Anh Ban Mai Byeon Wooseok
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm trước, khí trời bắt đầu trở lạnh. Trong căn nhà nhỏ nằm cuối hành lang trong khu chung cư tầm trung, có người vẫn miệt mài đọc sách dưới cái lạnh của không khí mùa đông đột ngột kéo đến này. Hai mắt cô vô định nhìn vào một khoảng không, trong có vẻ như đang suy tư nhưng bàn tay vẫn không ngừng mò mẫm mặt chữ trên quyển sách. Những ký hiệu chữ Braille cứ tiếp nối nhau, khiến cho người khác nhìn vào có thể không hiểu được. Nhưng đối với Ryu Jin lại rất đặc biệt, kể từ khi cô không thấy ánh sáng được nữa thì dường như những ký hiệu này đó gắn bó với cô. "Ryu Jin! Ăn cơm thôi con!" mẹ cô gõ cửa 2 lần, sau đó gọi cô. Bà mở cửa, trên tay đang cầm khay thức ăn vẫn còn nóng hổi. Cô cảm nhận được bà đang ngồi trước mặt mình, môi mỉm cười. "Mẹ, mẹ đã hỏi bệnh viện chưa?" Nhìn gương mặt đang cười tươi của cô, bà có chút ngập ngừng, bệnh viện sáng nay lại thông báo không có giác mạc phù hợp với cô. Mấy năm qua, dường như cô đã hi vọng rất nhiều và bà cũng đã cố gắng tìm kiếm, hỏi thăm những bệnh viện để chạy chữa giúp con gái mình, nhưng dường như chẳng có một chút hi vọng nào. Ryu Jin chờ bà nhưng bà vẫn ậm ờ, không lên tiếng, cô cũng đã hiểu được. Cô quay lại trấn an mẹ mình. "Mẹ, không sao. Cứ hi vọng thì sẽ có kết quả tốt." ...Bà Lim nhìn con gái mình cứ lạc quan như thế nhưng hiểu rõ, từ ngay lần đầu tiên khi con gái bà biết được mắt mình không thể nhìn thấy được nữa, lòng bà cũng đau như cắt. Ryu Jin vào thời điểm đấy cũng đã khủng hoảng một thời gian dài, cô thậm chí bỏ liều mạng sống của mình, nhạy cảm một chút thì cảm xúc như bùng nổ mà gào thét. "Cháu gái! Hãy mở mắt ra nhìn thử xem?" giọng của vị bác sĩ nhẹ nhàng, ông biết rõ kết quả sẽ như thế nào nhưng vẫn cố gắng nói nhỏ nhẹ với cô cũng như trấn an tinh thần cô lúc đấy. "Mẹ... mẹ!!!!!! Con... con không thấy gì nữa...!!!!!!!! Mẹ ơi!" "Ryu Jin à... mẹ đây, mẹ đây mà!!!! Mẹ đang ở trước mặt con!" "Mẹ ơi, làm ơn đi, tối quá mẹ ơi!!!" Giọng cô vang vọng khắp phòng bệnh, những bệnh nhân khác nhìn cô bé cũng không thể kìm lòng mà tội nghiệp cô. Một cô gái chỉ mới 18 tuổi, tại sao lại bị mù như vậy. Ryu Jin tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, cô mở mắt nhìn xung quanh, vẫn không thấy gì, trước mắt là một mảng đen kịt. Những ký ức của đêm mưa đó, nó cứ mãi ở sâu trong đầu cô, mỗi đêm đều mơ vào lúc cô bị tai nạn giao thông, hai mắt đập vào kính xe đã vỡ ở dưới đường, toàn bộ đâm sâu vào mắt cô một cách đau đớn, rồi cứ thế mà hôn mê đi, chỉ nhớ lúc đấy có người gọi tên mình, gọi một cách tha thiết. Sáng hôm nay cô có tiết học ở trường dành cho người khiếm thị. Đây là lớp học mẹ cô đăng ký cho cô, nhằm để cô có thể kết bạn và cảm thấy thoải mái. Ryu Jin bận quần áo, bên ngoài khoác chiếc áo dạ màu nâu, quàng khăn màu đỏ. Mẹ cô cầm lấy tay cô, đưa cho cô gậy dài rồi cùng cô ra ngoài. Đến trước cổng, bà Lim mở cửa xe giúp cô. Sau đó một mình cô tự vào trong. Trên tay vẫn giữ chặt cây gậy, theo thói quen đi về phía tây chính là toà nhà B. Ryu Jin khẽ dừng lại, cảm giác có ai đó đang theo phía sau mình. Cô có chút sợ hãi, nhưng sau đó lại tiếp tục đi. Đến khi nghe tiếng bước chân ngày càng tiến gần và dồn dập hơn. Cô quay lại nhanh chóng, tay giữ cây gậy sớm đã rớt xuống đất, cô sợ hãi mà lùi lại. "Ai thế?" Người đó không nói gì, Ryu Jin cảm thấy người đó đến gần mình, rồi dừng lại, sau đó là cầm lấy tay mình, đưa cho cô cây gậy. Những ngón tay chạm vào bàn tay săn chắc và gân guốc. Cô khẽ giật mình."Là đàn ông." Người kia có vẻ như đang cười, cô nghe thấy giọng cười khe khẽ phát ra. "Cảm ơn!" Ryu Jin không muốn phí thời gian đứng ở đây để mà đoán xem người này là ai, cô chỉ nói xong thì quay người nhanh chóng tìm đến phòng học nhạc. Đợi một chút, bây giờ đến phòng nhạc thì đi hướng nào đây, thật sự cô không định hình được là mình đang đứng ở hướng nào. Cô có chút loay hoay, đi qua đi lại, cố gắng mò mẫm nhưng cứ sợ sẽ bị lạc đường. "Em không nhớ hướng đi sao?" Giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô, cô có chút ngạc nhiên và cũng cảm thấy khá quen thuộc như đã từng nghe ở đâu đó. Ryu Jin quay người lại, theo hướng của giọng nói đó vừa phát ra. Cô khẽ gật đầu. "Vâng, tôi đến phòng nhạc." "Phòng nhạc sao? Thật hay, tôi cũng đang trên đường đến đấy." Người kia bước từng bước lại gần cô, hơi thở nam tính cứ thế đang dần dí sát vào cô. Cô cảm nhận rằng, anh ta đang đứng rất gần, rất rất gần cô. Đột nhiên bàn tay cô được nắm lấy, một hơi ấm nhẹ nhàng cứ thế bao bọc lấy bàn tay nhỏ của cô. Anh ta không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay cô, rồi kéo về phía trước cho đến khi anh ta buông ra, thì cô mới nhận ra tay cô đang đặt trên vai người đó. "Tôi đưa em đi!" Cô không nói gì, chỉ im lặng đi theo anh ta. "Cẩn thận, bậc thang!" "Cẩn thận, chậu hoa!" "Chậm chút, bậc thang!" Người đó cứ ân cần mà dắt cô đi. Ryu Jin không biết mình và anh ta có quen biết nhau trước đó không, tại sao anh ta lại chu đáo như thế. ..."Thầy Byeon!? Thật sự cảm ơn thầy đã đến!" một người phụ nữ chạc tuổi 40, trên tay đang giữ chiếc điện thoại vừa mới kết thúc cuộc gọi. Người đàn ông đứng bên cạnh cô cũng nhìn sang, mỉm cười. Sau đó nhẹ nhàng lấy bàn tay của cô đang đặt trên vai mình xuống. "Ồ, Ryu Jin, hôm nay lại đến sao?" Ryu Jin nhận ra giọng nói này, dịu dàng và nghe rất êm tai. "Vâng cô Kim! Hôm qua mẹ em nói sẽ có giáo viên thanh nhạc mới tới, nên em muốn ghé lớp học thử." Cô Kim Ok Jun nghe thế, liền khẽ đưa mắt sang nhìn người đàn ông kia. Anh ta dáng vẻ trịnh trọng, mỉm cười nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình. Ánh mắt có chút ôn nhu."Thầy Byeon, thầy rất được chào đón!" Ryu Jin đứng nghe họ nói chuyện có chút không hiểu."Vâng, vẫn còn phải nhờ mọi người giúp đỡ." anh nói, ánh mắt vẫn tập trung nhìn cô. Kim Ok Jun cũng giải thích với cô ngay, vốn dĩ lúc trước có cô giác dạy thanh nhạc nhưng hiện tại cô ấy có thai, nên đã xin nghỉ để ở nhà dưỡng thai. "Ryu Jin, người này là thầy giáo thanh nhạc mới." Ryu Jin mới hiểu ra, cô liền gật đầu rồi cười. Cố gắng tìm kiếm vị trí mà anh đang đứng, đưa bàn tay lên tỏ ý muốn chào hỏi. "Xin chào thầy Byeon, xin lỗi đã thất lễ!" "Byeon Woo Seok! Chào em!" Bàn tay ấm áp chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của cô. Ryu Jin có hơi khựng lại, trái tim bỗng đập lên, trong phút chốc cô đột nhiên nhớ ra cái tên này. "Byeon Woo Seok đã xuất sắc đoạt giải thưởng cao nhất trong môn bơi lội toàn quốc. Cậu ấy chính là niềm tự hào của trường chúng ta." "Byeon Woo Seok học lớp 12 - 4." "Mình thích Byeon Woo Seok. Nhưng cậu ấy... cậu ấy lại từ chối mình!" Byeon Woo Seok, mình rất vui vì gặp lại cậu, nhưng cảm ơn cậu đã không thích mình. Vì bây giờ bộ dạng của mình trông rất tệ. Byeon Woo Seok, mình không thể thấy cậu, dáng vẻ cậu ngay lúc này, nhưng mình nhớ dáng vẻ năm 18 tuổi ấy của cậu. Một thiếu niên xuất chúng, được nhiều người yêu quý. Mỗi lần xuất hiện đều như toả ánh hào quang. Anh cứ từng bước lại bước vào trái tim của cô năm 18 tuổi. Lần đầu cô gặp anh, cô vẫn còn nhớ như in cái hình ảnh cả người mình ướt nhẹp, được anh đưa chiếc ô cho. Buổi chiều mưa tầm tã, bầu trời đen kịt, mây mù giăng lối. Ryu Jin vừa từ trong lớp ra, thì bầu trời đột nhiên đổ mưa, một cách ào ạt. Cô nhìn đồng hồ, đợi em trai mình đang học thể dục bên trong nhà thi đấu. "Ê Jin! Cậu không về à?" "À mình đợi em trai, cậu về trước đi!" Ryu Jin đứng đợi một lúc lâu, cũng đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Cô liền mở điện thoại gọi đến số điện thoại của em trai. "Sao không nghe máy vậy? Thằng này!!" Tối hôm nay cô còn có lớp toán, cứ chờ thế này thì trễ mất. Ryu Jin nhìn trời mưa bên ngoài, không suy nghĩ gì nữa liền chạy ùa về phía trước. Cơn mưa lớn cứ ào ạt không ngớt, từ mái tóc cho tới quần áo đồng phục cũng dần ướt sũng. Chạy khoảng một quãng đường sau khi rời khỏi trường, Ryu Jin nhìn thấy quầy tạp hoá phía trước, cô chạy vào trong trú mưa. "Này cậu!" Chưa kịp định thần, thì trước mặt có người xuất hiện, chiếc ô to phía trước che đi nửa khuôn mặt của người đó. Khi bản thân cô biết được đôi mắt mình sắp tới sẽ không thấy được nữa thì cô hứa chắc rằng vào thời điểm ấy bản thân cô sẽ cố gắng nhìn kỹ gương mặt người đó hơn, sẽ cố gắng nhớ hết tất cả. "Huh!?" Cô không kịp suy nghĩ, chỉ nhẹ giọng phát ra tiếng. Dù có chút nhỏ nhưng vẫn đủ người kia nghe. Ánh mắt sau chiếc ô dần lộ ra, đôi mắt cậu lạnh lùng nhìn cô, sau đó tay cầm ô đưa về phía Ryu Jin. "Cầm lấy!" "Ơ nhưng..." chưa nói xong, cậu ta đã đặt ô vào tay cô, rồi bỏ đi ngay. "Làm thế nào mình trả cho cậu...?" Bóng hình cậu trai cứ thế khuất dần sau màn mưa, nhưng lại khiến cho con tim của Ryu Jin lại đập thình thịch, một tình cảm dần được chớm nở. Suốt quãng thời gian năm 18 tuổi ấy, có lẽ chỉ mình cô biết bản thân đã đơn phương cậu ấy như thế nào. ...Cơn gió nhẹ thổi qua ô cửa sổ, giọng hát trong veo đang ngân nga theo từng nốt nhạc. Ryu Jin vẫn còn đang chìm trong những năm tháng yêu sớm thời cấp 3 của mình. "Em Ryu Jin?" giọng nói trầm vang lên, bầu không khí cũng trở nên im lặng. Ryu Jin lúc này khẽ giật nảy lên, dù không thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được có người đang đứng trước bàn mình. Đối phương mang theo một khí tức vô cùng mạnh mẽ. "Em nên tập trung vào." Cô nhận ra giọng nói này, cả người rụt lại, co người. "Vâng, em xin lỗi!" Chiều tối, bầu trời đen kịt, khác xa với mọi hôm, hôm nay trời trông tối nhanh hơn. Khi Ryu Jin bước ra từ lớp học, cô nhẹ nhàng mò mẫm từng bậc thang. Mặc dù có lối đi dễ dàng hơn cho cô nhưng cô vẫn muốn chọn cầu thang bộ để thử sức mình. Trên tay là cây gậy dài, đầu gậy cứ chạm theo từng bậc thang, cô cứ lại dùng chân mò mẫm mà đi xuống. Đột nhiên chân cô bị trượt, cả người cứ tựa như sắp ngã thì bỗng một bàn tay lớn nắm lấy cánh tay cô lại. "Cẩn thận!" Hoá ra Byeon Woo Seok anh đã lặng lẽ theo cô, cứ từng bước đi theo sau cô một cách chậm rãi. "Cảm ơn anh!" Sau đó anh không nói gì, cứ thế tay nắm chặt cánh tay cô, dìu cô đi xuống từng bậc thang. Cho đến khi đi đến gần cổng, hai người dừng lại một lúc lâu, dường như đang muốn mở lời thì đột nhiên từ trên trời rơi xuống thứ gì đó, có cảm giác vừa lạnh vừa mềm mại."Hử? Tuyết!?" Ryu Jin tay nâng lên cao một chút, ánh mắt nhìn vô định, chất chứa niềm hạnh phúc, đón chờ những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay mình. "Cô thích tuyết lắm sao?" Byeon Woo Seok nhìn cô, môi nở nụ cười. Ryu Jin vui vẻ gật đầu. "Được đón tuyết đầu mùa với mối tình....!" cô đang định nói gì đó thì đột nhiên nhận ra, liền vô thức im lặng. Anh nhìn cô, khẽ cúi người, mặt đối mặt, gương mặt sát gần nhau vô cùng. "Cô vừa nói gì thế?" " À... Không có gì!" Byeon Woo Seok, cậu có biết rằng mình đã mong ước được đón tuyết đầu mùa cùng cậu rất lâu rồi không, cho dù mình không thấy gì nhưng chỉ cần đón tuyết với cậu, đứng bên cạnh cậu mình đã hạnh phúc rồi. "Woo Seok...!" cô đột nhiên gọi tên anh. Anh lên tiếng, vẻ mặt tò mò, chờ đợi cô nói tiếp."Mình..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com