TruyenHHH.com

Andray Cao Oc 20

thanh bảo về nhà với bộ đồ ướt sũng, trận này lại bị anh hiếu và anh khoa cằn nhằn mất thôi! những chiếc thiệp mời nằm gọn trong túi áo, không hề bị ướt. nỗi đau còn mới, chưa kịp lắng xuống. thoi thóp tìm lấy một lí do để cố hết sức bình sinh ngoi lên giữa bể nước mắt.

hiếu: ủa quên đem dù hả?

khoa: vô nhà lẹ, rồi lên thay áo đi em.

bảo: gọi đạt với siu xuống đây tí em đưa cái này.

hiếu và khoa không hề biết bảo vừa đi gặp thế anh, họ chẳng nghĩ nhiều hay một chút nghi ngờ. những tấm thiệp được em hơ sấy khô cẩn thận, may mắn chữ bên trong không lem.

bảo đưa thiệp cho từng người, sau đó lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh tấn đạt.

hiếu: này là gì?

khoa: đưa tụi anh làm gì?

đạt: anh bâus cưới hả anh?

tuấn anh: thật sự luôn đấy?

bảo: gì mà hỏi tới tấp vậy! người ta mời mình đến chung vui, em thay mặt gửi thiệp lại mọi người.

hiếu: thân quen với nó lắm à?

khoa: đéo đi.

bảo: có anh binz nữa đó, anh hong đi chung với bồ hả?

khoa: không. mày bị óc chó hả? sao lại nhận lời?

đó giờ anh khoa hay la bảo nhưng chưa từng thấy anh nặng lời như vậy. cũng phải thôi, ai đời lại đồng ý đi đám cưới của người yêu cũ của đứa em như thế bao giờ. đến nơi chỉ ôm về cục tức!

hiếu thì không cần hỏi, anh có định kiến với andree từ xưa cơ, khi bảo quen thế anh thì mới mở lòng ra hơn một chút. nhưng suy cho cùng thì anh không ưa, và càng không muốn bảo phải để tâm quá nhiều vào một kẻ như thế anh.

đạt: anh bảo có đi hong? nếu anh đi thì em đi chung.

tuấn anh: hai người đã đi thì em cũng đi, nhóm "ba chấm" luôn có ba người mà.

bảo chưa trả lời câu hỏi của đạt, bầu không khí lại rơi vào khoảng lặng. em không biết mình nên tránh né hay đối diện, nên làm người nhân từ hay kẻ lạnh lùng. bởi lẽ, dù là đi hay không thì sự thật luôn biết cách làm em đau dù chọn con đường nào, cũng sẽ đều là con đường chết.

chết trong tâm.

- anh sẽ đi. em xin lỗi anh hiếu, anh khoa.

vậy là bảo tiếp tục lựa chọn đối diện. khi nỗi đau đã đi đến đỉnh điểm, chúng đã bùng nổ tại thời điểm đó, giống như ngày em nhìn thấy hai người thân mật trong quán bar. niềm tin khi đó đã vỡ vụn, không thể hàn gắn.

vậy thì có cớ gì để trốn tránh người mà mình đã vỡ tan niềm tin!

hiếu: thật sự à? em có bị khùng không?

khoa: em đủ can đảm để đối diện?

bảo: vâng. hồi nãy khi đi về, dường như ông trời cùng đồng cảm cho số phận của em. nhưng em lại nghĩ rằng, mình càng trốn tránh thì mình càng không dám vượt qua, như vậy sẽ bị kẹt mãi trong vết thương này. em sẽ đi với một vẻ ngoài bảnh bao và một tinh thần vui vẻ nhất.

đạt: em ủng hộ anh.

tuấn anh: chưng diện nổi hơn cả andree nổi nhất đám cưới luôn anh!!

bảo: gòi cái tao lên báo nữa, tính khép kín thôi.

nghe đứa em nói vậy, hai người anh có thể làm được gì hơn ngoài thở dài. thiệp đã được đưa tận tay, nếu từ chối thì lại nhẫn tâm và nhỏ nhen quá!

hiếu: ờ thì.. mày đi không lẽ tao ở nhà, tới đó bị xỏ xiên thì anh bảo kê em.

khoa: ờ thì.. có binz nên tui mới đi chung thôi.

thế là bảo đã bước sang một trang mới trong cuộc đời nói chung và tuổi hai mươi chín nói riêng – lòng bao dung.

là một người đàn ông đã lớn, đứa trẻ bên trong không còn đòi hỏi.

là một thằng nhóc vị tha, không còn bực dọc.

là một cậu bạn dám yêu dám hận dám buông bỏ, không còn cố chấp.

là một b ray dám đối diện sự thật, không còn lẩn trốn sợ sệt.

là một thanh bảo dũng cảm, dám tan biến niềm đau.

--

andree tất bật chuẩn bị cho đám cưới.

kể cả lời thông báo cũng đã đăng lên mạng xã hội. tin đồn hẹn hò của cả hai đã lan truyền cả tuần nhưng họ không nghĩ là sẽ cưới nhanh đến vậy. người bất ngờ, người chúc mừng, nhưng cũng có những người không đồng ý. nhưng cho dù có như thế nào thì thế anh đã quyết định như thế - điều mà chính anh cũng không thể ngờ.

- anh gửi thiệp mời hết chưa?

- mới xong chiều nay.

- đặt tiệc, áo cưới, đồ ăn thức uống các thứ xong hết chưa anh?

- sẵn sàng rồi, còn áo cưới thì em bảo phải đợi em sắp xếp lịch diễn để đi thử còn gì.

- ừ nhỉ hihi quên mất, vậy mai luôn nhé!

- ngủ sớm đi mai anh gọi dậy, 9 giờ?

- oki chồng.

dân chơi 4.0

andreerighthand đã thêm rhymastic, justatee và binzpoet vào nhóm

wxrdie102
nghe nói có người sắp cưới

rhymastic
ủa hello mọi người
chà tên nhóm chất vậy

binzpoet
tớ là dân chơi fake thôi

pillzcasso
anh bâus tính làm đám cưới thế kỉ đấy à

justatee
tới giờ mà em còn chưa tin dc anh bâus ạ : )))
nhưng mà còn b ray thì sao
em ấy với anh cũng oki mà

wrxdie102
anh không yêu bảo nữa hả?

wokeupat4am.444
có nội tình gì hong andree
lúc trc anh simp anh bảo lắm mà

andreerighthand
lúc trc thôi đâu có nghĩa là kéo dài mãi
thôi đừng nhắc bảo nữa, anh muốn vui vẻ
ko muốn nhắc mấy chuyện ko vui đâu nhé

justatee
z thì hong nói

rhymastic
nói với em nè chồng

justatee
chim cúc

wxrdie102
hai anh trai tính cãi nhau vào ngày vui của ngta đấy à

justatee
anh nào dám em

rhymastic
nói thẳng ra là tại ổng bực vì hai người quen nhau mà ko nói ổng đấy
dù sao pl cũng là bạn thân ổng

justatee
thì đấy
bất ngờ quá chưa phản ứng kịp
giờ t cầm cái thiệp mà còn run run
thử hỏi thằng bảo cầm thiệp nó sẽ nghĩ gì

binzpoet
tee bình tĩnh tee
thật ra andree cũng suy xét kĩ lắm mới quyết định vậy
còn về phần của bảo thì cứ an tâm
khoa nói mình là em ấy sẽ đến, ko có ái ngại gì cả

wrxdie102
vl ông í mạnh mẽ thế
chứ như em là xé thiệp khỏi đi r

binzpoet
thôi nào, có lẽ là duyên của hai người tới đấy thôi
mình biết bạn có điều khó nói, nhưng nếu ko nói dc thì đừng nói
miễn bạn thấy làm thế là đúng
nhưng mà có tiết mục gì ko bạn

andreerighthand
bạn muốn rap bản tình ca nào đây

justatee
nói tới tình ca thì phải cho em tham gia rồi
để song ca với cô dâu 🙄

rhymastic
ê vui vậy cho em làm một bài
2 đứa wokeup với 2pillz lên đánh một bài cho anh

wxrdie102
chưa vào tiệc mà anh đã uống say r à

rhymastic
anh nói thiệt mà
chứ mấy nay áp lực quá, chung kết cận kề rồi

pillzcasso
khi nào anh?

rhymastic
mai nè chứ đâu
andree mời cưới thích hợp thời điểm quá ha

andreerighthand
tháng nữa mà ơ kìa thằng này

binzpoet
đội hắn 3 người nên lâu lâu tính bị cọc bạn ạ
lo lắng nên giờ bơ phờ hẳn

justatee
sao áp lực bằng tui
mấy hôm nay thức xuyên đêm rồi
chợp mắt chưa dc nửa tiếng đã phải chạy tiếp

rhymastic
ráng lên anh ơi
nốt mai nữa anh muốn ngủ mấy ngày trời cũng dc
để em ngủ chung với anh :>

wokeupat4am.444
coi ổng simp bồ kìa chèn

andreerighthand
team của thiện thắng thì anh cho cả team quậy luôn đấy

binzpoet
ơ bạn...

andreerighthand
suỵttt

rhymastic
này này tôi hiểu anh đang có ý gì đấy nhé
cơ mà cũng cảm ơn anh
tui chỉ sợ đội anh khoa thôi chứ anh binz chả sợ anh binz nhé

binzpoet
thôi anh hiểu số phận mình

justatee
dị còn em thì sao anh andree

andreerighthand
hai vợ chồng hưởng chung đi

justatee
chắc còn cái nịt : ))

rhymastic
này nhá, nói thế tôi bị mang tiếng bắt nạt anh đấy nhá anh tuấn

wokeupat4am.444
để mai tụi em tới ủng hộ mọi người

rhymastic
đúng rồi lỡ mùa 3 có mời producer thì tụi em có cơ hội ko chừng
andree làm huấn luyện viên luôn

andreerighthand
khó đấy

wrxdie102
hong chừng có anh bảo 🥱

pillzcasso
=))))) ổng nhây

justatee
để đề xuất chtrinh mùa sau mời andree với b ray 🥱

wrxdie102
hai đứa mình hợp rơ quá ta

justatee
đúng vị đó em iu <33

rhymastic
????
dm tôi tàng hình rồi hả thanh tuấn?

wrxdie102
*sủi*

binzpoet
dù sao thì cũng chúc mừng bạn
mong bạn luôn vững vàng và hạnh phúc

andreerighthand thanks bạn mình

khi đưa ra quyết định lấy vợ, andree đã có nhiều đêm mất ngủ, anh không tính đến chuyện này nhưng dường như đây là cách duy nhất để bảo rời xa anh, và không quá đau lòng để khiến bản thân mắc kẹt trong một mối tình nhiều đau thương.

hơn thế nữa, thế anh không còn nhiều thời gian.

nửa năm, ba tháng, một tháng,
hay là mười ngày?

không biết có điều gì thôi thúc, andree mở list nhạc của bảo trong máy tính mà anh thường nghe mỗi khi bế tắc. giọng rap này luôn trở thành một liều thuốc với thế anh. nhưng mà anh chỉ có thể nghe nốt hôm nay nữa, mọi chuyện không còn cách để cứu vãn.

điều gì khiến andree vội vàng cưới hỏi như vậy?

vì bố mẹ.

họ đã đợi quá lâu về một ngày trọng đại của đứa con, họ ngăn cản cũng có lí riêng của mình. andree đứng giữa thật sự khó xử, anh thương bảo nhưng anh cũng thương bố mẹ. nói như thế thì huề vốn quá nhưng với một người khó lựa chọn như andree, quả thật không hề dễ dàng.

để rồi, anh quyết định rời xa thanh bảo, dù tình thương của anh dành cho bảo luôn không đổi.

andree có đang thật sự thương bảo không?

dường như anh chỉ lấy cái cớ chứ không dám đối diện. không biết rằng andree đang có điều gì khó nói đằng sau, nhưng việc andree lấy lí do để trốn tránh lỗi lầm là không thể chấp nhận.

thế anh có một bí mật mà gã chỉ muốn giấu nhẹm đi,
kể cả bố mẹ không biết,
thanh bảo càng không thể nói.

thế là thế giới lại xuất hiện một kẻ trốn tránh,
tránh đời tránh việc tránh người.

- anh có gửi thiệp mời cho người yêu cũ của anh không?

- có, như em dặn đấy.

- thế thì oki, cứ nghĩ anh sẽ phản đối chứ.

- chia tay lâu rồi chẳng ai rảnh để nghĩ ngợi đâu em. bảo còn nhiều việc phải làm

- cũng phải, thấy gần đây nổi tiếng á. nhưng mà cũng không bằng em, hì. thôi em đi ra ngoài có việc.

- ơ này khuya rồi đi đâu đấy? mai còn đi thử áo...

andree chưa kịp phản kháng lại câu nói thì pl đã đi mất. cô ta ỷ rằng đã có được thế anh nên dạn miệng, chẳng nể mặt ai. anh hiếu mà nghe thấy có khi ả ta không yên (à ý là ảnh nhờ vợ á chứ ảnh đâu dám động đến phụ nữ...)

--

tối nay andree có một show lớn cho pepsi. nhân dịp mừng sinh nhật của pepsi nên lần này công ty có sự hợp tác với rất nhiều nghệ sĩ. dự đoán đây sẽ là show âm nhạc lớn nhất trong năm vì sự đầu tư hết nấc của pepsi, có cả hơn 30 nghệ sĩ và chia làm hai đêm diễn.

nhưng điều mà andree không hề biết cho đến khi xuất hiện tại hậu trường.

"bảo?"

thanh bảo cũng nằm trong dàn line-up, nhưng hợp lí vì hiện nay bảo đang được săn đón nhiều sau sự kiện em lên mainstream. oan gia hơn khi cả hai là diễn cùng một ngày, đụng mặt nhau nhiều hơn mười đầu ngón tay. vì là người trốn tránh nên andree hiển nhiên không dám đối diện với bảo, luôn tìm cớ mỗi khi cả hai sắp chạm mặt.

tuy nhiên, tránh ai thì tránh chứ không tránh được định mệnh. dù không còn liên quan về nhau nhưng nếu còn duyên ắt sẽ gặp lại, cũng giống như đêm diễn tối nay.

andree không biết có bảo vì anh không lướt mạng xã hội nhiều, có show phù hợp thì nhận thôi. gã ta từ trước giờ vẫn như thế, không quan tâm quá nhiều chuyện không liên quan đến mình, bất cần đời như vậy.

thanh bảo chạm mặt andree khi em vừa sửa soạn trong phòng chờ.

- chào thế anh.

andree lộ vẻ bất ngờ, anh không nghĩ rằng bảo lại chủ động trò chuyện với mình, lại còn gọi tên thật chứ chẳng phải nghệ danh. thanh bảo mạnh mẽ hơn andree nghĩ, và quan trọng hơn, bảo biết cách đối diện nên em không thấy khó xử khi gặp nhau. trong đầu của bảo chỉ một lòng nguyện dành cho âm nhạc, cho đam mê của mình.

còn tình yêu à?

nhạt nhòa.

- em cũng diễn show này à?

- đương nhiên, anh xem thường em à?

- anh không. chỉ là anh có chút bất ngờ.

- đám cưới chuẩn bị tới đâu rồi?

- xong cả rồi em, sắp tới anh chỉ tập trung làm nhạc thôi, phải làm để còn theo kịp em.

- ôi trời hôm nay lại có tính hơn thua nữa. à thiệp của anh, em đã gửi mọi người. đi hết nhé.

- thật à? vậy thì may quá!

chẳng phải là may hay rủi, anh em của bảo chẳng có nghĩa vụ phải đi đám cưới này cả, nhưng vì đứa em không ngại thì họ chẳng việc gì phải từ chối. họ chỉ mong bảo thật sự muốn đi chứ không phải là sự gượng cười gật đầu.

tạm biệt andree ra sân khấu trình diễn, "cao ốc 20" vẫn phát lên bản nhạc piano đầy da diết, có sự dồn dập không ngừng. những tiết mục trước sôi động bây giờ nhường chỗ cho những vần ca tâm sự nỗi lòng.

hôm nay tấn đạt có việc không thể xuất hiện cùng bảo, khi đến verse của đạt, bảo nhắm mắt lại và những ký ức cũ tuần tự xuất hiện, nhưng mà chỉ là những lần đau thương thôi.

trong những mảnh vụn vỡ đó, bảo luôn thấy "chiếc dù vàng".

nó luôn đi theo em trong mọi hoàn cảnh, và tượng trưng cho sự "che chở". lúc trước andree đã trở thành dù vàng, giờ đây gã không còn cầm lấy cây dù đó nữa, gã bận che mưa cho người khác, để bảo một mình cùng nước mắt hòa với nước mưa.

những giọt mưa, hòa cùng giọt lệ.

"anh chỉ muốn... có những cảm giác mà họ nói (sau tất cả)"

bảo từng mong cầu về một hạnh phúc sau nhiều mối tình, bảo từng hy vọng về một gia đình nhỏ để em có thể quay về, bảo cũng từng ước rất nhiều, nhưng mà hiện tại thì không cho em cơ hội đó. nói rất nhiều những câu từ này đến phát ngán nhưng nỗi đau thì luôn trêu ngươi như vậy, quẩn quanh cuộc sống không tha cho bảo.

còn nhớ tấm thiệp nhàu nát, đó là sự nhẫn nhịn cuối cùng để ông trời cho một trận mưa thật lớn để trôi đi những vết nhơ trên gương mặt. hỉ nộ ái ố, mọi cảm xúc có đủ cả.

"anh muốn một lần tự do muốn một lần được bỏ chối (anh trở lại)"

đứa trẻ bên trong nhiều lần bị ngộp thở trong lồng ngực, giống như một lồng sắt vô hình, tù túng đến tội nghiệp. nhìn lại những chặng đường đã đi qua, tan rồi hợp, hợp rồi lại tan, và nếu như không thay đổi số phận, vòng lặp đó vẫn thế không có gì mới mẻ.

em đã tự nhủ rằng, nếu không có phép màu nào giúp em tự do, em sẽ tự mình thay đổi.

nhẫn tâm với mình của hiện tại là bước ngoặt để tạo nên sự bình yên về sau,
dừng lại đoạn tình cảm hơn 2 năm.

"cái kết này không tồi nhỉ!"

tối đêm đó, trời đã mưa một lần nữa.

hiển nhiên không có dù vàng,
chỉ có trắng và đen thôi.

--

khán giả thưa dần, đêm diễn kết thúc tốt đẹp trong trận mưa rào lớn cùng với những sự nhiệt huyết của nghệ sĩ. một biển người cùng hát lên những khúc ca, cảm giác đứng trên sân khấu dù bị ướt nhưng vẫn là cảm giác mãn nguyện.

họ nhìn thấy khán giả.

"cao ốc 20" càng làm cho cảm xúc đó của bảo trở nên thiêng liêng hơn bất kì ai. và dường như có một sự trùng hợp mang tính sắp xếp. mỗi lần trời mưa là một câu chuyện, nếu kể chẳng biết khi nào hết chuyện.

"muốn gặp em ngày đó muốn là anh hôm qua (với văn phòng)
muốn cảm nhận lời em nói theo một cách nôm na (của anh), nhưng mà..."

nếu có cỗ máy thời gian, bảo sẽ quay lại để thay đổi số phận, ngày ấy vì trái tim yêu đương, lí trí đã nhường chỗ để cảm xúc được làm chủ. bảo không hối hận vì những việc xảy ra, nhưng em không muốn lặp lại những câu chuyện cũ. "em của ngày đó" sẽ là một cậu nhóc nhiều hoài bão lớn và tự tin với những dự định của mình, không phải là một đứa trẻ chui rúc trong một trái tim lỗ hổng mà những dòng máu có thể chảy bất cứ lúc nào.

giọng nói trầm ấm của thế anh đã vang lên trong tiềm thức của bảo khi em đứng trên sân khấu đó, dưới trận mưa rào. không phải nói quên thì sẽ quên, nói vậy mà lòng nghĩ khác. bảo cũng khổ tâm lắm, em không muốn thêm một người lo lắng cho mình, vì đây là nỗi đau của bảo, em sẽ tự chịu trách nhiệm. hơn nữa, một thằng nhóc gần ba mươi tuổi, chẳng còn là một đứa bé để mong chờ một bàn tay lúc nào cũng sẵn sàng nhận lấy nỗi đau của mình.

bảo nán lại nơi đó một lúc lâu, nhìn lên bầu trời đầy ánh sao.

hồi ở mỹ thường ngắm trời đêm cùng thế anh,
những cảm giác bình yên hôm nào ùa về trong ký ức,
như một cuốn phim được tua chậm.

thở phào nhẹ nhõm,
kết thúc rồi.

- anh hiếu hả? tuần sau về mỹ một chuyến với em nhé.

về nhà thôi.

trên xe vẫn còn phát đoạn nhạc của "cao ốc 20",
bảo đã mỉm cười, một nụ cười đúng nghĩa!

"tất cả nỗi nhớ này để đâu... em ơi
tất cả nỗi nhớ này để đâu... em ơi
tất cả nỗi nhớ này để đâu...

anh
mang theo nó
chẳng thể lâu."

-----------

chưa vội tung ra plot twist đâu, chap sau bảo về mĩ gặp lại ba của ẻm, hồi trc một chap nào đó thì anh hiếu có nói với bảo là hai ba con nên nói chuyện với nhau, vì vậy tui sẽ có một chap viết về điều này, khoảng cuối chap sau thì mới hé lộ plot twist cho mng cùng hóng ; )))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com