TruyenHHH.com

An Cu Lac Diep Nguoi Co Tinh Se Thanh Quyen Thuoc

Khi Bạch Thần tỉnh lại đã là hai ngày sau.

Bạch Thần ngồi trên giường nhìn quanh, phát hiện đây không phải là phòng mình ở Bạch phủ.

Sau đó, Bạch Thần nhận thấy chân khí trong người đã ổn định, mà kinh mạch dường như cũng được đả thông, hắn thử vận công, thấy nội lực tăng lên rất nhiều.

Đúng lúc này, Bạch Hi bưng chậu nước ấm bước vào, thấy Bạch Thần đã tỉnh, bèn lên tiếng hỏi "Huynh thấy thế nào rồi?"

Bạch Thần tỉnh táo lại, nhìn sang Bạch Hi "Đỡ nhiều rồi, chân khí ổn định, mà nội lực cũng tăng lên." nói đến đây, hắn nhìn quanh rồi hỏi "Đây là đâu?"

Bạch Hi vừa đặt chậu nước xuống vừa trả lời "Đây là biệt viện ở ngoại ô ngoài thành của Bạch gia, hai hôm trước, cô tổ mẫu gửi thư đến nói người đã tới đây, muốn gọi huynh đến để xem huynh luyện công thế nào rồi, nào ngờ muội vừa bước vào phòng thì thấy huynh nôn máu ngất xỉu, dọa muội sợ muốn chết, bèn đưa huynh đến đây luôn."

Bạch Hi đỡ Bạch Thần xuống giường "Huynh rửa mặt đi, cô tổ mẫu đang đợi huynh đó."

Bạch Thần xuống giường thấy chiếc mặt nạ sạch đang để trên tủ nhỏ bên cạnh đầu giường, mới phát hiện mặt nạ trên mặt hắn đã được cởi xuống.

Kế đó, thị nữ Nghiên Kỳ mang một bộ y phục sạch bước vào, giúp hắn thay y phục.

Sau khi chỉnh trang xong, Hàn Diệp cầm mặt nạ bỏ vào tay áo, rồi cùng Bạch Hi đi đến bên bờ hồ trong biệt viện.

Bạch Hi dẫn Hàn Diệp đi tới lương đình bên hồ, sau đó xoay người đi đến phòng bếp.

Trong lương đình có một người phụ nữ mặc cẩm bào đen tay hẹp, viền áo được điển xuyết tơ vàng, mái tóc đen dài cột cao, trông khí khái hào hiệp, nhưng hơn đó là uy nghiêm cao quý, đang đứng chắp tay sau lưng, quay mặt về phía hồ.

Hàn Diệp bước tới chắp tay chào "Bái kiến cô tổ mẫu."

Người phụ nữ xoay người lại nhìn hắn, chậm rãi nói "Ngồi xuống đi."

Người phụ nữ này chính là Hàn Tử Oánh, muội muội của Thái tổ Hàn Tử An, năm đó khi Thái tổ qua đời, Hàn Tử Oánh cũng rời cung du ngoạn giang hồ, từ đó không còn ai biết tung tích.

Trong những ngày tháng bà du ngoạn giang hồ, bà quen biết nhiều bằng hữu, võ công cũng tu luyện đến cấp bậc đại tông sư, tuy bà đã ngoài năm mươi nhưng dung mạo chẳng khác gì lúc còn trẻ, nếu ai không biết nhìn vào, sẽ nghĩ đang ngồi trong lương đình là tỷ đệ.

Hàn Tử Oánh đi đến bên cạnh Hàn Diệp, ra hiệu cho hắn đưa tay cho bà bắt mạch.

Hàn Diệp ngoan ngoãn đưa tay ra, bà bắt mạch xong, lạnh giọng nói "Vốn ta muốn đến kiểm tra xem con luyện công thế nào, không ngờ con cho ta một bất ngờ lớn đến vậy."

Hàn Diệp cười ngượng, ngoan ngoãn nhận lỗi nói "Diệp nhi sai rồi, xin lỗi, đã làm cô tổ mẫu lo lắng."

Vốn bà muốn mắng vài lời để tên nhóc này biết tiếc mạng của mình một chút, nhưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này làm bà chợt mềm lòng.

Hàn Diệp ngậm thìa vàng ra đời, thân phận tôn quý, vốn nên sống sung sướng vui vẻ, nhưng vì sai lầm của đời trước mà từ nhỏ đã gánh vác quá nhiều, kiềm nén bản thân, sống còn không thảnh thơi bằng những người bình thường.

Bà đưa Hàn Diệp về Bạch gia, vốn muốn nửa đời sau nó có thể sống vì bản thân, sống vui vẻ một chút, nhưng ý trời đã định, lại lần nữa kéo đứa trẻ mệnh khổ này về lại đế đô.

Bà vẫn lạnh giọng hỏi "Đêm hôm đó, có phải tên nhóc Đế gia kia nói chuyện về tỷ tỷ của nó nên mới làm con chịu đả kích như vậy?"

Hàn Diệp bị nói trúng tim đen nên hơi chột dạ, ngón tay gãi gãi má, chỉ biết cười ngượng.

Dáng vẻ này của Hàn Diệp đã chứng thực suy đoán của bà, hiện giờ thiên hạ thái bình, tên nhóc này không cần lo lắng, trong đế đô này, mối bận tâm của nó chỉ có phụ hoàng và Đế Tử Nguyên.

Hiện giờ, Hàn Trọng Viễn không có tin tức, vậy chỉ còn lại Đế Tử Nguyên.

Bà thở dài một hơi, bất lực nói "Đành vậy, đi một vòng lớn, cuối cùng hai đứa vẫn gặp lại nhau."

Bà suy nghĩ một hồi lại nói tiếp "Nếu con muốn quay về, ta cũng không ngăn cản, còn nếu con không muốn quay về, thì cứ ở lại Bạch gia, Bạch gia sẽ mãi là nhà của con."

Hàn Diệp cười ngoan ngoãn, nịnh nọt kéo tay áo bà "Đa tạ cô tổ mẫu, Diệp nhi biết cô tổ mẫu thương Diệp nhi nhất mà."

Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp "Nếu cô tổ mẫu cũng đã đến đế đô rồi, Diệp nhi có chuyện muốn cầu xin cô tổ mẫu giúp đỡ."

Hàn Tử Oánh nhìn ánh mắt cầu xin của Hàn Diệp, giật tay áo ra khỏi tay hắn, hừ một tiếng "Được voi đòi tiên." nhưng lát sau vẫn nói tiếp "Chuyện của Trọng Viễn ta sẽ dò thám thử."

Hàn Diệp cười tươi, đứng dậy chắp tay với bà "Đa tạ cô tổ mẫu."

Hàn Tử Oánh bất lực nhìn Hàn Diệp, thật là hết cách với tên nhóc này.

Lúc này, Bạch Hi bưng khay đựng bát cháo và vài món ăn kèm tới. Nàng bước vào lương đình, chào cô tổ mẫu rồi đặt khay thức ăn lên bàn.

Bạch Hi vừa bày thức ăn ra bàn, vừa nói "Huynh hôn mê hai ngày, mới tỉnh dậy chỉ nên ăn nhẹ, hơn nữa cũng đã qua giờ cơm trưa, ăn một bát cháo lót dạ trước, đến tối ăn đầy đủ hơn để bổ sung dinh dưỡng."

Hàn Tử Oánh thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ bảo "Được rồi, hai đứa con ăn xong rồi thì về đi, chỗ của ta không thích có nhiều người." nói rồi bà nhìn sang Hàn Diệp "Thỉnh thoảng ta sẽ đến kiểm tra võ công của con, cố mà luyện cho tốt, không được để tình trạng hôm nay xảy ra lần nữa."

Hàn Diệp chắp tay cúi đầu, ngoan ngoãn nói "Diệp nhi biết rồi."

Nói xong, bà xoay người rời đi.

Hàn Diệp ngồi xuống, từ từ ăn hết bát cháo.

Sau khi ăn xong, hắn chợt nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi Bạch Hi bên cạnh "Hôm nay là ngày mấy?"

Bạch Hi trả lời "Mười lăm."

Hàn Diệp nhướng mày, như nhớ ra chuyện gì, vội hỏi "Trước khi đến đây, muội có dặn người chuyển lời cho Tử Nguyên không?"

Bạch Hi sững người, lúc này mới chợt nhớ ra, hoảng hốt nói "Đêm hôm đó, tình hình cấp bách, muội chỉ vội gọi người đưa huynh đến đây nên quên mất."

Bạch Hi đứng phắt dậy, kéo tay Hàn Diệp nói "Thế chúng ta mau về thôi."

Hàn Diệp cũng vội đứng dậy "Ừm, về thôi."

Trước khi đi, Hàn Diệp vẫn không quên rút mặt nạ trong tay áo, lần nữa đeo lên mặt.

Bạch Thần và Bạch Hi nhanh chóng rời khỏi biệt viện.

Khi xe ngựa dừng trước cổng Bạch phủ thì trời cũng đã tối.

Bạch Thần vừa bước vào cổng, tiểu tư gác cửa đã vội báo lại "Thưa công tử, hai ngày nay Đế tiểu thư vẫn luôn chờ người ở thư phòng."

Bạch Thần gật đầu, tỏ ý đã biết.

Hắn bước nhanh đến thư phòng, cảnh tượng lọt vào mắt hắn là Đế Tử Nguyên ngồi trên bậc thềm ngoài cửa thư phòng, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào giữa hai gối, trông rất đáng thương.

Bạch Thần bước nhẹ nhàng tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, giơ tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng gọi "Tử Nguyên."

Đế Tử Nguyên nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn người trước mặt hồi lâu.

Bạch Thần nắm cánh tay của Đế Tử Nguyên kéo nàng đứng dậy, ngón tay vén sợi tóc rủ xuống trước trán ra sau tai nàng.

Đế Tử Nguyên chợt ôm chặt lấy Bạch Thần, vùi mặt vào ngực hắn.

Một lúc sau, hắn cảm nhận được phần áo trước ngực hơi ướt, cảm thấy chua xót lòng, hai tay ôm lấy nàng vỗ về, nhẹ giọng an ủi "Xin lỗi, ta đi hơi gấp, chưa kịp nói với nàng, đừng khóc nữa."

Đế Tử Nguyên sụt sịt mũi, hai mắt đỏ hoe rời khỏi vòng tay của hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi ngẩng đầu hỏi "Chàng lại bị thương ở đâu rồi?"

Bạch Thần hơi ngạc nhiên, định hỏi làm sao nàng biết thì lại nghe nàng nói "Hai ngày trước ta tới tìm chàng, nghe người trong phủ nói đêm trước chàng hôn mê được Tiểu Hi đưa ra khỏi phủ, cũng không biết hai người đi đâu, ta còn tưởng ......"

Hai hôm trước, nàng đến tìm Hàn Diệp, nhưng nghe người trong phủ nói hắn bị thương được tiểu thư nhà mình đưa rời phủ, cũng không biết là đi đâu.

Nàng cho người tra xét tất cả các cổng thành, quả thật ở cổng thành phía bắc có giấy thông quan của Bạch Thần và Bạch Hi, mà con đường này lại hướng về thành Hoài An, nàng cho người dò xét một đường từ cổng thành bắc đến cổng thành Hoài An, nhưng vẫn không tìm được tung tích của cỗ xe ngựa đó.

Nàng cứ tưởng hắn lại không từ mà biệt, tìm một góc an tĩnh không ai biết đến rồi từ từ chết đi.

Nhưng nàng nhớ hắn đã hứa sẽ đi dạo lễ hội lồng đèn với nàng, Hàn Diệp chưa từng thất hứa, nên nàng vẫn luôn đợi ở đây, đợi đến khi hắn đến mới thôi.

May là hắn đã bình an xuất hiện trước mặt nàng.

Bạch Thần càng nhìn dáng vẻ này của nàng, càng thấy lòng đau như cắt, giơ ngón tay lên lau đi giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt nàng.

Hắn ấm giọng an ủi nàng "Ta không sao, chỉ là trong lúc luyện công, chân khí có hơi loạn, nội lực của ta lại còn yếu không khống chế được, Tiểu Hi đưa ta đến biệt viện ngoài thành, trưởng bối trong nhà giúp ta điều chỉnh, đả thông kinh mạch, bây giờ không sao rồi. Nếu nàng không tin thì thử bắt mạch xem, có phải nội lực của ta tăng lên rồi không?"

Nói xong, Bạch Thần đưa tay phải ra, Đế Tử Nguyên giơ tay lên bắt mạch, quả thật nội lực tăng lên không ít, không giống tình trạng yếu ớt trước kia.

Lúc này, trái tim treo lơ lửng hai ngày qua của nàng mới có thể đặt xuống.

Bạch Thần xoa đầu nàng, mỉm cười nói "Được rồi, ta đi thay y phục trước, rồi chúng ta đi dạo lễ hội lồng đèn."

Đế Tử Nguyên nhìn một mảng ướt đẫm trên ngực áo của hắn, cười ngượng buông hắn ra, để hắn về phòng.

Một lúc sau, Bạch Thần ra khỏi phòng, nắm tay Đế Tử Nguyên rời khỏi Bạch phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com