TruyenHHH.com

Andree X Bray Diss Anh Roi Yeu Anh

"Vì mình đã kéo dài bộ này khá lâu rồi nên khả năng sắp tới mình sẽ đẩy nhanh tình tiết hơn so với dự tính ngày trước. Vậy nên, nếu có tình tiết nào không hợp lý thì mọi người cứ nghĩ là sản phẩm tưởng tượng nên thế nào cũng được đi ha hehe"- à, ai quên thì chắc phải lướt lại chương trước đó vậy, lâu quá nên mình cũng còn quên nữa là..." 

Andree nắm chặt tay của Brizzle chạy hết con đường Võ Chí Công đến chân cầu Nhật Tân thì Andree gần như đã không còn sức nữa, dẫu sao việc chạy liên tục hơn 3km đối với một người vừa ốm dậy như anh thực sự là quá sức. Hai chân Andree gần như đã đi không vững, anh giảm tốc độ chạy chầm chậm lại:

- Hộc... hộc...hộc... nghỉ... nghỉ chút đã...hình... hình như... không bị... đuổi theo nữa.

Andree vừa thở vừa nói, anh ngoái đầu lại nhìn về phía sau, khi chắc chắn không thấy bóng người đuổi theo, anh kéo Brizzle ngồi bệt xuống vệ cỏ. Vừa ngồi xuống anh đã ho sù sụ:

- Khục... khục...

- Sao vậy? Mệt lắm hả? Ai bảo anh lo chuyện bao đồng chi? Để yên tôi bụp thằng đấy thì đâu cần cắm đầu chạy vậy- Brizzle vừa vuốt xuôi lưng cho Andree dễ thở vừa nói.

- Cậu không..... khụ... khụ...

Andree định nói nhưng cơn đau từ mạn sườn truyền tới khiến anh ho thêm một lượt nữa. Brizzle khẽ cười nhẹ:

- Người già rồi thì không nên quá sức đâu, nào thở đi.

Andree tuy khó chịu vì câu người già của cậu nhưng cũng chẳng thể đáp lời, anh bất lực liếc xéo cậu một cái rồi tiếp tục điều hòa nhịp thở.

Nơi hai người ngồi bây giờ là bãi cỏ dưới một cây trứng cá, phía bên phải chính là đường đi lên cầu Nhật Tân. Trời đã chuyển dần về khuya nên ánh sáng trên thành cầu lại càng lấp lánh nổi bật, những dải ánh sáng ấy cứ lần lượt chuyển động theo nhịp rồi lại hòa quyện vào nhau tạo nên cảnh sắc sáng bừng như một lễ hội ánh sáng. Phía bên dưới chân cầu, ánh sáng được phản chiếu lấp lánh theo từng cơn gợn nhẹ của nước giống như những ngôi sao trên bầu trời bị thủy thần đánh cắp đính trên mặt sông Hồng.

Thời gian cứ thế trôi qua, Andree đã thở lại được như bình thường, anh quay sang thì thấy Brizzle đang ngước lên nhìn bầu trời, anh không biết cậu đang nghĩ gì, cũng không rõ cậu đang ngắm sao hay ngắm những quả trứng cá đỏ mọng đang đung đưa trước gió. Andree cứ vậy mà bị cuốn theo cậu không rời mắt, anh có một cảm giác rất quen thuộc, dường như anh đã từng ngồi bên cậu mà ngắm nhìn như thế này.

Andree chau mày suy nghĩ, cảm giác gần nhớ ra đến nơi thì Brizzle quay sang hỏi:

- Ổn rồi hả? Anh vẫn yếu như xưa ha?

- Như xưa?- Andree nghi ngờ hỏi lại

Brizzle khẽ mỉm cười không đáp, thế nhưng nụ cười này đã khiến Andree ngộ ra gì đó, anh nhướn người lên lấy một tay che mắt của "Bray", anh mở to tròng mắt ngạc nhiên thốt lên:

- Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, là cậu, thằng nhóc mỏ hỗn ở bên Mỹ đây mà.

- oh, anh nhớ ra tôi rồi hả?- Brizzle nhếch khóe miệng cười

- Tuy bây giờ cậu tròn hơn hồi đó nhưng góc cằm này vẫn vậy, bảo sao tôi lại thấy quen như thế- Andree đáp.

- Ý anh chê tôi béo đó à?

- A, không, ý tôi là... ưm...

Andree vừa buông tay xuống định giải thích thì không ngờ "Bray" đã túm lấy tay anh kéo về phía mình rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Andree quá bất ngờ, cả cơ thể anh cứng đơ bất động, ngay khoảnh khoắc môi cậu chạm môi anh, toàn bộ máu trên người anh nóng lên, trái tim loạn nhịp đập liên hồi. Andree không phải chưa từng hôn, nhưng cho dù là người con gái đầu tiên, anh cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế này. Cảm giác trái tim của một kẻ lần đầu biết yêu.

Trong khoảnh khắc này, thời gian như đang chậm lại trong không gian của hai người, một vài chiếc xe lao vút qua nơi hai người ngồi để lên trên cầu, ánh sáng của đèn pha ô tô chiếu xoẹt qua mắt anh, thế nhưng Andree vẫn chưa thể lấy lại được tâm thức của mình, mãi cho đến khi anh cảm nhận thấy đầu lưỡi nhỏ đang muốn len lỏi chen vào giữa hai bờ môi anh. Andree giật mình vội vàng đẩy "Bray" ra, vẫn giữ nguyên khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, Andree hỏi:

- Bray... cậu... tại sao lại làm vậy? Vẫn còn say rượu đúng không?

- Anh không thích?

Brizzle không trả lời câu hỏi của Andree mà nghiêng đầu hỏi ngược lại khiến Andree có chút bối rối. "Thích ư?, tất nhiên là thích, nhưng..." Andree lại đơ người ra trước câu hỏi của Brizzle, anh không biết nên trả lời sao, anh thích cậu, rất thích, thế nhưng anh cũng không thể làm điều có lỗi với người anh em là Karik được. Andree cắn răng nói:

- Đừng nói nhảm nữa, cậu say rồi đó.

Nói rồi Andree liền đứng dậy định bước đi về phía chân cầu Nhật Tân, vì khu vực này chỉ cách nhà anh khoảng 2km, thế nhưng Brizzle đã lao lên chặn đầu anh trước, cậu hỏi:

- Tại sao anh không trả lời tôi, anh đang lảng tránh?

- Đã nói là cậu say rồi, đừng nói nữa, chỗ này gần nhà tôi, tôi sẽ cho cậu nghỉ nhờ một đêm. Sáng mai dậy là sẽ bình thường thôi.

Andree tiếp tục tránh Brizzle rồi đi về phía lối rẽ vào con hẻm của nhà anh. Brizzle nhìn theo bóng lưng suy nghĩ: "Sáng mai ư? Không có chuyện đó đâu, một kẻ mà thời gian tồn tại chỉ tính theo giờ như tôi, làm sao có thể đợi đến sáng mai chứ?". Brizzle bước nhanh đến chỗ anh rồi bất ngờ kéo tay anh chạy về phía con hẻm. Andree bị bất ngờ, anh nói:

- Cậu lại tính làm trò gì?

- Anh nói tới nhà anh mà, được, đi thôi, nhanh nào!

- Cậu... làm sao biết đường đi?

- Biết, chỗ này tôi nhận ra mà.

Brizzle cứ vậy kéo Andree chạy theo mình, hai thân ảnh với hai mái tóc một đen một trắng khuất dần vào bóng tối trong con hẻm dẫn đến khu tập thể Tây Hồ.

Trên cả quãng đường hai người chạy, không ai nói với nhau thêm một lời nào, nhưng tâm trí của Andree thì đang rất rối loạn, anh không biết nên vui hay buồn, nghĩ về nụ hôn khi nãy rồi nghĩ về Karik, anh thấy có lỗi, nhưng sâu thẳm thâm tâm anh lại không muốn Bray buông tay anh ra lúc này. Anh không hiểu được hành động và suy nghĩ của cậu, nhưng nó lại khiến sự hèn nhát và ích kỷ trong anh trỗi dậy, lòng ham muốn chiếm hữu đang dần xâm chiếm tâm trí anh, anh muốn bỏ qua tất cả quy tắc, đạo lý sống để cướp lấy cậu. Định mệnh đã cho anh gặp Bray từ hơn 10 năm trước, ấn tượng về cậu nhóc có nụ cười như hoa nở giữa tuyết đó, Andree chưa bao giờ quên. Giống như "Romeo", anh muốn chạy trốn cùng cậu- Juliet của mình.

Sự giằng xé giữa tình cảm của mình và đạo đức tình anh em với Karik khiến cho Andree quên đi cả thời gian và không gian, anh không hề nhận ra cả hai đã đến trước cửa phòng 305 tự lúc nào. Tiếng của Brizzle kéo anh về thực tại:

- Andree! Chìa khóa?

- .......

- Andree?

- Cậu... thực sự muốn vào sao?- Andree ngập ngừng

- Không thể sao? Chính anh vừa nói cho tôi vào mà?

- Cậu... đã quên những lời tôi nói ngày hôm qua rồi? Không tức giận? Không tự ái? Không.. chán ghét?

Brizzle nhìn vào mắt Andree, cậu thấy được sự lo lắng, nghi ngờ trong mắt anh, nhưng cũng thấy được cả một sự mong chờ trong con ngươi đang phản chiếu hình ảnh cậu. Một lần nữa Brizzle không trả lời anh, mà cậu dướn người lên kéo cổ anh lại gần. Bờ môi chúm chím của cậu chạm vào môi anh nhẹ nhàng rồi dần trở lên mãnh liệt hơn, theo từng nhịp đập của con tim, khuôn mặt cả hai ửng đỏ hưng phấn. Dường như toàn bộ không gian đều nín lặng theo mỗi cử động môi của cả hai. Bất ngờ Andree túm vai Bray đẩy cậu ra và hỏi:

- Em... thực sự chắc chắn muốn làm điều này?

Brizzle gật đầu, Andree lại hỏi:

- Sẽ không hối hận?

- Không, vì tôi muốn nó.

Brizzle nói rồi đưa ngón trỏ chỉ vào ngực trái của Andree nơi trái tim anh đang đập mạnh như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Và câu nói của Brizzle như một chìa khóa mở tung cánh cổng đầy những quy tắc mà Andree tự đặt ra cho mình, Andree lao tới ôm lấy đầu của Brizzle hôn mãnh liệt, lúc này đây chẳng còn nguyên tắc, hay suy nghĩ nào có thể cản được Andree nữa. Bỏ mặc tất cả những mối nghi ngờ chưa được làm rõ, bỏ mặc nỗi sợ hãi bị cậu chơi đùa, bỏ mặc cả đạo đức anh em với Karik, Andree luồn tay vào sau gáy của Brizzle ghì chặt như muốn cắn xé cả đôi môi đỏ mọng kia.

Cả hai quấn lấy nhau như đôi thiêu thân không thể tách rời, đầu lưỡi quấn quít hòa quyện vào cùng với hương vị rượu vang còn sót lại sau buổi liên hoan khiến cho đôi bên như càng tăng thêm sự hưng phấn.

Andree một tay vẫn giữ lấy đầu Brizzle, một tay lấy chìa khóa mở cửa, dường như cả hai không muốn tách nhau ra một giây phút nào. Nụ hôn sâu kiểu Pháp được cả hai duy trì cho đến khi cánh cửa nhà được đóng lại. Một cơn gió mạnh mẽ lướt qua khoảng sân khu tập thể cũ, những cánh hoa phượng cuối cùng còn sót lại trên cành cây khẽ rung ring, khiến giọt sương đậu trên đó nhẹ nhàng rơi xuống chạm vào phiến lá nhỏ bên dưới rồi tan ra. Từng giọt, từng giọt lần lượt rơi xuống làm ướt cả một góc sân dưới gốc cây.

Mặc cho bóng tối vẫn bao trùm cả căn phòng, hai kẻ đang đắm chìm trong cảm xúc thăng hoa đến tột cùng cứ vậy di chuyển dần về phía phòng ngủ, dường như đối với hai người lúc này không có thứ gì quan trọng hơn là khao khát được chạm vào đối phương.

"Bịch!"

Cả người Brizzle nằm trên Andree rồi ngã xuống chiếc giường êm ái phía sau. Vẫn không có chút buông lỏng nào, Andree lướt bờ môi ướt át của mình dần xuống cổ của Brizzle, những hình xăm con rết bị hôn đến đỏ rực nổi thành từng mảng. Tuy có chút ngạc nhiên vì lần trước anh đã xác nhận cổ cậu không hề có hình xăm nào, vậy mà giờ đây anh đang lướt môi mình trên những hình xăm đó, thế nhưng vì cảm xúc hiện tại quá mãnh liệt đã lấn át mọi thứ nên anh cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục vùi đầu vào vùng ngực cậu.

Bàn tay anh sờ đến đầu ti nhỏ đang nhô lên sau lớp áo sơ mi của cậu, xoa một vòng thật nhẹ nhàng, Andree nghiên đầu cắn nhẹ khiến Brizzle rùng mình run lên, cậu gọi tên anh:

- Andree...

- Gọi Thế Anh đi!

- Thế Anh...

- Ừ, ngoan, Bảo...

- Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi Bảo nhỉ?

- Lúc này em còn hỏi điều đó sao?

- Ha....

Andree ngước đầu lên nhìn Brizzle thì thấy đôi má cậu đã đỏ lựng lên, khuôn mặt hết sức gợi tình nhìn xuống anh, cảm giác nóng rực truyền từ đôi mắt cậu tới khiến cho cả cơ thể anh rạo rực như bị thiêu đốt bởi lửa tình. Andree lật người, đem Brizzle đặt dưới thân mình, anh ngắm nhìn hết khuôn mặt cậu rồi nói:

- Tôi... muốn xác nhận lại lần nữa... em thật sự muốn tôi sao?

Brizzle nhìn Andree mỉm cười nói:

- Nếu tôi nói không muốn thì anh sẽ dừng lại à?

- Tôi....

Brizzle đưa tay chạm vào phần dưới của anh, cậu cười lém lỉnh:

- Anh dừng lại được sao? Với thứ này?

Tuy đang cực kỳ hưng phấn và sắp không thể kiểm soát được cự vật bên dưới, nhưng Andree vẫn cố mím môi nói:

- Nếu em nói không... tôi sẽ...

Brizzle đặt ngón trỏ lên môi Andree ra hiệu không cho anh nói nữa, cậu cười:

- Tới đây, Thế Anh!

Như chỉ chờ có thế, Andree cúi người xuống tiếp tục hôn lên môi cậu rồi lướt dần xuống bên dưới, cúc áo sơ mi của cậu cũng dần được cởi bỏ, để lộ làn da trắng nõn mịn màng, mỗi khi bờ môi anh lướt tới đâu là thân thể cậu lại cong lên run rẩy. Khoái cảm dục vọng lan tới khắp các mạch máu trên cơ thể, khiến Brizzle không khỏi rên nhẹ:

- Ư... ha... hức...

Nhụy hoa nhỏ trên ngực bị cắn đến sưng tấy đỏ, dường như Andree vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời nhụy hoa để tiến xuống bên dưới, Brizzle hơi ngẩng lên hỏi:

- Anh định làm ở đó bao lâu nữa vậy?

- Em không thích?

- Không phải, nhưng tôi không phải phụ nữ...

- A... xin lỗi... tôi...

Đột nhiên Brizzle nói như vậy khiến Andree giật mình nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng, anh khao khát ham muốn được chạm vào cậu nhưng lại không biết cách làm thế nào, vì anh chưa từng quen một người con trai nào trước đây, nên càng không thể tìm hiểu những chuyện như vậy. Bởi vậy anh đã làm theo bản năng của một người đàn ông, có lẽ điều này đã khiến cậu khó chịu, nghĩ vậy nên Andree gần như đơ ra không biết nên nói hay làm gì.

Thấy anh cứng đơ như tượng sau câu nói của mình, Brizzle nhíu mày, cậu ngồi bật dậy xoay người lật Andree xuống bên dưới. Andree hốt hoảng hỏi:

- Em tính làm gì?

- Anh không biết phải làm thế nào với một người đàn ông đúng không?

- ....Tất nhiên... vì... em là người đàn ông đầu tiên... mà tôi muốn...

Andree ngượng ngùng trả lời khiến Brizzle cảm thấy có chút đáng yêu nên muốn trêu anh thêm chút nữa:

- Vậy để tôi dẫn dắt nhé?

- Hả? Ý em là... tôi nằm dưới á?

-.....

Brizzle không đáp mà chỉ mỉm cười, những ngón tay mũm mĩm của cậu bắt đầu len lỏi từ phần cúc áo anh xuống đến cạp quần. Andree thấy vậy thì không khỏi sợ hãi ra mặt, anh vội túm lấy tay của Brizzle nói:

- Bảo... tôi muốn ôm em, vậy nên hãy dạy cho tôi phải làm gì, được không?

Vẫn giữ nụ cười mỉm, Brizzle hỏi:

- Anh sợ à?

- Tôi....

- Tôi sẽ nhẹ nhàng mà.

- Không... tôi...

Nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Andree, Brizzle phá lên cười:

- Hahaha... đùa anh chút thôi mà đã sợ đến vậy sao... hahaha...

- Đùa ư?

- Phải, bởi vì tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả, tôi cũng là lần đầu tiên....

Brizzle vừa nói vừa cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh như một sự trấn an, bàn tay cậu luồn xuống cởi chiếc cúc quần anh, nơi đang giam giữ một con quái vật sắp sổ lồng. Miệng cậu tiếp tục thủ thỉ:

- ....bởi vậy nên hôm nay chúng ta chỉ làm vậy thôi nhé!

Lời nói của cậu vừa dứt cũng là lúc cửa lồng giam đã mở, quái vật được giải thoát liền bật ra mạnh mẽ, chỉ vừa nhìn thấy thôi cũng đủ khiến Brizzle hơi rùng mình, cậu cảm thán:

- Tuy thấy anh hay khoe check mic trên mạng, nhưng cũng không nghĩ là tới kích cỡ này đó.

Andree từ lúc bị cậu đè xuống đã cảm thấy có chút mất mặt, bởi vậy ngay khi quái vật được giải thoát, sự hãnh diện của một người đàn ông đã được lấy lại, anh khẽ nhếch mép cười rồi ôm lấy Brizzle lật cậu trở lại xuống giường.

- Là em đã khơi mào trước, vậy nên đừng hòng hối hận.

- haha... ai nói tôi hối hận.

Nụ cười của cậu đã bị chặn lại bởi đôi môi của anh, tay anh nhẹ nhàng chuyển dần từ eo xuống bên dưới và mở ra cánh cửa của cậu. Liếc nhìn xuống, Andree cắn vào má cậu rồi khẽ nói:

- Của em cũng đâu có kém gì, babymonter!

Cả hai lại chìm đắm vào nụ hôn sâu, với sự điêu luyện của mình, Andree không để cho Brizzle có thể ngưng nghỉ lúc nào, nhịp thở của cậu ngày càng trở lên gấp gáp hơn bởi khắp khoang miệng cậu bị anh khuẩy đảo. Bên dưới, từng nhịp cọ sát của da thịt khiến từng mạch máu của cả hai như muốn kêu gào bởi sự nóng bỏng, khoái cảm và dục vọng lan tràn khắp cơ thể. Không khí bên trong phòng nóng đến mức mồ hôi của cả hai túa ra càng làm tăng cảm giác ướt át, trơn láng của da thịt khi tiếp xúc.

- Thế Anh... chậm chút...ư...

- Xin lỗi, tôi... không thể... ha... kiềm chế... được nữa... ha... ha...

Trời đang chuyển dần về khuya, phía bên cửa sổ, những cơn gió cứ mạnh mẽ đẩy cành cây đập vào tường khiến cho vài chiếc lá không chịu được mà phải run rẩy cố gắng bám trụ lấy cành. Nhưng cuối cùng cũng chẳng thể chống lại được sức ép nên những chiếc lá đã buông bỏ mà rơi xuống, đúng lúc này một vài hạt mưa bắt đầu xuất hiện, gió lại càng đẩy mạnh mẽ hơn, tạt mưa vào ướt cả kính của cửa sổ. Cơn mưa xuất hiện đã hóa giải đi sức nóng đang lan ra từ căn phòng, những dòng nước mưa trắng xóa bám trên cửa kính chậm rãi chảy xuống dưới khe cửa sổ. Dưới sức ép của gió, và lực của cánh cửa sổ bị va chạm đã bức cho vũng nước đọng được tạo ra từ nước mưa kia phải trào ra ướt hết cả mảng tường.

Lẫn trong tiếng mưa rơi là âm thanh kết thúc sự khoái lạc và thỏa mãn, có tiếng thủ thỉ nhỏ nhẹ:

- Gọi tên tôi đi?

- Bảo!

- Không, gọi Brizzle đi!

- Brizzle? Tên em đâu phải...

- Cứ gọi đi.

-.... Brizzle...

- Ừm

- Brizzle...

- Cảm ơn anh... vì... đã gọi tên tôi.

-....

Andree không hiểu được câu nói và sắc mặt của Brizzle lúc này, khuôn mặt biểu lộ một sự xúc động hài lòng kỳ lạ, nụ cười hiền của cậu không hiểu sao lại khiến cho anh cảm thấy giống như một nụ cười tạm biệt vậy. Andree tiếp tục gọi:

- Bảo? à... Brizzle? Sao em lại cười như vậy? Mà tại sao lại là Brizzle? Đó mới là tên thật của em sao?

- Khi ở Mỹ... anh từng hỏi tôi tên gì mà, đó là tên của tôi. Thế Anh, hãy nhớ cái tên đó nhé!

- ... Được! Tôi sẽ gọi em là Brizzle.

Brizzle nhìn anh mỉm cười, cậu cầm tay anh đặt lên phần cổ của mình:

- Hình xăm này, hãy nhớ cả nó nữa, nhé!

Andree dùng ánh mắt thâm tình nhìn Brizzle, ngón tay cái của anh lướt nhẹ trên hình xăm, thấy cậu đang lim dim tận hưởng những đường vuốt ve của anh, Andree dướn đầu lên hôn lên trán cậu rồi nói:

- Brizzle, tôi yêu em!

Thế nhưng, nói xong Andree mới nhận ra cậu đã ngủ mất rồi, có lẽ là còn trước cả khi anh tỏ tình, khẽ thở dài rồi dang tay ôm cậu vào lòng, anh vùi cằm mình lên đỉnh đầu cậu nói:

- Nhóc con, dù em có tên là gì, thì người tôi yêu thích cũng vẫn là em, là người trước mặt tôi đây, người đang nằm trong tay tôi. Thế nên... đừng hòng chơi đùa tôi thêm lần nữa.

"Brizzle"- cái tên này vốn tưởng như xa lạ với Andree, nhưng thực ra là không. Lúc mới nghe, anh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng khi cậu nói: "khi ở Mỹ" thì cái tên này hiện lên trong đầu anh, cùng với âm thanh của một bản thu âm anh đã nhận được khi vẫn còn hoạt động trong GVR. Bản thu âm được rap hoàn toàn bằng tiếng Anh, với mục đích casting vào GVR, cho đến bây giờ anh vẫn nhớ là bởi chất giọng đặc biệt trong bản thu âm đó, anh chưa từng nghe một bản rap diss nào mà lại với tone giọng nhẹ nhàng nhưng đầy gai góc như vậy. Và bản thu âm được ghi chú thích "Rapper Brizzle".

Sở dĩ anh ấn tượng với chất giọng đó như vậy mà lại không nhận ra đó cũng chính là Bray, dù cậu đã diss anh với vô số bài rap là vì anh thực sự chưa từng nghe bất kỳ một bản diss nào của Bray. Ở cái thời điểm đó, số lượng người muốn kiếm fame từ việc diss anh không thể đếm xuể, thế nên anh chẳng bận tâm, cũng chẳng nghe một bản nào cả. Andree chợt cảm thán trong suy nghĩ: "Nếu ngày đó tôi nghe những bản nhạc em diss tôi, thì mọi chuyện có khác bây giờ không nhỉ?"

Nhìn khuôn mặt cậu vẫn đang say ngủ trong lòng mình, Andree siết chặt vòng tay hơn:

- Brizzle, Bray hay là Bảo, dù em là ai, em đã lăn vào vòng tay tôi rồi, thì tôi sẽ không buông ra đâu.

Cơn mưa đầu thu cũng đã bắt đầu ngớt, những mảng mây đen tan dần nhường chỗ cho ánh sáng mát lạnh của trăng tròn, một vài ngôi sao nhỏ thì đã lấp lánh trở lại để tô điểm cho bầu trời đêm. Andree giữ một nụ cười hạnh phúc rồi dần chìm vào giấc ngủ với chú cún nhỏ tóc trắng nằm trong lòng.

Trong màn sương mờ ảo của giấc mơ, Bray đang đứng ở một nơi mà xung quanh cậu hoàn toàn chỉ là một màu trắng xóa, đôi khi màn sương trắng đó lại như biến thành một tấm gương phản chiếu những hình ảnh như một thước phim quay chậm. Bray không biết đó là hình ảnh từ quá khứ hay tương lai, có đôi lúc chúng rời rạc như chẳng liên quan nhưng cũng có lúc lại chồng chéo lên nhau đến rối loạn.

Mỗi khi Bray đưa tay chạm vào là những hình ảnh đó lại tan biến đi, và xuất hiện ở nơi khác. Cứ như vậy Bray bị xoay như chong chóng, đầu óc cậu hỗn loạn giữa mơ và thực, giữa quá khứ và hiện tại, rất nhiều nhân vật cứ hiện rồi ẩn đi, nhưng Bray chắc rằng thứ ám ảnh cậu nhất chính là hình ảnh của một người đàn ông. Anh ta có một đôi mắt cá chết, cánh môi mỏng và rộng khiến cho nụ cười của anh ta trông như một con ếch âm hiểm vậy. Đặc biệt hơn cả là vết sẹo ở cổ của anh ta, nó khiến cho Bray nổi da gà mỗi khi hình ảnh đó chiếu tới.

Khi đang quay cuồng với những hình ảnh hỗn độn đó, Bray chợt rùng mình bởi một cảm giác kỳ lạ truyền đến thân thể. Không phải sự sợ hãi, mà là khoái cảm, sự hưng phấn, Bray chợt ôm ngực ngã gục về phía trước, thế rồi trong màn sương mở ảo, Bray lăn lộn như muốn cuộn cả người vào sương, cậu vô thức cởi bỏ những nút áo của mình. Ngọn lửa từ phía dưới truyền dần lên đến từng đầu ngón tay, khiến cho nó không chịu yên phận mà sờ soạng khắp nơi, Bray vừa thở hổn hển vừa nghĩ: "Chuyện này là sao đây? Khoái cảm này? Là ai? Brizzle? Cậu ta đã làm gì?"

- Ư...

Bray không thể kiềm chế mà thốt lên tiếng rên của khoái cảm. Một giọng nói trầm ấm cứ như văng vẳng bên tai cậu, âm thanh ngắt quãng nhưng cũng đủ để khiến Bray cảm nhận được dục vọng: "Bảo... Em đừng có hối hận... Bảo... tôi không thể kiềm chế...". Giọng nói này đối với Bray không hề xa lạ: "Là Andree, sao mình lại cảm nhận rõ ràng thế này?".

Thế rồi cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ, Bray lại tiếp tục bị cuốn theo những xúc cảm đang ngày càng nóng lên, cậu cảm nhận rõ được từng mạch máu của mình như bị thiêu đốt bởi ham muốn và sự sung sướng. Cho đến một lúc sau, Bray chợt túm chặt lấy phần vạt áo của mình, đôi mắt mở lớn, không thể khống chế được nữa, cả người cậu ưỡn lên cong thành một đường, và cuối cùng sự bức bối nãy giờ cũng đã được giải phóng.

Bray thở ra nhè nhẹ, cậu từ từ hạ eo xuống cố gắng lấy lại nhịp thở, nhưng ngay khi còn chưa hoàn hồn sau những xúc cảm mãnh liệt kia, thì cả linh hồn cậu như bị một thứ gì đó kéo vụt trở lại thực tại, điều cuối cùng cậu nghe được là: "Brizzle, tôi yêu em!".

Bray bật dậy, tim cậu đập thình thịch và thở hổn hển:

- Ha... ha... ha...

Bray vẫn chưa thể hoàn hồn lại ngay sau những gì vừa mới trải qua, cậu thẫn thờ cố sắp xếp lại những dữ liệu ở trong đầu. Cho đến lúc cậu đã bình tĩnh hơn, thì mới nhận ra mình đang ở đâu:

- Căn phòng này? Chẳng lẽ không phải là mơ?

Bray vừa nói vừa theo phản xạ mà nhìn sang bên cạnh, cậu tá hỏa khi nhận ra, nãy giờ người nằm bên cạnh mình chính là Andree, không chỉ thế, phần thân trên của cả hai đều đã bị cởi ra đến quá nửa. Cảm thấy đầu ngực hơi nhức nhối, Bray cúi nhìn những dấu vết hoan ái vẫn còn hiện rõ, đôi má bánh bao lập tức đỏ lựng, cậu lắp bắp:

- Mình... mình... và anh ấy... không lẽ...

Theo suy nghĩ của một người bình thường, Bray thử nhấc mông của mình lên để kiểm tra xem có vấn đề gì không, cậu chợt thở phào vì có vẻ như nó vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi lần sờ khắp nơi thì quả thật ngoài những vết cắn kia, thân thể cậu vẫn rất ổn và sạch sẽ. Bray chợt nghĩ: "Mình chắc chắn là cả hai đã làm chuyện kia hoặc ít nhất cũng tương tự như vậy, vì cảm giác đó thực sự quá rõ ràng. Nhưng nếu mông mình an toàn... không lẽ... ôi má ơi... không phải chứ?"

Bray bụm miệng lại để không thốt lên điều vừa xoẹt qua suy nghĩ của cậu, Bray không dám tin vào điều bản thân vừa nghĩ tới, cậu vươn tay định kiểm tra một chút thân thể Andree để xác nhận, nhưng chỉ vừa chạm vào phần cổ áo anh thì cậu khựng lại vì Andree nói mớ:

- Ưm... Brizzle... đừng...

"Brizzle ư? Anh ấy biết sự tồn tại của cậu ta ư? Hay là cậu ta đã nói ra tất cả rồi? Phải rồi, lời nói cuối cùng mình nghe được chẳng phải là Brizzle, tôi yêu em hay sao? Vậy thì đêm qua, tâm trí của anh ấy là dành cho... cậu ta? Tại sao... tại sao chứ? Tôi còn chưa thể chạm vào anh một cách công khai, vậy mà cậu... Brizzle, tên khốn khiếp...".

Bray siết chặt nắm tay lại vì tức giận, nhưng rồi cậu lại không biết mình nên tức giận vì điều gì, thân thể này vẫn là của cậu, vậy tức là người cùng anh đêm qua cũng có thể được tính là cậu. Thế nhưng, cảm giác nghẹn đắng ở cổ này, Bray thực sự nuốt không trôi. "Tại sao lần nào cũng là cậu ta chứ không phải mình, là do mình quá yếu đuối, hay quá nhát gan. Tại sao mình thì phải nghe những lời ghét bỏ của anh, còn cậu ta thì lại được làm những việc quá giới hạn như vậy? Tại sao mọi lần mình đều không thể nhớ được, vậy mà lần này lại có thể cảm nhận rõ rằng những cảm xúc đó đến vậy, phải chăng là cậu ta cố tình cho mình thấy?"

Liếc nhìn xuống khuôn mặt anh, Bray chợt dịu lại cơn tức giận, cậu khẽ lướt nhẹ ngón tay lên môi anh, cậu nói rất nhỏ:

- Em cảm giác được vị của môi anh vẫn còn vương nơi em, nhưng lại không thể trực tiếp cảm nhận nó, điều đó khiến em thấy tức giận lắm, Andree à! Lồng ngực em như muốn nổ tung vậy đó. Em biết, cậu ta hay em thì trong mắt anh vẫn là thân thể này, có lẽ em đã điên lắm rồi, đến mức tự ghen với chính mình. Andree, xin hãy lấy lại những lời nói đó đi, em muốn tự mình nghe chúng, em muốn lời yêu đó là tên của em. Được không? Andree?

Bray nói xong những lời đó rồi cậu cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn:

- Lần tới, em sẽ lấy nó trực tiếp chứ không phải vụng trộm như thế này, đợi nhé!

Nói rồi Bray nhìn anh thêm chút nữa, cậu mặc lại quần áo chỉnh tề rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

5 giờ sáng, cảnh sắc vẫn còn chưa hiện hữu vì cơn mưa đêm qua đã khiến cho mặt trời lười biếng hơn ngày thường mà lên muộn. Bray bước lại phía ban công, vừa mở cửa ra, khí lạnh buổi sáng đã tràn vào khiến cậu rùng mình. Không khí trong lành của buổi sớm dường như đang giúp xoa dịu đi những tâm sự trong lòng Bray, trên phiến lá của cây cảnh, những giọt nước mưa đọng lại ở rãnh lần lượt trượt xuống sàn, đâu đó Bray nghe được cả tiếng vài chú chim nhỏ gọi bầy khiến cho cậu bất giác mỉm cười theo.

Bray mở điện thoại ra định chụp lại khung cảnh buổi sáng ở Hà Nội thì phát hiện có tin nhắn chưa đọc:"Bray, tôi Alex đây, tôi đã đọc mail rồi, có chút sự cố nên tôi đã đổi số điện thoại. Tôi nhắn tin này khi đang chuẩn bị lên máy bay, tôi sẽ tới Việt Nam để thăm cậu và cũng có việc cần nói. Cậu có thể tới đón tôi không? Dự kiến 8h sáng sẽ tới."

Liếc nhìn thời gian của tin nhắn, Bray giật mình vì tin này được nhắn vào trưa ngày hôm qua, nhưng vì tập trung quay phim, cậu đã tắt máy tới giờ, vậy nghĩa là Alex đã bay gần tới nơi rồi. Bray vội vàng quay trở vào trong, cậu ngó qua phòng ngủ thì thấy Andree vẫn đang ngủ vậy nên Bray đã lặng lẽ rời đi mà không nhắn lại lời nào.

Quay trở lại thời điểm đêm qua, sau khi Andree đi ra ngoài và đụng mặt Brizzle ở dưới gốc cây, cùng lúc đó Dlow cũng vừa đi vệ sinh về nên vô tình nhìn thấy cảnh hai người đang sáp lại gần nhau đối đáp trông có vẻ rất thân thiết. Mối quan hệ của Andree và Bray như thế nào thì cả giới rap đều biết, thế nên khi Dlow nhìn thấy hai người như vậy lại cứ nghĩ là họ cãi nhau, sự tò mò nổi lên, Dlow bí mật đến gần hơn để xem hai người đang nói gì. Càng tới gần thì Dlow lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, cuộc hội thoại không giống như đang cãi nhau mà giống như đang tán tỉnh. Vừa lắc đầu phủ nhận nghĩ rằng mình đã hiểu nhầm thì Dlow tận mắt nhìn thấy Bray ghé sát vào Andree giống như chuẩn bị hôn vậy, quá đỗi ngạc nhiên đến không thể nói thành lời, Dlow bước lùi lại theo bản năng rồi quay đầu bỏ chạy vào trong nhà hàng.

"Bộp!"

Dlow vì không nhìn phía trước nên đã đâm sầm vào người của Rhyder- lúc đó đang đứng ở ngay cửa ra vào khiến cả hai ngã dúi dụi về đằng sau.

- Ui da, Dlow? Anh làm gì mà chạy như ma đuổi thế?- Rhyder

- A... xin lỗi...- Dlow

- Thôi đứng lên đi đã, chắc anh cũng say rồi hả?- Rhyder

Big Daddy bước lại gần vừa đưa tay để kéo Dlow vừa trêu:

- Trời đất, hai cái đứa này, uống nhiều lắm à mà ngã chổng mông lên đây haha...

- Anh ấy phi vào em đó chứ em có uống rượu đâu?- Rhyder

- À... tại... tại em thấy...

- Say lắp bắp luôn nè... - Big

- Em....

Dlow được Big đỡ đứng dậy nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi chứng kiến chuyện vô lý đến không tưởng kia nên cứ đứng ngẩn ra không nói được gì. Big Daddy vỗ vai Dlow:

- Thôi vào trong uống ít nước lạnh cho đỡ say rồi tý về nghỉ ngơi. À mà... hai đứa có thấy anh Andree và Bray đâu không, nãy giờ không thấy đâu, không lẽ đánh lẻ đi riêng rồi?

- Đánh lẻ ấy ạ? Hai anh ấy thân nhau vậy hả anh?- Rhyder rò mò hỏi

- Ừ, bạn thân đấy, yêu nhau lắm luôn hehe

Big Daddy trả lời Rhyder với dáng vẻ tỏ ra nghiêm túc nhất có thể khiến cho cả Dlow và Rhyder đều nhíu mày nghi ngờ rồi đồng thanh nói:

- Thật vậy ạ?

- Ơ hay, không thật thì là gì? Anh mày hơi bị uy tín đấy nhá.

"Cốp!"

- Ui da... ai đánh lén vậy?

Big Daddy quay đầu lại thì thấy Karik đứng ngay sau mình, vẻ mặt nghiêm nghị Karik nói:

- Say rồi lại nói linh tinh đấy.

- Ơ... em...

Với tính cách của Big thì bình thường nhất định sẽ cãi lại, thế nhưng vì đối phương là Karik nên Big vừa định mở miệng lại thôi. Big biết với một người có tình cảm đơn phương thì việc nghe về chuyện yêu đương của crush là một chuyện không hề dễ chịu, đằng này lại còn là giữa em trai mình yêu quý hết lòng và người mình đơn phương 10 năm. Karik không để ý tới ánh mắt của Big mà đi về phía Dlow và Rhyder dặn dò vài thứ để hai đứa rời đi rồi mới quay lại chỗ Big nói:

- Big gọi điện cho anh Bâus xem thế nào, anh ấy không uống được rượu sợ say ngồi gục ở đâu đó rồi.

Big Daddy gật đầu rồi lôi điện thoại ra gọi cho Andree, tuy nhiên chỉ có chuông chứ không trả lời, Big quay lại lắc đầu nói với Karik:

- Không nghe máy anh ạ, chả biết đi đâu rồi, chắc đi cùng Bảo nên không nghe máy.

- Sao lại nói vậy?- Karik

- À thì... nãy em vừa xui Bảo làm vài thứ ấy mà hì hì

- Xui gì? Em lại dạy thằng nhỏ làm bậy bạ gì vậy?

- Đâu có đâu, anh cứ nghĩ xấu cho em thế nhở?

- Chứ không phải tại em bảo nó đến nhà Andree thì hai người họ đã không cãi nhau đến vậy à?- Karik khẽ gắt

- Chuyện đó khác mà anh, lần này là để giảng hòa mà. Với lại chuyện hôm qua không phải cũng là do hiểu nhầm anh....

Big Daddy đang nói thì giật mình nhận ra mình suýt nói hớ nên ngay lập tức im bặt, Karik thấy vậy khó chịu nói:

- Nói tiếp đi, ý em là do anh nên hai người họ cãi nhau à?

- Ầy... không phải, ờ thì....

Big Daddy chưa tìm được lời lẽ nào thích hợp để không làm tổn thương tới Karik cũng như tình cảm giữa ba người. Karik liền thở dài rồi nói:

- Vũ, anh biết em là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng có những chuyện không thể nói bừa được đâu, càng không thể cứ khơi khơi nói cho người ngoài, đặc biệt là những vấn đề nhạy cảm, em phải biết người nói vô tình nhưng người nghe có ý. Nếu không cẩn thận thì có ngày em sẽ vô tình gây hại tới những người em yêu thương đó.

Big Daddy nghe Karik nói hơi sững người, sau đó liền cúi đầu đáp:

- Vâng, em biết rồi ạ!

Karik xoay mặt đi hướng khác nói:

- Anh cũng không gọi được cho Bray nên có hơi lo lắng, xin lỗi vì đã lớn tiếng.

- A... có gì đâu haha... anh nói đúng mà, lần sau em sẽ chú ý hơn.

- Ừ thôi cứ vào với mọi người đã, một lát nữa không thấy thì để anh kiểm ra định vị rồi đi tìm.

- Vâng.

Cả hai tiếp tục hòa mình vào tiệc liên hoan cùng với mọi người, Karik uống rất nhiều, trong mắt mọi người thì có vẻ như hôm nay Karik đang rất vui vì đã hoàn thành được trọng trách của một người giám khảo. Nhưng thật ra, sâu thẳm trong con tim Kairk, Karik muốn uống thật nhiều, uống cho quên đi mọi ưu phiền đang đeo bám tâm trí mình, Karik muốn say, vì nếu say thì có lẽ lòng Karik sẽ bớt nặng nề hơn, sẽ dễ dàng chấp nhận việc ủng hộ của Bray hơn.

Hơn một tiếng sau, tiệc cũng tan nhưng vẫn không thấy hai người Andree và Bray đâu, lúc này mọi người gần như chắc chắn rằng cả hai đã đi cùng nhau, nhưng là đi đâu khi mà trời đang bắt đầu nổi dông và sắp mưa như thế này. Tiễn mọi người về gần hết, chỉ còn lại mấy người huấn luyện viên, và ekip của bên Bray, Big Daddy nói với Karik:

- Anh kiểm tra định vị đi để biết xem thế nào mọi người còn về nghỉ ngơi.

- Ừ!

Karik mở máy kiểm tra định vị, một lần nữa kết quả khiến cho Karik sững sờ không biết nên vui hay nên buồn.

- Sao rồi anh, ở đâu vậy?- Big

Khẽ mím môi, Karik đáp:

- Có lẽ không cần lo lắng đâu, Bảo nó đang ở Tây Hồ.

- Nhà anh Bâus hở?- Justatee hỏi

- Ừm.

- Đấy em đã bảo mà, hai người này đánh lẻ rồi, thôi anh em mình về nhà đi, không là sư tử nhà em cho em ngủ sofa mất.

- Ừ thế thôi mọi người ai về nhà nấy đi- Justatee

Sau lời thông báo của Justatee, những người còn lại đều lục đục gọi xe đi về, duy chỉ có Karik là không về thẳng khách sạn, Karik bảo tài xế lái về hướng Tây Hồ.

Từ lúc ngồi trên xe tới lúc xuống, Karik giữ nguyên một vẻ mặt thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Karik xuống xe ở đầu ngõ Lạc Long Quân rồi chầm chậm đi bộ vào trong hẻm. Trên bầu trời lúc này, những đám mây đen đang chen chúc, xô đẩy nhau tạo thành những tia chớp và âm thanh ùng oàng. Những đám mây và những tâm sự trong lòng Karik có lẽ cũng không khác biệt, những cảm xúc tức giận, ganh ghét, đố kị, ấm ức, đau đớn, buồn bã chồng chéo, tình yêu, tình bạn, tình anh em giằng co, ham muốn và buông bỏ vẫn cứ đang tranh đấu lẫn nhau.

Karik mệt mỏi lê bước chân của mình đến dưới gốc cây phượng ở sân thể dục của khu tập thể. Bản thân Karik cũng không biết mình muốn đến đây với mục đích gì, chỉ là khi nhìn thấy thông báo vị trí của Bray, trái tim Karik như muốn thắt lại. Dẫu rằng, Karik vẫn luôn tự nhủ rằng ngày này chắc chắn sẽ tới, Karik biết điều đó, nhưng vẫn không tự chủ được mà cứ vô thức muốn chạy đến đây.

Bỏ mặc những cơn gió đang càng lúc càng mạnh hơn, mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời, những tia chớp nhập nhoàng báo hiệu một cơn mưa sắp tới, Karik vẫn đứng ở đó hướng mắt lên nhìn căn phòng 305. Những tia chớp kia rạch ngang qua bầu trời như ranh giới mỏng manh giữa đố kị và từ bỏ đang đan xen nhau cấu xé tâm can của Karik.

Cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại, Karik siết chặt bàn tay cầm điện thoại lại khi thông báo vị trí của Bray hiện lên là trong phòng ngủ của Andree. Trớ trêu thay, điều Karik đang nghĩ tới lúc này thật sự đã xảy ra trong căn phòng kia, hai thân ảnh ấy vẫn đang quấn lấy nhau chìm đắm trong men say của dục vọng. Tuy chẳng nhìn thấy, nhưng trực giác của kẻ yêu đơn phương đã cho Karik biết chắc chắn hai người họ đã làm gì đó đằng sau bức tường kia. Chính suy nghĩ ấy đang gặm nhấm mạnh mẽ mảnh xúc cảm cứng rắn cuối cùng trong trái tim Karik.

"Lộp... bộp... ào... rào....rào..."

Cơn mưa rào trút xuống không một chút nhân nhượng, đôi mắt Karik đau đáu nhìn về phía căn phòng, nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa đã khiến cho mọi thứ trước mắt Karik nhòa đi.

- Tại sao? Tại sao không phải là tôi? Tại sao tôi phải chịu đựng những điều này? Tại sao tôi yêu anh nhiều đến như vậy mà lại không có được? Vì tôi không nói ra hay sao? Vì tôi không phải người được chọn? ....Nhưng ông trời ơi, tại sao tôi không thể buông bỏ được? Làm thế nào để buông bỏ đây? Làm thế nào?.....

Bàn tay Karik bấu chặt lấy thân cây phượng mà cảm thán những câu hỏi lặp đi lặp lại. Mãi cho đến một lúc lâu sau, có tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng Karik không nghe. Ngửa mặt lên trời, Karik như muốn nhờ cơn mưa gột rửa đi toàn bộ những đau đớn trong tim mình. Thế rồi, Karik cũng buông tay khỏi cây phượng và lững thững bước những bước đi vô hồn rời khỏi khoảng sân của khu tập thể.

Con đường Võ Chí Công nối liền tới cầu Nhật Tân, hai hàng cây trứng cá xanh mướt hiện ra dưới ánh đèn đường, cành lá của chúng đang rủ xuống bởi cơn mưa xối xả. Trong đôi mắt đã nhòa đi của Karik, những quả trứng cá chín mọng được điểm xuyết trên cành cây kia trông giống như những đôi mắt của quỷ nhìn thấu tâm can đầy sự đố kị của Karik.

Tiếng chuông điện thoại của Kairk lại vang lên, Karik đưa lên nghe trong vô thức, tiếng từ đầu dây bên kia:

- Khoa, anh nè, em đang làm gì vậy?

-......

- Khoa? ủa em đang ở ngoài hả, tiếng mưa ồn quá?

-.......

Karik vẫn giữ im lặng không đáp, Binz suốt ruột tiếp tục hỏi:

- Khoa? Khoa? Em nghe được không? Em đang ở đâu? Mưa nên em chưa về à? Anh đến đón em nhé?

-....Trung Đan....

- Ừ! Anh đây...

- Đến đây đi!

- Được, em nói địa chỉ đi, anh đến ngay.

- Đường Võ Chí Công, chân cầu Nhật Tân.

- Hả? Sao lại...

Tút... tút....

Binz chưa nói hết câu thì Karik đã cúp máy, dù Binz gọi lại thêm mấy lần thì Karik cũng không nghe máy. Trong lòng tràn đầy sự lo lắng vì giọng nói của Karik không bình thường một chút nào, vậy nên Binz nhanh chóng lấy xe phóng thẳng hướng tới cầu Nhật Tân.

Karik sau khi tắt máy của Binz thì đứng lại ngay dưới cột đèn đường, Karik quay đầu nhìn về phía cầu Nhật Tân. Cây cầu vẫn sáng rực như mọi ngày, tiếng sấm cũng đã thưa dần, Karik đột nhiên xoay hẳn người lại là chầm chậm đi về hướng lên cầu. Vừa đi, Karik vừa nghĩ: "10 năm, mình đã giữ mảnh tình này 10 năm. Buông bỏ? Làm thế nào để buông bỏ, mình thậm chí còn chưa từng thử thổ lộ, chưa một lần dám nói với anh. Buông bỏ ư? Mình không can tâm, tại sao lúc nào cũng chỉ có mình đau khổ. Công việc, tình cảm, tại sao chỉ có mình luôn ở trong cái vòng luẩn quẩn chết tiệt này. Nếu mình cố chen chân vào, vậy còn Bảo thì sao? Nhưng... mình không can tâm, không can tâm. Tại sao không phải ai khác mà lại là Bảo? Anh và Bảo... nếu đã không thể lựa chọn, chi bằng...."

Karik dừng suy nghĩ lại khi bước chân vừa đặt lên đến đầu cầu, Karik đứng đối diện với dòng sông đang chảy siết ở bên dưới. Tay Karik bám vào thành cầu, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận âm thanh của những giọt mưa đang chậm rãi rơi xuống mặt sông, cảm nhận gió đang đưa theo mùi của sông chạm vào khứu giác. Karik nhớ lại cái ngày mà mình quyết định rời xa anh vào 10 năm trước, cũng ở nơi gần bờ sông như thế này, cũng cái mùi tanh ẩm phảng phất thêm mùi đất phù sa, cũng cái không khí ảm đạm như thế này. Có chăng, khi đó trời vẫn còn chút nắng, vẫn có chim hót, không phải là một màu đen hun hút, mưa rơi lạnh lẽo và cô độc như lúc này. Khi đó nắng như khuyên Karik nên rời xa anh để ngày gặp lại vẫn có thể ở bên anh, còn bây giờ, mưa như đang tát vào mặt Karik, muốn Karik tỉnh thức để kết thúc tất cả và dừng lại.

Gió vẫn cứ thổi phần phật khiến mái tóc Karik rối tung, một vài chiếc xe vội vã phóng nhanh qua cầu, cũng có một số tài xế đi chậm lại khi thấy bóng người đứng trên cầu, nhưng rồi cũng nhanh chóng rời đi. Khi Karik vừa dướn người về phía trước thì một tiếng gọi thất thanh truyền đến:

- Khoa, Khoa.... không được....!

Chỉ vừa quay đầu lại thì Karik đã được một vòng tay ôm trọn rồi ngã xuống lăn một vòng đập vào thành lan can ngăn cách làn đi bộ và xe máy. Karik vẫn còn chưa kịp hoàn hồn lại sau cú chấn động bất ngờ thì người kia đã túm lấy vai Karik quát lên:

- Em bị điên rồi sao? Tại sao lại làm thế? Vì người đàn ông đó sao? Có đáng không, có đáng không hả?

-......

- Nếu... nếu như tôi không đến kịp... em thực sự muốn nhảy xuống đó hay sao chứ?

- Trung... Đan...

- Ừ

- Tôi... không...

Karik chẳng kịp nói hết câu mà trước mắt dần tối sầm lại, tai Karik ù đi không nghe rõ được đối phương đang nói gì, trước khi ngất đi, Karik chỉ còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Binz đang ôm mình vào lòng.

Binz thấy Karik ngất trên tay mình thì vừa lo lắng vừa hoảng sợ, Binz vội vàng bế Karik chạy về phía xe đỗ ở chân cầu định phóng vào bệnh viện, thế nhưng giữa đường thì Karik tỉnh lại và nói cho mình về nhà rồi lại ngủ thiếp đi. Bởi vậy, dù rất lo cho sức khỏe của Karik nhưng Binz cũng theo ý mà chở về nhà mình. Karik đã sốt cao mê man suốt cả đêm, Binz vẫn luôn túc trực ở bên để chăm sóc, lau người cho Karik hạ sốt. Mãi cho đến sáng cơn sốt mới dịu đi, Binz cũng mệt quá nên ngủ gục ngay bên cạnh giường.

9 giờ sáng, nắng cũng đã lên cao, ánh nắng rọi qua khe cửa sổ chiếu vào giường nơi Andree đang nằm ngủ say. Bình thường anh không phải kiểu người ngủ nhiều, thậm chí là người sống khá kỷ luật về giờ giấc, nhưng có lẽ do đêm qua có chút lao lực nên hôm nay Andree dậy muộn hơn thường lệ, đây cũng là giấc ngủ ngon nhất của anh kể từ ngày gặp Bray.

Andree uể oải lần sờ xung quanh thì giật mình mở mắt vì thấy bên cạnh mình trống không. Anh vô thức hỏi:

- Bray?

Không có tiếng trả lời, hơn nữa phần đệm chỗ cậu nằm khá lạnh, điều đó có nghĩa là cậu đã không ở đó được một lúc lâu rồi. Andree chau mày ngồi bật dậy, anh bước vội xuống giường đi tìm Bray. Từ nhà vệ sinh đến phòng bếp, phòng khách và cả ban công, mỗi nơi anh đều gọi cậu nhưng cả căn nhà vẫn yên ắng không một tiếng động. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Andree khiến anh thốt lên:

- Không lẽ...

Anh chạy vội ra ngoài cửa chính thì thấy giày của cậu đã không còn ở đó, Andree lại chạy vào trong nhà tìm xem có mẩu giấy nhắn nào không, nhưng cũng không có gì. Anh cầm điện thoại lên kiểm tra thì mới nhớ ra, từ ngày gặp nhau tới giờ, hai người chưa từng liên lạc riêng với nhau lần nào, số điện thoại không có, ngay cả mạng xã hội cũng không.

Andree siết chặt tay cố gắng giữ bình tĩnh, anh tự chấn an mình có thể cậu đi mua đồ ăn sáng vì chưa thấy anh dậy. Andree đi vào phòng tắm để tắm rửa thay quần áo, gần 30 phút sau, anh đã tắm xong thì vẫn không thấy Bray, anh đành ngồi xuống ghế sofa đợi. Thời gian cứ thế trôi qua mà Bray thì vẫn chưa thấy về, trong lúc ngồi đợi, trong đầu Andree đã nghĩ đến những thứ mà anh không muốn nó là sự thật.

"Bray hay Brizzle, ruốt cuộc em lại muốn chơi trò gì đây? Đạt được mục đích rồi thì bỏ sao, chúng ta thậm chí còn chưa làm đến cuối cùng, nếu em là kẻ chơi bời thì như vậy đâu có đủ thỏa mãn cho em chứ? Em nói muốn có trái tim tôi, tôi cũng đã dành nó cho em rồi đó. Em muốn tôi quay cuồng vì em hay lại muốn tôi khóc vì bị em bỏ rơi?"

Cơn lửa giận đã khiến Andree không còn giữ được bình tĩnh, một người vốn chỉ yêu phụ nữ như anh, một người luôn chơi đẹp với anh em, bạn bè vì cái ham muốn chiếm hữu cậu mà chấp nhận bỏ qua tất cả. Đêm qua, anh thậm chí đã nghĩ đến việc mình sẽ phải đối mặt với Karik như thế nào. Andree vốn là kẻ không thích ràng buộc bất kỳ ai, anh chưa từng cố níu kéo một người nào bước qua đời anh. Đối với Andree, tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc, một mối quan hệ cần có trong cuộc sống nhưng không quan trọng đến mức phải sống chết vì nó, cũng không vì nó mà phải ôm đau khổ vào người.

Nhưng sau đêm qua, anh đã biết chắc chắn rằng Bray là một người đặc biệt- là ngoại lệ duy nhất của anh, là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời Bùi Thế Anh đã nói lời yêu. Thế nên, càng nghĩ đến việc bị cậu trêu đùa lửa giận trong anh càng lớn, Andree ném văng chiếc cốc vào tường nghiếng răng nói:

- Bray, tôi đã nói em đừng có mà hối hận rồi mà. Em đã bước một bước vào cuộc đời tôi rồi thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy dễ dàng. Là em tự ý bắt đầu, nhưng có kết thúc hay không là do tôi.

Đúng lúc này, tin nhắn của Big Daddy trong nhóm chat chung vừa hiện:

"à lố, đôi bạn thân tối qua trốn mọi người đi đánh lẻ đã dậy chưa ấy nhở?"

"Chắc còn ôm nhau ngủ, nào đã dậy được, anh Bâus mà uống rượu thì bất tỉnh 1 ngày ấy haha"- Justatee

"Thế này thì vòng tới team tôi thắng chắc rồi, huấn luyện viên mà lo ôm nhau ngủ, bỏ đàn con thơ bơ vơ không nơi nương tựa"- Big Daddy

"Còn team anh nữa mà?"- Thái VG

"Team anh về nhất, em về nhì haha"- Big Daddy

"Big tự tin thế, người ta song kiếm hợp bích cơ mà, thua sao được"- Suboi

"Ờ ha, cũng nguy hiểm phết nhở"- Big

"hahahaha"- Justatee

Andree chờ mãi cũng không thấy Bray vào rep tin nhắn của mọi người nên anh cũng không nói gì, suy nghĩ một lúc anh nhắn riêng cho Suboi:

"Su, cho anh hỏi một chút!"

"Vâng?"

"Em cho anh số điện thoại của Bray được không?"

"Sao vậy? Không phải hai người đang ở cùng nhau ạ?"

"Ừm thì nói ra cũng hơi dài, em cứ cho anh số Bray trước đi được không?"

"Tất nhiên là được ạ, số xxxxxx"

"Thank em!"

Andree ngay lập tức lưu số và gọi cho Bray, thế nhưng gọi đến mấy lần đều báo máy bận khiến Andree lại càng khó chịu. Anh đi đi lại lại trong phòng, cứ trôi qua một lúc anh lại gọi, cuối cùng sau cả chục cuộc gọi nhỡ, đầu dây bên kia cũng đã bắt máy:

- Alo, ai mà gọi nhiều vậy?

- Người bị em bỏ lại sau một đêm mặn nồng đây

Andree giọng có chút giễu cợt làm Bray giật mình:

- Ôi...a... à...An...Andree là anh à?

- Hửm? Làm sao? Đừng nói là em quên luôn người cùng em đêm qua...

- A...không.. không có quên, tôi nhớ mà...

Bray có chút cuống quít cũng bởi vì thực ra cậu vẫn chưa thích nghi được với chuyện hôm qua. Sau chuyện hiểu nhầm hôm trước đó, mối quan hệ của hai người đang khá tệ, Bray còn đang nghĩ cách để hóa giải hiểu nhầm thì lại bị Brizzle chiếm giữ thân xác rồi làm ra chuyện như vậy. Đối với Bray hiện tại là cảm giác vừa lạ lẫm, vừa ngại ngùng lại có chút ấm ức, vì người làm với anh lại không phải cậu, nhưng cũng là thân thể cậu, Bray không hiện diện nhưng lại cảm nhận rõ được từng cái vuốt ve của anh. Thế nên từ lúc lên xe ra sân bay đón Alex tới giờ, hồn Bray cũng như ở trên mây vì nghĩ đến anh, đến việc sau này phải ứng xử ra sao, đối mặt với anh thế nào, cậu cũng không biết nữa. Hơn thế, việc Andree gọi tên Brizzle lúc ngủ khiến Bray canh cánh một nỗi lo trong lòng: "liệu tình cảm của anh là dành cho ai, Brizzle hay là mình?".

Phía bên Andree khi thấy Bray ngập ngừng thì anh cũng dịu giọng xuống:

- Em đang ở đâu? Sao đi mà không nói với tôi lời nào?

- À thì... tôi thấy anh đang ngủ, mà tôi có việc cần đi gấp nên...

- Vậy xong việc chưa?

- Chưa.

- Khi nào tôi có thể gặp em?

- Ờ... tôi cũng...

"Oh, baby, đợi tôi lâu không?"- giọng một người khác vọng vào điện thoại của Bray khiến Andree chau mày hỏi:

- Em đang ở cùng ai khác à? Người Mỹ?

- À, phải, là bạn tôi...ờm chúng ta nói chuyện sau nhé, tôi phải đi đã.

- Khoan...

Nói rồi Bray cúp máy, cậu phân vân một lúc vì không biết nên lưu số anh là gì, cuối cùng cậu đánh "Andree" kèm một hình trái tim. Alex đứng chờ nãy giờ chỉ thấy Bray chăm chú vào điện thoại liền khoác vai cậu hỏi:

- Hey, ai vậy? Bạn gái hả? Quên việc tôi đang đứng đây luôn?

- Không phải bạn gái.

- Vậy ai mà để hình trái tim... ủa tên giống con trai nha.

- Ừ thì... người quan trọng

Bray hơi thẹn khi nói ra những lời đó, hai má của cậu đỏ ửng khiến cho Alex càng nghi ngờ mà nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn thấu hồng trần, mỉm cười ẩn ý, Alex nói:

- Chà, có vẻ chuyến đi Việt Nam lần này của tôi sẽ thú vị lắm đây.

Về phía Andree, sau khi bị Bray vội vàng ngắt máy mà không nói rõ khi nào gặp lại khiến Andree có chút khó chịu, đặc biệt là cái giọng nói khá trầm kia còn gọi cậu là baby, Andree tự nói với mình:

- Là ai mà lại gọi em là baby? Trên đời này ruốt cuộc em còn bao nhiêu người có thể gọi em là baby như vậy hả? Thằng nhóc này, để tôi bắt gặp em thì nhất định phải nhốt lại... hừ...

Mang theo tâm trạng bực dọc cùng một chút ghen tức, Andree ra ngoài ăn sáng và đến chỗ Wokeup- người sẽ chịu trách nhiệm phần beat của team Andree để bàn về kế hoạch cho vòng hai. 

"H của mình viết thì thường sẽ chỉ hình tượng hóa thôi, hy vọng mn không chê".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com