TruyenHHH.com

An Cu Lac Diep Nguoi Co Tinh Se Thanh Quyen Thuoc

Đế Tử Nguyên tỉnh dậy khi ánh nắng giữa trưa tràn vào phòng, khẽ liếc mắt nhìn quanh, nàng nhận ra Hàn Diệp không có ở đây. Căn phòng yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ thoảng qua khung cửa sổ.

Nghiên Kỳ bước vào giúp nàng sửa soạn, mang theo chậu nước ấm, cẩn thận rửa mặt và chải tóc cho nàng. Lúc đó, nàng mới hỏi về Hàn Diệp, được biết sau khi hắn đưa nàng về phòng thì đã ra ngoài lo công việc, có lẽ phải đến chiều tối mới quay về.

Nàng chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Sau một lúc, nàng nhận thấy trong nhà không còn ai khác, đến cả Bạch Hi cũng không có mặt. Hỏi ra mới biết, hôm nay là ngày Bạch Hi theo hẹn đến Lạc phủ để khám bệnh cho Lạc Minh Tây. Hôm nay sau khi khám xong, Lạc Minh Tây đã giữ Bạch Hi lại dùng bữa trưa, nên giờ vẫn chưa trở về.

Sau khi đưa tấu chương đến Bạch phủ, Đế Tẫn Ngôn thường hay ở lì ăn chực mỗi bữa cũng đã về phủ Tĩnh An Hầu từ sớm để tiếp tục lo liệu việc hôn sự.

Nàng ngồi trước bàn đầy thức ăn được chuẩn bị tươm tất. Mỗi món đều được bày biện tinh tế, hương thơm tỏa ra khiến ai nhìn cũng phải động lòng, nhưng Đế Tử Nguyên lại chẳng cảm thấy thèm ăn.

Sự vắng vẻ quanh nàng càng khiến không khí thêm phần trống trải. Nàng nhấc đũa, chỉ ăn qua loa vài miếng, hầu như không để ý đến mùi vị của món ăn, rồi nhanh chóng đặt đũa xuống, không cố ăn thêm nữa.

Dùng xong bữa trưa mà không cảm thấy no, Đế Tử Nguyên trở về thư phòng. Trước mặt nàng là đống tấu chương chất chồng từ sáng, nàng ngồi xuống, cầm bút, mắt dán vào từng dòng chữ.

Đế Tử Nguyên chăm chú vào tấu chương, thời gian cứ thế trôi qua. Khi nàng ngẩng lên, trời đã ngả chiều, chỉ còn một tấu chương cuối cùng trên bàn. Nàng quyết định xem nốt. Đúng lúc ấy, Đế Tẫn Ngôn bước vào thư phòng.

Hắn tiến tới gần bàn, tò mò hỏi "Tỷ, hôm qua thế nào rồi? Mọi chuyện ổn cả chứ?" rồi hắn ngừng lại một chút, hai tay chống lên bàn, vẻ mặt đầy tự hào "Đệ mua hết pháo hoa trong kinh thành, ra lệnh bắn mãi đến giờ giới nghiêm mới thôi."

Nghe đến đây, tay Đế Tử Nguyên hơi khựng lại, trí óc nhanh chóng quay về hình ảnh đêm qua. Khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, nàng và Hàn Diệp đang đắm chìm trong nụ hôn, rồi sau đó cả hai không hề rời khỏi giường. Sáng nay thức dậy, nàng thậm chí không nhớ pháo hoa có đẹp hay không.

Đế Tẫn Ngôn thấy tỷ tỷ nhà mình im lặng, nhíu mày hỏi "Đừng nói với đệ là tỷ không xem pháo hoa đấy?"

Đế Tử Nguyên tránh ánh mắt của đệ đệ nhà mình, tiếp tục phê tấu chương như không nghe thấy.

Đế Tẫn Ngôn bỗng nhảy dựng lên "Là tỷ bắt đệ đi mua pháo hoa rồi bắn cho hai người xem, cuối cùng tỷ không thèm xem!"

Từ góc nhìn đối diện, hắn vô tình thấy trên cổ Đế Tử Nguyên có một vết đỏ mờ mờ, dù đã nhạt nhưng vẫn nổi bật trên làn da trắng của nàng. Dù chưa bao giờ trải nghiệm nhưng hắn cũng biết dấu đó là gì.

Mắt hắn tròn xoe, lắp bắp chỉ vào cổ tỷ mình "Không lẽ đêm qua ...... hai người ......"

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, lườm Đế Tẫn Ngôn một cái sắc bén, khinh khỉnh như thể chuyện nhỏ nhặt mà cũng ngạc nhiên đến thế.

Đế Tẫn Ngôn cười gian, bước tới gần chọc ghẹo thêm "Thì ra là tỷ đã ...... bảo sao không xem pháo hoa nữa, vì đang bận chuyện khác cơ, thật là lãng phí công sức của đệ!"

Đế Tử Nguyên không nói gì, ném cây bút xuống bàn, nhanh như chớp nắm lấy tai Đế Tẫn Ngôn, định cho hắn một trận.

Đế Tử Nguyên không nói gì, ném cây bút xuống bàn, nhanh như chớp nắm lấy tai Đế Tẫn Ngôn, định cho hắn một trận.

Đế Tẫn Ngôn kêu la ầm ĩ, liên tục cầu xin "Tỷ, tha cho đệ, đệ sai rồi!"

Đúng lúc đó, nàng thoáng thấy bóng Hàn Diệp đang tiến lại gần. Nhanh chóng thả tai đệ đệ ra, Đế Tử Nguyên nở một nụ cười đầy toan tính.

Đế Tẫn Ngôn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy tỷ tỷ cầm tay chấm nước trong chén, vẽ hai vệt nước lên mặt. Ngay sau đó, nàng lao ra ôm chầm lấy Hàn Diệp, vừa vặn lúc hắn bước vào thư phòng.

Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên nước mắt ngắn dài, ôm nàng vào lòng lo lắng hỏi "Sao vậy?"

Đế Tử Nguyên nấc lên, chỉ tay về phía Đế Tẫn Ngôn "Đệ ấy bắt nạt ta ......" rồi lại úp mặt vào ngực Hàn Diệp như tìm nơi nương tựa.

Đế Tẫn Ngôn trố mắt nhìn, chưa kịp giải thích thì đã gặp ngay ánh mắt đầy dò hỏi của Hàn Diệp.

Đế Tẫn Ngôn lắp bắp, cố gắng thanh minh "Đệ ... đệ có làm gì đâu! Cho đệ mười lá gan đệ cũng không dám đụng vào tỷ ấy. Điện hạ, người phải tin đệ!"

Hàn Diệp lạnh lùng hỏi "Đệ đến đây làm gì?"

Đế Tẫn Ngôn lí nhí đáp "Ăn cơm..."

Vừa nói, Hàn Diệp vừa vỗ nhẹ lưng Đế Tử Nguyên, mắt không rời Đế Tẫn Ngôn "Hôm nay Bạch phủ không ăn cơm. Nếu đệ muốn ăn, về phủ Tĩnh An Hầu mà ăn với Uyển Cầm đi."

Đế Tẫn Ngôn bất lực, không biết giải thích ra sao, đành lầm lũi rời đi. Khi đi ngang qua Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, hắn bắt gặp ánh mắt đắc ý của tỷ tỷ nhà mình, kèm theo nụ cười ranh mãnh.

Đế Tẫn Ngôn hung tợn nhép miệng, tuy không ra tiếng, nhưng ai cũng đọc được "Tỷ đợi đó!"

Hàn Diệp quay lại nhìn, khiến Đế Tẫn Ngôn giật mình rụt ngay vẻ mặt, vội vã chạy thẳng ra ngoài.

Đế Tử Nguyên lúc này mới rời khỏi vòng tay của Hàn Diệp, cười nhẹ "Chàng về rồi."

Hàn Diệp phì cười, khẽ búng lên trán nàng "Nghịch ngợm quá."

Rồi hắn hỏi tiếp "Tẫn Ngôn làm gì nàng?"

Đế Tử Nguyên chỉ vào vết đỏ mờ ở cổ mình, đáp với vẻ hờn dỗi "Ai bảo đệ ấy trêu ta làm chi."

Hàn Diệp bật cười. Nàng nắm lấy tay hắn, cười tươi nói "Đi ăn cơm thôi, ta đói rồi."

Hàn Diệp xoa nhẹ đầu nàng "Ta vừa nói rồi, hôm nay không ăn cơm."

Đế Tử Nguyên ngạc nhiên "Không phải chàng chỉ nói thế để đuổi đệ ấy đi thôi sao?"

Hàn Diệp cười khẽ, chỉnh lại "Hôm nay chúng ta ăn mì."

Nghe vậy, Đế Tử Nguyên không nhịn được bật cười lớn, kéo tay Hàn Diệp chạy thẳng ra sảnh chính.

Khi đến sảnh chính, Đế Tử Nguyên nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn hai dĩa mì xào bốc khói thơm lừng. Nàng thoáng nhìn quanh, rồi hỏi "Tiểu Hi đâu? Sáng tới giờ ta không thấy muội ấy."

Hàn Diệp nắm tay nàng dẫn đến bàn, mỉm cười đáp "Sáng nay sau khi từ Lạc phủ về, Tiểu Hi luôn ở phòng thuốc nghiên cứu. Ta đã bảo người mang đồ ăn cho muội ấy rồi, nàng không cần lo. Giờ ngồi xuống ăn mì đi."

Nghe vậy, Đế Tử Nguyên cũng không hỏi thêm, nàng ngồi xuống cầm đũa gắp một miếng mì xào. Ngay khi sợi mì chạm vào đầu lưỡi, cảm giác mềm mại nhưng vẫn giữ được độ dai vừa phải làm nàng hài lòng. Sợi mì thấm đều nước sốt, mang theo vị mặn ngọt cân đối của xì dầu và nước thịt, cùng hương thơm dịu nhẹ của tỏi phi lan tỏa.

Lớp nước sốt bùng nổ trên đầu lưỡi, hòa quyện với vị ngọt thanh của cải giòn, thịt bò mềm mại và hải sản tươi ngon, tất cả tạo nên một sự kết hợp hài hòa đầy kích thích. Từng tầng hương vị rõ ràng nhưng không lấn át nhau, khiến nàng không ngừng gắp thêm miếng nữa.

"Ngon quá! Chàng mua ở đâu vậy?" Đế Tử Nguyên thốt lên, đôi mắt nàng sáng rỡ.

Hàn Diệp mỉm cười "Hôm qua khi đi dạo ở phố Trường Liễu, chúng ta có đi ngang qua một tiệm mì nhỏ, nhưng mùi hương thật sự rất cuốn hút, cón rất đông khách. Trên đường về, ta ghé mua về cho nàng."

Đế Tử Nguyên vui vẻ ăn hết sạch một dĩa, nhưng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Nàng mong chờ nhìn hắn "Hay là chúng ta ra ngoài ăn thêm đi, ngon quá, ta còn muốn ăn nữa."

Hàn Diệp bật cười, xoa nhẹ đầu nàng, sau đó bảo Nghiên Kỳ mang dĩa mì còn lại lên.

Đế Tử Nguyên tròn mắt, ngạc nhiên "Chàng học bói toán hả? Sao biết trước mà mua dư một phần?"

Hàn Diệp cười khẽ, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng "Ta không biết bói toán, nhưng vốn dĩ mua bốn phần. Tẫn Ngôn vừa nãy đòi ăn cơm, không chịu ăn mì, đã về phủ rồi, nên phần này tất nhiên là của nàng."

Nhớ lại cảnh Đế Tẫn Ngôn lúc nãy, Đế Tử Nguyên không khỏi cười phá lên "Cho đệ ấy tức chết đi."

Nàng hân hoan ăn hết đĩa mì thứ hai, cảm thấy bụng đã no căng, nhưng lại thỏa mãn vô cùng. Hàn Diệp nhìn nàng với nụ cười ấm áp, nắm tay nàng kéo ra ngoài "Chúng ta ra hoa viên đi dạo một chút."

Ra đến hoa viên, không khí trong lành, gió nhẹ lướt qua mái tóc, khiến tâm trạng của Đế Tử Nguyên càng trở nên nhẹ nhõm. Hoa trong vườn đang nở rộ, mùi hương dịu dàng như ôm lấy không gian. Đế Tử Nguyên khẽ siết tay Hàn Diệp, hai người cùng chậm rãi dạo bước giữa những khóm hoa.

Đế Tử Nguyên đi dạo một hồi, cảm giác bụng đã bớt căng, nàng mới trở lại thư phòng hoàn thành tấu chương cuối cùng. Vừa đặt bút xuống, nàng vội chạy ngay đến phòng tắm với ý định tắm chung cùng Hàn Diệp. Nhưng khi đến nơi, cửa phòng đã mở toang, chỉ còn hơi nước mờ nhạt còn vương lại trong không khí. Hàn Diệp đã tắm xong và trở về phòng ngủ.

Đế Tử Nguyên đứng trước cửa, bĩu môi, thở dài một tiếng, vừa cảm thấy tiếc vừa bật cười vì sự nhanh nhẹn của hắn "Còn muốn tắm chung nữa mà." nàng lẩm bẩm rồi nhanh chóng bước vào tắm rửa.

Chưa đầy một khắc sau, nàng bước ra với bộ đồ ngủ mịn màng thoải mái. Vừa vào phòng ngủ, mắt nàng liền dán vào hình ảnh Hàn Diệp đang cúi người, cất thứ gì đó vào trong hộc bàn. Đôi mắt nàng sáng lên, không thể giấu được sự tò mò.

Đế Tử Nguyên bước nhanh đến, hai tay chống lên bàn, rướn cổ nhìn vào hộc bàn, mắt lấp lánh "Chàng giấu gì vậy? Dạo này ta thấy chàng có vẻ lạ lắm. Có phải giấu ta chuyện gì không?" giọng nàng vừa nghiêm túc, vừa đầy sự trêu chọc.

Hàn Diệp vừa nghe xong đã nhanh chóng đứng dậy, bước tới ngăn nàng lại, kéo tay nàng về phía giường "Không có gì đâu, chỉ là sổ sách thôi." hắn trả lời có vẻ tự nhiên, nhưng nụ cười vẫn ẩn chứa chút bí mật.

Đế Tử Nguyên không dễ bị đánh lạc hướng. Nàng nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ Hàn Diệp, đôi chân nhanh chóng kẹp quanh hông hắn, nở nụ cười ranh mãnh "Không phải sổ sách, chàng giấu gì ta đúng không? Khai mau!" nàng lắc lắc người, như một đứa trẻ nũng nịu.

Hàn Diệp nhìn nàng với vẻ bất lực pha chút bất đắc dĩ, cười nhẹ nhàng "Quà cho nàng thôi, đừng tò mò nữa. Đến lúc rồi ta sẽ tặng nàng."

Nghe thấy từ "quà", đôi mắt Đế Tử Nguyên sáng lên như sao "Quà gì cơ? Nói ta nghe đi mà!" nàng vẫn giữ nguyên tư thế, trông vừa hờn dỗi vừa tò mò đến nỗi không thể nào đứng yên.

Hàn Diệp lắc đầu, kiên quyết không để lộ bí mật "Rồi nàng sẽ biết. Giờ thì kiên nhẫn một chút."

Không chịu bỏ cuộc, Đế Tử Nguyên cúi đầu, dụi đầu vào vai hắn, giọng mềm mại như gió thoảng "Nói đi mà, quà gì vậy? Nếu không nói, ta sẽ tò mò suốt, chắc chắn đêm nay không thể ngủ nổi."

Hàn Diệp khẽ bật cười trước sự đáng yêu của nàng, đôi tay ôm trọn lấy eo nàng rồi bước nhẹ về phía giường, hắn vừa đi vừa thổi tắt hết đèn cầy "Vậy để ta giúp nàng dễ ngủ."

Căn phòng chợt chìm vào bóng tôi, Đế Tử Nguyên chưa kịp phản ứng thì đã bị bế gọn lên giường, nàng chỉ kịp bật ra một tiếng "hả" thì đã bị cuốn vào sự dịu dàng và hơi ấm của Hàn Diệp. Bầu không khí trở nên ngọt ngào, đầy yêu thương giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com