TruyenHHH.com

An De Xuyen Khong Nu Cuong


Chương 05. Hoa nhưỡng

  "Ai... các ngươi biết gì chưa? Hôm qua, tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ Huyết Sát cung đã bị diệt môn rồi.”

  “Cái gì? Có thật hay không a? Chẳng phải nói là giang hồ đệ nhất sao? Làm sao có thể dễ dàng bị người tiêu diệt như vậy, này cũng quá buồn cười rồi, ngươi nói giỡn cũng quá mức rồi.”

  “Ngươi xem ta như vầy là đang nói giỡn sao? Nghe nói tiêu diệt Huyết Sát cung chính là Thần lâu.”

  “Oa, là Thần lâu a… Mà Thần lâu là cái gì?”

  “Cái này… ngươi không biết đâu, để ta hảo hảo nói cho ngươi.”

“…”

  Chỉ ngay sau ngày Huyết Sát cung bị diệt môn, ngay lập tức khắp nơi nơi trên giang hồ không ai không biết, không ai không nói đến chuyện này. Hơn nữa lại nổi lên tò mò với Thần lâu vừa xuất hiện này, phải là thế lực như thế nào, tài năng ra sao mới có thể chỉ trong một đêm đã đem Huyết Sát cung nhổ cỏ tận gốc đây?”

  Cùng lúc đó, trên phố lặng lẽ lan truyền một lời đồn đại, lâu chủ của Thần lâu cư nhiên là thiên hạ đệ nhất công tử trong truyền thuyết – Ngọc công tử.

Nguyên nhân vì phong độ đó, cùng thị huyết tàn nhẫn cỡ đó chỉ có thể là một người.

  Tại thời điểm đủ các loại tin đồn nửa thật nửa giả đang khiến lòng người rối loạn, một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi ra từ trong biệt viện ở ngoại ô đô thành, đánh xe là một nam tử khôi ngô đầu đội mũ rơm, chính là một trong những tổ trưởng ở Thần lâu Phương Khuê. Thật không thể liên tưởng nam nhân bình thường vô hại đó với bộ dạng tay cầm đại đao đại sát tứ phương.

  Có thể làm cho một trong những tổ trưởng Thần lâu thanh danh vang dội cung kính thi lễ, chỉ có thể là lâu chủ đích thực của Thần lâu.

Bất quá nàng ngoài một thân phận bên ngoài là lâu chủ Thần lâu còn một thân phận khác chính là Mặc quốc đại công chúa được hoàng đế sủng ái nhất – Cung Trường Nguyệt.

  Lúc này Cung Trường Nguyệt đang ngồi xếp bằng bên trong xe được trải một lớp da sói tuyết êm ái. Mái tóc đen dài buộc thấp, không giống các nữ tử quý tộc khác búi tóc tinh xảo, cầu kì, mà chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc tùy ý vấn lên. Đơn giản nhưng lại phù hợp với khí chất tùy ý của nàng. Chỉ thấy nàng một tay cầm một quyển sách cũ dạy đánh cờ, một tay kẹp một quân cờ bạch ngọc, đối với bàn cờ không ngừng khoa chân múa tay gì đó.

Đi theo Cung Trường Nguyệt lần này ngoại trừ thị nữ chưa bao giờ rời khỏi, Lưu Thấm, còn có một người tính tình phá lệ phóng khoáng, Thanh Sở.

Thanh Sở nhìn đến bộ dáng của chủ tử nhà mình không nhịn được tiến lên thì thầm vào tai Lưu Thấm:”Lưu Thấm tỷ tỷ, ngươi nói chủ tử nếu biết mình không có thiên phú về mặt đánh cờ, tại sao vẫn chấp nhất như vậy?”

  Vậy mà người vốn không để lộ biểu tình như Lưu Thấm cư nhiên lại mỉm cười, mặc dù chỉ là hơi nhếch nhếch khóe miệng nhưng đã đủ làm cho Thanh Sở kinh ngạc. Bất quá Lưu Thấm mỉm cười nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của Thanh Sở, tầm mắt cũng chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh huyền y nữ tử kia.

  “Bởi vì không có thiên phú cho nên càng chấp nhất.” Không biết Cung Trường Nguyệt đã buông quân cờ trong tay xuống từ lúc nào, quay đầu nhìn Thanh Sở nói.

Thanh Sở trên mặt cứng đờ, có chút xấu hổ cười nói:”A… Ha ha, chủ tử, người nghe được…”

“Ừ.” Cung Trường Nguyệt gật gật đầu lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu quyển sách trong tay.

Thanh Sở vẻ mặt ảo não. Nàng vậy mà lại quên chủ tử nội công thâm hậu, làm sao có thể nói nhỏ mà qua mặt nàng đây. Thảm thảm…

  Nhìn một màn trước mắt, khóe miệng Lưu Thấm lại cong cong thêm vài phần, nàng khẽ vuốt cằm, động tác thong dong châm thêm một ly trà cho Cung Trường Nguyệt, hương trà thoang thoảng nhanh chóng lan tràn khắp trong xe.

Nghe mùi hương quen thuộc, Cung Trường Nguyệt thuận tay với lấy chén trà nhấp mộ ngụm, không hiểu sao lại khẽ nhíu mày.

“Làm sao vậy? Chủ tử, chẳng lẽ hương vị có vấn đề sao?” Lưu Thấm vốn đang cẩn thận quan sát biểu tình chủ tử không nhịn được mở miệng hỏi.

  Cung Trường Nguyệt lắc lắc đầu, bàn tay khẽ mân mê chén trà khéo léo, tinh xảo, một tay nâng cằm, không chút để ý nói:”Cũng không hẳn, chính là hương vị có chút phai nhạt, ngươi đem rượu ta chôn dưới bích đào mấy ngày trước đào lên, hiện tại uống hương vị vừa vặn rồi.”

  Đối với lời nói của Cung Trường Nguyệt, Lưu Thấm không bao giờ phản bác, nàng biết đây là chủ tử chán uống trà muốn thay đổi khẩu vị, liền quay người từ bên trong hành lí lấy ra một cái bình ngọc bích, chất lỏng ánh lên màu hồng làm người ta có chút mê muội, còn chưa mở nắp đã tràn ra một mùi hương hoa đào nồng nàn đặc trưng, đem mùi hương trà vừa phảng phất liền hòa tan.

  Ở một bên Thanh Sở vừa mới thanh tỉnh lại ngửi được mùi hương này ngay lập tức lộ ra thần sắc thèm thuồng, bộ dáng ảo não vừa nãy cũng bị vứt sạch ra sau đầu, giống như con chó nhỏ đáng thương nhìn về phía Cung Trường Nguyệt:”Chủ tử, thưởng cho ta một ngụm đi.”

Cung Trường Nguyệt có chút kinh ngạc, thần sắc cổ quái, nhìn Thanh Sở:”Ngươi thật sự muốn uống?”

  “Ừ!” Thanh Sở gật gật đầu cười nói:”Thanh Sở ta cũng có ngoại hiệu ngàn chén không say, chút rượu ấy không đánh ngã được ta.” Bộ dạng nàng đắc ý dào dạt giống như đứa nhỏ đang chờ đợi được khích lệ.

  Lưu Thấm vừa rót cho Cung Trường Nguyệt một ly vừa thản nhiên nói:”Thanh Sở, rượu này còn có tên khác là Mê hồn tửu.”

  Thanh Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn cái ly chứa chất lỏng sóng sánh trong suốt, kinh ngạc nói:”Đây lại là mê hồn tửu trong truyền thuyết. Không phải nói nó đã sớm thất truyền rồi sao?”

“Nguyên lai rượu này có tên là mê hồn tửu. Quả thật ta cũng từng đọc qua trong sách.” Cung Trường Nguyệt gật gật đầu, bưng chén bạch ngọc nhấp một ngụm.

Thanh Sở vẻ mặt thất bại nhích sát vào trong góc, không dám nhìn về hướng đang làm nàng thèm nhỏ dãi kia.

  Phải biết rằng mê hồn tửu gì đó đối với cảnh giới của Cung Trường Nguyệt chính là mĩ vị nhưng đối với bọn họ chắc chắn chính là độc dược chết người không đền mạng.

_____________________

Chương 06.

  Bất tri bất giác xe ngựa đã một đường vào trong hoàng thành, chỉ cần qua khỏi cửa Chu Tước chính là hoàng cung Mặc quốc.

Trước cửa Chu Tước, từ xa xa, thị vệ đã thấy một cái xe ngựa bình thường, không có dấu hiệu gì đặc biệt, nhướng mày, đang định tiến lên chặn lại, chỉ thấy gã xa phu đội mũ rơm tùy tiện ném ra một cái thẻ bài, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

  Đầu lĩnh thị vệ kia cũng coi như kẻ thông minh, ngay lập tức ngăn chặn thuộc hạ chặn xe, tự mình bay lên đón lấy lệnh bài, chỉ thấy trên thẻ bài nho nhỏ có khắc hai chữ rồng bay phượng múa – Lãm Nguyệt. Dĩ nhiên chính là xe ngựa của Lãm Nguyệt công chúa.

Đầu lĩnh thị vệ đột nhiên cảm thấy mình quá may mắn, tay vỗ vỗ ngực, bộ dáng vẫn còn sợ hãi.

  Xe ngựa của Cung Trường Nguyệt do Phương Khuê điều khiển tốc độ rất nhanh, chẳng bao lâu đã vượt qua hàng loạt các xe ngựa được trang trí hoa lệ khác đứng đầu ở trước cửa lớn nội cung.

  Bên trong một cái xe ngựa trang sức hoa lệ, một nha hoàn căm giận bất bình buông mành, nói với chủ tử nhà mình:”Cũng không biết là xe ngựa nhà ai không hiểu quy củ như vậy, không thấy trên xe ngựa chúng ta có đánh dấu của Trung Thư Lệnh phủ sao? Cư nhiên còn dám chạy trước chúng ta.”

  Chủ tử của nàng là một nữ tử xinh đẹp như hoa, mặc một thân váy áo màu vàng nhạt, thắt lưng cao, búi tóc đơn giản, trang sức bằng ngọc, có một loại xinh đẹp nhàn tĩnh, hơi hơi vuốt cằm lại lộ ra tao nhã mê người.

  Thừa tướng gia nhị tiểu thư Tả Trà Nhã ở trong hoàng thành cũng là một người tiếng thơm đồn xa, không chỉ vì dung nhan nàng thanh nhã, xinh đẹp mà còn vì nàng là một tay hảo cầm. Ngay cả Minh Dương đại sư được xưng là thiên hạ đệ nhất nhạc công cũng khen ngợi qua cầm nghệ của nàng. Phải biết rằng Minh Dương đại sư tính tình cổ quái, rất ít khích lệ người khác, vậy mà Tả Trà Nhã lại được hắn thưởng thức, đương nhiên người trong thiên hạ phải biết rõ.

  Bất quá thân là nữ nhi Trung Thư Lệnh, tính tình của nàng cũng không giống như vẻ bề ngoài tinh thuần như nước. Từ nhỏ tới lớn sống trong nhà lục đục với nhau là chuyện cơm bữa, tự nhiên sẽ không coi lo lắng của nha hoàn bên người nàng là chuyện đơn giản.

Tả Trà Nhã nghe xong lời nói của nha hoàn, hơi hơi nhíu mày nhưng tính tình vốn cao ngạo không thể ló đầu ra nhìn, chỉ có thể khẽ vén mành nhìn thoáng qua, quả nhiên phía trước chính là một chiếc xe ngựa tầm thường.

  Hoàng thành Mặc quốc thật ra là một địa phương cực kì chú trọng về thân phận và địa vị, thân phận cao tự nhiên xếp phía trước, thân phận thấp chỉ có thể đứng phía sau. Mà hiện tại một chiếc xe ngựa tầm thường, không có đánh dấu hiệu gì thế nhưng lại đứng phía trước mình, không thể nghi ngờ là như vừa cho Tả Trà Nhã một bạt tai, sắc mặt của nàng không thể gọi là đẹp được.

Bất quá nàng quyết không làm ra hành vi mắng chửi người thô tục mà để nha hoàn dìu đi xuống, chậm rãi tiến về phía xe ngựa kia, dùng thanh âm dịu dàng gọi người:”Khoan đã.”

Mà người đi đường đó là Cung Trường Nguyệt cùng hai thị nữ, Phương Khuê ở bên ngoài còn chưa kịp nhìn về phía bên này đã vội vàng muốn lái xe rời khỏi.

Nghe có tiếng quát, Cung Trường Nguyệt không chút để ý quét mắt về phía thanh âm phát ra nhưng thấy không phải là người quen thuộc, không khỏi nhíu nhíu mi.

“Chuyện gì?” Cung Trường Nguyệt nhìn về phía thiên kim tiểu thư kia, thản nhiên hỏi.

Tả Trà Nhã bị ánh mắt của Cung Trường Nguyệt chiếu tới trong lòng cả kinh. Huyền y nữ tử kia là người phương nào, ánh mắt kia bao hàm uy nghiêm, so ra còn khiếp hơn cả phụ thân.

Nghĩ đến đây trong lòng nàng thu hồi vài phần ý khinh thị, cười nói:”Tỷ tỷ tất nhiên là cũng tới tham dự tao nhã yến đi. Ta thấy tỷ tỷ có chút lạ mặt chắc đây là lần đầu tiên tham gia…”

“Ngươi nhận sai người rồi.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên bỏ lại một câu liền xoay người rời đi. Lưu Thấm nhanh chóng đi theo sau nàng, mà Thanh Sở liếc Tả Trà Nhã vài lần, khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng rời đi theo.

Mà Tả Trà Nhã vẫn đứng sững sờ ở nơi đó như bị búa bổ vào đầu. Từ khi nàng thành danh tới nay làm gì có người nào dám đối xử với nàng như thế mà vừa rồi ba chủ tớ kia rõ ràng…

Tả Trà Nhã trong mắt chợt lóe lên tia phẫn hận.

“Tiểu thư…” Nha hoàn ở bên cạnh sợ hãi hô một câu.

Tả Trà Nhã trong mắt hàn quang mau chóng rút đi, lạnh lùng hỏi một câu:”Ngươi có nhận ra đó là người nào không?” Dám không để cho nàng mặt mũi, vậy phải hảo hảo chuẩn bị trả giá đi.

“Không biết… Thúy Nhi gặp qua tất cả tiểu thư danh môn khuê các trong hoàng thành cũng không nhận thức vị này.”

Xem ra chỉ là một nữ nhi nhà nghèo, nghĩ chỉ cần nhờ quan hệ lấy được thiếp mời tao nhã yến liền lên mặt sao? Xem ra còn cần chính mình dạy dỗ thêm, Tả Trà Nhã hừ lạnh trong lòng nói.

Đáng tiếc lần này nguyện vọng Tả tiểu thư đã định trước sẽ thất bại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com