Chương 6 : Khởi đầu
Choàng tỉnh sau một cơn mộng mị, nó khó nhọc mở mắt, nhìn xung quanh, thoáng sững sốt. Nhà nó? Sao nó lại ở đây? Hàng loạt dấu chấm hỏi cứ vây quanh nó. Đang ngẩn ngơ, nó nghe thấy tiếng động phát ra ở dưới nhà, hình như là từ căn bếp. Thoáng bất động, tự đâu một ánh hy vọng loé ra : Hay là mẹ nó đã về? Hoặc chăng những gì nó đã trải qua trong suốt một năm qua chỉ là cơn mơ? Nó ngơ ngác, thầm cầu nguyện. Nó mong mẹ về, nó mong mọi thứ có thể quay lại, nó ao ước khôn cùng.
Có những thứ mất đi rồi mới biết quý trọng, ừ đúng vậy. Nó đã mất nhiều lắm, nhưng giờ có hối hận cũng chẳng thể lấy lại được. Trước đây, nó là một cô bé rất cứng đầu, cứng đầu bởi nó đã được sống trong một gia đình hạnh phúc, được vui vẻ bên những người bạn tuyệt vời, được thầy cô yêu thương hết mực, hơn nữa, lại luôn có Khánh Hải bên cạnh. Thử hỏi còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ? Đã có lúc nó nghĩ mình có tất cả, nhưng đến cuối cùng mới biết, hoá ra nó chả có gì, tất cả chỉ là vay mượn. Cái gia đình mà nó sống chẳng qua chỉ là mang một dáng vẻ hạnh phúc, người bạn mà nó trân trọng chẳng qua chỉ coi nó là một hạt bụi giữa dòng đời. Trong tất cả các mối quan hệ với mọi người, ai cũng bảo nó hạnh phúc, và nó cũng cố để diễn trọn một vai mang tên người hạnh phúc. Đã có lúc nó muốn buông xuôi, muốn gào lên trước mặt những người kia rằng nó cô đơn lắm, nó mệt lắm, nhưng lại không thể. Bởi nó biết ai cũng phải có những nỗi niềm riêng, chẳng ai là hạnh phúc trọn vẹn, trong vũ trụ bao la rộng lớn, còn có rất nhiều người đang phải gánh chịu tổn thương nhiều hơn nó gấp vạn lần, nên cái vết nứt kia của nó có là gì? Chỉ là vết thương sâu một chút thôi...
Bước từng bước run rẩy xuống cầu thang, nó vẫn không ngừng hy vọng. Thế nhưng, khi bước đến bếp, người đó lại chẳng phải mẹ. Đấy là một chàng trai nhìn từ phía sau thì trong khá cao, khuôn người cân đối. Hy vọng bấy nhiêu thì thất vọng lại càng gấp bội. Suy tư với dòng cảm xúc ấy, nó mới phát hiện ra một điều : Anh ta là ai??Thấy có kẻ lạ xuất hiện trong nhà mình, nó lo lắng vô cùng, nhưng lại chợt nghĩ : nếu đấy là trộm thì chắc phải lấy hết đồ và bỏ trốn lâu rồi, đâu cần phải đến giờ mới bỏ trốn? Hơn nữa đã trộm thì phải vào phòng ngủ chứ? Sao lại vào bếp thế này? Ngó nghiêng, nó thấy hắn ta đang lụi cụi làm đồ ăn, mà hình như là rất ngon nữa. Thế là nó rút ra một kết luận hoàn hảo : Tên trộm này đang định trộm đồ nhà mình, bỗng nhiên đói quá nên vào bếp làm đồ ăn.
Lấy suy nghĩ ấy làm chuẩn xác, nó hắng giọng la lớn :
_ Này, anh làm gì thế hả? Tính trộm đồ à? Nếu có trộm thì cũng phải suy nghĩ thiệt hơn chứ? Chưa nói đến xung quanh đây bao nhà giàu không trộm, lại vào một căn nhà tầm thường thế này, ít ra anh cũng nên chạy đi chứ? Sao còn vào bếp làm gì hả? Hay đợi tôi báo cảnh sát mời anh đi?
Loắng thoắng một hồi, nó đâu để ý rằng chàng trai kia đã quay lại nhìn chằm chằm nó, nét mặt khá ngạc nhiên. Anh hỏi :
_ Em đang nói chuyện với ai đấy? Ai là trộm?
Lúc bấy giờ, nó mới kịp định hình, ôi chết mất. Thì ra là anh ta.
_ À... Không phải... Nhưng sao anh ở đây?
_ Em không nhớ gì à? - Chàng trai hỏi
_Nhớ gì là nhớ gì? Đây là nhà của tôi cơ mà? Tôi hỏi là sao anh ở đây?
_Em thú vị thật đấy. Thế lúc 7h sáng ai chạy giữa trời mưa mà khóc ngon lành rồi ngất đi? Haizz. Bây giờ mới chỉ 10h trưa, tính ra cũng chỉ mới gần 3 tiếng thôi, sao em quên nhanh thế?
_Ơ... - Nó bắt đầu ngập ngừng
Rồi nó cố gắng nhớ lại chuyện hồi sáng. Ừ thật, thì ra anh đã giúp nó. Vậy mà nó lại cư xử như vậy. Ôi, chết mất thôi. Tuy nhiên, nó vẫn đáp trả băng khuôn mặt lạnh ngắt :
_ Không nhớ.
Là một người khá tinh ý, anh nhận ra ngay sự thay đổi nhỏ kia của nó, bất giác nở nụ cười - cái cười rạng rỡ nhất mà nó chưa bao giờ thấy ở bất kì ai, ngay cả Khánh Hải, nụ cười ấy thật sự ấm áp vô ngần.
_ Này, cứ phải lạnh tanh thế à? Yêu đời lên đi em!
_Không thích! Đời có gì mà phải yêu? - Nó đáp trả không kiêng dè.
_Theo anh thấy thì em không phải người như vậy!
Nó thắc mắc nhìn anh, sao anh biết nó không phải người như vậy? Anh với nó liệu đã quen nhau từ trước sao?
_Chúng ta... Đã từng quen nhau sao? - nó hỏi
_ Không. - anh đáp
_ Ồ vậy mà anh lại nói cứ như là chúng ta đã quen ấy!
_ Đâu phải cứ quen lâu năm mới nhìn thấu một người? Em ấy, đừng để nụ cười bị che mờ bởi mọi điều không hay.
Nghe anh nói, nó bỗng chốc lặng thinh. Nụ cười? Đã bao lâu rồi nó chưa hề nhớ đến điều này? Nó là một cô gái không đẹp, thế nhưng khi cười lại rất dễ thương, hơn nữa, mỗi lần cười lại lộ ra hai lúm đồng tiền trong rất khá là tươi tắn. Thế mà từ khi gặp biến cố, nó lại quên đi mất cái quý giá ấy. Bất giác, nó chợt cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, chính xác hơn là nhỏ bé đến vô cùng. Nhưng, nó vẫn cứng đầu, tiếp tục làm mặt lạnh :
_ Cười hay không thì cũng là việc của tôi, anh xen vào làm gì chứ? Cảm ơn vì đã đưa tôi về. Thế nhé, bye.
Nói xong nó toan bước lên lầu, để mặc anh ta một mình ở đó. Bước được mấy bước thì nghe anh cất giọng não nề :
_ Sao lại có người như em nhỉ? Đã không cảm ơn ân nhân đây thì thôi, lại còn hung dữ như vậy. Em bảo xem, đấy là cách cư xử đúng đắn à?
_ Anh.... - Nó cứng họng, thoáng bối rối
_ Thôi được rồi, chả đôi co nữa. Đây là một ít cháo tôi vừa mua về, em ăn đi. Đợi em ăn xong rồi anh về.
Nghe anh nói, nó bất ngờ vô cùng. Không ngờ giữa đất Sài Gòn tấp nập và xô bồ này, lại có người quan tâm nó như vậy. Từ trước đến giờ, nó đâu phải là con người hành động theo cảm xúc, lý trí luôn là thứ nó nghe theo. Đáng lẽ ngay lúc này nó nên mặc kệ anh ta mới đúng, thế nhưng bản năng lại không cho phép nó làm vậy. Anh là người đã giúp nó mà, đã vậy lại còn mua đồ ăn cho nó nữa, thử hỏi làm người ai lại nhẫn tâm đến thế chứ?
Chần chừ cầm tô cháo anh đưa, nó khó xử vô cùng. Cuối cùng, nó vẫn chẳng động tay được. Từ bé đến lớn, nó không phải là quá kén ăn, tuy nhiên vẫn có một vài món là không thể chấp nhận nổi. Tiêu biểu chính là cháo, hơn nữa chính là món cháo với rất nhiều củ nén như kia! Nó còn nhớ có lần bị ốm, mẹ tất bật chuẩn bị một bát cháo củ nén 'thơm lừng', ngó thấy đã khiến nó rợn người, cảm thấy khó chịu kinh khủng, nhưng không muốn làm mẹ mất vui thế là nó đành ăn hết cả bát. Và hậu quả thì chẳng cần phải bàn. Bệnh tình thì đỡ bội phần, nhưng 'di chứng' chính là làm nó khó chịu cả tuần, chỉ cần nghĩ lại món ăn ấy là buồn nôn.
Nhìn nó cứ chần chừ, anh thấy hơi bực mình nói :
_ Này, lại sao nữa vậy?
_ Tôi... - Nó bối rối rồi trả lời nhỏ dần : Tôi... không thích ăn cháo... củ nén.
Chưa dứt lời, mùi hương đó xộc vào mũi gây cảm giác khó chịu, nó liền chạy thẳng vào toilet, nôn không ngừng. Chàng trai thấy vậy mới hốt hoảng, chạy lại hỏi han, rót cho nó một ly nước ấm. Nó đón lấy, rồi lại lí nhí :
_ Xin lỗi... Tôi không cố ý.
Chàng trai cười khổ, nói :
_ Hay là đi ăn gì nhé. Coi như em trả ơn anh đi.
Nghe anh nhắc, nó mới nhớ là từ sáng đến giờ ngoài cốc Cappuccino thì chưa có gì trong bụng cả. Mà hôm nay lại là sinh nhật nó, đâu thể hành hạ bản thân được. Do thế, nó đồng ý luôn.
Cả hai cùng ghé vào một cửa hàng mì cay mới mở. Anh gọi hai phần thêm 1 dĩa kimbap. Khi thức ăn bưng ra, nó mới có cảm giác đói hoa cả mắt. Dường như chả ngại ngùng gì nữa cả . Thoáng cái, nó đã chén xong 1 tô mì trong khi anh còn chưa ăn hết nửa tô. Nhìn nó, anh không nhịn được cười, hỏi:
_ Đói lắm à? _ Ờ, cả tuần không đụng đến hạt cơm nào, anh chịu nổi hả? – Nó trả lời, sau đó cầm ly nước lọc uống ngon lànhAnh thoáng cau mày, cả tuần không đụng đến hạt cơm nào sao? Thấy vẻ mặt anh thay đổi, nó ngu ngơ hỏi :_ Sao vậy?_ À,... không có gì. Nhưng sao nhà em có vẻ trống trải thế? Khi nãy vào nhà, chẳng thế nhiều đồ đạc. Bố mẹ em đâu hết rồi? Nó im bặt. Khóe mắt lại chợt cay cay. Trống trải? Cô đơn? Lạnh lẽo? Ừ, đó vốn là cuộc sống của nó mà.Anh thấy nó như vậy, một dự cảm không lành chợt xuất hiện, để thay đổi không khí, anh định đổi đề tài thì nó trả lời :_ Đi cả rồi._ Ai cơ? Ai đi? – Anh thắc mắc_ Ba mẹ. Họ hàng. Bạn bè.Đến lúc này thì người im lặng lại là anh. Anh không hiểu, thật sự không hiểu nổi, vì sao chỉ là một cô bé nhưng cách nói chuyện lại xa lạ đến như vậy. Ở độ tuổi như này, đáng lẽ phải mang đến cho người khác một cái gì đấy hồn nhiên, vui tươi và tràn đầy sức sống, chứ chẳng phải là nét u buồn như kia. Hơn nữa, rõ ràng là đang rất buồn, tại sao cứ phải tỏ ra vui vẻ, tỏ ra mình là người mạnh mẽ? Phải chăng có quá nhiều lớp mặt nạ trong một con người? Cô bé này còn quá non nớt, tại sao lại để những điều kia che mờ tương lai, che mờ sức sống?
Nhìn nó, anh chẳng thốt nên được lời nào.
_ Có phải tôi kì lạ lắm đúng không? Anh đang thử hỏi tại sao một người như tôi luôn tỏ vẻ bất cần ? - Nó dửng dưng nói.
Nghe nó nói mà anh ngạc nhiên vô cùng.
_ Sao em biết?
_ Sao tôi lại không biết. Mọi người, ai mà chả nói vậy. - Nó đáp
_ Thế sao em không thay đổi sau những lời nói đó?
_ Tại sao tôi phải thay đổi - Nó cau mày nói.
_ Em... Khi nghe mọi người góp ý, chúng ta cần sửa chữa, chứ không phải tỏ vẻ như thế. - Anh kiên nhẫn giải thích.
Trong lúc đang nói chuyện, anh đâu để ý đến sắc mặt của nó mỗi lúc một nhợt nhạt. Chờ anh nói hết câu, nó cười khổ một cái, rồi bước nhanh ra khỏi quán ăn. Đứa con gái như nó quả thật anh chưa gặp bao giờ, cứng đầu. Thế nhưng, anh vẫn đuổi theo.
Chạy khắp nơi tìm kiếm chừng hơn 20 phút, anh phát hiện nó đang ngồi ở một góc trong công viên, ngước mắt lên nhìn trời xanh rồi mỉm cười. Thật ra, đuổi theo nó chỉ là muốn giáo huấn nó với tư cách là " tiền bối", nhưng ngay trong khoảnh khắc này, những điều đó chợt biến mất. Như có gì đó thôi thúc, anh tiến lại gần, rồi cất giọng :
_ Sao em lại bỏ đi?
_ Không vui.
_ Vì sao? Vì những lời anh nói ?
Nó im lặng, trầm ngâm một lúc, lắc đầu nở nụ cười gượng, nói :
_ Ai cũng bảo tôi thay đổi, ai cũng bảo tôi ngang ngạnh, thậm chí còn bảo tôi thờ ơ. Thế nhưng đã có ai tự hỏi tại sao tôi như vậy chưa? Họ luôn yêu cầu tôi thế này thế nọ, nhưng chả bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi. Lúc tôi buồn, ai thấu? Tuy nhiên, tôi biết không thể trách họ được. Trong cái xã hội này, giữa một Sài Gòn xa hoa ấy, ai mà chẳng có những nỗi niềm riêng, đâu ai rảnh rỗi mà nghe tâm sự của một con bé vắt nước mũi chưa sạch như tôi cả. - Nó nói, miệng thì cười mà sống mũi chợt cay.
Anh nghe mà lòng bỗng se lại. Trước giờ anh luôn tưởng mình đúng, luôn cho rằng những cái nỗi buồn mà nó chịu chỉ là hư vô. Thế nhưng, sau khi nghe nó nói chuyện, anh chợt nghĩ ra rằng thật ra ở những độ tuổi này luôn cần sự quan tâm, dẫu là 16 có ngông cuồng đến đâu thì ẩn sâu trong mỗi con người, mỗi tâm hồn là một sự cô đơn đến đáng sợ. Cô đơn vì đâu? Vì chẳng ai chia sẻ, chẳng ai hiểu tuổi 16 cần gì dẫu mọi người ai cũng từng trải qua thời thanh xuân này, và bao giờ hết là bởi những khoảng không rỗng tuếch, những mịt mù về thế giới ngoài kia. Khi 16, mỗi người chúng ta đều phải tự học những điều lớn lao hơn, phải chấp nhận những thứ kinh khủng hơn, dĩ nhiên những điều đó là quy luật dành riêng cho 16, chỉ được phép tiếp nhận mà thôi.
Có những thứ mất đi rồi mới biết quý trọng, ừ đúng vậy. Nó đã mất nhiều lắm, nhưng giờ có hối hận cũng chẳng thể lấy lại được. Trước đây, nó là một cô bé rất cứng đầu, cứng đầu bởi nó đã được sống trong một gia đình hạnh phúc, được vui vẻ bên những người bạn tuyệt vời, được thầy cô yêu thương hết mực, hơn nữa, lại luôn có Khánh Hải bên cạnh. Thử hỏi còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ? Đã có lúc nó nghĩ mình có tất cả, nhưng đến cuối cùng mới biết, hoá ra nó chả có gì, tất cả chỉ là vay mượn. Cái gia đình mà nó sống chẳng qua chỉ là mang một dáng vẻ hạnh phúc, người bạn mà nó trân trọng chẳng qua chỉ coi nó là một hạt bụi giữa dòng đời. Trong tất cả các mối quan hệ với mọi người, ai cũng bảo nó hạnh phúc, và nó cũng cố để diễn trọn một vai mang tên người hạnh phúc. Đã có lúc nó muốn buông xuôi, muốn gào lên trước mặt những người kia rằng nó cô đơn lắm, nó mệt lắm, nhưng lại không thể. Bởi nó biết ai cũng phải có những nỗi niềm riêng, chẳng ai là hạnh phúc trọn vẹn, trong vũ trụ bao la rộng lớn, còn có rất nhiều người đang phải gánh chịu tổn thương nhiều hơn nó gấp vạn lần, nên cái vết nứt kia của nó có là gì? Chỉ là vết thương sâu một chút thôi...
Bước từng bước run rẩy xuống cầu thang, nó vẫn không ngừng hy vọng. Thế nhưng, khi bước đến bếp, người đó lại chẳng phải mẹ. Đấy là một chàng trai nhìn từ phía sau thì trong khá cao, khuôn người cân đối. Hy vọng bấy nhiêu thì thất vọng lại càng gấp bội. Suy tư với dòng cảm xúc ấy, nó mới phát hiện ra một điều : Anh ta là ai??Thấy có kẻ lạ xuất hiện trong nhà mình, nó lo lắng vô cùng, nhưng lại chợt nghĩ : nếu đấy là trộm thì chắc phải lấy hết đồ và bỏ trốn lâu rồi, đâu cần phải đến giờ mới bỏ trốn? Hơn nữa đã trộm thì phải vào phòng ngủ chứ? Sao lại vào bếp thế này? Ngó nghiêng, nó thấy hắn ta đang lụi cụi làm đồ ăn, mà hình như là rất ngon nữa. Thế là nó rút ra một kết luận hoàn hảo : Tên trộm này đang định trộm đồ nhà mình, bỗng nhiên đói quá nên vào bếp làm đồ ăn.
Lấy suy nghĩ ấy làm chuẩn xác, nó hắng giọng la lớn :
_ Này, anh làm gì thế hả? Tính trộm đồ à? Nếu có trộm thì cũng phải suy nghĩ thiệt hơn chứ? Chưa nói đến xung quanh đây bao nhà giàu không trộm, lại vào một căn nhà tầm thường thế này, ít ra anh cũng nên chạy đi chứ? Sao còn vào bếp làm gì hả? Hay đợi tôi báo cảnh sát mời anh đi?
Loắng thoắng một hồi, nó đâu để ý rằng chàng trai kia đã quay lại nhìn chằm chằm nó, nét mặt khá ngạc nhiên. Anh hỏi :
_ Em đang nói chuyện với ai đấy? Ai là trộm?
Lúc bấy giờ, nó mới kịp định hình, ôi chết mất. Thì ra là anh ta.
_ À... Không phải... Nhưng sao anh ở đây?
_ Em không nhớ gì à? - Chàng trai hỏi
_Nhớ gì là nhớ gì? Đây là nhà của tôi cơ mà? Tôi hỏi là sao anh ở đây?
_Em thú vị thật đấy. Thế lúc 7h sáng ai chạy giữa trời mưa mà khóc ngon lành rồi ngất đi? Haizz. Bây giờ mới chỉ 10h trưa, tính ra cũng chỉ mới gần 3 tiếng thôi, sao em quên nhanh thế?
_Ơ... - Nó bắt đầu ngập ngừng
Rồi nó cố gắng nhớ lại chuyện hồi sáng. Ừ thật, thì ra anh đã giúp nó. Vậy mà nó lại cư xử như vậy. Ôi, chết mất thôi. Tuy nhiên, nó vẫn đáp trả băng khuôn mặt lạnh ngắt :
_ Không nhớ.
Là một người khá tinh ý, anh nhận ra ngay sự thay đổi nhỏ kia của nó, bất giác nở nụ cười - cái cười rạng rỡ nhất mà nó chưa bao giờ thấy ở bất kì ai, ngay cả Khánh Hải, nụ cười ấy thật sự ấm áp vô ngần.
_ Này, cứ phải lạnh tanh thế à? Yêu đời lên đi em!
_Không thích! Đời có gì mà phải yêu? - Nó đáp trả không kiêng dè.
_Theo anh thấy thì em không phải người như vậy!
Nó thắc mắc nhìn anh, sao anh biết nó không phải người như vậy? Anh với nó liệu đã quen nhau từ trước sao?
_Chúng ta... Đã từng quen nhau sao? - nó hỏi
_ Không. - anh đáp
_ Ồ vậy mà anh lại nói cứ như là chúng ta đã quen ấy!
_ Đâu phải cứ quen lâu năm mới nhìn thấu một người? Em ấy, đừng để nụ cười bị che mờ bởi mọi điều không hay.
Nghe anh nói, nó bỗng chốc lặng thinh. Nụ cười? Đã bao lâu rồi nó chưa hề nhớ đến điều này? Nó là một cô gái không đẹp, thế nhưng khi cười lại rất dễ thương, hơn nữa, mỗi lần cười lại lộ ra hai lúm đồng tiền trong rất khá là tươi tắn. Thế mà từ khi gặp biến cố, nó lại quên đi mất cái quý giá ấy. Bất giác, nó chợt cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, chính xác hơn là nhỏ bé đến vô cùng. Nhưng, nó vẫn cứng đầu, tiếp tục làm mặt lạnh :
_ Cười hay không thì cũng là việc của tôi, anh xen vào làm gì chứ? Cảm ơn vì đã đưa tôi về. Thế nhé, bye.
Nói xong nó toan bước lên lầu, để mặc anh ta một mình ở đó. Bước được mấy bước thì nghe anh cất giọng não nề :
_ Sao lại có người như em nhỉ? Đã không cảm ơn ân nhân đây thì thôi, lại còn hung dữ như vậy. Em bảo xem, đấy là cách cư xử đúng đắn à?
_ Anh.... - Nó cứng họng, thoáng bối rối
_ Thôi được rồi, chả đôi co nữa. Đây là một ít cháo tôi vừa mua về, em ăn đi. Đợi em ăn xong rồi anh về.
Nghe anh nói, nó bất ngờ vô cùng. Không ngờ giữa đất Sài Gòn tấp nập và xô bồ này, lại có người quan tâm nó như vậy. Từ trước đến giờ, nó đâu phải là con người hành động theo cảm xúc, lý trí luôn là thứ nó nghe theo. Đáng lẽ ngay lúc này nó nên mặc kệ anh ta mới đúng, thế nhưng bản năng lại không cho phép nó làm vậy. Anh là người đã giúp nó mà, đã vậy lại còn mua đồ ăn cho nó nữa, thử hỏi làm người ai lại nhẫn tâm đến thế chứ?
Chần chừ cầm tô cháo anh đưa, nó khó xử vô cùng. Cuối cùng, nó vẫn chẳng động tay được. Từ bé đến lớn, nó không phải là quá kén ăn, tuy nhiên vẫn có một vài món là không thể chấp nhận nổi. Tiêu biểu chính là cháo, hơn nữa chính là món cháo với rất nhiều củ nén như kia! Nó còn nhớ có lần bị ốm, mẹ tất bật chuẩn bị một bát cháo củ nén 'thơm lừng', ngó thấy đã khiến nó rợn người, cảm thấy khó chịu kinh khủng, nhưng không muốn làm mẹ mất vui thế là nó đành ăn hết cả bát. Và hậu quả thì chẳng cần phải bàn. Bệnh tình thì đỡ bội phần, nhưng 'di chứng' chính là làm nó khó chịu cả tuần, chỉ cần nghĩ lại món ăn ấy là buồn nôn.
Nhìn nó cứ chần chừ, anh thấy hơi bực mình nói :
_ Này, lại sao nữa vậy?
_ Tôi... - Nó bối rối rồi trả lời nhỏ dần : Tôi... không thích ăn cháo... củ nén.
Chưa dứt lời, mùi hương đó xộc vào mũi gây cảm giác khó chịu, nó liền chạy thẳng vào toilet, nôn không ngừng. Chàng trai thấy vậy mới hốt hoảng, chạy lại hỏi han, rót cho nó một ly nước ấm. Nó đón lấy, rồi lại lí nhí :
_ Xin lỗi... Tôi không cố ý.
Chàng trai cười khổ, nói :
_ Hay là đi ăn gì nhé. Coi như em trả ơn anh đi.
Nghe anh nhắc, nó mới nhớ là từ sáng đến giờ ngoài cốc Cappuccino thì chưa có gì trong bụng cả. Mà hôm nay lại là sinh nhật nó, đâu thể hành hạ bản thân được. Do thế, nó đồng ý luôn.
Cả hai cùng ghé vào một cửa hàng mì cay mới mở. Anh gọi hai phần thêm 1 dĩa kimbap. Khi thức ăn bưng ra, nó mới có cảm giác đói hoa cả mắt. Dường như chả ngại ngùng gì nữa cả . Thoáng cái, nó đã chén xong 1 tô mì trong khi anh còn chưa ăn hết nửa tô. Nhìn nó, anh không nhịn được cười, hỏi:
_ Đói lắm à? _ Ờ, cả tuần không đụng đến hạt cơm nào, anh chịu nổi hả? – Nó trả lời, sau đó cầm ly nước lọc uống ngon lànhAnh thoáng cau mày, cả tuần không đụng đến hạt cơm nào sao? Thấy vẻ mặt anh thay đổi, nó ngu ngơ hỏi :_ Sao vậy?_ À,... không có gì. Nhưng sao nhà em có vẻ trống trải thế? Khi nãy vào nhà, chẳng thế nhiều đồ đạc. Bố mẹ em đâu hết rồi? Nó im bặt. Khóe mắt lại chợt cay cay. Trống trải? Cô đơn? Lạnh lẽo? Ừ, đó vốn là cuộc sống của nó mà.Anh thấy nó như vậy, một dự cảm không lành chợt xuất hiện, để thay đổi không khí, anh định đổi đề tài thì nó trả lời :_ Đi cả rồi._ Ai cơ? Ai đi? – Anh thắc mắc_ Ba mẹ. Họ hàng. Bạn bè.Đến lúc này thì người im lặng lại là anh. Anh không hiểu, thật sự không hiểu nổi, vì sao chỉ là một cô bé nhưng cách nói chuyện lại xa lạ đến như vậy. Ở độ tuổi như này, đáng lẽ phải mang đến cho người khác một cái gì đấy hồn nhiên, vui tươi và tràn đầy sức sống, chứ chẳng phải là nét u buồn như kia. Hơn nữa, rõ ràng là đang rất buồn, tại sao cứ phải tỏ ra vui vẻ, tỏ ra mình là người mạnh mẽ? Phải chăng có quá nhiều lớp mặt nạ trong một con người? Cô bé này còn quá non nớt, tại sao lại để những điều kia che mờ tương lai, che mờ sức sống?
Nhìn nó, anh chẳng thốt nên được lời nào.
_ Có phải tôi kì lạ lắm đúng không? Anh đang thử hỏi tại sao một người như tôi luôn tỏ vẻ bất cần ? - Nó dửng dưng nói.
Nghe nó nói mà anh ngạc nhiên vô cùng.
_ Sao em biết?
_ Sao tôi lại không biết. Mọi người, ai mà chả nói vậy. - Nó đáp
_ Thế sao em không thay đổi sau những lời nói đó?
_ Tại sao tôi phải thay đổi - Nó cau mày nói.
_ Em... Khi nghe mọi người góp ý, chúng ta cần sửa chữa, chứ không phải tỏ vẻ như thế. - Anh kiên nhẫn giải thích.
Trong lúc đang nói chuyện, anh đâu để ý đến sắc mặt của nó mỗi lúc một nhợt nhạt. Chờ anh nói hết câu, nó cười khổ một cái, rồi bước nhanh ra khỏi quán ăn. Đứa con gái như nó quả thật anh chưa gặp bao giờ, cứng đầu. Thế nhưng, anh vẫn đuổi theo.
Chạy khắp nơi tìm kiếm chừng hơn 20 phút, anh phát hiện nó đang ngồi ở một góc trong công viên, ngước mắt lên nhìn trời xanh rồi mỉm cười. Thật ra, đuổi theo nó chỉ là muốn giáo huấn nó với tư cách là " tiền bối", nhưng ngay trong khoảnh khắc này, những điều đó chợt biến mất. Như có gì đó thôi thúc, anh tiến lại gần, rồi cất giọng :
_ Sao em lại bỏ đi?
_ Không vui.
_ Vì sao? Vì những lời anh nói ?
Nó im lặng, trầm ngâm một lúc, lắc đầu nở nụ cười gượng, nói :
_ Ai cũng bảo tôi thay đổi, ai cũng bảo tôi ngang ngạnh, thậm chí còn bảo tôi thờ ơ. Thế nhưng đã có ai tự hỏi tại sao tôi như vậy chưa? Họ luôn yêu cầu tôi thế này thế nọ, nhưng chả bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi. Lúc tôi buồn, ai thấu? Tuy nhiên, tôi biết không thể trách họ được. Trong cái xã hội này, giữa một Sài Gòn xa hoa ấy, ai mà chẳng có những nỗi niềm riêng, đâu ai rảnh rỗi mà nghe tâm sự của một con bé vắt nước mũi chưa sạch như tôi cả. - Nó nói, miệng thì cười mà sống mũi chợt cay.
Anh nghe mà lòng bỗng se lại. Trước giờ anh luôn tưởng mình đúng, luôn cho rằng những cái nỗi buồn mà nó chịu chỉ là hư vô. Thế nhưng, sau khi nghe nó nói chuyện, anh chợt nghĩ ra rằng thật ra ở những độ tuổi này luôn cần sự quan tâm, dẫu là 16 có ngông cuồng đến đâu thì ẩn sâu trong mỗi con người, mỗi tâm hồn là một sự cô đơn đến đáng sợ. Cô đơn vì đâu? Vì chẳng ai chia sẻ, chẳng ai hiểu tuổi 16 cần gì dẫu mọi người ai cũng từng trải qua thời thanh xuân này, và bao giờ hết là bởi những khoảng không rỗng tuếch, những mịt mù về thế giới ngoài kia. Khi 16, mỗi người chúng ta đều phải tự học những điều lớn lao hơn, phải chấp nhận những thứ kinh khủng hơn, dĩ nhiên những điều đó là quy luật dành riêng cho 16, chỉ được phép tiếp nhận mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com