An Cu Lac Diep Nguoi Co Tinh Se Thanh Quyen Thuoc
Giữa tháng Sáu, trời đã vào đỉnh điểm của mùa hè, không khí nóng như tràn ngập khắp mọi nơi. Ánh mặt trời rực rỡ soi xuống, phản chiếu trên những mái ngói đỏ, khiến thành phố dường như lung linh trong lớp hơi nóng mờ mờ.Hôm nay là ngày đích tiểu thư Đế An Lạc của phủ Tĩnh An Hầu tròn một tuổi. Từ mấy ngày trước, lễ vật từ các thế gia quý tộc đã lần lượt gửi đến chúc mừng. Nhưng phủ Tĩnh An Hầu không tổ chức tiệc lớn, chỉ chuẩn bị một bữa cơm gia đình, mời những người thân thiết tham dự.Trong sân nhỏ ngoài Quy Nguyên Các, Hàn Diệp mặc thường phục xanh nhạt ngồi trên xích đu, An Lạc thì ngồi trên vai hắn, thỉnh thoảng nghiêng người nhìn quanh. Đôi giày vải nhỏ xinh để lại những dấu chân nhỏ nhắn trên vai và ngực hắn, nhưng Hàn Diệp chẳng bận tâm, chỉ mỉm cười, giữ chắc cô bé đang hiếu động.An Lạc đưa đôi tay trắng nõn mềm mại vẫy vẫy, đôi khi lại cúi xuống hôn nhẹ lên đầu Hàn Diệp, làm nũng đáng yêu. Đôi mắt to tròn cười híp lại thành hai đường cong, trông vô cùng hoạt bát."Bay! Bay! Bay!" cô bé mới tập nói, chỉ biết vài từ đơn giản mà "bay" lại là từ cô bé thích nhất. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại không biết chán, đến mức đôi khi Đế Tử Nguyên cũng phải bật cười vì trò nghịch của cô bé. Kỳ lạ là, An Lạc chỉ thích để Hàn Diệp ôm và chơi cùng như thế này, còn người khác dù có dỗ dành thế nào cũng không chịu.Tiệc sinh thần của An Lạc được tổ chức náo nhiệt vui vẻ ở phủ Tĩnh An Hầu, trong suốt bữa tiệc chỉ xảy ra một chuyện thú vị nho nhỏ. Hiền vương Hàn Vân mang lễ vật đến tặng Đế An Lạc nhân ngày sinh thần, nào ngờ tiểu thọ tinh ồn ào bay nhảy ngày thường lại ngủ say trên người tiểu vương gia, đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại lại tình cờ quấn lấy sợi dây gắn khối ngọc Hòa Điền trên thắt lưng của Hiền vương. Tĩnh An Hầu phu nhân muốn đánh thức cô bé để lấy ngọc, nhưng Hiền vương đã cắt sợi dây, tặng khối ngọc với lễ vật sinh thần cho Đế An Lạc.Đó chỉ là một câu chuyện nhỏ, không có gì đáng nói. Nếu nhắc đến, người ta cũng chỉ coi như một ví dụ về lòng tốt và sự nhân hậu của Hiền vương. Nhưng những ai thân thiết với Hiền vương, từng chăm sóc cậu từ thuở nhỏ, đều hiểuvị vương gia này thực sự rất yêu quý đích tiểu thư nhỏ của phủ Tĩnh An Hầu.Khối ngọc Hòa Điền ấy vốn là vật mà hoàng đế ban tặng, Hiền vương đã giữ bên mình từ khi mới ba tuổi, chẳng mấy khi rời xa.Tất nhiên, đó là chuyện của sau này, một câu chuyện và một mối duyên khác nữa sẽ mở ra.Việt vương Hàn Việt cùng vương phi đến thăm, mang theo quà mừng giản dị nhưng trang nhã. Đến nay, Việt vương vẫn chưa có con, hắn thường cùng vương phi đi khắp nơi du ngoạn, tận hưởng thế giới của hai người. Họ chỉ về kinh thành trong những dịp lễ trọng đại để thăm người thân và dự yến.Sau khi tặng quà, Việt vương và vương phi ngồi lại trò chuyện đôi chút rồi mới rời đi. Khi Tĩnh An Hầu phu nhân đã đưa An Lạc về phòng ngủ say, Hiền vương cũng xin phép cáo từ.Hàn Diệp bước đến chỗ xích đu, Đế Tử Nguyên đang ngồi nghỉ, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh nàng. Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, cảm nhận sự tròn đầy ấm áp đang dần hiện rõ, khẽ hỏi "Có mệt không?"Đế Tử Nguyên tựa vào vai hắn, giọng khẽ khàng "Có một chút."Hàn Diệp mỉm cười, vòng tay ôm nàng, nhẹ nhàng nói "Vậy ngủ một chút đi, chiều ta sẽ gọi nàng dậy."Nàng nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã thiếp đi trong vòng tay hắn. Thấy nàng ngủ sâu, Hàn Diệp cẩn thận bế nàng lên, đưa về phòng. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, kéo chăn đắp cẩn thận rồi xếp hai chiếc gối dài ở hai bên để nàng có thể nằm nghiêng mà không lo đè lên bụng.Ngồi bên giường ngắm nàng ngủ, Hàn Diệp chậm rãi vuốt tóc nàng, ánh mắt dịu dàng chất chứa bao yêu thương. Khi chắc rằng nàng đã ngủ sâu, hắn mới khẽ đứng dậy, rời khỏi phòng trong im lặng.Vừa bước ra khỏi phòng, Hàn Diệp đã thấy Lạc Minh Tây khoanh tay đứng đợi sẵn. Hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không nói gì, phớt lờ Lạc Minh Tây rồi đi thẳng đến chiếc xích đu bên vườn, ngồi xuống và thả lưng thư thái, ánh mắt nhìn xa xăm như đang thưởng thức một buổi chiều yên bình.Lạc Minh Tây theo sau, không giấu nổi vẻ sốt ruột. Khi ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, y nhìn Hàn Diệp với ánh mắt như muốn chất vấn ngay, nhưng cố nén một lúc mới nói được một câu có phần bực dọc "Rốt cuộc thì chừng nào mới phê duyệt tấu chương của ta?"Hàn Diệp nghiêng đầu liếc y, môi mỉm cười nhẹ như trêu chọc "Khi nào ta thấy vui thì sẽ cho huynh đi."Lạc Minh Tây nhíu mày, khóe môi y giật nhẹ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh "Vậy ... khi nào thì huynh mới vui?"Hàn Diệp khẽ khoanh tay trước ngực, dựa vào xích đu, ánh mắt có chút nghịch ngợm xen lẫn lạnh nhạt "Chẳng hạn như bây giờ, huynh đang nói chuyện thiếu lễ độ với ta. Ta thấy không vui chút nào."Lạc Minh Tây phải hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm giác bất mãn. Y nhắm mắt một chút như để tịnh tâm, rồi mở mắt, giọng nói mềm mỏng hơn "Vậy xin hỏi bệ hạ, khi nào thì tâm trạng ngài mới có thể vui được?"Đôi mắt Hàn Diệp lóe lên tia giễu cợt, nụ cười của hắn chuyển lạnh hơn một chút "Chỉ cần nghĩ đến việc huynh muốn cuỗm muội muội của ta đi mất, ta lại chẳng thấy vui chút nào."Lạc Minh Tây nghẹn lời, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng "Ngài cản trở nhân duyên của người khác như vậy, biết là thất đức lắm không?"Hàn Diệp nhìn thẳng vào y, không đáp lời nhưng ánh mắt sâu lắng và có phần nghiêm túc hơn. Trong lòng hắn, thực sự không muốn cản đường ai, nhưng hễ nghĩ đến việc muội muội mình sẽ theo chân Lạc Minh Tây, hắn lại cảm thấy bực bội.Suy nghĩ một lát, cuối cùng Hàn Diệp đứng dậy, vừa thong thả đi về phía thư phòng vừa buông một câu nhẹ nhàng mà như khiêu khích "Đi thôi, đánh với ta mười ván cờ. Nếu huynh thắng được sáu ván, ta sẽ để huynh đi."Lạc Minh Tây nghe vậy lập tức đứng bật dậy, đôi mắt sáng lên một chút, vội bước theo sau "Huynh nhớ giữ lời đấy nhé."Hàn Diệp chỉ hừ lạnh, không nói thêm gì.Trong suốt buổi chiều, trong thư phòng chỉ có tiếng quân cờ chạm xuống bàn, lúc nặng lúc nhẹ, như từng nhịp đấu trí căng thẳng giữa hai người. Thỉnh thoảng, Lạc Minh Tây ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Hàn Diệp với một chút thách thức, nhưng Hàn Diệp chỉ im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn vào bàn cờ, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.Càng đánh, Lạc Minh Tây càng cảm nhận được sự bất khuất trong từng nước cờ của Hàn Diệp, và cũng nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ đơn thuần là một trò chơi, mà còn là một sự kiểm chứng tinh thần, một trận đối đầu của lòng kiên định.Khi Đế Tử Nguyên tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Mạn Hương nhẹ nhàng cầm chiếc khăn sạch từ chậu nước ấm đặt bên giường, lau mặt cho nàng, rồi dìu nàng xuống ngồi trước bàn trang điểm. Trong khi Mạn Hương chăm chút thoa lớp phấn mỏng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Đế Tử Nguyên thắc mắc hỏi "Bệ hạ đâu?"Mạn Hương mỉm cười trả lời "Suốt buổi chiều bệ hạ ở thư phòng đánh cờ cùng Lạc đại nhân."Đế Tử Nguyên ngạc nhiên khẽ nhíu mày "Đánh cờ từ chiều tới giờ?""Vâng, nô tỳ nghe nói nếu Lạc đại nhân thắng, bệ hạ sẽ đồng ý một việc gì đó." Mạn Hương đáp, giọng thoáng chút tò mò.Đang mải suy nghĩ, Đế Tử Nguyên hơi giật mình khi Hàn Diệp đẩy cửa bước vào. Lúc này, Mạn Hương đã trang điểm xong cho nàng, liền hành lễ rồi lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.Hàn Diệp tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, cất giọng ấm áp "Chắc nàng đói rồi phải không? Hôm nay nàng muốn ăn gì?"Đế Tử Nguyên suy nghĩ một lát rồi tươi cười "Không dễ gì được ra ngoài, ta muốn ăn hoành thánh ở chợ đêm."Hàn Diệp mỉm cười, nắm tay nàng dẫn ra khỏi phòng "Được, vậy chúng ta đi thôi."Hai người thong thả bước đi, Đế Tử Nguyên vừa đi vừa tò mò hỏi "Lúc nãy ta nghe Mạn Hương nói chàng và Minh Tây đánh cờ cả buổi chiều. Nếu Minh Tây thắng thì chàng sẽ đồng ý cho huynh ấy rời kinh sao?"Hàn Diệp gật đầu, đáp ngắn gọn "Ừm."Đế Tử Nguyên ngạc nhiên, quay sang nhìn hắn "Vậy kết quả ra sao?"Hàn Diệp bất chợt thở dài, nhưng trong tiếng thở đó lại phảng phất chút nhẹ nhõm "Hòa."Đế Tử Nguyên mỉm cười, liếc nhìn hắn như muốn trêu "Nghe giọng chàng có vẻ nhẹ nhõm nhỉ? Chẳng lẽ chàng không muốn Minh Tây đi tìm Tiểu Hi? So với gả muội ấy cho một người xa lạ, chẳng phải gả cho Minh Tây sẽ an tâm hơn sao? Dù sao huynh ấy cũng là người quen, lại hiểu rõ tính cách."Hàn Diệp lặng yên không đáp, chỉ im lặng đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó cũng bước lên ngồi cạnh. Đế Tử Nguyên theo thói quen tựa vào lòng hắn, tay đặt lên vùng bụng đã lớn hơn chút ít của mình. Giữa mùa hè, lớp áo mỏng làm lộ rõ sự thay đổi của cơ thể nàng, bụng giờ đã tròn hơn, dễ nhận thấy.Ngồi bên nhau, Đế Tử Nguyên chợt lên tiếng, giọng ôn tồn mà có chút đùa cợt "Tẫn Ngôn và Uyển Cầm đã có An Lạc, chúng ta cũng sắp có con. Đại ca của chàng cũng đã thành thân, muội muội của Minh Tây thì theo người ta bôn ba giang hồ. Giờ ai cũng có đôi có cặp, chỉ có Minh Tây là lẻ bóng. Hay là chàng cho huynh ấy đi đi. Nếu sau này huynh ấy tệ bạc với Tiểu Hi, người đầu tiên không tha cho huynh ấy chính là Lạc thúc thúc."Hàn Diệp nghe nàng nói một hồi không khỏi bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc nàng "Ta phê chuẩn tấu chương của huynh ấy từ lâu rồi, chỉ là không muốn huynh ấy đi quá dễ dàng. Đợi đúng lúc sẽ đưa cho huynh ấy."Đế Tử Nguyên tròn mắt nhìn hắn, sau đó đẩy tay hắn ra, khẽ đánh nhẹ lên vai hắn "Thế mà chàng không nói sớm! Làm ta phải nói khô cả cổ."Hàn Diệp cười thành tiếng, kéo nàng lại gần, dịu dàng xin lỗi "Được rồi, là lỗi của ta." rồi hắn cầm ấm trà từ bàn bên cạnh, rót một tách trà đưa cho nàng.Đế Tử Nguyên uống một hớp, cảm nhận vị trà ấm áp lan tỏa, khiến nàng thấy dễ chịu hơn. Nàng khẽ thở dài, rồi lại tựa đầu vào vai hắn, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ xe ngựa khi nó lăn bánh rời khỏi phủ, hướng về phía chợ đêm náo nhiệt nơi thành nam. Trời vừa tối, ánh đèn rực rỡ đã giăng kín chợ đêm, tạo nên một khung cảnh ấm cúng và nhộn nhịp. Chiếc xe ngựa dừng lại, Cát Lợi nhanh chóng mở cửa, còn Hàn Diệp nhẹ nhàng đỡ Đế Tử Nguyên bước xuống. Họ nắm tay nhau dạo bước trong dòng người đông đúc, phía sau là Cát Lợi và Mạn Hương giữ một khoảng cách vừa đủ để không làm phiền.Một lúc sau, cả hai đến trước một quán hoành thánh nhỏ quen thuộc. Đế Tử Nguyên vui vẻ bước vào, hướng về phía ông chủ gọi lớn "Ông chủ, cho năm tô hoành thánh lớn!"Nhìn thấy khách quen, ông chủ tươi cười niềm nở "Tiểu nương tử lại ghé rồi, năm tô sẽ có ngay!" ánh mắt ông dừng lại trên bụng của Đế Tử Nguyên, thoáng thấy dáng vẻ của người phụ nữ mang thai, liền vui vẻ chúc mừng "Mang thai rồi hả? Chúc mừng chúc mừng!"Đế Tử Nguyên mỉm cười rạng rỡ, kéo Hàn Diệp ngồi xuống bàn, trong khi Cát Lợi và Mạn Hương ngồi ở bàn phía sau. Nhưng khi ông chủ quay lại nhìn kỹ Hàn Diệp, ông chợt khựng lại, lông mày nhíu lại như có điều gì khó hiểu. Lần trước, người đi cùng tiểu nương tử đâu phải người này? Ông vẫn nhớ rõ đó là một người khác, nàng còn chờ đợi suốt nhiều năm. Không nhịn được, ông nghiêng đầu thắc mắc "Tiểu nương tử... đổi phu quân rồi sao?"Đế Tử Nguyên thoáng ngẩn người, mắt chớp chớp vài lần. Nàng nhìn sang Hàn Diệp, chợt nhớ ra lần trước đến đây hắn đeo mặt nạ, người ngoài hẳn không nhận ra diện mạo thật. Hàn Diệp ngồi bên cạnh lặng lẽ cười, vẻ mặt như thể đang thưởng thức cảnh tượng thú vị trước mắt, không có ý định giải thích.Đế Tử Nguyên nuốt một hơi, cố giữ bình tĩnh, rồi mỉm cười nói "À, không phải đâu ông chủ, là cùng một người đấy!" giọng nàng nghe qua có vẻ chắc chắn, nhưng mắt vẫn liếc nhìn Hàn Diệp như tìm kiếm sự hỗ trợ.Ông chủ nhìn nàng, rõ ràng vẫn chưa tin hẳn, lông mày nhướn cao như muốn nói rằng trí nhớ của ông rất tốt, ông chắc chắn không nhìn nhầm.Không để lúng túng kéo dài, Đế Tử Nguyên liền nảy ra một ý nghĩ "Thật ra," nàng nhấn giọng, cười tươi như đang kể một câu chuyện thú vị "chàng vốn là người rất chăm chút vẻ ngoài, mỗi lần ra ngoài đều phải ăn mặc chỉnh chu mới chịu lộ diện." Nàng kéo tay Hàn Diệp đứng dậy, khẽ vỗ vào bộ trang phục tinh tế hắn đang mặc "Lần trước, trên mặt chàng có nổi một cục mụn nhỏ xíu..." vừa nói, nàng vừa nhón tay diễn tả kích cỡ "Vậy mà chàng cứ thấy khó chịu, nói gương mặt không còn hoàn hảo nữa, nhất quyết không chịu ra ngoài. Ta khuyên bao nhiêu cũng không nghe, cuối cùng đành kiếm một cái mặt nạ cho chàng đeo, thế là chàng mới chịu đi đấy."Ông chủ nghe đến đây, mặt ngẩn ra rồi bật cười gượng gạo, có vẻ cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận câu chuyện của nàng. Hàn Diệp bên cạnh nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên nhìn nàng.Thấy vậy, Đế Tử Nguyên mỉm cười tinh nghịch, nghiêng người đặt tay lên cằm Hàn Diệp như thể muốn ông chủ xem xét kỹ lưỡng "Ông chủ nhìn xem, gương mặt này của chàng, dù có nổi mụn cũng vẫn đẹp phải không?"Ông chủ cười khà khà, lắc đầu đáp "Tiểu lang quân à, nổi mụn thôi mà, đừng để ý quá!" nói rồi ông xoay người vào bên trong chuẩn bị năm tô hoành thánh, vừa đi vừa lẩm bẩm về chuyện cầu kỳ của thanh niên thời nay.Cát Lợi và Mạn Hương ngồi gần đó, mặt đỏ ửng cố nhịn cười, đôi khi còn phải quay mặt đi để không bật thành tiếng. Hàn Diệp nghiêng đầu nhìn Đế Tử Nguyên, giọng mang chút ý cười "Lý do này mà nàng cũng nghĩ ra được."Đế Tử Nguyên bĩu môi, khẽ lườm hắn "Lúc nãy sao chàng không lên tiếng giải thích? Trong lúc gấp gáp, ta cũng chỉ nghĩ được thế thôi." Hàn Diệp không nhịn được bật cười thành tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng đầy vẻ yêu thương, giơ tay xoa đầu nàng.Một lát sau, ông chủ bưng ra năm tô hoành thánh lớn, đặt trước mỗi người một tô, riêng Đế Tử Nguyên được hai tô, vì giờ nàng không chỉ ăn cho mình mà còn vì đứa nhỏ trong bụng.Ăn xong hai tô, Đế Tử Nguyên vẫn chưa thấy thỏa mãn, nàng chần chừ một chút rồi định gọi thêm một tô nữa. Thấy vậy, Hàn Diệp nhẹ nhàng ngăn lại, đôi mắt dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.Đế Tử Nguyên tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt ngấn nước, như nài nỉ "Ta... vẫn muốn ăn thêm chút nữa."Hàn Diệp dịu giọng dỗ dành "Như vậy là đủ rồi, nàng không nên ăn quá nhiều, nghe lời." Hắn luôn cẩn thận kiểm soát lượng ăn của nàng, sợ nếu nàng ăn quá nhiều, thai nhi sẽ quá lớn, khiến nàng chịu đau nhiều hơn khi sinh nở, cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Nhìn Đế Tử Nguyên mặt mày phụng phịu, mắt ướt rưng rưng, Hàn Diệp không khỏi thấy lòng mình mềm nhũn. Hắn biết nàng vẫn thèm, chỉ muốn chiều theo, nhưng vì sức khỏe của nàng và đứa nhỏ, hắn buộc phải kiên định.Hàn Diệp khẽ đưa tay lau nhẹ khóe mắt nàng, giọng nói đầy yêu thương "Ngoan, nếu nàng còn muốn ăn, ngày mai ta sẽ đưa nàng đến, hôm nay ăn như vậy là đủ rồi." rồi hắn mỉm cười, cố chuyển đề tài "Hôm qua không phải nàng nói muốn uống nước ô mai sao? Hay bây giờ chúng ta đi uống?"Nghe hắn nhắc đến nước ô mai, mắt Đế Tử Nguyên sáng lên, nàng gật đầu đồng ý ngay, nỗi thèm thuồng vừa nãy cũng dần lắng xuống. Hàn Diệp đặt tiền lên bàn, rồi nắm tay nàng dạo thêm một lát, cùng nhau đến sạp nước ô mai quen thuộc. Sau khi thưởng thức vị chua ngọt của nước ô mai, cả hai tiếp tục tay trong tay thả bước trên con phố rực rỡ ánh đèn, rồi mới thong thả lên xe ngựa trở về cung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com