Anh Co Yeu Em Khong
"Tư... Tiêu Bạch" anh ta rên rỉ, mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán. Tôi cười khẩy quan sát anh, đẩy nhanh tốc độ vận động của miệng, cảm thấy thứ trong miệng càng ngày càng to, đưa tay phải ra và nhẹ nhàng giữ lấy gốc của nó, không ngừng di chuyển lên xuống. Anh ấy vừa muốn ngồi dậy đẩy tôi ra, tôi liền cắn nhẹ vào phần đầu khấc, nở nụ cười gian trá, hừ hừ, anh dám đẩy tôi ra, tôi liền cắn đứt mệnh căn của anh, xem ai hơn ai. Tư Đồ Nghiêu vô lực nằm xuống, thở hổn hển: "Tư Đồ Bạch, cậu làm tôi hối hận vì đã thu lưu cậu đấy, cậu còn làm loạn nữa, ngày mai tôi liền đem cậu đến nhà Lưu Hiểu Phong ngay!" Hơ, muốn đem tôi trở về? Không có cửa đâu, đến khe cửa cũng không có! Răng tôi dùng lực nhẹ nhàng, tại đầu khấc ác ý căn một cái, quả nhiên trên đầu liền truyền đến âm thanh nhẫn nhịn, anh ta phẫn nộ nhìn tôi, nhấn từng chữ: "Tư! Tiêu! Bạch!" Tôi cố ý nhả phân thân anh ra, cúi thấp đầu: "Tôi sai rồi...." ánh mắt lại đang đánh vòng quanh phân thân anh ta, thành ra như thế này chắc cũng không tồi nhỉ?Anh ta thở phào: "Lần sau không được như thế nữa!" Tôi ngẩng đầu lên, hướng anh ta cười cười, lập tức vươn người ngồi lên phân thân anh ta một cách vững vàng, cả hai đều hít vào một ngụm khí. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Tư Tiêu Bạch, cậu có biết như thế này là đang cường bạo người khác không?" Tôi nhịn đau, cười nói: "Tôi lại không trách anh cường bạo tôi!" Anh ta xanh mặt rồi, âm thanh biến đổi: "Là cậu cường bạo tôi!" Đau đau đau! Tôi ngồi trên người anh ta, động một chút cũng không dám, trong tâm đều đang mắng thư kí Phương, cô ấy cho tôi xem video lừa đảo, rõ ràng trong "phim" hai người đều có bộ dáng rất hưởng thụ, tại làm sao mà đến lượt tôi lại đau thế chứ? Tôi nhẹ nhàng di chuyển hông, tìm kiếm vị trí thích hợp, nhưng lại nghe thấy anh ta thở hổn hển, chính tôi còn cảm thấy đồ vật trong thân thể lại to lên mấy phần. Anh chảy rất nhiều mồ hôi, như đang khắc chế cái gì, tôi chậm rãi thích ứng sự tồn tại ở phía sau, thử động chút, ai biết được anh ta lại thấp giọng gầm lên: "Đều do cậu tìm chết!" Hai tay anh ta giữ chặt eo của tôi, cái thứ trong thân thể bắt đầu luận động không ngừng... Đau đớn ban đầu dần biến mất, một dòng nhiệt từ xương cụt phát ra, eo hông tôi bất giác di chuyển theo tốc độ vận động của anh ta: "Nghiêu..." "Mệt quá...!" tôi nằm trên giường rên rỉ, xoa bóp cái eo của mình. Mặc dù anh đã giúp tôi tắm rửa, nhưng tôi cảm giác trên thân thể vẫn lưu lại hương vị hoan ái vừa rồi. Anh ta thấp giọng mắng: "Đáng đời!" nhưng hai tay lại nhẹ nhàng giúp tôi xoa bóp eo. Tôi nhẫn nhịn cười trộm: "hừ..." Nghiêu Nghiêu khẩu sà tâm phật, tôi thích!"Cậu cười cái gì? Giống như mèo đi trộm mỡ!" Anh ta dùng lực ấn ấn lên lưng tôi, khiến tôi phải cầu xin: "Nhẹ chút!" "Chỗ này còn đau không?" Anh ta nhẹ giọng hỏi. Tôi vùi đầu vào gối, có chút ngại ngùng, nhỏ giọng trả lời: "Còn chút chút, Nghiêu Nghiêu, anh vừa rồi quá lợi hại, so với người đàn ông trong "phim" hồi chiều còn lợi hại hơn!"Tư Đồ Nghiêu lại trợn mắt nhìn tôi: "Cậu còn nhỏ, sau này bớt xem cái đó lại."Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, dáng vẻ không phục: "Thế sau này không xem nữa, chúng ta ngày mai lại làm, được không?""Không được!" anh thẳng thừng đưa ra lời phủ quyết. "Vậy hai ngày một lần?" Tôi bắt đầu thương lượng. Anh vẫn cứ câu đấy: "Không được!" "hừ, thế ba ngày một lần là tốt rồi, không thể ít hơn!" Tôi đã hạ quyết tâm, không thể lại bàn lùi. Ai ngờ anh lại lật bài: "Lưu Hiểu Phong ..." Tôi đau khổ, trong lòng không tình nguyện: "Được rồi được rồi, tôi sợ anh rồi, bốn ngày là được rồi chứ gì..."~~~Sáng ngày hôm sau, vừa tiến vào văn phòng chúng tôi kém chút nữa bị biển hoa dìm chết, hoa tươi đầy ắp đến nỗi tôi tìm không thấy chỗ đặt chân. "Thư kí Phương, đây là chuyện gì? Làm sao lại đặt nhiều hoa ở đây như thế?" Tư Đồ Nghiêu lạnh lùng, nhìn qua là thấy ngay tâm tình rất không vui. Thư kí Phương đáp lại ngay lập tức: "Đây là tiệm hoa đưa tới, nói là do Cơ tiên sinh tặng phó tổng". Á à, là yêu quái nọ? Hắn chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế! Có mưu đồ bất chính với Nghiêu Nghiêu, có điều anh ta đã mất cơ hội rồi, Nghiêu Nghiêu đã là của tôi rồi, haha, tôi hung dữ ngắt hoa dưới đất, tưởng tượng đây là mặt của Cơ Đông Thanh: "Đập chết anh, đập chết anh!" bông hoa xinh tươi trong tay tôi sắp trụi lủi đến nơi, thảm không nỡ nhìn. Một tiếng huýt sáo đột nhiên vang lên bên tai, không biết Tư Đồ Hưởng đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Anh ta cười đùa: "Không nhìn ra cậu - cái đồ tiểu quỷ này lại không biết "thương hoa tiếc ngọc" như thế". Bông hoa tàn trên tay tôi lập tức bay về phía anh ta: "Cành liễu này sẽ thu phục cậu!" hừ tên quỷ ma này thật là vô đạo đức mà, mặt mũi đã xưng vù như thế còn chạy ra hù người khác, cũng không sợ dọa người qua đường. Tư Đồ Hưởng lườm tôi một cái, thuận tay cầm một bông hoa tươi, đầy thâm ý tặng cho thư kí Phương: "Chị gái xinh đẹp, mượn hoa kính Phật, buổi trưa có thời gian chúng ta cùng đi dùng bữa nha." Thư kí Phương nhìn cũng không nhìn, xoay người đi ngay: "Tôi không có hứng thú với size nhỏ." "Tôi nhỏ sao?" Ti Đồ Hưởng cúi đầu suy ngẫm thân thể hoàn hảo của mình, nhún vai: "Chị gái à, yêu cầu của chị có phải hơi cao rồi không?" Anh ta ôm bó hoa to trong phòng: "Hoa miễn phí, có thể dùng để lừa rất nhiều mĩ nữ, hehe!" Ra là đến thu thập hoa tươi, ấn tượng của tôi về anh ta từ biến thái chuyển thành tên đa tình vô sỉ: "Lấy hết đi, một bông cũng không được để lại." Không cần tôi nói, Tư Đồ Hưởng cũng đã mang toàn bộ hoa đem đi, thật sự là một bông cũng không để lại, trừ bông hoa thảm thương bị tôi vứt trên mặt đất. Tại văn phòng ngây ngốc hơn ba mươi phút, một vị khách không mời mà đến xuất hiện, chính là tên hồ ly tinh ngu ngốc không được ai chào đón: "Hi, Nghiêu, rất bận sao?" Tôi nói bóng nói gió: "Mắt của cậu không tốt sao? Không nhìn thấy Nghiêu Nghiêu đang không rảnh sao?" Cơ thiếu gia này cố tình ngó lơ tôi, cười nói: "Nghiêu, chúng ta có hẹn rồi, 9h tại nhà hàng Kim Sắc. Tư Đồ Nghiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầy công thức: "Mời ngồi." Anh ấy nhìn tôi: "Cậu ra chỗ thư kí Phương chơi trước đi, tôi cần bàn bạc công việc với anh ta." "Hừ" tôi không cam tâm tình nguyện rời khỏi văn phòng, phẫn nộ ngồi đối diện thư kí Phương. 1 cốc trà, hai cốc trà, ba cốc trà, bốn cốc...thời gian dài như thế làm sao vẫn chưa trò chuyện xong? Tôi thật muốn đá văng cánh cửa ném con hồ ly tinh kia ra ngoài. Cuối cùng khi tôi uống đến cốc trà thứ 6 thì cửa cũng mở, Cơ Đông Thanh đi ra ngoài còn nở nụ cười đắc thắng với tôi: "bai bai" Bye cái đầu anh mà bye! Ánh mắt tôi vừa chạm mắt anh ta liền tóe lửa. Tư Đồ Nghiêu vươn vai: "Tiểu Bạch, buổi trưa tôi còn phải đi ăn với anh ta, cậu tự mình ăn cơm trưa tại văn phòng nhé, được không nào?" Cái gì? Đúng là yêu tinh đáng chết, tôi còn nghĩ, làm thế nào mà biểu tình của hắn lại kiêu ngạo như thế, thì ra là có thuyết âm mưu! Tôi liền kì kèo: "Đưa tôi đi với!" Anh ấy liền nhìn tôi với ánh mắt đầy tiếc nuối: "Không được, chúng tôi còn bàn công việc, cậu đi cùng không quá phù hợp, tôi bảo thư kí Phương cùng ăn với cậu được không?" "Không được" tôi lại kéo kéo quần áo của anh: "Nghiêu Nghiêu.. cho tôi đi cùng đi mà." "Thật sự không được..."Tôi buồn khổ đến không ngẩng đầu lên nổi: "Thôi được rồi, tôi ăn một mình vậy, có điều anh phản nói tôi nghe anh định đi đâu ăn." "Nhà hàng Kim Sắc."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com