An Thit Chi Lu Cao H
"Garro! Cuối cùng là có chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!"Lão ma pháp sư với hai hàng râu dê vừa mở mặt kính hai chiều ra, lập tức bị tiếng rít gào từ bên kia ập đến làm hoảng sợ. "Còn có thể là chuyện gì," lão đầu nhi chẳng hề để ý nói, một chút cũng không thèm để ý Theodore phía bên kia đang nổi trận lôi đình, "Hoặc cũng có thể là ngươi uống quá ít, hoặc cũng có thể là do tiểu cô nương kia chỉ là nữa ma, cho nên hiệu quả của thứ kia bị giảm xuống," nói tới đây, hắn lộ ra vẻ mặt bát quái đáng khinh, "Ta nói này Theo, ngươi thật sự ......uống cái kia rồi à?"Theodore không chỉ uống xong, mà còn bị cái nữ nhân đáng chết kia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, "CƯỜNG BẠO"! Loại chuyện mất mặt như vậy hắn sao có thể cho nói cho người khác biết. Tuy rằng trong lòng Theodore ngập tràn phẫn nộ cùng ngượng ngùng, nhưng ở trước mặt tên cáo già Garro này, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ là lời nói càng thêm lạnh lùng: "Ngươi quản quá rộng rồi." Lại cùng cái lão nhân thảo luận một hồi, Theodore mới mang theo thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đặt kính hai mặt xuống.Uống xong dâm dịch của nửa ma nhân kia, Theodore vốn tưởng rằng nguyền rủa của mình sẽ được giải trừ, không nghĩ tới chỉ khôi phục được mấy chục phút, hắn thế nhưng lại biến trở về hình dáng tiểu hài tử. Dựa theo lời Garro, nguyên nhân chỉ có hai, nếu không phải là do dâm dịch hắn uống quá ít thì chính là huyết thống của Margaret không thuân, cho nên ảnh hưởng tới hiệu quả của dâm dịch. Mà mặc kệ là nguyên nhân nào, đều cho thấy hiện tại hắn vẫn không thể giết chết nàng ta."Đáng chết," chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cái nữ nhân ngu ngốc kia ngồi trên người mình đắc ý nở nụ cười đáng giận, Theodore liền nổi trận lôi đình. Hắn là người lòng dạ rất nặng, trước mặt người khác có thể biểu hiện ôn nhu từ bi, sau lưng người cũng rất ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, cố tình ở trước mặt nữ nhân kia, trong vòng một ngày ít nhất đã thất thố ba lần, "Nhất định là bị mùi thơm động dục lạ lung của nữ dâm ma kia ảnh hưởng." Theodore tức giận bất bình nói thầm, chờ đến lúc hắn mở cửa phòng ngủ, lại bị cảnh tượng trước mắt làm tức giận đến mức muốn ngã ngửa.Chỉ thấy Margaret ngồi bắt chéo hai chân, trong tay cầm điểm tâm hình thù kỳ quái, theo động tác cắn nhai phát ra tiếng 'rột...rột', mảnh vụn điểm tâm không ngừng rơi xuống khăn trải giường tơ lụa đẹp đẽ quý giá sạch sẽ của hắn . Trên giường đặt một quyển sách, một tay nàng cầm điểm tâm, tay còn lại thì lật sách. Lúc sang trang, liền để lại trên trang sách ba dấu tay chói lọi."Ngươi......"Theodore còn chưa kịp tức giận, thấy tiểu nam hài đứng ngoài cửa, thiếu nữ nhấc mi mắt, ra vẻ quen thuộc chào hỏi: "Ngươi đã về rồi," sau đó liền đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ ra phía trước, "Có muốn điểm tâm không?""Không cần, cám ơn," Theodore theo bản năng trả lời, từ từ, vì cái gì thái độ của nàng ta lại tự nhiên như vậy? Mà chính mình thế nhưng cũng bị nàng nắm mũi dắt đi! "Ngươi đang đùa ta à?"Thần quan đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói, đáng tiếc hắn hiện tại lại có dáng vẻ tiểu nam hài mười hai tuổi, cho dù bày ra vẻ mặt hung thần ác sát, cũng không có một chút tác dụng uy hiếp nào."Không có nha," thiếu nữ nói như đúng rồi, "Loại điểm tâm này thật sự ăn rất ngon, là ta cố ý nhờ Nathan mua về," nàng quay đầu nhìn về phía thanh niên vẫn luôn an tĩnh đứng đợi bên cạnh, "Đúng hay không, Nathan?"Nhìn Nathan, Theodore không khỏi nghĩ tới chuyện càng làm cho hắn bực bội. Bỗng nhiên biến trở về tiểu hài tử, lại còn ở trong loại tình cảnh chật vật như vậy, Margaret lại trở nên bình tĩnh khác thường. Vui vẻ thoải mái mà rửa sạch hạ thể, vui vẻ thoải mái mà mặc quần áo, ngược lại Theodore hắnlại xấu hổ xông thẳng ra ngoài cửa, cho đến hắn khôi phục bình tĩnh, mới có thể xem như chưa có chuyện gì mà trở về."Chuyện vừa rồi, ta không hy vọng lại có lần tiếp theo." Tiểu nam nhân dùng gương mặt lạnh lùng nói."Yên tâm đi, ta cũng chẳng phải là cầm thú đâu," Margaret vẫy vẫy tay, "Huống hồ với bộ dạng tiểu thi hài chưa đủ cách này của ngươi, người bình thường sao có thể có hứng thú đây."Bình tĩnh, bình tĩnh, người như hắn sao có thể chấp nhặt với cái dạng nữ nhân thô tục này.Theodore không ngừng củng cố tâm lý của bản thân, mới có thể nhịn xuống xúc động nhảy dựng lên đánh nữ nhân này một trận. Hắn hiện tại không chỉ không thể giết Margaret, mà chỉ cần hơi chút tỏ ra bất mãn, tiểu thư dâm ma không biết liêm sỉ không có tiết tháo này không biết còn đưa ra cái yêu thiêu thân nào nữa: "Một khi đã như vậy, ta đây liền đem chuyện ngươi bị ta cường ngạnh nói ra cho mọi người biết."Bị nắm lấy một cái nhược điểm mất mặt như vậy, người luôn mắt cao hơn đầu là Theodore chỉ có thể nén giận, đáp ứng đủ loại yêu cầu không hợp lý của không Margaret.
"Ta muốn một căn phòng ngủ, phòng phải lớn như thế này.""Có thể.""Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo, cái loại mà tiểu thư quý tộc hay mặc, không quý thì ta không mặc.""Có thể.""Còn có ta đói bụng, chuẩn bị bữa tối nhanh chút.""Có thể.""Cái vẻ mặt hiện tại của ngươi ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của bổn tiểu thư, mau cười một cái cho ta.""Cút ngay!"Cuối cùng, Theodore không chỉ có nhục nước mất chủ quyền, còn bị bắt phải đưa tên người hầu Nathan cho nữ nhân lòng tham không đáy kia."Nathan và Jess, không phải là con người bình thường đúng không?" Theodore không thể không thừa nhận, thoạt nhìn thì ngu ngu ngốc ngốc, nhưng thực chất nữ nhân này lại rất tinh tế tỉ mỉ, "Lúc đó ta đã cảm thấy không đúng." thiếu nữ dùng tay vuốt cằm, "Khi ta nhào lên bóp cổ ngươi, hai người bọn họ không hề phản ứng, phải đợi ngươi ra lệnh thì họ mới tiến lên bắt lấy ta.""Bọn họ là con rối luyện kim." Theodore nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.Cái gọi là con rối luyện kim chính là dùng ma pháp hệ Luyện Kim để chế tạo ra con rối, thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nhưng nhất cử nhất động đều cần phải có mệnh lệnh của chủ nhân. Margaret cảm thấy kỳ quái, tuy nói có thể là do muốn bảo vệ bí mật, nhưng nếu dùng con rối luyện kim thay vì dùng thuộc hạ tâm phúc thì có phải hơi bất tiện hay không? Nếu lúc đó Theodore thật sự không thể thoát được, rất có thể hắn sẽ bị bóp chết. Lại liên tưởng đến chuyện từ khi mình bị bắt đến nơi này, ngoại trừ cái kẻ gọi là Garro ma pháp sư, một cái người sống nàng cũng chưa từng thấy. Điều này cho thấy Theodore không có chút lòng tin nào đối với con người."Tóc ngươi," nàng nhịn khô hỏi, "Vì sao lại biến thành màu đen?"Có lẽ là cảm thấy Margaret sớm hay muộn gì cũng sẽ bị mình giết, mặc kệ nàng hỏi vấn đề gì, Theodore tuy không kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời, vậy mà lúc này hắn lại giữ im lặng."Chuyện này không liên quan đến ngươi." Margaret mẫn cảm nhận thấy hơi thở trên người nam hài trở nên lạnh lẽo, tuy rằng hắn chỉ là cười cười, và không có biểu hiện gì cho thấy mình đang tức giận. Nhưng có một loại người chính là như vậy, càng là không muốn người khác đụng vào nghịch lân, thì sẽ càng vân đạm phong khinh.Margaret ở phố phường lăn lê bò lết mười mấy năm, hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, nàng vội vàng kết thúc câu chuyện. Nghĩ đến Theodore có nhẫn nại khác thường đối với nàng, liền mở miệng hỏi thêm một câu, "Nguyền rủa trên người ngươi là ai hạ?"Không nghĩ tới Theodore lại trả lời nàng: "Là người trong Giáo Hội, cụ thể là ai còn đang tra, nhưng mà," hắn lộ ra một tia cười lạnh, "Cũng chỉ có mấy kẻ đó thôi.""Ha?" Thoạt nhìn Quang Minh Thần Điện hài hòa đoàn kết như vậy, không ngờ sau lưng lại rắc rối phức tạp, đấu đá tranh giành quyền lực cũng không ít đâu."Cũng đúng," thiếu nữ cười như không cười mà hừ một tiếng, "Đến ngay cả con trai của thần Viders đại nhân cũng là kẻ đê tiện vô sỉ hỗn đản, những người khác không cần nghĩ cũng biết là loại người gì.""Đừng nhắc tới cái danh hiệu đó trước mặt ta." Theodore chán ghét nhíu mày, tựa hồ rất ghét bốn chữ "Con trai của thần"."Ngươi không sợ thần Quang Minh sẽ giáng thần phạt?" Margaret tò mò hỏi."Chẳng lẽ..." nam hài chê cười mà nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy nàng rất buồn cười, "Thân là ác ma, ngươi cũng tin vào cái loại thần hư vô này?""Ta đương nhiên không tin." Nhưng Margaret không nghĩ tới, Theodore thân là quan đại thần của thần điện thế nhưng cũng không tin thần minh tồn tại."Nếu thật sự có cái loại thần này," nam hài chỉ chỉ bầu trời, trên gương mặt nhỏ đáng yêu kia là vẻ bễ nghễ không hợp tuổi, "Vậy điều đầu tiên hắn làm là sẽ đánh chết ta.""Ngươi nói như vậy, ta thật sự mong chờ có Thần Minh tồn tại đấy." Margaret cười tủm tỉm mà trả lời lại một cách mỉa mai.Trong phòng mùi thuốc súng mười phần. Nàng lại cùng Margaret châm chọc nhau vài câu, Theodore mới chạy đi liên lạc với Garro. Chờ đến lúc hắn trở về, liền phát hiện phòng ngủ của mình đã bị chiếm đoạt."Vẫn là căn phòng này ở thoải mái nhất." Margaret khiêu khích nhướng mày, "Viders đại nhân, đêm nay liền mời ngươi đến phòng khách ngủ đi." không ngừng nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, nhưng Theodore phải công nhận, hiện tại hắn muốn nhịn cũng nhịn không nổi nữa rồi. "Nathan," Lời nói cơ hồ là từ trong kẻ răng bay ra, "Ném nàng ta ra ngoài cho ta!" Nathan vẫn không nhúc nhích. "Quyền khống chế Nathan không phải ngươi đã cho ta rồi sao?" Margaret còn ở đó thêm dầu vào lửa, "Ai nha, chẳng lẽ Viders đại nhân vĩ đại đã quên?"Đáng giận! Nữ nhân này tuy rằng không có chút ưu điểm nào, nhưng nàng thật sự...thật sự thực có bản lĩnh chọc trúng điểm giới hạn của hắn. Phẫn nộ đến mức phát điên khiến thần quan đại nhân đưa ra quyết định làm hắn ngày sau hối hận vô cùng. "Được! Ngươi không đi phải không? Vậy ngươi cũng mơ ta sẽ đi, đêm nay ta sẽ ở nơi này!"
"Ta muốn một căn phòng ngủ, phòng phải lớn như thế này.""Có thể.""Chuẩn bị cho ta một bộ quần áo, cái loại mà tiểu thư quý tộc hay mặc, không quý thì ta không mặc.""Có thể.""Còn có ta đói bụng, chuẩn bị bữa tối nhanh chút.""Có thể.""Cái vẻ mặt hiện tại của ngươi ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của bổn tiểu thư, mau cười một cái cho ta.""Cút ngay!"Cuối cùng, Theodore không chỉ có nhục nước mất chủ quyền, còn bị bắt phải đưa tên người hầu Nathan cho nữ nhân lòng tham không đáy kia."Nathan và Jess, không phải là con người bình thường đúng không?" Theodore không thể không thừa nhận, thoạt nhìn thì ngu ngu ngốc ngốc, nhưng thực chất nữ nhân này lại rất tinh tế tỉ mỉ, "Lúc đó ta đã cảm thấy không đúng." thiếu nữ dùng tay vuốt cằm, "Khi ta nhào lên bóp cổ ngươi, hai người bọn họ không hề phản ứng, phải đợi ngươi ra lệnh thì họ mới tiến lên bắt lấy ta.""Bọn họ là con rối luyện kim." Theodore nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.Cái gọi là con rối luyện kim chính là dùng ma pháp hệ Luyện Kim để chế tạo ra con rối, thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nhưng nhất cử nhất động đều cần phải có mệnh lệnh của chủ nhân. Margaret cảm thấy kỳ quái, tuy nói có thể là do muốn bảo vệ bí mật, nhưng nếu dùng con rối luyện kim thay vì dùng thuộc hạ tâm phúc thì có phải hơi bất tiện hay không? Nếu lúc đó Theodore thật sự không thể thoát được, rất có thể hắn sẽ bị bóp chết. Lại liên tưởng đến chuyện từ khi mình bị bắt đến nơi này, ngoại trừ cái kẻ gọi là Garro ma pháp sư, một cái người sống nàng cũng chưa từng thấy. Điều này cho thấy Theodore không có chút lòng tin nào đối với con người."Tóc ngươi," nàng nhịn khô hỏi, "Vì sao lại biến thành màu đen?"Có lẽ là cảm thấy Margaret sớm hay muộn gì cũng sẽ bị mình giết, mặc kệ nàng hỏi vấn đề gì, Theodore tuy không kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời, vậy mà lúc này hắn lại giữ im lặng."Chuyện này không liên quan đến ngươi." Margaret mẫn cảm nhận thấy hơi thở trên người nam hài trở nên lạnh lẽo, tuy rằng hắn chỉ là cười cười, và không có biểu hiện gì cho thấy mình đang tức giận. Nhưng có một loại người chính là như vậy, càng là không muốn người khác đụng vào nghịch lân, thì sẽ càng vân đạm phong khinh.Margaret ở phố phường lăn lê bò lết mười mấy năm, hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, nàng vội vàng kết thúc câu chuyện. Nghĩ đến Theodore có nhẫn nại khác thường đối với nàng, liền mở miệng hỏi thêm một câu, "Nguyền rủa trên người ngươi là ai hạ?"Không nghĩ tới Theodore lại trả lời nàng: "Là người trong Giáo Hội, cụ thể là ai còn đang tra, nhưng mà," hắn lộ ra một tia cười lạnh, "Cũng chỉ có mấy kẻ đó thôi.""Ha?" Thoạt nhìn Quang Minh Thần Điện hài hòa đoàn kết như vậy, không ngờ sau lưng lại rắc rối phức tạp, đấu đá tranh giành quyền lực cũng không ít đâu."Cũng đúng," thiếu nữ cười như không cười mà hừ một tiếng, "Đến ngay cả con trai của thần Viders đại nhân cũng là kẻ đê tiện vô sỉ hỗn đản, những người khác không cần nghĩ cũng biết là loại người gì.""Đừng nhắc tới cái danh hiệu đó trước mặt ta." Theodore chán ghét nhíu mày, tựa hồ rất ghét bốn chữ "Con trai của thần"."Ngươi không sợ thần Quang Minh sẽ giáng thần phạt?" Margaret tò mò hỏi."Chẳng lẽ..." nam hài chê cười mà nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy nàng rất buồn cười, "Thân là ác ma, ngươi cũng tin vào cái loại thần hư vô này?""Ta đương nhiên không tin." Nhưng Margaret không nghĩ tới, Theodore thân là quan đại thần của thần điện thế nhưng cũng không tin thần minh tồn tại."Nếu thật sự có cái loại thần này," nam hài chỉ chỉ bầu trời, trên gương mặt nhỏ đáng yêu kia là vẻ bễ nghễ không hợp tuổi, "Vậy điều đầu tiên hắn làm là sẽ đánh chết ta.""Ngươi nói như vậy, ta thật sự mong chờ có Thần Minh tồn tại đấy." Margaret cười tủm tỉm mà trả lời lại một cách mỉa mai.Trong phòng mùi thuốc súng mười phần. Nàng lại cùng Margaret châm chọc nhau vài câu, Theodore mới chạy đi liên lạc với Garro. Chờ đến lúc hắn trở về, liền phát hiện phòng ngủ của mình đã bị chiếm đoạt."Vẫn là căn phòng này ở thoải mái nhất." Margaret khiêu khích nhướng mày, "Viders đại nhân, đêm nay liền mời ngươi đến phòng khách ngủ đi." không ngừng nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, nhưng Theodore phải công nhận, hiện tại hắn muốn nhịn cũng nhịn không nổi nữa rồi. "Nathan," Lời nói cơ hồ là từ trong kẻ răng bay ra, "Ném nàng ta ra ngoài cho ta!" Nathan vẫn không nhúc nhích. "Quyền khống chế Nathan không phải ngươi đã cho ta rồi sao?" Margaret còn ở đó thêm dầu vào lửa, "Ai nha, chẳng lẽ Viders đại nhân vĩ đại đã quên?"Đáng giận! Nữ nhân này tuy rằng không có chút ưu điểm nào, nhưng nàng thật sự...thật sự thực có bản lĩnh chọc trúng điểm giới hạn của hắn. Phẫn nộ đến mức phát điên khiến thần quan đại nhân đưa ra quyết định làm hắn ngày sau hối hận vô cùng. "Được! Ngươi không đi phải không? Vậy ngươi cũng mơ ta sẽ đi, đêm nay ta sẽ ở nơi này!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com