Anh Chet Roi Em Co Tha Thu Cho Anh Khong
-------------------Cô - Sinh viên vừa ra trường, côthông minh, xinh đẹp, cô sở hữu 1nụ cười tỏa nắng mà bao chàng traiphải say mê thèm khát. Đôi môimỏng đó có biết bao người muốnđặt vào đó 1 nụ hôn mà chỉ là mơtưởng. Cô thanh khiết như hạtsương mai vào buổi sớm long lanh,lấp lánh, trong veo. Mọi người dànhtặng cho cô bằng cái tên " Sươngsớm ".Cô mãi vẫn sẽ cứ vô tư như vậy nếunhư định mệnh không mang anh đếntrong cuộc đời cô, 1 chàng traihoàn hảo.Tốt nghiệp ra trường, cô xin vàolàm 1 công ty thiết kế thời trang màở đó anh là giám đốc.Anh mang 1 vẻ đẹp lạnh lùng, bănggiá, sự nghiêm nghị trên gương mặtđàn ông của anh khiến mọi ngườithấy sợ, nhưng không vì thế màngăn cản bước chân của các cô gáiđến với anh. Anh có 1 ánh mắt đa tìnhnhưng không phong lưu. Anhkhông dễ dàng yêu như nhữngngười con trai khác, chính vì thế ,côthầm " say " anh.Lần đầu biết yêu bao nhiêu cảm xúcbỡ ngỡ, tim cô đập mạnh khi mỗilần bắt gặp ánh mắt của anh , tay côvụng về đánh rơi mọi thứ khi nghegiọng trầm ấm từ phía sau, khuônmặt ửng hồng khi vô tính tay anhchạm vào người cô. Và...tim cô thắtlại khi nhìn thấy anh ngọt ngàocùng cô gái khác.Cô thẫn thờ như người chỉ có xáckhông hồn, không ăn uống gì đếnbệnh khi cô biết được anh đang yêungười con gái khác. Mọi thứ nhưđảo lộn xung quanh, cô cảm thấytoàn thân tê liệt, đôi chân khôngcòn sức lực nào đứng vững. Đếncông ty mọi người kinh ngạc nhìncô, 1 gương mặt xanh xao, thân thểmềm yếu, ánh mắt trũng sâu vớiviền thâm mà cô cũng chẳng cầnđánh phấn để che đi khuyết điểm.Bao lời hỏi thăm thắc mắc, tò mò,quan tâm không làm cho cô hémiệng. Cô đưa mọi người vào trongvòng xoáy nghi ngờ.Vẫn như thói quen mỗi ngày, 1 táchcà phê sáng trên bàn làm việc,nhưng hôm nay anh không thấy nụcười nở trên môi cô nữa, khôngnghe thấy tiếng nói dịu dàng, hỏithăm anh đã ăn sáng chưa ? Trưanay em làm cơm anh nhé. Cô chỉcặm cụi công việc mọi khi mà ngườita cho là cô làm thêm mà khôngtính phí, đó là dọn dẹp phòng anhngăn nắp.Anh nhẹ nhàng hỏi cô có phải bệnhhay sao, có gì mà trông cô tiều tụynhư vậy mà đâu biết nguyên nhân làtừ anh. Anh dặn cô nhớ nghỉ ngơimà khi bước chân ra khỏi phòngnước mắt cô tuôn rơi ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com