TruyenHHH.com

Anh Ay Sinh Ra Da La Cong Cua Toi Quat Mieu Ca Ca


Thời điểm Cố Gia Duệ cán vạch đích, tiếng hoan hô bùng nổ.

Về phần Cố Gia Duệ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, thở hồng hộc băng qua những nữ sinh đứng chờ sẵn đưa nước đưa khăn, nhảy bổ lên người Thiện Lương như một chú chó lớn.

Thiện Lương lùi về sau mấy bước, rồi lại ôm chặt lấy Cố Gia Duệ. Cũng chính vào lúc này, dưới ánh mắt nóng như lửa đốt của những người xung quanh, cậu đã có được một lý do đường đường chính chính để ôm Cố Gia Duệ, cậu nghĩ vậy.

Cậu ôm chầm lấy nhóc con người ướt đẫm mồ hôi, bên tai thoang thoảng tiếng thở dốc gấp gáp của Cố Gia Duệ khiến trái tim cậu như muốn nhảy cẫng cả lên.

Nhóc thối này, đến cả tiếng thở sau khi chạy xong cũng gợi cảm như vậy!

Cậu nhẩm thầm những công thức toán trong đầu, mãi mới có thể khiến cho tim mình bớt xốn xang, nhấc tay:" Uống chút nước đi."

Cố Gia Duệ trực tiếp giành lấy chai nước trên tay cậu, ngửa cổ tu ừng ực, trái táo Adam cũng theo đà lên xuống theo.

Giọng nói phấn khích của trọng tài bấm giờ bỗng vang lên giữa đám đông đang sôi sục: "Người đầu tiên cán đích, đồng thời phá vỡ kỷ lục năm ngoái."

Thiện Lương cùng Cố Gia Duệ dìu nhau đi trong ánh mắt rực lửa của mọi người, chậm rãi tránh sang một bên. Mồ hôi của Cố Gia Duệ từ thái dương chầm chậm chảy xuống dưới, anh còn đang hổn hển điều chỉnh nhịp thở, không nói gì.

Thiện Lương chờ đến khi hô hấp của Cố Gia Duệ đã ổn định lại mới bắt đầu nói :" Một trăm mét, hai trăm mét, năm nghìn mét, nhảy cao, nhảy xa,...Có khi toàn bộ kỷ lục của hội thao sắp bị cậu bao thầu hết rồi."

Cố Gia Duệ nhếch môi, nở nụ cười kiêu ngạo, trên lông mi còn đọng lại một giọt mồ hôi, mắt nhìn về phía Thiện Lương, xấu xa cười nói: " Thể lực của anh đây lợi hại thế nào, cậu cũng không phải không biết."

Thiện Lương ngoài mặt thì ôn hòa cười cười, nhưng tay đã sớm di chuyển lên eo của Cố Gia Duệ, mạnh mẽ cấu một cái khiến anh phải kêu xin tha.

Nhóc con này chỉ thích chơi cái trò trai thẳng thả thính thôi!

Thật đúng là quá gợi đòn!

Sau khi tất cả phần thi của buổi sáng kết thúc thì cũng đã gần 12 giờ. Tất cả học sinh tập trung lại trên sân cỏ xanh mướt ngập nắng, còn ban lãnh đạo nhà trường đứng trên bục chỉ huy râm mát, phát biểu những lời giả dối tràn đầy năng lượng tích cực, học sinh thì phải phơi mình dưới nắng như những mầm cây sau giông bão thèm khát ánh nắng mặt trời.

Cuối cùng, khi đại diện ban giám hiệu thốt lên câu: "Giải tán ăn cơm.", các mầm cây khô héo bỗng chốc tỉnh cả dậy, bật chạy ra ngoài nhanh như những ngôi sao băng, sau đó túm tụm lại thành những đàn zombies đổ xô chạy về phía căng tin.

Thiện Lương và Cố Gia Duệ thuộc tốp những người đi cuối cùng, thong thả chậm rãi bước đi không chút vội vã.

Khi đi đến con đường rợp bóng cây xanh trong trường, họ đột nhiên nghe được tiếng bước chân và tiếng thì thầm của vài cô gái nào đó.

Thiện Lương vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một cô gái mặt đỏ bừng bị những cô gái khác đẩy đến trước mặt Cố Gia Duệ. Những cô gái ấy sau đó lại giả vờ thành người đi đường không liên quan trốn sau gốc cây, ánh mắt như đang phát sáng nhìn về phía này.

Cố Gia Duệ là ánh mặt trời rực rỡ, là nam thần độc nhất vô nhị của khoa thể thao, từ lâu đã nổi danh toàn trường. Đương nhiên, việc Cố Gia Duệ còn độc thân, cả trường đều biết. Chẳng trách những cô gái kia đem lòng yêu thầm, còn chặn người ta lại giữa đường tỏ tình.

Cô gái kia cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài mượt buông thõng, tỏa ra mùi hương thơm ngát. Cô hồi hộp đan tay vào nhau, sau đó đưa cho Cố Gia Duệ một chiếc hộp xinh xắn: " Cố học trưởng buổi sáng vất cả rồi! Đây là bánh em tự tay làm...."

Cố Gia Duệ sờ mũi, không tiếp lời.

Cô gái hơi ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước trong veo nhìn Cố Gia Duệ :" Học trưởng, em vẫn luôn thích anh, liệu chúng ta có thể, có thể,...."

Tim của Thiện Lương trong nháy mặt lại đập rộn ràng. Cách đây không lâu mới hạ quyết tâm, muốn chiếm lấy Cố Gia Duệ cả năm nay, không ngờ chưa được hai tiếng đã xuất hiện tình địch khiêu chiến.

Thật là làm cho người ta trở tay không kịp mà.

Cô gái kia cố lấy hết can đảm, cuối cùng cũng thuận lợi nói ra lời thầm kín trong lòng: "Chúng ta có thể ở bên nhau không?"

Ngay lúc cô vừa dứt lời, tay của Thiện Lương đã căng thẳng đến nỗi nắm chặt lại.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Một lúc lâu sau, ngay khi Cố Gia Duệ định trả lời, Thiện Lương đột nhiên ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Bạn học à, xin lỗi đã làm gián đoạn lời tỏ tình của bạn, nhưng tôi có điều này  muốn nói trước."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com