Anh Co Thich Hai Duong Khong
Trọng Đại vứt hết mặt mũi để ở nhà Văn Đức quá hai ngày, tính đến nay đã là ngày thứ năm. Văn Đức cũng không có vạch trần, vì dù sao thằng người yêu nhìn tưởng lớn mà chưa lớn hẳn này ở đây cũng vui nhà vui cửa, hơn nữa mẹ anh vì một lí do nào đấy mà rất thích cậu. Có ngồi than thở với thằng Chinh quen qua mấy lần đá giao hữu, rằng không biết lí do gì mẹ mình lại như thế. Thằng ôn con bảo có khi Đại nhà anh chơi ngải. Có cái mặt mày chơi ngải ý Chinh! Không thì sao mày cua được thằng Dũng! Nhắc đến Chinh, thì nó tên đầy đủ là Hà Đức Chinh, tuổi cũng bằng Trọng Đại. Anh hay bất loài quen biết nó cũng ít nhất một lần mắng nó nhây như chó. Cái nhây làm những người đang có chuyện gì bứt rứt vừa bực vừa buồn cười. Nói nó thế thôi, chứ ai mà ghét được nó. Không có cái tên Hà Đức Chinh kia, mấy lúc ăn uống chung hay nghỉ giải lao có mà chán như con gián (trích lời bạn Dũng).Hôm nay, bạn Hà Đức Chinh không hẹn mà vác xác sang đứng trước cửa nhà bạn Đức. Khi bạn Đức ra mở cửa, bạn Đại cũng đứng khoanh tay dựa vào tường, săm soi nhìn cái làn da nâu vì dãi dầu mưa nắng kia của bạn Chinh. Đức Chinh dù có ngu cũng biết cái thằng cao kều kia đang nhìn mình bằng nửa con mắt, không có lấy một tí ti thiện cảm! - Nay qua chi rứa? - Đức cũng không có dám thoải mái như lúc trước mà khoác vai Đức Chinh hay gì đó tương tự, bởi có một bình giấm đang kè kè ngay bên cạnh kia mà.- Em qua Nghệ An ăn đám cưới họ hàng xa, chợt nhớ nhà anh ở gần đấy nên vào thăm. - Vừa nói vừa kiêng dè nhìn Trọng Đại, âm thầm chửi thề : "Cái đậu má! Tao có làm gì mày đâu, mày đừng có dọa bố mày nữa!"- Dũng cọ đi cùng không?- Anh này buồn cười nhờ, Dũng kệ Dũng chứ... - Miệng thì nói thế, mà mặt thì đỏ như chưa bao giờ được đỏ. Văn Đức chẹp miệng, hai ba tháng trước nó còn than nó đơn phương thằng Dũng mà nghĩ chắc Dũng không thích nó đâu, nó sẽ bỏ cuộc sớm thôi. thế mà mới hơn tuần trước đã thấy hớn hở khoe : "Dũng làm em bẹp bẹp rồi nhớ!". Chán thật sự.- Ai đây anh Đức? - Hà Đức Chinh nhìn Trọng Đại, hỏi. Tuy rằng, nó đã đại khái đoán ra được nhân vật này là ai.Trọng Đại thật tự nhiên khoác vai Văn Đức, hếch cằm :- Trọng Đại, bạn trai Đức nhé.Cùng với đó là khuôn mặt đỏ gay của Văn Đức.- ... - Biết ngay mà. - Tớ là Hà Đức Chinh.- Chinh ạ, làm bạn thôi chứ đừng làm gì thất đức, người yêu chẳng hạn, nhé.- ... - Chứ bay nghĩ hai thằng thụ làm được gì! Vô nghĩa! - Thôi, em chợt nhớ ra có việc cần nói với bác họ. Bye bye.Văn Đức chưa kịp đưa tay lên chào, Đức Chinh đã biến mất như một cơn lốc.- Thằng ni bị chi rứa? - Văn Đức không hiểu gì hết.Tuy nhiên, Văn Đức cũng không có thời gian để hiểu. Bởi Trọng Đại đã nhanh tay hơn, khóa trái cửa và ấn anh lên bức tường lạnh buốt sau lưng, kề sát khuôn mặt hiện rõ sự khó chịu, cứ thế nhào vào cắn xé môi anh.Quên chưa kể đến, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người. Văn Đức lúc này mới hoàn hồn, đỏ từ tai lan dần tới má. Cơ thể anh bỗng chốc nóng phừng phực, cho dù hiện tại đang là mùa đông. Văn Đức nửa muốn đẩy ra nửa không, cứ thế đứng yên cho Trọng Đại dẫn dắt. Trọng Đại thuần thục hôn sâu, trong khi đó, Văn Đức đã mất đi tia lí trí còn sót lại của bản thân mình. Anh vòng tay qua cổ cậu, cứ thế rướn lên, như đòi hỏi nhiều hơn. Cho tới khi cái lạnh từ bàn tay Trọng Đại đột ngột dán lên da thịt trong chiếc áo len của Văn Đức, anh mới giật mình đẩy mạnh cậu ra. Trọng Đại mất đà, cứ thế ngã xuống sàn, ngẩn người nhìn anh khiến anh càng thêm lúng túng.- Mi, mi cọ đau, đau không? Tau, tau đi, lậy, lậy thuốc...Trọng Đại buồn cười kéo kéo tay anh :- Không sao, anh kéo em dậy trước đã.- Răng mi mần rứa...- Em xin lỗi, chỉ là không kiềm chế được khó chịu. Sẽ không có lần sau, không làm điều anh không thích nữa đâu, em hứa.Văn Đức lầm bầm :- Dù răng cụng không đện nỗi... - Anh nói gì cơ?- Không, không có chi...Trọng Đại nhìn chằm chằm anh, hai mắt không thể dấu ý cười. Em nghe thấy hết rồi nhé.Anh cũng thích mà, phải không?===Chả biết đang viết gì luôn keke. Không ai có quyền đòi tớ viết H cả, nhắc trước đóoooo, tớ không viết H được đâu >< Nhân tiện tớ xin lỗi vì lâu ra phần mới nha hic ;-; giờ vào học rồi và tớ thì ngày càng thiếu muối ;-; tớ sẽ cố gắng ;-; cám ơn các cậu vì 11k lượt đọc nha T-T các cậu mới đáng yêu chứ không phải fic tớ đâu T-T luv all <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com