TruyenHHH.com

Anh Duong Noi Dau Ngon Tay

Trước kỳ nghỉ Tết, công diễn cuối học kì của các câu lạc bộ lần lượt được tiến hành, lần này có cả tuyển sinh từ trường đại học lẫn người công ty giải trí đến làm khán giả. Trương Gia Nguyên vừa xuống sân khấu liền bị vài người tìm đến hậu trường đưa danh thiếp, đành vừa giải thích cho bọn họ rằng trong nhà không thiếu tiền mình chỉ muốn yên bình làm nhạc, vừa ngóc đầu ngó quanh xem cây sào kia lại trốn đi đâu.

Giáo viên phụ trách CLB đứng bên giúp cậu giải vây với đám người kia, tranh thủ khen ngợi: "Bài này giai điệu nghe rất bắt tai, em có thể chính thức phát hành luôn đấy."

"Vâng ạ, cũng phải cảm ơn đồng đội của em đã giúp hoàn thiện biên khúc." Trương Gia Nguyên nhe răng hớn hở cười, "Mà mọi người có thấy Châu Kha Vũ đâu không?"

Nãi Hinh bên cạnh đang chỉ đạo tiết mục tiếp theo nhìn cảnh này cảm thấy de jàvu sâu sắc, tiện tay chỉ một hướng: "Lúc nãy thấy cậu ta đi về phía kia nói chuyện điện thoại kìa."

Trương Gia Nguyên chắp tay đa tạ rồi lập tức nhấc chân bỏ chạy.

"Bọn họ quan hệ tốt nhỉ, có quen biết trước sao?" Vài học sinh đứng bên sân khấu đợi biểu diễn thấy chính chủ đi rồi mới tán dóc, "Mà Châu Kha Vũ cũng không tệ, khác hẳn với lời đồn cậu ta cao lãnh bất cận nhận tình, có bữa tớ chỉ nhờ mỗi Trương Gia Nguyên chuyển nhạc cụ mà cậu ta cũng đi theo giúp đỡ đó!"

"Dù gì cũng là thiếu gia đã có danh phận trong Châu gia, phải tạo dựng danh tiếng tốt chứ."

"Châu Kha Vũ hôm nay vuốt tóc lên rõ đẹp trai, tớ cũng muốn thân hơn với cậu ấy nhưng không tìm ra lúc nào cậu ấy ở riêng luôn để bắt chuyện luôn. Hai người đó tính cách là hai thái cực đối lập luôn sao thân thiết được thế nhỉ?"

Có gì lạ đâu, Nãi Hinh lười quản họ ngồi lê đôi mách, trên đời có cái gọi là đúng người đúng thời điểm mà.

Sự ăn ý của hai tên ngốc này không chỉ thể hiện ở âm nhạc, ngay cả hành động lẫn ánh mắt dành cho nhau cũng vô thức khiến người khác cảm thấy không thể chen chân vào được.

Trương Gia Nguyên lần nữa tìm được Châu Kha Vũ đứng dựa tường ở sảnh trước hội trường bấm điện thoại, hai ba bước liền chạy tới bên cạnh.

"Châu Kha...Vũ... ai, mệt chết tôi." Cậu muốn phát điên bám vào vai hắn thở phì phò, "Sao cứ bắt người mới đàn hát liên tục chạy khắp nơi tìm cậu thế?"

Châu Kha Vũ lập tức tắt điện thoại nhét vào túi quần, "Xin lỗi, trong nhà gọi điện bảo lát nữa tài xế sẽ đến đón tôi về nhà chính."

"Sao đột nhiên vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Trương Gia Nguyên bất ngờ, hôm nay ngày cuối đi học trước khi nghỉ Tết, cậu còn định giữ hắn lại đi ăn với mọi người trong CLB.

"Chắc không đâu." Châu Kha Vũ giúp cậu sửa lại tóc bị hất le que trên đỉnh đầu, thấy bạn nhỏ tỏ ra lo lắng liền nói, "Yên tâm, có gì tôi sẽ nhắn tin kể. Lát cậu giúp tôi cáo bận với chủ nhiệm nhé."

"Ò... Vậy, sau Tết gặp lại." Trương Gia Nguyên ủ rũ đáp, lại móc túi áo vest lấy đống danh thiếp bị người khác nhét vào bỏ sang túi áo Châu Kha Vũ. "Cho cậu này, thích thì liên lạc tham gia audition, một bước lên trời làm minh tinh đạp đám họ hàng kia xuống."

"Nói nghe dễ đấy," Châu Kha Vũ dở khóc dở cười, cũng không ngăn động tác của cậu. "Còn cậu? Nãy thấy bọn họ săn đón cậu dữ lắm mà."

Trương Gia Nguyên bĩu môi, "Tôi mới không cần." Tiểu thiếu gia cậu đây còn cần bước vào cái giới loạn lạc đấy sao? Ai rảnh?

Nam sinh kia phì cười, nhìn điện thoại thấy tầm hai mươi phút nữa xe mới đến, tính toán một chút rồi kéo tay Trương Gia Nguyên đi theo mình về phía lớp học: "Nhanh ra đây, tôi đưa cậu cái này rồi đi."

Vốn dĩ Hải Hoa có hình thức chia lớp theo loại hình nghệ thuật, nhưng sau này có sự chênh lệch lớn giữa đầu vào các ngành nên ban giám hiệu quyết định phân lớp tập trung, mỗi lớp đều có học sinh chuyên âm nhạc, biểu diễn lẫn mỹ thuật. Tháng trước lớp họ có nhiều người được giáo viên cử đi tham gia các cuộc thi toàn quốc, trong đó có Lâm Mặc đã vắng lớp buổi sáng cả tháng, tới mức mọi người gần như quên luôn chỗ cậu ta vốn có người ngồi. Duẫn Hạo Vũ không chịu được cảnh bạn cùng bàn suốt ngày quay xuống dan díu với bàn dưới, quyết định chuyển lên ngồi với Phó Tư Siêu để hai tên này đoàn tụ với nhau.

Trương Gia Nguyên ịn mông ngồi lên bàn của chính mình, chân tùy ý gác lên ghế khó hiểu ngó Châu Kha Vũ lôi từ trong hộp bàn một hộp quà nho nhỏ: "Cậu mang cái này lên lớp từ lúc nào, sao tôi không để ý nhỉ?"

"Quà sinh nhật." Nam sinh điển trai mỉm cười đặt vào hộp quà vào lòng cậu.

Thiếu niên ngồi trên bàn ngơ ngác đơ ra, lại nghe hắn bảo: "Vài ngày nữa là sinh nhật cậu nhỉ? Hôm đó tôi không dành thời gian ra gặp cậu được, đành đưa trước bây giờ vậy."

Chút hụt hẫng rơi vào lòng bị Trương Gia Nguyên nhanh chóng đè xuống, cậu xốc lên hào hứng cẩn thận sờ vỏ hộp quà màu trời xanh nhạt, "Khách khí thế."

"Mở ra xem đi."

Trương Gia Nguyên cũng không khách sáo nữa mở quà tại chỗ, lôi từ trong hộp ra một quả cầu tuyết kích cỡ vừa trong lòng bàn tay. Không giống loại sản xuất hàng loạt bán ở cửa hàng quà lưu niệm thường chế tác hơi sơ sài, lắc cho lớp tuyết bay lên sẽ thấy được bên trong có một chiếc guitar thủy tinh, xung quanh là vô số vòng kim loại gắn lục lạc cấu thành một hệ tinh cầu nho nhỏ bao bọc lấy cây đàn, còn có hai kí tự Latin 'JY' gắn đứng bên cạnh.

"Oaaaa cậu đặt ở đâu làm thế? Đẹp thật, trông tinh xảo quá."

Ý cười hơi ẩn hiện trong mắt Châu Kha Vũ, "Đoán xem?"

Tay cầm quả cầu tuyết của Trương Gia Nguyên khựng lại, "Đừng nói cậu tự làm nhé?"

"Món quà sinh nhật đầu tiên tặng cậu, phải đủ lòng thành chứ." Châu Kha Vũ cúi đầu thu dọn giấy gói quà trên bàn, "Mua chút vật liệu mô hình có sẵn về ghép thôi. Hồi trước có làm thêm ở xưởng gia công đồ lưu niệm gần nhà, tôi từng thấy qua công đoạn nên biết cách làm, cũng không khó lắm."

Trương Gia Nguyên kinh ngạc cầm lên săm soi, "Dù là vậy cũng quá toàn năng đi... Còn gì cậu không biết làm không thế?"

Châu Kha Vũ cười, "Thích không?"

"Đương nhiên rồi!" Thiếu niên cẩn thận đặt quả cầu trở lại hộp quà lót xốp cùng giấy vụn, đóng hộp lại nghiêm túc ôm vào lòng, "Không uổng công Nguyên ca thu dưỡng cậu, đáng đồng tiền bát gạo đấy."

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên từ túi áo Châu Kha Vũ, nam sinh bấm từ chối rồi nhắn một tin nhắn nhanh báo mình sẽ xuống ngay, xong mới quay sang nói: "Tôi phải đi rồi."

"Ò... nhớ bảo trọng." Trương Gia Nguyên kịp phản ứng lại từ niềm vui, bẹp miệng đứng lên cầm ba lô đeo lên vai giúp hắn.

Châu Kha Vũ hơi ngứa ngáy muốn nhéo cặp má đang phồng lên của cậu, cuối cùng nhịn lại, chỉ cười: "Hẹn học kỳ sau gặp."

"Ừ, gặp sau."

Trước khi rời đi nam sinh cũng không quên ghé sát bên tai cậu nói: "Chúc sớm luôn nhỉ? Trương Gia Nguyên, sinh nhật vui vẻ nhé."

"Mong âm nhạc của cậu sẽ sớm vang vọng ra thế giới, để cả hệ ngân hà này đều xoay quanh cậu."

.

Tuy đã chúc lẫn đưa quà nhưng vài hôm sau Châu Kha Vũ vẫn gửi tin nhắn mừng sinh nhật đúng lúc qua ngày. Trương Gia Nguyên cực kỳ vui, trước giờ cậu không thiếu người mừng sinh nhật nhưng tấm lòng của Châu Kha Vũ lại ở một tầm khác, ít nhất đáng trân trọng hơn quà của đám bạn tốt bàn cuối như lọ kem dưỡng quầng thâm của Phó Tư Siêu hoặc thiệp sản xuất hàng loạt Lâm Mặc tiện tay mua trên đường lưu diễn liên tỉnh.

Nhà họ Trương đầu năm nay cũng hân hoan chào đón đứa con đầu lòng của đại tiểu thư, ba mẹ Trương lên chức ông bà cười tít mắt cả ngày. Trương Gia Nguyên chưa thành niên đã lên bậc cha chú còn hết sức bỡ ngỡ, rảnh rỗi lại chọt chọt hai má căng mềm của đứa bé sơ sinh nằm trong nôi. Cậu cũng phấn khởi rút điện thoại ra selfie một tấm với cháu mình rồi gửi cho Châu Kha Vũ.

OO: [Hình ảnh]

OO: Tôi lên chức cậu rồi!!!!!!

OO: Em bé nhận ra tôi là cậu nó đó, còn cười với tôi!!! [icon kích động] [icon kích động]

Châu Kha Vũ bỏ đề thi thử xuống nhìn trong ảnh có hai bạn nhỏ kề mặt cười không thấy mắt đâu, lập tức nhắn lại.

ZKY: Bạn nhỏ nào là em bé?

ZKY: [Tin nhắn đã bị gỡ]

OO: ?

OO: Vô ích thôi tôi đọc được rồi.

OO: Nói, muốn nạp mạng kiểu gì?

ZKY: Tôi sai rồi.

OO: Cậu căn bản không hề có thành ý!

ZKY: Thành ý của tôi dành cho cậu rõ ràng vậy mà.

Nam sinh ngồi trên bục cửa sổ trong phòng ngủ bấm điện thoại biểu cảm nhàn nhạt vui vẻ, gửi xong tin nhắn mới lơ đãng nhìn ra vườn cây phủ tuyết trắng xoá bên ngoài cửa sổ.

Biệt thự hai tầng này là tài sản riêng của bà nội hắn, từ lúc nghỉ đông thỉnh thoảng có người giúp việc hoặc gia sư đến dạy hắn học lễ nghi, ngoài ra phần lớn thời gian chỉ có mình hắn. Châu Kha Vũ đang thầm tính toán xem việc mình nhờ người tìm hiểu đã tới đâu rồi, thì điện thoại lại rung lên báo tin nhắn mới.

OO: Cậu đang ở nhà chính Châu gia à?

Trương Gia Nguyên cũng rõ, cùng là hào môn nhưng gia tộc cậu không có nhiều nội tình giống các nhà khác. Sau khi trưởng bối đều mất bố cậu để bác ruột anh trai của ông nội cậu thừa hưởng biệt thự lớn ông bà cậu từng ở rồi chia đều tài sản như theo di chúc, về sau gia đình cậu ít qua lại mấy với họ hàng bên nội hơn nhưng vẫn thỉnh thoảng dịp lễ tết vẫn ghé nhà nhau thăm hỏi. Loại gia phả phân chia mấy cả tá dọng chính phụ như Châu gia chắc chắn còn phiền hà hơn nhiều, cậu nghe nói ngày lễ con cháu đều phải tụ họp đầy đủ ở nhà chính vấn an lão phu nhân – người đang nắm quyền sinh sát lớn nhất nhà họ Châu hiện tại.

ZKY: Không, tôi đang ở nhà riêng.

OO: Hả? Hôm nay là đêm 30 mà, cậu không về đó à?

ZKY: Vài ngày trước đã về thăm hỏi bà nội và cha rồi. Tôi nói mình bỗng bị nổi phát ban, họ liền thả tôi đi.

OO: ...Cậu bị phát ban thật à?

ZKY: Đoán xem?

Trương Gia Nguyên không dùng não để nghĩ cũng đoán ra được hắn kiếm cớ để không phải ở lại nơi đó, có lẽ đám người thân kia lại quấy rối hoặc gợi chuyện cũ không vui. Cậu nghĩ đến việc Tết đến mà chỉ có mình hắn cô đơn, cắn móng tay suy nghĩ một chút rồi nhắn lại:

OO: Nếu vẫn còn đủ khoẻ mạnh thì đến nhà tôi chơi đi.

:

Thật ra cậu nghĩ nhiều rồi, Châu Kha Vũ chỉ đơn giản đang cần tránh mặt để không bị nghi ngờ, bởi hắn gần đây mới âm thầm làm không ít chuyện. Đối phương cũng không nghĩ tới mình bị người khác bổ não thành đáng thương đến vậy, nhanh chóng rep lại: Được.

Buổi chiều ngày cuối năm, nam sinh vừa xuống xe ở trạm xe buýt đầu đường khu biệt thự phức hợp liền gửi tin nhắn. Không lâu sau từ xa xa đã nhìn thấy thiếu niên mặc hoodie xanh đeo cặp kiếng gọng đen dày hớn hở chạy về phía mình, Châu Kha Vũ hơi nhíu mày: "Cậu ăn mặc phong phanh vậy mà cũng dám ra đường?"

Trương Gia Nguyên thở ra khói khiến mắt kính cũng mờ sương, làm người kia không thấy được cậu đang đảo tròn mắt: "Đi có trăm mét từ nhà thôi, cậu có thể bớt bệnh mẹ già không?"

"Tôi báo bố mẹ rồi, đã dọn sẵn cho cậu một phòng trống bên cạnh phòng tôi." Cậu nhìn túi trái cây cùng túi đồ hắn đeo trên vai – "Sao mang ít đồ thế? Đã bảo là ở lại chơi đến hết kỳ nghỉ rồi đến thẳng trường luôn mà."

"Quên là tôi đang giả bệnh sao? Hôm sau phải về giả tiếp chứ không sẽ bị nghi ngờ đấy."

"Bà nội cậu chỉ cần kiểm tra bác sĩ khám cho cậu là biết..." Trương Gia Nguyên nhìn hắn cười như không cười, nháy mắt ngộ ra: "Cậu mua chuộc bác sĩ?"

"Tôi làm gì có tiền." Châu Kha Vũ thấy tuyết lại bắt đầu rơi liền kéo mũ áo trùm lên đầu cậu, "Ông ấy cũng biết mấy sự kiện trước tôi gặp phải, tôi chỉ đơn giản nói sợ về nhà chính phải gặp Châu Dật."

Chẳng phải hắn không hề biết bán thảm, mà còn bán rất thành thạo, còn biết dùng đúng phương pháp với đúng người.

Trương Gia Nguyên chậc chậc, tên diễn viên cừ khôi có thể lập tức đi đóng phim được rồi. Tết nhất nhắc vấn đề này lại mất vui, cậu không hỏi nữa chỉ kéo hắn về nhà một đường làm thổ địa giới thiệu xung quanh.

Nhà cậu cách khá xa đường lớn nên khá yên tĩnh, Châu Kha Vũ bước qua cổng mái vòm bên cạnh hàng rào phủ đầy trường xuân trong giá lạnh vẫn tươi tốt, cảm giác được gia chủ ngôi nhà này là người quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết trong đời sống.

Trương Gia Nguyên chỉ cho hắn khoảng sân có xích đu gỗ và bộ ghế picnic: "Tường nhà tôi cách âm không tốt lắm, lúc trời không lạnh tôi hay bị người nhà chê ồn ào đuổi ra đây, một mình đàn hát cả đêm tủi thân lắm huhu."

Sau khi vào nhà chào hỏi bố mẹ cùng chị gái anh rể, cậu lôi tuột hắn đến phòng trẻ con mới được trang trí lại chỉ vào nôi – "Nhìn cho kĩ đi, đây mới là em bé!"

Xong lại kéo hắn lên lầu giới thiệu phòng ngủ cùng bàn học dán đầy ghi chú nhạc lý và nháp viết nhạc – "Nhìn này, quà sinh nhật cậu đang ở vị trí trang trọng nhất trên nóc tủ kìa."

Châu Kha Vũ vô cùng không hiểu phong tình nói: "Nhớ lấy xuống lau thường xuyên, để bám bụi lâu ngày sẽ bị ố vàng đấy."

"..." Hoá ra tên này cũng không coi mình là khách cho lắm, làm cậu nhọc lòng lo lắng rồi.

Bố mẹ Trương và chị cậu vốn quen với cảnh con trai dắt bạn về chơi, cũng chẳng ngại người lạ ở trong nhà ngày Tết ngược lại còn thấy đông vui. Anh rể là thanh mai trúc mã với chị cậu, cũng là con cháu thế gia nên đương nhiên biết Châu Kha Vũ là ai. Chỉ là bọn họ đều ăn ý không hỏi lý do hắn không ăn Tết ở nhà, thậm chí thấy hắn hắn cao ráo đẹp trai còn lễ phép hiểu chuyện còn đối đãi nhiệt tình hơn cả con ruột.

Trên bàn ăn tất niên mẹ Trương niềm nở gắp chân giò cho hắn: "Hai đứa này giống nhau nhỉ, ăn vào đều nuôi chiều cao chứ người chẳng thêm miếng thịt nào. Cháu cứ tự nhiên ăn thêm đi."

Trương tiểu thư cũng thẳng thắn chẹp miệng: "Em đẹp trai thật đó, đàn ông con trai phải rám nắng khoẻ khoắn chút chứ đừng như đứa ngốc non choẹt kìa."

"..." Trương Gia Nguyên nằm không cũng dính đạn, đành làm như không nghe thấy. Trong lòng thầm tán thưởng Châu Kha Vũ bị hai vị nữ sĩ đây quấn lấy mà vẫn bình tĩnh đối phó được, cậu lại lén lút liếc sang bố cậu.

Lúc nhìn thấy gương mặt của Châu Kha Vũ bố Trương cũng hơi tỏ ra nghi hoặc, song có vẻ ông không nghĩ nhiều, chỉ hỏi thăm lặt vặt, Trương Gia Nguyên cân nhắc một chút vẫn quyết định khoan kể thân thế của người này cho bố cậu.

Sau tiệc tất niên Châu Kha Vũ và anh rể bị bố Trương lôi kéo đi xem bộ sưu tập đồ cổ của ông, mẹ Trương thì kéo hai chị em cậu vào bếp cắt trái cây. Bà cũng biết đây là đứa nhỏ hay được con trai nhờ dì giúp việc làm thêm phần ăn trưa đem đến trường, thở dài đầy thương cảm: "Thằng bé này mới mấy tuổi đầu mà cứ như ông cụ non ấy. Đúng là cha mẹ làm con chịu mà, lại còn rơi vào cái gia tộc loạn lạc đó."

Trương Gia Nguyên tranh thủ hóng chuyện, "Gần đây bên nhà đó có chuyện gì không mẹ?"

"Nghe kể Châu Thứ Kiệt lại dây dưa với một nữ diễn viên nào đó, bị đương nhiệm phu nhân bắt gặp làm ầm ĩ lên ở công ty." Chị cậu cũng ngừng tay góp chuyện, "Con nghe mẹ chồng bảo, ông ta vì bị vợ làm mất mặt giữa nơi đông người liền trút giận lên con trai thứ. Thằng nhóc kia đang thực tập ở vị trí khá cao trong công ty lại bị cha hắn điều đi chi nhánh phụ, lấy danh nghĩa thanh tra nhưng ai mà không nhìn ra cậu ta bị vạ lây giáng chức? Quả là tình nghĩa cha con còn không bằng mặt mũi của bản thân mà."

Drama nghe có vẻ còn kéo dài, Trương Gia Nguyên càng cảm thấy may mà  Châu Kha Vũ quyết định rời nhà chính sớm, không lại xui xẻo bị kéo vào cũng nên.

Bố mẹ cậu quen ngủ sớm, anh rể chị gái có con nhỏ cũng không thức khuya, Trương Gia Nguyên liền ôm chăn nệm kéo Châu Kha Vũ lên sân thượng đợi ngắm pháo hoa  giao thừa. Hồi sáng tuyết còn rơi đậm mà giờ đã ngừng hẳn, để lại từng lớp chất trắng xóa trên đồ đạc ngoài trời, cậu lấy chổi gạt tuyết trên phản gỗ xuống rồi phủ một lớp nệm để cả hai ngồi lên. Sau cùng mới bò lên quấn chăn quanh người, tay lạnh cóng ôm cốc trà ủ ấm thở ra một hơi dài: "Tính hình thức thì bây giờ tôi mới bước sang mười tám cơ."

"Vẫn còn là bạn nhỏ nhỉ?" Châu Kha Vũ ngồi xuống bên cạnh cười, chăn chỉ khoác hờ trên vai ngửa mặt nhìn bầu trời tối đen.

Trương Gia Nguyên phát hiện giữa hai người thỉnh thoảng có những khoảng lặng dài, chẳng ai nói gì nhưng không hề có chút ngượng ngùng khó xử, giống như họ đều đã coi sự tồn tại của đối phương thành đương nhiên. Ngay cả khi mỗi người chìm đắm vào thế giới của riêng mình, sự yên tĩnh nơi nội tâm bọn họ như thể cũng cộng hưởng đầy hài hòa.

Đến khi phát pháo hoa đầu tiên bắn lên trên bầu trời, từ các nhà xung quanh truyền tới tiếng nhạc chúc mừng năm mới, hai người chỉ ngồi song song ngẩng đầu ngắm pháo hoa không nói với nhau một lời.

Châu Kha Vũ cuối cùng chủ động đánh vỡ bầu không khí im lặng: "Tết trong nhà cậu không giống kiểu hào môn thường thấy lắm."

"Hào môn thì như thế nào? Phải mở tiệc tửu trì nhục lâm, mời họ hàng tông nhánh hết cả gia phả trăm người mới là ăn Tết à?" Trương Gia Nguyên liếc hắn, "Trương gia đương nhiên không quen với kiểu náo nhiệt sáo rỗng như vậy."

"Ý tôi là, nhà cậu là kiểu náo nhiệt khiến người khác cũng vui vẻ theo ấy." Đối phương mỉm cười.

"Đêm tất niên năm ngoái tôi ở lại nhà chính." Hắn nhìn pháo hoa rực rỡ tan ra thành mưa sao trên bầu trời, miệng thở ra khói trắng xua tan lạnh lẽo, "Chỉ là trong nhà đông người quá, tôi đành một mình lên sân thượng cho đỡ ồn ào, rốt cuộc ngồi lâu tới mức xem xong pháo hoa giao thừa luôn."

Trương Gia Nguyên ôm đầu gối quấn chăn ngồi thành một cục, nghiêng đầu nhìn sườn mặt yên tĩnh của hắn, "Kích thích vậy."

"Ừ, đứng ở nơi cao nhất đó một mình ngắm pháo hoa, cảm giác cũng không tệ." Châu Kha Vũ cười cười. Cảm giác giống như đang ở một chiều không gian song song, đối lập hoàn toàn với nhộn nhịp tưng bừng ở bên dưới.

"Chỉ là khi đó đột nhiên cảm thấy muốn chia sẻ khung cảnh này với người khác. Nhưng điểm lại từng người mình quen biết trong đời này, tôi phát hiện ra không còn ai mình muốn ngắm pháo hoa cùng nữa."

Trương Gia Nguyên lặng người một lúc, lại hỏi: "Bây giờ cũng không có sao?"

"Hiện tại," Châu Kha Vũ quay sang, thu vào mắt lấp lánh phản quang của pháo hoa trong đôi mắt xinh đẹp của bạn nhỏ, môi  vẫn giữ nguyên nụ cười mà đáp – "Thì có rồi."

Từng chữ hắn nói ra gõ nhẹ vào lòng Trương Gia Nguyên, như đang từng bước đập vỡ vỏ bọc giúp thứ gì đó thoát ra nở rộ như pháo hoa hoa lệ trên bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com