Andray Talagi
Thanh Bảo không ngờ rằng giường của người này đã sập trong một tháng, và có xu hướng tiếp tục sụp đổ.
Omega nhìn Alpha trong nhà đi lại như ông chủ, cuối cùng không nhịn được nói: "Anh—— "
"Lại khó chịu?" Cậu còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang: "Đã qua một tháng, vì sao mỗi ngày đều không thoải mái?"Thông tin nói rõ ràng rằng tình hình nên ổn định trong giai đoạn đầu, Thế Anh cau mày và quyết định tìm hiểu thêm về khía cạnh này.
Thế Anh trông có vẻ lo lắng, trong khi đỡ Thanh Bảo ngồi trên ghế sô pha, hắn đã bật một bản nhạc êm dịu để giúp tiểu cậu bớt khó chịu. Tình huống của Thanh Bảo có chút phức tạp, nghe nói Omega cần Alpha nhất là ôm ấp thời điểm an ủi, nhưng tên cặn bã A kia đã biến mất.
Lúc trước nhìn thấy bộ dáng không thoải mái của Thanh Bảo, trong lòng hắn thậm chí còn đang suy nghĩ lung tung. Hừ, tốt nhất đừng để hắn tìm được tên cặn bã kia, nếu không nhất định sẽ đánh chết tên đó!Thật ra ban đầu không phải hắn không có ý tưởng thuyết phục cậu bỏ đứa bé đi.
Không biết vì sao, từ lúc biết được Thanh Bảo có con, ngực của hắn liền tràn ngập đau nhức. Như ăn phải cả chùm nho chua, vị chua hội tụ lại, nhét đầy khoang mũi và lồng ngực, hắn lúng túng, kèm theo có chút hoảng hốt không biết nên làm thế nào.
Nhưng không đợi hắn nghĩ kỹ, liền vô cớ nổi giận, mới quen biết một tháng, Thanh Bảo cư nhiên muốn cùng người khác ổn định? Lửa giận càng lúc càng nóng, nhưng khi nhìn thấy cậu sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố chấp, hắn chỉ cảm thấy xót xa.
Hắn chỉ muốn hỏi Thanh Bảo xem cậu có cảm thấy tồi tệ không.
Có quá nhiều nguy hiểm cho Omega khi có con, chưa kể Thanh Bảo lại còn sống một mình. Cậu sẽ như thế nào nếu như bị ngã? Cậu sẽ như thế nào nếu như khó chịu? Nếu không ngủ được thì phải làm sao? Làm gì khi bị chuột rút ở chân? Alpha đã tra máy tính cả đêm, ngày hôm sau liền tháo dỡ cái giường của mình
"Tê—" Trước kia cậu sống một mình cũng không sao, một chút khó chịu cũng qua đi, nhưng lại được đối thủ không đội trời chung chăm sóc suốt một tháng.
"Đầu hơi choáng váng." Thanh Bảo than thở.
"Ấn một cái?" Thế Anh hạ giọng, hỏi ý kiến của Thanh Bảo.
"Được." cậu đáp.
Không, cậu không phải đến đuổi người đi sao?
Haizz, quên đi, nể tình hắn ấn cổ khá thoải mái, cậu quyết định mấy ngày nữa hẵng đuổi đi.
"Anh mạnh một chút."
"Được, ấn ở đây?"
"Lên một chút."
"Được."
Vốn tưởng rằng cảm giác khó chịu lần này cũng giống như mọi khi, một lúc sau sẽ giảm bớt, không ngờ đến khoảng tám giờ tối, Thanh Bảo lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu ngủ một mình trong phòng ngủ chính, khi hắn phát hiện có chuyện không ổn vội vàng chạy tới, cậu đã vì đau mà đổ mồ hôi đầm đìa. Cốc nước rơi xuống đất, chính âm thanh này đã kịp thời đánh thức hắn.
Thế Anh không thèm để ý giẫm lên mảnh vỡ, ôm Thanh Bảo lái xe đến bệnh viện.
Sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy.
Cũng may không có nguy hiểm gì, cậu chỉ là thiếu pheromone của Alpha nhưng đây cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho hai người bọn họ.
Khi cậu tỉnh lại, đối phương đang ngơ ngác ngồi ở trên ghế, nghe được tiếng động của cậu kéo chăn, alpha vội vàng quay đầu lại.
"Nước." Thanh Bảo lẩm bẩm trong khi vẫn còn cảm thấy chóng mặt.
"Đến ngay đây." Thế Anh gần đây mới học được cách quan tâm người khác, luống cuốn cầm ly đến.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thế Anh một tay đỡ Thanh Bảo, một tay bưng ly nước cho cậu uống.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Ừm, alpha kia đâu?"
Một tháng qua, hắn không có hỏi Thanh Bảo vấn đề này, hay nói cách khác, trong tiềm thức, hắn không muốn alpha kia quay trở về.
Nhưng hắn không đành lòng nhìn cậu đau khổ.
Thanh Bảo trầm mặc không nói.
"Bác sĩ nói, cậu cần phải---" hắn giải thích.
Thanh Bảo xoay người, đối mặt với Thế Anh, trong lòng sớm đã có chút rối loạn, thậm chí có chút rung động. Như muốn trực tiếp nói cho đối phương biết, Alpha kia chính là hắn.
Thanh Bảo không chắc nữa.
Mặc dù đối thủ chăm sóc cậu, nhưng chăm sóc một khoảng thời gian khác với cả đời.
Khi cậu còn nhỏ, cha alpha của cậu cũng nói rằng ông sẽ luôn chăm sóc cậu và người cha Omega của cậu, nhưng cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả chỉ là tạm thời.
"Tôi không cần," Thanh Bảo tuy rằng không muốn nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi, nghĩ đến alpha vẫn luôn đối đầu với mình, cậu nói: "Cái tên cặn bã kia sẽ chỉ làm cho tôi tức giận."
Lần này người trầm mặc là đối thủ, cuối cùng hắn thở dài, mở cửa bước ra ngoài.
Thanh Bảo nhắm mắt giả bộ ngủ, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa mới mở mắt ra.
Sau đó Thanh Bảo lại ngủ thiếp đi, thân thể thật sự rất yếu, một lúc sau liền cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi mới mua chút cháo, dậy ăn chút đi."
Cậu bị đánh thức, đối thủ nhẹ nhàng vỗ về cậu, bên cạnh còn có một bát cháo.
"Ừm." Thanh Bảo đứng lên, lúc này mới thấy bên cạnh cháo còn đặt một cái bình thủy tinh nhỏ.
"Tôi vừa đi kiểm tra độ ăn ý giữa hai chúng ta." Thanh âm của đối phương nghe có vẻ yếu ớt, nhưng hắn lại có vẻ rất vui vẻ: "Độ ăn ý của chúng ta cao tới tận 96!"
"Đó là pheromone của tôi, nó sẽ làm giảm sự khó chịu của cậu."
"Tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt." Thế Anh tựa hồ đã hạ quyết tâm, nghiêm túc nhìn vào mắt Thanh Bảo.
Trái tim của Thanh Bảo đập nhanh hơn, cậu hoảng sợ tránh ánh mắt của đối thủ.
Thế Anh còn đang nói chuyện, hắn nói: "Tôi sẽ không giống như tên cặn bã đó."
-----------------------------Sorry mí cô thân iu nha! Tại mấy hum nay bận học quá nên hông có time edit truyện cho mí cô đọc. Thứ lỗi cho tui! <3 - Emily (Au) kí gửi -
Omega nhìn Alpha trong nhà đi lại như ông chủ, cuối cùng không nhịn được nói: "Anh—— "
"Lại khó chịu?" Cậu còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang: "Đã qua một tháng, vì sao mỗi ngày đều không thoải mái?"Thông tin nói rõ ràng rằng tình hình nên ổn định trong giai đoạn đầu, Thế Anh cau mày và quyết định tìm hiểu thêm về khía cạnh này.
Thế Anh trông có vẻ lo lắng, trong khi đỡ Thanh Bảo ngồi trên ghế sô pha, hắn đã bật một bản nhạc êm dịu để giúp tiểu cậu bớt khó chịu. Tình huống của Thanh Bảo có chút phức tạp, nghe nói Omega cần Alpha nhất là ôm ấp thời điểm an ủi, nhưng tên cặn bã A kia đã biến mất.
Lúc trước nhìn thấy bộ dáng không thoải mái của Thanh Bảo, trong lòng hắn thậm chí còn đang suy nghĩ lung tung. Hừ, tốt nhất đừng để hắn tìm được tên cặn bã kia, nếu không nhất định sẽ đánh chết tên đó!Thật ra ban đầu không phải hắn không có ý tưởng thuyết phục cậu bỏ đứa bé đi.
Không biết vì sao, từ lúc biết được Thanh Bảo có con, ngực của hắn liền tràn ngập đau nhức. Như ăn phải cả chùm nho chua, vị chua hội tụ lại, nhét đầy khoang mũi và lồng ngực, hắn lúng túng, kèm theo có chút hoảng hốt không biết nên làm thế nào.
Nhưng không đợi hắn nghĩ kỹ, liền vô cớ nổi giận, mới quen biết một tháng, Thanh Bảo cư nhiên muốn cùng người khác ổn định? Lửa giận càng lúc càng nóng, nhưng khi nhìn thấy cậu sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố chấp, hắn chỉ cảm thấy xót xa.
Hắn chỉ muốn hỏi Thanh Bảo xem cậu có cảm thấy tồi tệ không.
Có quá nhiều nguy hiểm cho Omega khi có con, chưa kể Thanh Bảo lại còn sống một mình. Cậu sẽ như thế nào nếu như bị ngã? Cậu sẽ như thế nào nếu như khó chịu? Nếu không ngủ được thì phải làm sao? Làm gì khi bị chuột rút ở chân? Alpha đã tra máy tính cả đêm, ngày hôm sau liền tháo dỡ cái giường của mình
"Tê—" Trước kia cậu sống một mình cũng không sao, một chút khó chịu cũng qua đi, nhưng lại được đối thủ không đội trời chung chăm sóc suốt một tháng.
"Đầu hơi choáng váng." Thanh Bảo than thở.
"Ấn một cái?" Thế Anh hạ giọng, hỏi ý kiến của Thanh Bảo.
"Được." cậu đáp.
Không, cậu không phải đến đuổi người đi sao?
Haizz, quên đi, nể tình hắn ấn cổ khá thoải mái, cậu quyết định mấy ngày nữa hẵng đuổi đi.
"Anh mạnh một chút."
"Được, ấn ở đây?"
"Lên một chút."
"Được."
Vốn tưởng rằng cảm giác khó chịu lần này cũng giống như mọi khi, một lúc sau sẽ giảm bớt, không ngờ đến khoảng tám giờ tối, Thanh Bảo lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu ngủ một mình trong phòng ngủ chính, khi hắn phát hiện có chuyện không ổn vội vàng chạy tới, cậu đã vì đau mà đổ mồ hôi đầm đìa. Cốc nước rơi xuống đất, chính âm thanh này đã kịp thời đánh thức hắn.
Thế Anh không thèm để ý giẫm lên mảnh vỡ, ôm Thanh Bảo lái xe đến bệnh viện.
Sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy.
Cũng may không có nguy hiểm gì, cậu chỉ là thiếu pheromone của Alpha nhưng đây cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho hai người bọn họ.
Khi cậu tỉnh lại, đối phương đang ngơ ngác ngồi ở trên ghế, nghe được tiếng động của cậu kéo chăn, alpha vội vàng quay đầu lại.
"Nước." Thanh Bảo lẩm bẩm trong khi vẫn còn cảm thấy chóng mặt.
"Đến ngay đây." Thế Anh gần đây mới học được cách quan tâm người khác, luống cuốn cầm ly đến.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thế Anh một tay đỡ Thanh Bảo, một tay bưng ly nước cho cậu uống.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Ừm, alpha kia đâu?"
Một tháng qua, hắn không có hỏi Thanh Bảo vấn đề này, hay nói cách khác, trong tiềm thức, hắn không muốn alpha kia quay trở về.
Nhưng hắn không đành lòng nhìn cậu đau khổ.
Thanh Bảo trầm mặc không nói.
"Bác sĩ nói, cậu cần phải---" hắn giải thích.
Thanh Bảo xoay người, đối mặt với Thế Anh, trong lòng sớm đã có chút rối loạn, thậm chí có chút rung động. Như muốn trực tiếp nói cho đối phương biết, Alpha kia chính là hắn.
Thanh Bảo không chắc nữa.
Mặc dù đối thủ chăm sóc cậu, nhưng chăm sóc một khoảng thời gian khác với cả đời.
Khi cậu còn nhỏ, cha alpha của cậu cũng nói rằng ông sẽ luôn chăm sóc cậu và người cha Omega của cậu, nhưng cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả chỉ là tạm thời.
"Tôi không cần," Thanh Bảo tuy rằng không muốn nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi, nghĩ đến alpha vẫn luôn đối đầu với mình, cậu nói: "Cái tên cặn bã kia sẽ chỉ làm cho tôi tức giận."
Lần này người trầm mặc là đối thủ, cuối cùng hắn thở dài, mở cửa bước ra ngoài.
Thanh Bảo nhắm mắt giả bộ ngủ, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa mới mở mắt ra.
Sau đó Thanh Bảo lại ngủ thiếp đi, thân thể thật sự rất yếu, một lúc sau liền cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi mới mua chút cháo, dậy ăn chút đi."
Cậu bị đánh thức, đối thủ nhẹ nhàng vỗ về cậu, bên cạnh còn có một bát cháo.
"Ừm." Thanh Bảo đứng lên, lúc này mới thấy bên cạnh cháo còn đặt một cái bình thủy tinh nhỏ.
"Tôi vừa đi kiểm tra độ ăn ý giữa hai chúng ta." Thanh âm của đối phương nghe có vẻ yếu ớt, nhưng hắn lại có vẻ rất vui vẻ: "Độ ăn ý của chúng ta cao tới tận 96!"
"Đó là pheromone của tôi, nó sẽ làm giảm sự khó chịu của cậu."
"Tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt." Thế Anh tựa hồ đã hạ quyết tâm, nghiêm túc nhìn vào mắt Thanh Bảo.
Trái tim của Thanh Bảo đập nhanh hơn, cậu hoảng sợ tránh ánh mắt của đối thủ.
Thế Anh còn đang nói chuyện, hắn nói: "Tôi sẽ không giống như tên cặn bã đó."
-----------------------------Sorry mí cô thân iu nha! Tại mấy hum nay bận học quá nên hông có time edit truyện cho mí cô đọc. Thứ lỗi cho tui! <3 - Emily (Au) kí gửi -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com