Andree X Bray Ver Chang Hau
Trần Thiện Thanh Bảo sinh ra trong một gia đình khá giả, tài sản của Trần Gia vốn có thể để em vừa làm vừa ăn sống đến già. Những tưởng mọi thứ sẽ phát triển như thế nhưng không, gia đình em gặp đầy biến cố sau cuộc cãi vả với gia đình họ Đường.Cả hai gia đình cãi nhau vì không phân chia phần lợi theo hợp đồng, mặc dù Trần Gia đã nhượng bộ, hạ mình kí kết chia bốn - sáu. Lúc đầu họ đồng ý, còn vui vẻ bắt chuyện với Trần Gia rất thân thiết. Rồi đến lúc thu hoạch, phần vốn khi đã chia đều thì chỉ còn lại phần lời, Trần Huấn lấy bản hợp đồng ra để chia cho đúng nhưng đột nhiên Đường Minh Triết lại trở mặt. Họ muốn lấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Trần Huấn chắc chắn là không đồng ý, rõ ràng cả hai đều đưa vốn bằng nhau, chuyện làm ăn cũng đều bằng công bằng sức, ký giấy cho Đường Minh Triết lấy phần lời nhiều hơn đã là nhượng bộ lắm rồi. Đường Gia cuối cùng cũng không làm gì được, hợp đồng đã kí rõ rành mạch nên không đòi được tiền, mặt mũi cũng không còn để nói chuyện làm ăn với Trần Gia vì tính tham lam. Ngay sau đó, Trần Gia không hiểu sao lại bị mọi tá điền trong nhà quay lưng, họ một mực đòi ông trả lương trong khi mùa màng thất bát, hàng hoá thì không xuất khẩu được. Ngay lúc đó, Trần Gia liền rơi vào mối đe doạ phá sản. Và thật sự, Trần Gia đã phá sản bởi sự đàn áp của hàng trăm tá điền và đất đai bị bỏ hoang một cách vô lý. Mọi thứ ập đến như một cơn mơ.Thanh Bảo đã trở thành người của Bùi Gia chỉ sau một cái tên kí vào giấy nợ. Trần Huấn và Kim Vân cuối cùng tự tử, bỏ lại đứa con trai Thanh Bảo bơ vơ một mình trên cõi đời khi mới 16 tuổi. Đầu óc khù khờ, ăn nói chẳng được nhanh nhẹn như người ta, ông bà Trần chỉ có thể an tâm giao em cho ngôi nhà danh giá họ Bùi kia. Nhà họ giàu, cũng có vài lần gặp mặt Trần Huấn nên ông chắc chắn tin rằng, bán em cho họ là an toàn nhất. Cả hai vợ chồng cùng nhau tự tử, họ vùi mình xuống dòng sông để không phải nghe những lời khinh bỉ của tá điền. Gia đình phá sản, nghèo đến chẳng có chỗ nương thân thì sống làm gì, cho Thanh Bảo sống một cuộc sống ổn định là tốt lắm rồi. ...Thanh Bảo sống ở Bùi Gia được hai năm. Em khờ dại ai nói gì nghe đó, từ một cậu ấm trở thành một cậu người làm. Thanh Bảo 18 tuổi, da dẻ hồng hào trắng trẻo, tướng tá ưa nhìn, giọng nói lại càng ngọt ngào hơn khi em đầu óc không nhanh nhẹn, mỗi lời nói ra đều khiến người ta mong chờ nghe thêm câu nữa, bởi nó rất êm tai. Trên đời mà, có người thích thì cũng có người ghét. Thanh Bảo bị chính cậu chủ của mình ghét bỏ. Bùi Thế Anh- cậu út nhà họ Bùi quyền quý, chỉ mới 28 tuổi nhưng lại cực kì toát ra vẻ trưởng thành, mọi thứ trên người hắn đều hoàn hảo một cách lạ thường. Thế Anh dọn ra nhà riêng năm 19 tuổi, hắn thích một cuộc sống độc lập, hắn không muốn ai xen vào cuộc sống của hắn cả. Nhưng nhìn xem... đột nhiên khi cậu nhóc kia đủ 18 tuổi, Bùi Quốc Thành - ba của hắn lại một mực đẩy cậu nhóc đó qua cho hắn. Bùi Quốc Thành là người quyền lực nhất ở Bùi Gia, lời ông nói ra chắc như đinh đóng cột nên Thế Anh không muốn cũng phải muốn. Nhưng một cậu nhóc khù khờ, ngu dại thì làm được gì cho hắn? Hay chỉ mang thêm cho hắn nỗi lo?
Thanh Bảo soạn đồ qua nhà Thế Anh ở. Vẻ mặt chán ghét của người lớn hiện rõ mồn một, người nhỏ cũng chỉ biết bặm môi gục mặt cho qua. Bởi lời của ông Bùi chính là lệnh, lệnh thì không thể làm sai! "Cậu chủ..." "Cậu im đi, ồn ào quá" Câu nói cau có kèm theo gương mặt không hề dễ chịu vang lên khiến em giật mình. Sống ở Bùi Gia hai năm, chưa một lần em nói chuyện với hắn quá mười giây và cũng chưa bao giờ đối mặt nhìn hắn quá năm giây. Do em không đủ tư cách, do em và hắn thân phận quá đổi khác nhau nên khoảng cách mới càng ngày càng lớn. Nói là sống trên thành phố, thế nhưng chưa một lần em bước chân ra đường, đến công viên hay là đi dạo ngắm phố. Lúc được đưa đến Bùi Gia, em bị bịt mắt để giữ kín bí mật về chuyến đi bởi họ không muốn cho em biết đường về nhà. Và bây giờ, chính lúc hắn đưa em đến nhà riêng của hắn thì em mới được nhìn mọi thứ xung quanh. Xe cộ, nhà cao tầng, con người đều rất đông đúc. Mọi thứ khác xa với nơi cậu sống trước kia. "Đây là gì? Công viên? Công viên là gì?" em thì thầm một mình, không dám nói lớn sợ người kia nghe được. "Công viên là nơi người ta vào để chơi, trong đó có rất nhiều trò chơi, từ an toàn cho đến mạo hiểm" Thế Anh nghe người nhỏ đánh vần đọc chữ thì trong lòng đầy ý cười, lên tiếng giải thích cho người ta hiểu. Thanh Bảo gật gật đầu như đã hiểu, mặc dù trình độ học vấn cũng cao nhưng do em không tiếp thu được kiến thức và gia đình không quá xem trọng điểm số nên việc đọc chữ và tính toán dần trở thành việc khó. Thế Anh lại là người hoàn toàn trái ngược. Hắn tài giỏi, đầu óc, tay chân, miệng lưỡi đều nhanh nhẹn....Dọn đồ đạc qua nhà mới, Thanh Bảo có phòng riêng, trong phòng có tủ quần áo, có bộ bàn ghế nhỏ, mấy món đồ này có vẻ đắt tiền hơn ở Bùi Gia thì phải, trông nó đẹp và chất lượng hơn nhiều. Thế Anh chỉ cho em mười lăm phút để sắp xếp đồ, hết mười lăm phút là phải xuống phòng khách để hắn dặn việc. Em tuân thủ giờ giấc, đúng mười lăm phút lại lon ton chạy xuống phòng khách. "Dạ em làm xong rồi thưa cậu chủ" lễ phép dạ thưa một tiếng, em được hắn gật đầu tặng một lời khen vì quá đúng giờ. "Công việc của nhà này cũng không nhiều. Vài hôm nữa chị giúp việc kia sẽ trở lại nên cậu sẽ chia việc với chị ấy. Còn hiện tại, cậu chỉ nấu ăn, chăm sóc mấy cây hoa ở ngoài sân, dọn phòng và xếp quần áo" Thế Anh cũng có một chị người làm, nhưng do chị ấy sắp phải lấy chồng nên phải về quê, trong thời gian này đúng là hắn cũng cần người làm.. nhưng đưa cái người ngu ngu dại dại này cho hắn thì hắn không an tâm chút nào. "Dạ...nấu ăn thì em phải nấu làm sao ạ?" Thanh Bảo trước giờ rất ít nấu ăn nhưng tay nghề của em cũng không phải kém. Lúc còn ở với ba mẹ, được cưng chiều là thật nhưng việc nấu nướng đã được bà Kim Vân - mẹ em chỉ dạy từng chi tiết. "Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Những ngày tôi ở công ty thì nấu cho một mình cậu ăn thôi" công việc của Thế Anh rất bận, có những ngày có muốn về nhà cũng không được. "Dạ" Thế là đã xong mọi thứ, Thanh Bảo đối với thái độ không mấy khó của Thế Anh thì cũng thoải mái phần nào. Lúc đầu cứ tưởng ông Bùi nói đùa, bởi lúc mới lên đây ông có bảo là sống ở đây để ông lấy vợ gả chồng luôn, rồi tự nhiên bây giờ lại nói cho em qua nhà cậu út, đương nhiên là em không tin. Về phần ba mẹ, em cũng thương nhớ lắm chứ, cũng có nhiều lần em muốn trốn đi để tìm ba mẹ nhưng với tính cách và đầu óc của em thì làm sao đủ thông minh để trốn được. Lâu lâu em cũng buồn hỏi và câu trả lời cho em chính là sự im lặng của cả Bùi Gia.Chẳng ai trả lời về vấn đề mà em hỏi, cũng chẳng ai nói gì về ba mẹ em. Thanh Bảo cũng mặc kệ. Mọi thứ cứ thế tiếp diễn, tin tức về ba mẹ thì không có, em chỉ biết hiện tại bản thân đang sống trong một gia đình rất giàu, nhưng thân phận sống lại không giống ngày xưa. "Cậu chủ, trưa nay cậu muốn ăn gì?" trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm, em cũng định nấu theo bản năng nhưng lại sợ cậu chủ không ưng ý nên đành hỏi. Thế Anh đang tập trung cho cuộc họp trên máy tính, việc tránh tiếng ồn là việc cần thiết nhất vậy mà Thanh Bảo lại cất giọng làm gián đoạn cuộc họp. "Món gì cũng được, nói nhiều quá" hắn gương mặt cau có, giọng nói lạnh ngắt đáp lại em. Nhận được câu trả lời không mấy dễ chịu kia, em cũng không hề tỏ ra khó chịu. Sống ở Bùi Gia - một gia đình đông người, bị la không biết bao nhiều lần em cũng không một lời than trách, bây giờ bị Thế Anh la một tiếng thì có gì để bận lòng đâu chứ. Theo như công thức và lời dặn của mẹ trước kia, em thuần thục nấu bữa trưa cho hắn. Tất cả đồ ăn đã được dọn lên bàn, chỉ chờ Thế Anh xuống ăn nhưng em lại không dám gọi. Khoảng tầm ba mươi phút sau, Thế Anh mới từ từ xuất hiện, hắn không nhanh không chậm vào bàn dùng bữa. Mấy món trên bàn không quá cầu kì, nhưng cũng khá đẹp mắt, đối với hắn thì mùi vị của mấy món này không tệ. Cho cậu nhóc kia một điểm cộng. Trong thời gian Thế Anh ăn cơm, em lên phòng dọn tiếp đống quần áo của mình. Tuy quần áo không nhiều, nhưng cũng cần phải ngăn nắp, gọn gàng. Nhà của Thế Anh không lớn như Bùi Gia, nên việc dọn dẹp cũng đỡ phần nào. Phòng khách và bếp đều được đặt dưới lầu, còn phòng ngủ và phòng làm việc đều được đặt trên lầu, mỗi phòng đều có một nhà vệ sinh riêng, chỉ riêng phòng khách là không có. "Tôi ăn xong rồi. Đến tầm hai giờ thì gọi tôi dậy" hắn chỉ nói bao nhiêu đó rồi đi thẳng lên phòng. Thanh Bảo lủi thủi ăn trưa rồi dọn đống chén đĩa. Nội thất của nhà này lạ nên em cũng còn lúng túng tìm đồ, khá mất thời gian. Sau khi dọn xong, em ra sân xem các cây mà Thế Anh dặn em chăm sóc. Không ngờ con người lạnh ngắt như hắn lại trồng nhiều hoa như thế, mà toàn là những loài hoa đẹp và hiếm... Thanh Bảo chỉ nghĩ vậy thôi chứ không biết nó có hiếm hay không, chỉ là mấy cây hoa này em chưa bao giờ thấy.."Đây là hoa salem? Đúng là hoa salem kìa" em bất ngờ khi nhìn thấy cây hoa mà mình yêu thích, lúc trước em có trồng nhưng một thời gian thì nó chết hết, cũng đã rất lâu em chưa thấy lại. Thế Anh cũng không thích hoa cho mấy, chỉ là loài hoa salem này có vẻ ấn tượng nên hắn muốn trồng thử.Thanh Bảo ngồi đó hồi tưởng lại những năm tháng ở với ba mẹ, cuộc sống tuy giàu có nhưng lại rất đơn giản. Sống cùng ba mẹ được nuông chiều, cưng nựng bao nhiêu thì bây giờ sống chật vật, nghe theo lời người khác bấy nhiêu. "Mẹ ơi, khi nào ba mẹ mới rước con về vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com