nhẫn tắt tiếng cất điện thoại vào túi rồi nói – "Lại trốn cái gì, mày nghĩ muốn trốn là trốn được à?"

Trương Gia Nguyên há miệng định đáp thì phía đối diện điện thoại của Oscar có tiếng chuông báo, anh ta nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình rồi bất đắc dĩ bảo Lâm Mặc: "Có người nhờ anh gửi lời, bảo cậu nhớ đọc tin nhắn."

"..." Lâm Mặc trầm mặc lấy điện thoại ra nhìn rồi đứng lên rời khỏi bàn tiệc, "Xin phép mọi người, tôi ra ngoài gọi điện một chút."

Lát sau cậu ta quay lại bảo: "Vương tổng, đạo diễn Đặng, ngại quá tôi có việc đột xuất phải đi trước không thể tiếp đãi mọi người tiếp rồi."

Đạo diễn nhìn Oscar, chẳng thấy anh ý kiến gì liền gật đầu – "Không sao, chỉ là bữa cơm bình thường thôi mà. Tiểu Mặc, hẹn gặp cậu vào hôm ghi hình chính thức nhé."

Trương Gia Nguyên trừng mắt lên, mày bỏ tao lại chạy theo trai thật à.

Lâm Mặc mỉm cười làm lơ, nhưng trước khi rời khỏi đi ngang qua chỗ Oscar, nói nhỏ với anh ta: "Nhờ anh chăm sóc thằng nhóc ngốc nhà em."

Oscar cũng vỗ vai cậu: "Yên tâm."

Trương Gia Nguyên: "..." Từ khi nào! Bọn họ! Lại quen biết nhau! Còn thân thiết!? Như vậy??

Mất đi bình phong đang xài êm hai mươi mấy năm, cậu buộc phải ngồi giữa một đám người không thân quen gì tận lực treo lên miệng nụ cười xã giao được hỏi gì đáp nấy. Cũng may có Oscar và đạo diễn Đặng điều tiết không khí, mọi người cũng tự nhiên trò chuyện rôm rả.

Trương Gia Nguyên chợt để ý, ở đối diện có một tiểu thịt tươi nãy giờ vẫn luôn lén lút nhìn cậu, vẻ mặt hơi ngại ngùng muốn nói lại thôi. Cậu cũng không phải người khó giao lưu, chủ động bắt chuyện: "Hân hạnh được làm quen, cậu giống như có gì muốn nói với tôi phải không?"

"Ừm... Tiền bối, anh còn nhớ em không?" Tiểu thịt tươi trẻ tuổi trông ngoan ngoãn, mới đánh bạo hỏi một câu đã đỏ mặt.

Trương Gia Nguyên ngẩn người, đúng là kể từ lúc bước vào cậu đã thấy trông em trai này rất quen mắt, nhưng cậu không thể nhớ ra nổi mình đã từng gặp cậu ta chưa. Tiểu thịt tươi thấy cậu sửng sốt thì hơi xấu hổ, cố mạnh dạn nói tiếp: "Hai năm trước anh từng tham gia cuộc thi sáng tác âm nhạc đúng không?"

"...À, tôi nhớ ra rồi. Vĩnh Tường đúng không?" Trương Gia Nguyên vắt óc mãi cũng đào ra được một cái tên, "Cậu cũng là người tham gia đến từ đội thí sinh tự do nhỉ?"

"Đúng rồi ạ, anh còn nhớ sao?" Gương mặt tiểu thịt tươi bừng sáng lên. "Em vẫn luôn hâm mộ anh, đến giờ anh luôn là hình mẫu lý tưởng về âm nhạc của em đó ạ."

Thật ra trong cả bốn thành viên, chỉ mình cậu có thể được coi là được đào tạo chính quy về sáng tác, cũng từng tham gia vài cuộc thi lúc còn hoạt động tự do trong giới indie, một thời gian sau mới cùng các thành viên thành lập band Tinh Hà.

Trương Gia Nguyên không khỏi bồi hồi nhớ về những ký ức cũ, lắc đầu cười: "Nhưng cuộc thi đó tôi lại không đi được đến vòng chung kết, vẫn là cậu tài giỏi hơn nhiều."

"Không đâu ạ, rõ ràng tác phẩm của anh là hay nhất trong vòng loại đó mà. Chỉ tiếc nếu không phải anh không may mắc lỗi sai lúc trình diễn..."

"Cũng lâu rồi, tôi không nhớ mình đã trình diễn thế nào nữa." Trương Gia Nguyên nhún vai, tỏ không tim không phổi trả lời, "Mà gần đây tôi không còn tham gia sáng tác nữa, chỉ chơi nhạc cụ cho band nhạc thôi."

Cậu tiểu thịt tươi hơi thất vọng, nhưng vẫn nở nụ cười chân thành: "Em thật sự là fan của anh đó! Sắp tới các anh ra mắt sản phẩm mới đúng không, em nhất định sẽ bảo các thành viên trong nhóm em ủng hộ anh!"

"Haha, vậy tôi thay mặt Tinh Hà cảm ơn cậu trước nhé."

Oscar quan sát tình cảnh thân thiết hài hoà trước mắt, trong lòng thầm mặc niệm cho em trai tốt của mình.

Hăng say nói một hồi lại cạn ly liên tục, đạo diễn Đặng lại là người mê rượu liên tục rót rượu cho tất cả mọi người. Tửu lượng của Trương Gia Nguyên cực kỳ kém, cậu ngại từ chối nên liên tục tiếp rượu đến mức đỏ thành con tôm luộc, không chịu nổi nữa gục xuống bàn.

Tiệc kéo dài đến gần mười một giờ mới tan, người người đều được quản lý dìu nhau về hết còn lại hai kẻ đơn độc là Oscar uống quen mặt không đổi sắc và Trương Gia Nguyên nằm mê mang bất tỉnh nhân sự trên bàn.

Oscar gọi trợ lý đưa xe đến đón hắn rồi quay sang nhìn con ma men bên cạnh, có chút không biết phải làm sao. Đối tượng có thể gửi gắm được thằng nhóc này ở đây đã bị nẫng đi, cũng không ngại làm phiền, anh ta đành nhấc điện thoại gọi cho người còn lại.

"Anh." Bên kia truyền đến giọng trầm trầm mang âm sắc lạnh, nghe hơi mệt mỏi.

"Cậu xuống máy bay chưa? Người của cậu say quắc cần câu đây này, mau đến đón đi."

.

Trương Gia Nguyên cảm nhận được cậu đang nằm trên lưng một người, cậu vốn cao ráo dáng người hơi gầy chứ cũng không nhẹ, vậy mà người này vẫn cõng cậu một cách không có gì khó khăn ngoại trừ hơi thở hơi dồn dập. Tấm lưng bên dưới rất rộng lại còn toả nhiệt ấm áp, làm cậu không nhịn được ôm chặt hơn.

Cậu chợt nhớ đến một ngày mùa đông lạnh lẽo năm năm trước, cậu từng một mình ngồi quán vỉa hè mở đến nửa đêm uống đến say khướt. Quanh chân cậu lẫn trên bàn đầy vỏ lon bia, lúc đó mới thành niên cậu không dám uống rượu sợ bị ngộ độc nên đành tự chuốc say mình bằng bia. Khoảnh khắc mơ màng gục lên bàn vùi mặt vào tay giữa đông người cười nói xung quanh đó, cậu chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo chậm rãi xâm lấn da thịt lẫn cảm giác cô độc đầy tủi thân dâng lên từ đáy lòng.

Nước mắt cậu vô thức chảy ra, lạnh toát rơi vào cổ người đang cõng cậu, làm hắn thoáng cứng đờ người.

"Trương Gia Nguyên, đừng nói là cậu chảy dãi nhé?"

"Không có mà..."

Người này nghe được giọng cậu nghẹn ngào liền dừng lại hẳn. "...Khóc à?"

Trương Gia Nguyên không đáp, trong đầu cậu là một mớ hỗn độn chẳng còn rõ hiện tại là nước mắt sinh lý hay từ trong lòng chảy ra. Hình như rượu vào làm người ta yếu đuối hẳn, cậu sống hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng khóc, chật vật tuyệt vọng mấy cũng nín nhịn nuốt vào trong. Mà hiện giờ lại không ngăn được nước mắt rơi một cách thảm hại trước một người xa lạ.

"Đừng khóc." Người kia lại xốc cậu lên bước tiếp, mềm mỏng dụ dỗ: "Ấm ức gì kể cho tôi. Không cho khóc, nghe chưa?"

Giọng nói nặng âm sắc lạnh của hắn lại mang đầy từ tính nhẫn nại, Trương Gia Nguyên lơ mơ hít mũi, cậu càng nghe càng thấy giống giọng Châu Kha Vũ, nhưng đầu óc nghẹt kín của cậu vẫn nhớ được hắn đang ở Mỹ, sao giờ này xuất hiện ở đây được?

Cậu lại vùi đầu vào cổ áo của người này, lúng búng nói không ra tiếng.

"Nói cái gì vậy?" Châu Kha Vũ kiên nhẫn hỏi, tên ngốc say rượu vẫn tiếp tục úp mặt lưng  lầm bà lầm bầm. Hắn vừa đi ra khỏi khuôn viên nhà hàng, liếc thấy bên kia đường có cửa hàng tiện lợi liền dừng lại để cậu ngồi dựa ghế dài bên đường. "Ngồi yên ở đây, tôi đi mua nước giải rượu cho cậu."

Lúc hắn ra khỏi cửa nhìn sang đường, Trương Gia Nguyên không xương dựa cả người vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trời không chớp mắt.

Châu Kha Vũ sau khi nghe cuộc gọi triệu hồn liền kêu trợ lý đưa hành lý về trước, tự bắt xe từ sân bay đến thẳng nhà hàng xách con ma men nhà mình về. Hắn ngồi xổm trước mặt đặt trà gừng pha sẵn còn ấm lên đùi cậu, áp hai lòng bàn tay cậu vào ủ ấm, lại lấy tay mình bao trọn bên ngoài.

"Châu Kha Vũ?"

"Ừ."

"Châu Kha Vũ."

"Tôi đây."

"Châu Kha Vũ... Kha Vũ..."

Giọng cậu khản đặc, nước mắt còn đọng lại ướt lạnh trên má cậu. Trời hình như sắp mưa, Trương Gia Nguyên vẫn nhìn chằm chằm nhìn lên bầu trời đêm đầy mây che khuất hết sao trăng. Cậu rút một tay ra gác lên che mắt: "Có phải tôi làm người rất thất bại không?"

"Không có, cậu không hề." Người kia kéo tay cậu xuống, lại rút ra khăn tay trong túi phủ lên mắt cậu hòng chặn nước mắt toan lăn xuống lần nữa, mùi thuốc lá lẫn hương bạc hà phảng phất quanh mũi cậu.

Cậu đột nhiên thẳng đầu nhìn hắn hậm hực gây sự, "Tôi không cần cậu an ủi, không cần cậu cứ nghiêng về phía tôi đến vậy. Cậu cứ đối xử tôi như trước không được sao..."

Người trước mặt nhìn vệt đỏ không rõ là do say rượu hay tức giận lan từ cổ đến vành tai, bỗng dưng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, "Trước giờ đối với cậu tôi vẫn luôn như thế."

"..."

"Tôi không thiên vị ai, cậu cũng nên tự biết mình như thế nào."

"...Hôm nay tôi chỉ uống ba cốc rượu thôi mà đã choáng váng như vầy..." Trương Gia Nguyên lại ngửa đầu ra lưng ghế, không nhìn giơ thẳng bàn tay áp sát mặt hắn.

Châu Kha Vũ giúp cậu khép lại hai ngón, "Đây mới là ba cốc."

"Tôi còn, nói dối cậu..."

"Hửm? Nói dối cái gì?"

Người kia lại im bặt. Châu Kha Vũ cũng không ép hỏi, thấy tay cậu đã đủ ấm liền nhấc cốc trà ra mở nắp định đưa lên cho cậu uống. Trương Gia Nguyên đột nhiên bật thẳng người dậy, vẻ mặt rõ ràng không hề tỉnh táo nhưng vẫn cố mở to mắt nhìn hắn chằm chằm.

"Sao hôm nay anh không đỡ rượu giúp em?"

Châu Kha Vũ nhìn vào tia sáng từ đèn đường ánh lên trong mắt cậu, trong chốc lát không biết nên đáp thế nào.

"Kha Vũ, mọi lần anh đều giúp em uống rượu mà..."

Đối phương mếu máo xong liền lập tức gục xuống bất tỉnh trên vai hắn. Mà lời cậu nói như gãi nhẹ vào tim hắn, gợi ra vô số quyến luyến lẫn xót xa.

Châu Kha Vù đặt cốc trà xuống ghế, nhấc tay nhẹ nhàng vuốt xuôi mái tóc mềm mại hơi bù xù cọ vào cổ mình hơi ngứa ngáy, trong đáy mắt phẳng lặng không tiếng động dậy lên từng gợn sóng.

Hắn quỳ một chân đỡ cả người cậu vào lòng, bế xốc người lên rồi ghé sát bên tai cậu khẽ thì thầm: "Bạn nhỏ, em vẫn giỏi nhất là làm anh đau lòng."

Tửu lượng Châu Kha Vũ bẩm sinh đã mạnh, từ lúc quen biết Trương Gia Nguyên đến giờ, hắn chỉ mới uống đến say có hai lần. Thời gian ngắn ngủi trong quá khứ bọn họ gặp được nhau rồi yêu đương cũng chỉ gói gọn trong vài tháng năm cuối cấp 3, vốn dĩ không có nhiều dịp để bọn họ tận lực buông thả bản thân theo cơn say. Lần đầu là đỡ rượu giúp Trương Gia Nguyên, buồn cười cậu yếu ớt không giỏi uống, lần thứ hai là lúc hắn một mình tự chuốc say, muốn bản thân không bao giờ phải tỉnh lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com