An Cu Lac Diep Nguoi Co Tinh Se Thanh Quyen Thuoc
Không gian tháng Năm ngập tràn trong cái nắng gắt của mùa hè. Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, làm cho mọi thứ dường như trở nên lấp lánh dưới lớp ánh sáng chói chang.
Hôm nay là ngày mười lăm, lẽ ra phải vào triều, nhưng hôm qua Nhiếp chính vương đã thông báo hôm nay miễn triều.Một vài quan viên nhân cơ hội này cùng phu nhân đến chùa thắp hương cầu phúc, số khác thì rủ nhau tụ tập uống trà đàm đạo. Trên đường, họ tình cờ bắt gặp Đế Tẫn Ngôn đang đi về phía Đông cung. Ai trong triều cũng biết từ nhỏ Đế Tẫn Ngôn lớn lên ở Đông cung, việc thường xuyên lui tới nơi đó cũng không có gì lạ. Nhưng kể từ khi Tiên thái tử qua đời, Đế Tẫn Ngôn hiếm khi quay lại Đông cung, có lẽ không muốn nhìn thấy những kỷ niệm đã trở thành quá khứ.Trong suốt năm năm qua, Đế Tẫn Ngôn chỉ đến Đông cung vào một ngày duy nhất, và hôm nay chính là ngày đó. Các quan viên chợt nhận ra ý nghĩa của ngày hôm nay, không khỏi thầm hiểu tại sao Nhiếp chính vương lại không muốn lên triều.Gia Ninh đế trước giờ luôn thương yêu đích tử, nếu là những năm trước, Đông cung hẳn đã được trang hoàng lộng lẫy, đèn hoa sáng rực, yến tiệc tưng bừng. Mọi người không khỏi lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho Nhiếp chính vương. Bọn họ tự hỏi giờ này có lẽ Nhiếp chính vương đang trốn trong góc khuất nào đó để mặc cho nỗi buồn vây kín.Trong khi những lời tiếc nuối, cảm thán lan rộng khắp nơi, thì nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ, lại đang say ngủ trong vòng tay ấm áp của Hàn Diệp. Không có dấu vết của nỗi buồn hay sầu muộn, chỉ có hơi thở đều đều nhẹ nhàng, như thể thế giới ngoài kia chẳng hề liên quan gì.Hàn Diệp tỉnh giấc khi ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ. Cảm giác ấm áp từ thân hình nhỏ nhắn của Đế Tử Nguyên đang dựa vào anh khiến Hàn Diệp cảm thấy khó lòng rời khỏi giường. Nhưng hắn còn vài chuyện cần phải làm, hắn khẽ nhấc cánh tay đang làm gối cho nàng, cố gắng thật nhẹ nhàng để không làm nàng thức giấc. Tuy nhiên, ngay khi anh vừa rút tay về, Đế Tử Nguyên đã khẽ cựa mình, đôi mắt còn ngái ngủ mở ra một cách lười biếng.Nàng nhìn thấy Hàn Diệp đang chuẩn bị xuống giường, liền nhanh chóng dịch người đến gần hắn hơn, vòng tay kiên quyết ôm chặt lấy hắn "Chàng ngủ với ta thêm một lát nữa đi." giọng nàng thều thào, phảng phất sự mệt mỏi khi bị đánh thức vì ngủ chưa đủ giấc.Hàn Diệp khẽ cười, cúi đầu nhìn xuống gương mặt còn đang lơ mơ của nàng. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nhẹ giọng nói "Ta còn chút công việc phải làm, với lại lát nữa có thể Tẫn Ngôn cũng sẽ đến."Đế Tử Nguyên vẫn nhắm mắt, giọng ngái ngủ nói "Hôm nay chàng đừng xem sổ sách nữa, nếu mà tiệm của chàng làm ăn thua lỗ, ta sẽ bù tiền cho chàng." Lời nói của nàng khiến Hàn Diệp bật cười.Nàng hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng chỉ vừa ló rạng "Hôm nay Tẫn Ngôn sẽ không đến sớm vậy đâu." nàng thì thầm "Mấy năm qua, vào ngày này, nó thường đến Đông cung dọn dẹp. Tuy là năm nay đã khác, nhưng vì muốn tránh cho mọi người nghi ngờ, nó vẫn sẽ đến Đông cung trước."Lời nói của Đế Tử Nguyên khiến Hàn Diệp lặng người một lúc, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Trước đây, hắn chỉ nghĩ: làm sao bảo vệ được Đại Thịnh, làm sao để dân chúng an cư lạc nghiệp, làm sao để hai nhà Hàn Đế hóa giải hận thù, dù hy sinh bản thân mình, hắn cũng sẵn lòng chấp nhận. Nhưng lúc ấy, hắn hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của những người ở lại sẽ phải gánh chịu nỗi đau mất mát ấy.Hình ảnh phụ hoàng hiện lên trong tâm trí Hàn Diệp. Trước khi hắn lên đường đến Tây Bắc, phụ hoàng đã nhìn hắn bằng đôi mắt chứa đầy sự kỳ vọng và lo lắng, dặn dò hắn phải sống sót trở về.Nhưng hắn đã không giữ lời, dù hắn còn sống nhưng cũng không quay về, hắn không biết hiện giờ phụ hoàng ra sao, có còn khỏe mạnh hay không, người có giận hắn không.Hàn Diệp hít sâu một hơi, cố gắng không nghĩ đến tình huống xấu nhất. Bên cạnh hắn, Đế Tử Nguyên vẫn đang cuộn tròn trong vòng tay của hắn, hơi thở nàng đều đều.Hàn Diệp khẽ vỗ nhẹ lên lưng Đế Tử Nguyên, động tác dịu dàng "Ngủ đi, ta ở đây với nàng." hắn thì thầm, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng.Đế Tử Nguyên khẽ cựa mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.Ở phía bên kia, Đế Tẫn Ngôn một mình đến Đông cung, tự mình chuẩn bị một xô nước, rồi lặng lẽ đi vào hậu viện để dọn dẹp thư phòng. Năm đầu tiên, khi Đế Tẫn Ngôn đến trước cổng Đông cung, tổng quản Lâm Song thấy thế tử vẫn còn niệm phần tình cũ này không khỏi cảm thấy xúc động. Nhưng sau đó ông sợ tái mặt khi thấy Đế Tẫn Ngôn tự tay xách nước, đến thư phòng dọn dẹp. Tổng quản Đông cung sợ hãi, lặng lẽ theo sát hắn, lo sợ Nhiếp chính vương biết thế tử làm những việc của hạ nhân sẽ trách phạt cả Đông cung.Đế Tẫn Ngôn vẫn kiên quyết, dù những năm đầu mọi người trong cung còn nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, đến năm thứ sáu này, hình ảnh hắn lặng lẽ dọn dẹp thư phòng Đông cung đã trở thành một phần quen thuộc. Chỉ có Đế Tẫn Ngôn biết, năm nay mọi thứ đã khác.Hắn vốn định đến Bạch phủ sớm, nhưng tối qua tỷ tỷ nhà hắn về phủ Tĩnh An Hầu dặn dò hắn sáng nay vẫn phải đến Đông cung dọn dẹp, tránh để người khác nghi ngờ.Khi Đế Tẫn Ngôn bắt đầu quét dọn, hắn dừng lại một chút, nhìn quanh căn phòng. Những kỷ niệm về Thái tử điện hạ hiện lên trong tâm trí hắn, nhưng không còn nặng nề như trước. Năm năm qua, mỗi lần đến đây, hắn đều cảm thấy mình đang cố gắng giữ lại ký ức về Thái tử điện hạ mà hắn tưởng đã mãi mãi ra đi. Nhưng giờ đây, Hàn Diệp vẫn còn sống, việc hắn làm lúc này đã mang một ý nghĩa khác. Hắn đã không còn phải đối mặt với nỗi đau mất mát.Đế Tẫn Ngôn nhẹ nhàng lau sạch chiếc bàn, cảm nhận được sự gần gũi từ những quyển sách mà điện hạ từng yêu thích. Trước đây, khi hắn chạm vào những cuốn sách này, lòng hắn luôn trĩu nặng nỗi buồn, nhưng hôm nay, hắn lại mỉm cười, nhớ đến những lúc điện hạ chăm chú đọc sách, đôi khi còn nghiêm túc nhắc nhở hắn về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Khi lau dọn xong, Đế Tẫn Ngôn dừng lại một chút để nhìn quanh căn phòng. Khung cảnh quen thuộc này, từ những chiếc ghế đến giá sách, tất cả đều gợi lên những ký ức thân thuộc, nhưng hắn không còn cảm thấy nặng nề như trước. Trước khi rời khỏi Đông cung, Đế Tẫn Ngôn đứng trước cửa sổ, hắn nhớ lại chuyện tối qua tỷ tỷ nhà mình dặn dò, bèn sải bước đi đến Bắc Khuyết Các.Khi ánh nắng tràn ngập căn phòng, Đế Tử Nguyên chậm rãi tỉnh lại, mắt còn lơ mơ nhìn Hàn Diệp vẫn đang nằm yên bên cạnh. Nàng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc, cảm giác yên bình xen lẫn chút lo lắng. Từ ngày Hàn Diệp bị thương trở về, trong lòng nàng luôn thấp thỏm bất an. Hắn không nhắc gì tới chuyện tại sao mình bị thương, khiến nàng có dự cảm một ngày nào đó hắn sẽ lại rời xa nàng. Ý nghĩ ấy làm nàng sợ hãi, nếu hắn lại muốn đi, nàng phải làm sao để giữ hắn bên cạnh.Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ chạm vào khuôn mặt hắn, cảm nhận sự quen thuộc và ấm áp từ người bên cạnh. Đế Tử Nguyên khẽ nghiêng người, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, phá tan sự yên lặng của căn phòng, giọng nói ấy không giống như một người mới vừa thức dậy "Không ngờ Nhiếp chính vương điện hạ lại có sở thích hôn lén thế này."Đế Tử Nguyên ngẩn người một chút, xì một tiếng, không chịu thua "Ai bảo chàng giả vờ ngủ làm gì? Rõ ràng là chàng thức rồi, sao có thể tính là hôn lén chứ."Hàn Diệp mở mắt, ánh nhìn trong trẻo không hề giống với một người vừa mới thức dậy. Ánh mắt của hắn mang theo ý cười chứa đựng yêu thương và trêu chọc, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, như lời chào buổi sáng.Hắn vén chăn ngồi dậy, đôi chân thon dài xếp bằng, một tay chống đầu, còn khuỷu tay chống lên gối, nhìn Đế Tử Nguyên vẫn đang nằm lười biếng trên giường "Mặt trời đã lên cao rồi, dậy thôi con sâu lười, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của ta, nàng định nằm lì trên giường suốt ngày như vậy sao?"Nàng lười biếng đáp lại, giọng điệu như một đứa trẻ không muốn rời khỏi sự ấm áp của chăn ấm nệm êm "Mừng sinh thần trên giường thì có gì không hay chứ?"Hàn Diệp bật cười, nhìn nàng bướng bỉnh thật đáng yêu. Hắn đứng dậy xuống giường. Ánh mắt hắn vẫn dõi theo từng cử động của Đế Tử Nguyên, không khỏi cảm thấy có chút bất lực trước sự lười biếng của nàng. Nhưng trước khi hắn kịp nói thêm lời nào, Đế Tử Nguyên đã bất ngờ tung chăn ra, nàng nhanh chóng giơ hai tay lên trước mặt hắn, đôi mắt nàng sáng lên một cách tinh nghịch, giọng nũng nịu "Ôm." Hàn Diệp lắc đầu bật cười, bước tới cúi xuống bế nàng lên, rồi sải bước tới phòng tắm. Nàng cười khúc khích, vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, đầu nàng tựa vào vai hắn, mắt nhắm hờ như đang thưởng thức từng khoảnh khắc gần gũi này.Hàn Diệp bước vào sảnh chính, vừa đi vừa trò chuyện cùng Đế Tử Nguyên. Mùi hương thơm phức từ những món ăn hấp dẫn thoảng qua, như đánh thức mọi giác quan của cả hai. Khi vừa đặt chân tới nơi, họ đã thấy Đế Tẫn Ngôn đang cẩn thận bưng một đĩa bánh có hình trái đào đặt lên bàn, đôi mắt rực rỡ niềm vui. Đế Tẫn Ngôn vừa thấy Hàn Diệp tới, giọng điệu phấn khởi "Điện hạ, hôm nay đệ đã nấu nhiều món người thích để chúc mừng sinh thần cho người."Hàn Diệp thấy Đế Tẫn Ngôn tất bật bận rộn, đôi môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp.Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên ngồi vào chỗ, nhưng hắn lập tức nhận ra có người vắng mặt, bèn đưa mắt quét một vòng khắp phòng, không thấy Bạch Hi đâu liền hỏi "Tiểu Hi đâu?"Đế Tẫn Ngôn vẫn không rời tay khỏi những đĩa thức ăn đang được sắp xếp ngay ngắn trên bàn. Hắn vừa đặt từng món lên bàn, vừa trả lời một cách tự nhiên "Cô ấy đang nấu ăn trong bếp."Hắn vừa trả lời xong thì Bạch Hi đã từ bên ngoài bước vào, tay bưng một đĩa thức ăn thơm phức. Nàng đi tới đặt đĩa lên bàn một cách cẩn thận, rồi ngồi xuống bên cạnh Đế Tử Nguyên, giọng vui vẻ xen chút tự hào "Hôm nay là sinh thần của huynh, muội cũng muốn xuống bếp nấu một món."Hàn Diệp nhìn một bàn đầy những món ăn ngon mắt, không giấu được thắc mắc liền quay sang hỏi Đế Tẫn Ngôn "Ngày trước đệ vẫn thường nấu mì trường thọ, sao năm nay lại đổi thành bánh đào thọ?"Đế Tẫn Ngôn liếc nhìn Đế Tử Nguyên, nụ cười bí hiểm thoáng qua, rồi trả lời đầy ẩn ý "Năm nay sẽ có người khác nấu mì cho điện hạ, đệ làm sao dám tranh giành thể hiện chứ."Cái liếc mắt đầy ẩn ý của Đế Tẫn Ngôn không lọt qua được mắt Hàn Diệp. Hắn nhìn sang Đế Tử Nguyên, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên "Nàng nấu?"Đế Tử Nguyên cảm nhận được ánh mắt của Hàn Diệp đang đổ dồn về phía mình. Nàng hơi ngượng ngùng, ánh mắt thoáng liếc xéo Đế Tẫn Ngôn, như muốn trách tên ranh này để lộ bí mật sớm hơn dự định. Sau đó, nàng hắng giọng, cố nén sự ngượng ngùng "Ta định đợi đến tối, nấu xong rồi mới cho chàng biết."Hàn Diệp nhìn nàng, rồi khẽ cười, trong lòng dâng lên niềm mong chờ "Vậy ta chờ mì trường thọ của nàng."Đế Tẫn Ngôn nhướng mày, giọng đầy tự tin "Tỷ yên tâm, tỷ đã học nấu một tháng rồi, tay nghề còn do đệ truyền dạy, chắc chắn sẽ ngon."Đôi mắt Đế Tử Nguyên trở nên sắc lạnh, ném cho tên nhóc trước mặt ánh mắt giận dữ, rõ ràng muốn cho tên ranh này một trận vì dám lắm lời.Hàn Diệp không nhịn được cười, khẽ lên tiếng "Được rồi, ăn thôi, không thì đồ ăn nguội mất."Ngay lập tức, Đế Tẫn Ngôn nhanh nhẹn gắp một cái bánh đào thọ, đặt vào bát của Hàn Diệp "Trước khi ăn mấy món kia, người phải ăn bánh đào thọ trước."Hàn Diệp mỉm cười, gắp chiếc bánh lên, rồi từ từ đưa vào miệng. Vị ngọt dịu của nhân hạt sen nghiền mịn hoà quyện cùng lớp vỏ bánh mềm mại, tạo nên một hương vị thanh tao và dễ chịu. Hương vị như mang theo lời chúc trường thọ và cuộc sống an lành. Hắn khẽ gật đầu, đôi môi nở một nụ cười hài lòng "Ngon lắm."Bạch Hi bên cạnh không chịu thua, nhẹ nhàng đẩy đĩa thịt viên tứ hỷ đến trước mặt Hàn Diệp "Huynh ăn thử món này đi."Hàn Diệp gắp một viên thịt lên đưa vào miệng. Hương vị đậm đà của nước sốt hòa quyện với thịt heo xay nhuyễn được vo tròn thành viên, tạo nên một lớp hương vị đậm chất truyền thống. Hắn gật đầu, vẻ mặt tỏ ra hài lòng "Ta không biết là tay nghề nấu nướng của muội cũng tốt như vậy đó."Bạch Hi khẽ cười, gãi gãi đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ lẫn ngượng ngùng "Thật ra muội định nấu mì trường thọ." nàng giải thích "Nhưng lại nghe nói Tử Nguyên tỷ giành trước rồi, nên muội đành đổi món. Nghiên Kỳ gợi ý món này cho muội, còn ở bên cạnh giúp muội."Hàn Diệp khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của mọi người.Đế Tử Nguyên thở dài, giọng nói pha chút lo lắng "Hai người làm vậy khiến ta áp lực lắm."Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên, ánh mắt hắn dịu dàng hơn, bàn tay đưa lên xoa nhẹ đầu nàng, như muốn trấn an "Không cần lo lắng, chỉ cần là nàng nấu, ta đều sẽ thấy ngon."Đế Tử Nguyên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn, làm nàng thấy tự tin hơn. Bạch Hi và Đế Tẫn Ngôn nhìn nhau cười, vì hôm nay là ngày đặc biệt nên bọn họ tình nguyện ăn bát cơm chó này.Không khí trong sảnh chính dần trở nên ấm cúng và thân thuộc, mỗi người đều cảm nhận được tình cảm ấm áp đang lan tỏa.---------Thịt viên tứ hỷ - 四喜丸子 có nghĩa là bốn phúc: phúc, lộc, thọ, hỷ.
Hôm nay là ngày mười lăm, lẽ ra phải vào triều, nhưng hôm qua Nhiếp chính vương đã thông báo hôm nay miễn triều.Một vài quan viên nhân cơ hội này cùng phu nhân đến chùa thắp hương cầu phúc, số khác thì rủ nhau tụ tập uống trà đàm đạo. Trên đường, họ tình cờ bắt gặp Đế Tẫn Ngôn đang đi về phía Đông cung. Ai trong triều cũng biết từ nhỏ Đế Tẫn Ngôn lớn lên ở Đông cung, việc thường xuyên lui tới nơi đó cũng không có gì lạ. Nhưng kể từ khi Tiên thái tử qua đời, Đế Tẫn Ngôn hiếm khi quay lại Đông cung, có lẽ không muốn nhìn thấy những kỷ niệm đã trở thành quá khứ.Trong suốt năm năm qua, Đế Tẫn Ngôn chỉ đến Đông cung vào một ngày duy nhất, và hôm nay chính là ngày đó. Các quan viên chợt nhận ra ý nghĩa của ngày hôm nay, không khỏi thầm hiểu tại sao Nhiếp chính vương lại không muốn lên triều.Gia Ninh đế trước giờ luôn thương yêu đích tử, nếu là những năm trước, Đông cung hẳn đã được trang hoàng lộng lẫy, đèn hoa sáng rực, yến tiệc tưng bừng. Mọi người không khỏi lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho Nhiếp chính vương. Bọn họ tự hỏi giờ này có lẽ Nhiếp chính vương đang trốn trong góc khuất nào đó để mặc cho nỗi buồn vây kín.Trong khi những lời tiếc nuối, cảm thán lan rộng khắp nơi, thì nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ, lại đang say ngủ trong vòng tay ấm áp của Hàn Diệp. Không có dấu vết của nỗi buồn hay sầu muộn, chỉ có hơi thở đều đều nhẹ nhàng, như thể thế giới ngoài kia chẳng hề liên quan gì.Hàn Diệp tỉnh giấc khi ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ. Cảm giác ấm áp từ thân hình nhỏ nhắn của Đế Tử Nguyên đang dựa vào anh khiến Hàn Diệp cảm thấy khó lòng rời khỏi giường. Nhưng hắn còn vài chuyện cần phải làm, hắn khẽ nhấc cánh tay đang làm gối cho nàng, cố gắng thật nhẹ nhàng để không làm nàng thức giấc. Tuy nhiên, ngay khi anh vừa rút tay về, Đế Tử Nguyên đã khẽ cựa mình, đôi mắt còn ngái ngủ mở ra một cách lười biếng.Nàng nhìn thấy Hàn Diệp đang chuẩn bị xuống giường, liền nhanh chóng dịch người đến gần hắn hơn, vòng tay kiên quyết ôm chặt lấy hắn "Chàng ngủ với ta thêm một lát nữa đi." giọng nàng thều thào, phảng phất sự mệt mỏi khi bị đánh thức vì ngủ chưa đủ giấc.Hàn Diệp khẽ cười, cúi đầu nhìn xuống gương mặt còn đang lơ mơ của nàng. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nhẹ giọng nói "Ta còn chút công việc phải làm, với lại lát nữa có thể Tẫn Ngôn cũng sẽ đến."Đế Tử Nguyên vẫn nhắm mắt, giọng ngái ngủ nói "Hôm nay chàng đừng xem sổ sách nữa, nếu mà tiệm của chàng làm ăn thua lỗ, ta sẽ bù tiền cho chàng." Lời nói của nàng khiến Hàn Diệp bật cười.Nàng hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng chỉ vừa ló rạng "Hôm nay Tẫn Ngôn sẽ không đến sớm vậy đâu." nàng thì thầm "Mấy năm qua, vào ngày này, nó thường đến Đông cung dọn dẹp. Tuy là năm nay đã khác, nhưng vì muốn tránh cho mọi người nghi ngờ, nó vẫn sẽ đến Đông cung trước."Lời nói của Đế Tử Nguyên khiến Hàn Diệp lặng người một lúc, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Trước đây, hắn chỉ nghĩ: làm sao bảo vệ được Đại Thịnh, làm sao để dân chúng an cư lạc nghiệp, làm sao để hai nhà Hàn Đế hóa giải hận thù, dù hy sinh bản thân mình, hắn cũng sẵn lòng chấp nhận. Nhưng lúc ấy, hắn hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của những người ở lại sẽ phải gánh chịu nỗi đau mất mát ấy.Hình ảnh phụ hoàng hiện lên trong tâm trí Hàn Diệp. Trước khi hắn lên đường đến Tây Bắc, phụ hoàng đã nhìn hắn bằng đôi mắt chứa đầy sự kỳ vọng và lo lắng, dặn dò hắn phải sống sót trở về.Nhưng hắn đã không giữ lời, dù hắn còn sống nhưng cũng không quay về, hắn không biết hiện giờ phụ hoàng ra sao, có còn khỏe mạnh hay không, người có giận hắn không.Hàn Diệp hít sâu một hơi, cố gắng không nghĩ đến tình huống xấu nhất. Bên cạnh hắn, Đế Tử Nguyên vẫn đang cuộn tròn trong vòng tay của hắn, hơi thở nàng đều đều.Hàn Diệp khẽ vỗ nhẹ lên lưng Đế Tử Nguyên, động tác dịu dàng "Ngủ đi, ta ở đây với nàng." hắn thì thầm, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng.Đế Tử Nguyên khẽ cựa mình, điều chỉnh lại tư thế, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.Ở phía bên kia, Đế Tẫn Ngôn một mình đến Đông cung, tự mình chuẩn bị một xô nước, rồi lặng lẽ đi vào hậu viện để dọn dẹp thư phòng. Năm đầu tiên, khi Đế Tẫn Ngôn đến trước cổng Đông cung, tổng quản Lâm Song thấy thế tử vẫn còn niệm phần tình cũ này không khỏi cảm thấy xúc động. Nhưng sau đó ông sợ tái mặt khi thấy Đế Tẫn Ngôn tự tay xách nước, đến thư phòng dọn dẹp. Tổng quản Đông cung sợ hãi, lặng lẽ theo sát hắn, lo sợ Nhiếp chính vương biết thế tử làm những việc của hạ nhân sẽ trách phạt cả Đông cung.Đế Tẫn Ngôn vẫn kiên quyết, dù những năm đầu mọi người trong cung còn nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, đến năm thứ sáu này, hình ảnh hắn lặng lẽ dọn dẹp thư phòng Đông cung đã trở thành một phần quen thuộc. Chỉ có Đế Tẫn Ngôn biết, năm nay mọi thứ đã khác.Hắn vốn định đến Bạch phủ sớm, nhưng tối qua tỷ tỷ nhà hắn về phủ Tĩnh An Hầu dặn dò hắn sáng nay vẫn phải đến Đông cung dọn dẹp, tránh để người khác nghi ngờ.Khi Đế Tẫn Ngôn bắt đầu quét dọn, hắn dừng lại một chút, nhìn quanh căn phòng. Những kỷ niệm về Thái tử điện hạ hiện lên trong tâm trí hắn, nhưng không còn nặng nề như trước. Năm năm qua, mỗi lần đến đây, hắn đều cảm thấy mình đang cố gắng giữ lại ký ức về Thái tử điện hạ mà hắn tưởng đã mãi mãi ra đi. Nhưng giờ đây, Hàn Diệp vẫn còn sống, việc hắn làm lúc này đã mang một ý nghĩa khác. Hắn đã không còn phải đối mặt với nỗi đau mất mát.Đế Tẫn Ngôn nhẹ nhàng lau sạch chiếc bàn, cảm nhận được sự gần gũi từ những quyển sách mà điện hạ từng yêu thích. Trước đây, khi hắn chạm vào những cuốn sách này, lòng hắn luôn trĩu nặng nỗi buồn, nhưng hôm nay, hắn lại mỉm cười, nhớ đến những lúc điện hạ chăm chú đọc sách, đôi khi còn nghiêm túc nhắc nhở hắn về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Khi lau dọn xong, Đế Tẫn Ngôn dừng lại một chút để nhìn quanh căn phòng. Khung cảnh quen thuộc này, từ những chiếc ghế đến giá sách, tất cả đều gợi lên những ký ức thân thuộc, nhưng hắn không còn cảm thấy nặng nề như trước. Trước khi rời khỏi Đông cung, Đế Tẫn Ngôn đứng trước cửa sổ, hắn nhớ lại chuyện tối qua tỷ tỷ nhà mình dặn dò, bèn sải bước đi đến Bắc Khuyết Các.Khi ánh nắng tràn ngập căn phòng, Đế Tử Nguyên chậm rãi tỉnh lại, mắt còn lơ mơ nhìn Hàn Diệp vẫn đang nằm yên bên cạnh. Nàng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc, cảm giác yên bình xen lẫn chút lo lắng. Từ ngày Hàn Diệp bị thương trở về, trong lòng nàng luôn thấp thỏm bất an. Hắn không nhắc gì tới chuyện tại sao mình bị thương, khiến nàng có dự cảm một ngày nào đó hắn sẽ lại rời xa nàng. Ý nghĩ ấy làm nàng sợ hãi, nếu hắn lại muốn đi, nàng phải làm sao để giữ hắn bên cạnh.Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ chạm vào khuôn mặt hắn, cảm nhận sự quen thuộc và ấm áp từ người bên cạnh. Đế Tử Nguyên khẽ nghiêng người, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, phá tan sự yên lặng của căn phòng, giọng nói ấy không giống như một người mới vừa thức dậy "Không ngờ Nhiếp chính vương điện hạ lại có sở thích hôn lén thế này."Đế Tử Nguyên ngẩn người một chút, xì một tiếng, không chịu thua "Ai bảo chàng giả vờ ngủ làm gì? Rõ ràng là chàng thức rồi, sao có thể tính là hôn lén chứ."Hàn Diệp mở mắt, ánh nhìn trong trẻo không hề giống với một người vừa mới thức dậy. Ánh mắt của hắn mang theo ý cười chứa đựng yêu thương và trêu chọc, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, như lời chào buổi sáng.Hắn vén chăn ngồi dậy, đôi chân thon dài xếp bằng, một tay chống đầu, còn khuỷu tay chống lên gối, nhìn Đế Tử Nguyên vẫn đang nằm lười biếng trên giường "Mặt trời đã lên cao rồi, dậy thôi con sâu lười, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của ta, nàng định nằm lì trên giường suốt ngày như vậy sao?"Nàng lười biếng đáp lại, giọng điệu như một đứa trẻ không muốn rời khỏi sự ấm áp của chăn ấm nệm êm "Mừng sinh thần trên giường thì có gì không hay chứ?"Hàn Diệp bật cười, nhìn nàng bướng bỉnh thật đáng yêu. Hắn đứng dậy xuống giường. Ánh mắt hắn vẫn dõi theo từng cử động của Đế Tử Nguyên, không khỏi cảm thấy có chút bất lực trước sự lười biếng của nàng. Nhưng trước khi hắn kịp nói thêm lời nào, Đế Tử Nguyên đã bất ngờ tung chăn ra, nàng nhanh chóng giơ hai tay lên trước mặt hắn, đôi mắt nàng sáng lên một cách tinh nghịch, giọng nũng nịu "Ôm." Hàn Diệp lắc đầu bật cười, bước tới cúi xuống bế nàng lên, rồi sải bước tới phòng tắm. Nàng cười khúc khích, vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, đầu nàng tựa vào vai hắn, mắt nhắm hờ như đang thưởng thức từng khoảnh khắc gần gũi này.Hàn Diệp bước vào sảnh chính, vừa đi vừa trò chuyện cùng Đế Tử Nguyên. Mùi hương thơm phức từ những món ăn hấp dẫn thoảng qua, như đánh thức mọi giác quan của cả hai. Khi vừa đặt chân tới nơi, họ đã thấy Đế Tẫn Ngôn đang cẩn thận bưng một đĩa bánh có hình trái đào đặt lên bàn, đôi mắt rực rỡ niềm vui. Đế Tẫn Ngôn vừa thấy Hàn Diệp tới, giọng điệu phấn khởi "Điện hạ, hôm nay đệ đã nấu nhiều món người thích để chúc mừng sinh thần cho người."Hàn Diệp thấy Đế Tẫn Ngôn tất bật bận rộn, đôi môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp.Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên ngồi vào chỗ, nhưng hắn lập tức nhận ra có người vắng mặt, bèn đưa mắt quét một vòng khắp phòng, không thấy Bạch Hi đâu liền hỏi "Tiểu Hi đâu?"Đế Tẫn Ngôn vẫn không rời tay khỏi những đĩa thức ăn đang được sắp xếp ngay ngắn trên bàn. Hắn vừa đặt từng món lên bàn, vừa trả lời một cách tự nhiên "Cô ấy đang nấu ăn trong bếp."Hắn vừa trả lời xong thì Bạch Hi đã từ bên ngoài bước vào, tay bưng một đĩa thức ăn thơm phức. Nàng đi tới đặt đĩa lên bàn một cách cẩn thận, rồi ngồi xuống bên cạnh Đế Tử Nguyên, giọng vui vẻ xen chút tự hào "Hôm nay là sinh thần của huynh, muội cũng muốn xuống bếp nấu một món."Hàn Diệp nhìn một bàn đầy những món ăn ngon mắt, không giấu được thắc mắc liền quay sang hỏi Đế Tẫn Ngôn "Ngày trước đệ vẫn thường nấu mì trường thọ, sao năm nay lại đổi thành bánh đào thọ?"Đế Tẫn Ngôn liếc nhìn Đế Tử Nguyên, nụ cười bí hiểm thoáng qua, rồi trả lời đầy ẩn ý "Năm nay sẽ có người khác nấu mì cho điện hạ, đệ làm sao dám tranh giành thể hiện chứ."Cái liếc mắt đầy ẩn ý của Đế Tẫn Ngôn không lọt qua được mắt Hàn Diệp. Hắn nhìn sang Đế Tử Nguyên, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên "Nàng nấu?"Đế Tử Nguyên cảm nhận được ánh mắt của Hàn Diệp đang đổ dồn về phía mình. Nàng hơi ngượng ngùng, ánh mắt thoáng liếc xéo Đế Tẫn Ngôn, như muốn trách tên ranh này để lộ bí mật sớm hơn dự định. Sau đó, nàng hắng giọng, cố nén sự ngượng ngùng "Ta định đợi đến tối, nấu xong rồi mới cho chàng biết."Hàn Diệp nhìn nàng, rồi khẽ cười, trong lòng dâng lên niềm mong chờ "Vậy ta chờ mì trường thọ của nàng."Đế Tẫn Ngôn nhướng mày, giọng đầy tự tin "Tỷ yên tâm, tỷ đã học nấu một tháng rồi, tay nghề còn do đệ truyền dạy, chắc chắn sẽ ngon."Đôi mắt Đế Tử Nguyên trở nên sắc lạnh, ném cho tên nhóc trước mặt ánh mắt giận dữ, rõ ràng muốn cho tên ranh này một trận vì dám lắm lời.Hàn Diệp không nhịn được cười, khẽ lên tiếng "Được rồi, ăn thôi, không thì đồ ăn nguội mất."Ngay lập tức, Đế Tẫn Ngôn nhanh nhẹn gắp một cái bánh đào thọ, đặt vào bát của Hàn Diệp "Trước khi ăn mấy món kia, người phải ăn bánh đào thọ trước."Hàn Diệp mỉm cười, gắp chiếc bánh lên, rồi từ từ đưa vào miệng. Vị ngọt dịu của nhân hạt sen nghiền mịn hoà quyện cùng lớp vỏ bánh mềm mại, tạo nên một hương vị thanh tao và dễ chịu. Hương vị như mang theo lời chúc trường thọ và cuộc sống an lành. Hắn khẽ gật đầu, đôi môi nở một nụ cười hài lòng "Ngon lắm."Bạch Hi bên cạnh không chịu thua, nhẹ nhàng đẩy đĩa thịt viên tứ hỷ đến trước mặt Hàn Diệp "Huynh ăn thử món này đi."Hàn Diệp gắp một viên thịt lên đưa vào miệng. Hương vị đậm đà của nước sốt hòa quyện với thịt heo xay nhuyễn được vo tròn thành viên, tạo nên một lớp hương vị đậm chất truyền thống. Hắn gật đầu, vẻ mặt tỏ ra hài lòng "Ta không biết là tay nghề nấu nướng của muội cũng tốt như vậy đó."Bạch Hi khẽ cười, gãi gãi đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ lẫn ngượng ngùng "Thật ra muội định nấu mì trường thọ." nàng giải thích "Nhưng lại nghe nói Tử Nguyên tỷ giành trước rồi, nên muội đành đổi món. Nghiên Kỳ gợi ý món này cho muội, còn ở bên cạnh giúp muội."Hàn Diệp khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của mọi người.Đế Tử Nguyên thở dài, giọng nói pha chút lo lắng "Hai người làm vậy khiến ta áp lực lắm."Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên, ánh mắt hắn dịu dàng hơn, bàn tay đưa lên xoa nhẹ đầu nàng, như muốn trấn an "Không cần lo lắng, chỉ cần là nàng nấu, ta đều sẽ thấy ngon."Đế Tử Nguyên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn, làm nàng thấy tự tin hơn. Bạch Hi và Đế Tẫn Ngôn nhìn nhau cười, vì hôm nay là ngày đặc biệt nên bọn họ tình nguyện ăn bát cơm chó này.Không khí trong sảnh chính dần trở nên ấm cúng và thân thuộc, mỗi người đều cảm nhận được tình cảm ấm áp đang lan tỏa.---------Thịt viên tứ hỷ - 四喜丸子 có nghĩa là bốn phúc: phúc, lộc, thọ, hỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com