TruyenHHH.com

Amour Chanceux Daerin

"Danielle?"

Nàng mím chặt môi, cố nuốt xuống cảm giác ngứa ngáy kinh khủng và bỏng rát ở cổ họng, trong khi lồng ngực thì đang căng phồng như một quả bóng bơm đầy hơi, buộc nàng phải tỉnh dậy trong sự khó chịu. Ôi trời! Đó quả là một giấc ngủ ngon— một giấc ngủ trọn vẹn mà nàng đã khao khát trong suốt ba tuần qua. Và tệ hơn là khi cơn mơ nhẹ bâng dần qua đi, thì trải nghiệm đột ngột đáp xuống mặt đất của nàng còn kinh khủng hơn cả. Nó quay cuồng, choáng váng và làm nàng rệu rã.

"Danielle. Cô có nghe thấy tôi không?"

Từ xa xăm, nàng nghe thấy giọng nói trầm ổn của ai đó đang cố gọi mình. Âm thanh ấy, mặc dù mơ hồ, bị bóp méo bởi những suy nghĩ rối loạn, vẫn vang lên đủ để khiến nàng cảm nhận được chút an ủi, giống như người này thực sự đang dang tay ra và kéo nàng lại gần với thực tại.

"Ừ..." Tiếng rên rỉ khẽ trượt khỏi môi nàng.

Hơi thở của nàng vẫn còn lạc lõng, không đều. Haerin luồn tay qua vai nàng, từ tốn nâng nàng dậy. Cho đến khi Danielle gần như ngồi thẳng và có xu hướng đổ người về phía cô, làn ranh giới ấm áp bao quanh cơ thể Haerin thoáng chốc mang đến cho nàng một cảm giác an toàn và dễ chịu: "Tôi muốn cô uống vài viên aspirin để ngăn cơn sốt."

Nàng cố mở mắt, thều thào hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Giờ ăn tối." Không còn vẻ hung hãn như ban đầu, nhưng thái độ của cô cũng chẳng phải là quá hoan nghênh: "Cô thấy đói không?"

Nàng lắc đầu, mở miệng đón hai viên thuốc cô đưa, rồi nuốt cùng vài ngụm nước. Haerin kề ly thuỷ tinh sát môi nàng: "Uống hết đi. Cô phải cấp nước."

"Tôi muốn vào phòng tắm." Danielle cau mày lại, bụng nàng đau quặn thắt.

"Uống nước xong đã." Sự kiên quyết thể hiện trong giọng nói của cô.

Nàng nghe theo lời cô, một phần vì cổ họng nàng đang khát khô, nhưng mỗi hớp nước nuốt xuống lại đau đớn như có lưỡi dao sắc nhọn cào xé bên trong. Sau khi uống cạn, nàng đặt tay lên mép đệm, đẩy chăn và đồng thời tránh ra khỏi Haerin. Nàng muốn tự mình đứng dậy, giữ lấy một chút tự chủ. Nhưng mỗi lần cố gắng, cơ thể đều mất thăng bằng, đẩy nàng ngã trở lại ghế.

Song, Danielle vẫn lắc đầu từ chối Haerin mỗi lúc cô có ý định giúp nàng: "Tôi không sao." Lần này nàng tập trung hết sức để kéo mình dậy, đồng thời loạng choạng đi ra ngoài cửa phòng. Mỗi bước chân kéo theo cơ thể nặng trĩu, lồng ngực nàng càng lúc càng căng cứng và nhức nhối, trước khi cảm thấy mọi vật xung quanh rung chuyển dữ dội. Như một người đang mộng du, nàng tựa vào khung cửa, thở hổn hển.

"Có một điều mà tôi luôn không thể chịu đựng nổi—..." Haerin đi đến từ phía sau, mang theo chiếc chăn lông cừu dày và mềm. Nàng chưa kịp phản ứng, cô đã cẩn thận quấn chăn quanh người nàng, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng nàng lên. Bước chân cô lướt nhanh qua hành lang, êm ái nhưng cũng rất chắc chắn. Điều cuối cùng nàng có thể cảm nhận là, đầu mũi mình đang cạ vào tóc Haerin, mùi nồng ấm của gỗ đàn hương quyện với vani vẩn vương quanh chóp mũi nàng.

"Cô không thể chịu đựng nổi thứ gì?" Danielle hỏi, giọng nàng nhẹ như tơ, hơi thở ấm áp gãi vào vành tai Haerin. Hai tay nàng đang bị ép chặt giữa cơ thể của chính mình và lồng ngực cô, đó là một cảm giác thân mật đến ngột ngạt.

"Một kẻ cứng đầu." Haerin cằn nhằn.

"Vậy... cô đã gặp bao nhiêu người như thế rồi?" Danielle tiếp tục, rụt rè duy trì cuộc trò chuyện. Tư thế này quá gần gũi, nàng không muốn bất kỳ khoảng lặng ngượng ngùng nào xâm nhập vào giữa hai người họ.

Haerin nghiêng đầu sang nhìn nàng, ở góc độ này có thể thấy đôi mi cong vút và đôi mắt nai khẽ nhíu lại: "Bà nội tôi và cô. Hai trái táo từ một hạt giống, nhưng cô thì không thể đổ thừa cho sự lẩm cẩm, giống như bà tôi."

"Bà Kang không lẩm cẩm." Nàng mím môi phản đối.

"Bà nội tôi chẳng bao giờ chịu chấp nhận nó, nhưng lại đủ khôn khéo sử dụng mỗi khi cần biện hộ. Dù sao cô không bênh vực bà ấy đâu. Tôi là người ở gần bà hơn." Giọng cô có chút mỉa mai. Haerin đưa nàng vào phòng vệ sinh, căn phòng sáng sủa và vô cùng ấm áp. Cô đặt nàng ngồi trên mép bồn tắm: "Cô muốn tự mình xoay xở, hay tôi nên ở lại đây để canh chừng cô?"

Danielle ngại ngùng liếc ra hành lang, ra hiệu cho cô bằng mắt, rồi vươn tay chốt then cửa ngay khi Haerin vừa bước ra ngoài, tiếng crack vang vọng trong không gian. Nàng lùi nửa bước và xoay người lại, vô tình khiến cho chiếc chăn lông cừu trượt khỏi bả vai. Thật tệ quá! Lờ đi cảm giác rùng mình, so với điều ấy, cơn buồn nôn đột ngột ập tới còn khủng hơn cả. Nàng cúi đầu xuống bệ rửa tay, bị cơn sốt vắt kiệt sức và chẳng thể quan tâm đến bất kỳ điều gì khác ngoài việc cố giữ thăng bằng.

Ở bên ngoài, Haerin cũng đang tìm cho mình một chỗ ngồi tại chân cầu thang và đợi nàng. Không phải cô không tôn trọng quyền riêng tư của Danielle, đơn giản là cô sợ nàng vấp ngã và bị chấn thương. Nàng có thể bị thương bởi tính cách bướng bỉnh... hoặc có thể là do nàng thấy ngượng. Nhưng tại một mức độ nào đó, cô luôn phải chú ý tới nàng, bởi vì hiện tại nàng đang ở trong nhà cô. Giống như là một loại trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp khiến cô buộc cô thực thi nó một cách nghiêm túc.

Hiển nhiên, Danielle cũng phải có trách nhiệm, nhưng lần này nàng đã đưa quyết định nông nổi. Nàng đang yếu, vừa lạnh và sốt, còn bị chứng sung huyết. Điều khiến cô khó chịu hơn cả là nàng đã đến thăm bà Kang trong điều kiện đó, dù khá ngạc nhiên rằng nàng vẫn đứng vững cho tới tận lúc gặp cô. Chỉ có ý chí quật cường mới có thể giữ nàng đứng vững trên đôi chân run rẩy đó.

Thành thực cô chẳng quan tâm đến cái gọi là ý chí quật cường của nàng, dù cô đang rất kiên nhẫn với thái độ bướng bỉnh ấy. Danielle dường như chẳng quan tâm đến sức khỏe của mình, điều đó thật điên rồ. Haerin nghĩ chắc hẳn nàng đã lo rằng cơn cảm lạnh sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu nàng cứ tiếp tục bận rộn như thế sau hai tuần liền. Nhưng Danielle không thể nghỉ học, không thể ngừng làm việc và cũng chịu tới bệnh viện để kiểm tra. Nàng vẫn tiếp tục đến thăm bà Kang, bất chấp mọi thứ.

Tâm trạng cô bỗng chùn xuống. Danielle đâu có liên quan gì đến sự an nguy của bà Kang. Cô tự hỏi tại sao nàng cứ muốn dính líu tới bà ấy. Là vì sự ích kỷ? Vì muốn phớt lờ cơn bệnh đang kéo dài? Hay vì cảm giác tội lỗi mà đã khiến nàng đều đặn đến thăm bà Kang mỗi tuần hai lần, hết tuần này đến tuần khác?

Cửa phòng tắm từ từ mở ra, Danielle xuất hiện, một tay nàng siết nắm cửa, tay kia quấn chặt chiếc chăn lông cừu quanh người. Khuôn mặt nàng ướt sũng như vừa tạt nước lên, những lọn tóc đọng nước rũ xuống che khuất hai gò má ửng đỏ, đôi mắt nai mê man ngước lên nhìn cô, làm nàng trông càng mảnh dẻ và yếu ớt. Dưới ánh sáng tờ mờ của hành lang, phản ứng cơ thể của Danielle còn thành thật hơn những lời nói của nàng.

Haerin không thể chống lại hình ảnh đó. Cô luôn mềm lòng trước những người cơ nhỡ. Đó là bản chất của cô, thứ đã mang lại cho cô nhiều thành công trong lĩnh vực chuyên môn. Khi người ta bị bệnh, họ cảm thấy bất an và tìm đến cô. Haerin thường làm mọi thứ có thể để xoa dịu sự bất an này, cô chữa lành nó và kiên nhẫn điều trị bệnh tật. Dù không phải lúc nào cũng đạt kết quả hoàn hảo, nhưng thất bại luôn khiến cô đau lòng.

Nhớ đến bà nội mình, một người phụ nữ đã từng tràn đây năng lượng— giờ đây mắc kẹt vĩnh viễn ở trong viện điều dưỡng, khiến cô càng thêm nhức nhối. Cô đã không thể chữa trị cho bà, dù rất cố gắng, nhưng bà vẫn khước từ mọi sự giúp đỡ của cô. Một cảm giác bất lực cuộn lên trong Haerin, nặng nề hơn bao giờ hết.

Danielle không chống trả cô, ít ra là hiện giờ. Cuộn mình trong lớp chăn mềm, chỉ chừa lại cái đầu và đôi chân mang tất, nàng đang nhìn cô như thể kẻ lạc đường cần được sự chỉ dẫn. Đôi mắt nai buồn bã cụp xuống. Nàng dường như tin tưởng sự chỉ dẫn của cô, sẵn sàng làm bất cứ điều gì cô bảo.

Đứng dậy khỏi các bậc cầu thang, Haerin đi tới trước mặt nàng: "Mọi việc ổn chứ?"

Danielle gật đầu. Quan sát đôi vai nàng đôi vai nàng run lên, dấu hiệu cho thấy cơn lạnh lại bắt đầu xâm nhập cơ thể nàng.

"Để tôi đưa cô trở lại so-pha."

Lần này, Haerin không bế Danielle; cô chỉ vòng tay quanh eo nàng và dìu nàng đi.

Cho đến lúc đứng song song với so-pha, Danielle thả mình xuống, cơ thể nàng không còn sức lực, vùi đầu vào nệm ghế, thở dốc vì cơn sốt và mệt mỏi. Haerin đứng yên bên cạnh, lặng lẽ quan sát từng cử động nhỏ của nàng. Và rồi một giọng nói nghẹt mũi truyền lên: "Họ đang chờ tôi ở Bubble Gum. Tôi cần gọi một cuộc điện thoại." Mắt nàng vẫn nhắm nghiền, trong một âm thanh rên khẽ thoát ra từ cuống họng.

"Để tôi gọi." Haerin đáp.

Nàng không cám ơn cô, cũng không cho cô số điện thoại. Nhưng Haerin chẳng mong đợi những điều đó. Cô thừa biết rằng nàng đã hoàn toàn kiệt sức và không còn đủ năng lượng để nói thêm bất cứ điều gì. Thay vào đó, cô đi tới phòng bếp, lục lọi trong thùng rác để tìm kiếm một thứ có thể dùng được. Rất nhanh, đôi mắt Haerin dừng lại ở dòng chữ in nổi trên bề mặt hộp thức ăn nhanh của nhà hàng Bubble Gum mà cô đã đặt vào tối hôm qua. Bấm số điện thoại, trao đổi một lúc rồi dập máy. Haerin mở tủ lạnh lấy bánh sandwich, đồng thời rót một ly sữa và cho cả hai vào lò vi sóng hâm nóng. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô trở lại phòng khách, ngồi bệt xuống thảm lông mềm mại trước lò sưởi, bắt đầu ăn.

Trong lúc ấy, Danielle dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ. Đây là giấc ngủ mà nàng rất cần, không hề vật vã hay lăn lộn, chỉ khẽ cử động tay và co chân như một đứa trẻ, đầu nghiêng vào thành ghế. Thỉnh thoảng, nàng lại ho khẽ. Haerin vươn tay kéo lớp chăn che kín cổ nàng. Mọi thứ xung quanh trở nên thật yên ắng, chỉ có tiếng lò sưởi kêu lách tách và tiếng nhai nhẹ nhàng của cô lấp đầy khoảng không.

Quan sát nàng, vừa hồi tưởng lại cách cô đưa nàng từ cơn bão tuyết về đây. Thật lạ lẫm khi khi nghĩ đến sự hiện diện của nàng ở trong ngôi nhà của cô. Một phần vì cô không quen có ai khác quanh quẩn bên cô, Haerin có thể thoải mái giao thiệp với tất cả mọi người, nhưng tụ tập thì không. Sau giờ làm việc, cô thích ru rú ở nhà và giết thời gian với chính mình.

Nhưng lúc này, cô không hứng thú đọc sách, nghe nhạc, hay xem phim như thường lệ. Thay vào đó, cô chỉ muốn ngồi yên và ngắm nàng. Danielle Marsh, một phụ nữ trẻ, đang đặt hết lòng tin vào sự chăm sóc của cô, quả thật khó tin và càng kỳ quái hơn khi cô yêu cầu nàng làm như thế.

Đột nhiên, Danielle giật mình tỉnh dậy. Nàng túm chặt mép chăn, ngơ ngác nhìn cô. Qua vài phút, lại ngoẹo đầu về chỗ cũ, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

"Danielle?" Haerin nhướn người tới cạnh nàng, cô thấy môi và hai má nàng vẫn đỏ phừng phừng, làn da mềm mại nóng ran. Ngồi bên mép ghế, cô quay người nàng lại, nâng khuôn mặt nàng lên và để nó tựa vào lồng ngực mình: "Uống thêm một viên aspirin đi."

"Thêm aspirin..." Nàng mím môi lẩm nhẩm theo cô. Mí mắt nàng nhấp nháy. Chúng không thật sự mở ra, nhưng cô đoán là nàng vẫn thấy được, bởi vì nàng mở miệng ngay khi cô đặt thuốc gần môi nàng. Danielle có vẻ hài lòng về điều đó, nàng hỏi bằng giọng khàn nhỏ nhẹ sau khi uống thuốc: "Còn bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ."

"Mười một giờ đêm à?" Danielle dần mở mắt. Bóng tối trong căn phòng gián tiếp trả lời nàng. Tia lửa bập bùng của lò sưởi là nguồn cung cấp ánh sáng duy nhất: "Trời vẫn chưa ngừng đổ tuyết sao?"

"Phải."

Nàng ngay lập tức lắc đầu rên rỉ: "Tôi phải về nhà."

"Nhưng không phải tối nay."

"Tôi không thể ở lại đây được."

"Tôi nghĩ chúng ta đã dàn xếp chuyện đó rồi."

Thêm một tiếng rên nữa và Danielle lăn người, một lần nữa vùi mặt vào nệm ghế, lầm bầm: "Tôi còn nhiều việc chưa làm. Tôi không thể ở lại. Không thể!"

Haerin có vẻ mất kiên nhẫn: "Cô không đi đâu hết cho đến khi tuyết ngưng rơi và đường xá được dọn dẹp sạch sẽ."

"Nhưng chỉ về nhà, tôi mới có thể làm bài tập."

"Cô đang bệnh mà." Haerin khoanh tay trước ngực.

"Tôi vẫn có thể làm được, tôi sẽ vừa nằm trên giường rồi vừa viết."

"Cô sẽ làm điều đó thế nào, khi mà cô còn chẳng thể giữ cao đầu nổi năm giây?" Cô chất vấn nàng.

"Tôi làm được." Danielle chắc chắn.

Haerin tiếp tục hỏi vặn: "Cứ cho là cô làm được đi, nhưng cũng chẳng khá hơn những gì cô đã làm suốt ba tuần qua. Nói tôi nghe, một đêm cô ngủ được bao nhiêu tiếng?"

Nàng nhún vai, lần này đã bị lung lay một chút: "Có thể là... năm tiếng."

"Và cô cho rằng vậy là đủ hả? Điều đó chưa khiến cho sức khỏe cô thêm tồi tệ sao? Cô có nghĩ nếu cô biết chăm sóc sức khỏe khi vừa nhuốm cảm, bây giờ cô đã khỏe rồi không?"

Ý muốn tranh đấu của Danielle đang cạn dần theo số giây mà Haerin dùng để răn đe nàng: "Cô nói cứ như một bác sĩ..."

"Thì tôi là bác sĩ mà."

"Ý tôi là một bác sĩ tự mãn." Nàng nói lí nhí qua kẽ răng, chẳng biết cô có nghe thấy hay không.

"Nếu cô có chút hiểu biết, Bambi ạ, thì cô sẽ phải thừa nhận rằng, cô có thể phá hoại cuộc đời mình bằng hàng ngàn cách khác nhau, trừ phi cô biết giảm bớt công việc. Và nếu không nhận ra điều đó, cô sẽ gặp rắc rối lớn đấy." Haerin lại cáu kỉnh và dậm chân đứng dậy. Đôi mắt cô mở trừng trừng, cái nhìn như muốn xuyên qua nàng. Rồi cô sải bước thẳng vào bếp, trong lúc vẫn không ngừng xả ra những lời mắng nhiếc: "Đúng là một kẻ cứng đầu!"

Cô chụp lấy cái nồi gốm, dội nước vào rồi dằn mạnh nó lên bếp ga. Cảm giác khó chịu trong người gần như bùng nổ cùng lúc với ngọn lửa: "Tại sao mình phí hơi sức với cô ta. Danielle chẳng chịu nghe lời, cứ nằng nặc làm theo ý mình." Haerin lấy tách pha trà xuống từ trên kệ: "Và như thế, điều gì sẽ xảy ra cho cô ta? Đâu liên quan gì tới mình. Cô ta là cái gì với mình chứ?" Cô vùng vằng rút một gói trà ra khỏi hộp và thả nó vào ấm, rồi giơ cao hai tay như thể đầu hàng: "Muốn tự vẫn thì cứ đi đi. Tôi không phải người trông trẻ."

Danielle tất nhiên không trả lời. Nàng chẳng nghe thấy bất kỳ từ nào Haerin nói. Trong thoáng chốc, sự tỉnh táo quay trở lại và nàng ngay lập tức cảm thấy quá nóng. Danielle gạt chăn sang một bên, chậm rãi ngồi dậy, kéo nhẹ áo len để nó tách khỏi làn da ướt đẫm mồ hôi. Vạt áo đã tuột ra khỏi chiếc quần jeans nàng đang mặc. Vì vậy, nàng khẽ đẩy cạp quần xuống, tìm kiếm một chút thoải mái.

Chiếc áo len rộng phủ xuống hông, Danielle khoanh chân theo tư thế thiền, nàng hơi chúi người ra phía trước. Tư thế này giúp nàng cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn còn rất nóng. Vì thế nàng đưa tay lên đỉnh đầu, tháo dây buộc tóc đã lỏng lẻo, để những lọn tóc đen mềm mại trượt xuống lưng như thác đổ. Ngón tay nàng chậm rãi vuốt qua mái tóc, rồi nâng chúng lên, lộ ra phần gáy trắng ngần. Tay còn lại nàng phe phẩy quạt. Danielle khép hờ mắt, hy vọng cơn nóng trong người sẽ dịu đi.

Và đó cũng là hình ảnh Haerin thấy khi cô quay trở lại. Với tách trà trên tay, cô ngỡ rằng nàng vẫn đang nằm nghỉ, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô ngây người trong giây lát. Chỉ ở đứng yên đó, nhìn chằm chằm nàng. Danielle hiện lên như một cô gái đầy sức sống, xuề xoà và quyến rũ một cách vô hình.

Không, nàng không gợi tình. Nàng chỉ đang ốm thôi. Một cảm giác lạ lẫm và xấu hổ thoáng qua, Haerin lén lút đỏ mặt, vội vã dẹp bỏ ý nghĩ chợt lóe lên. Cô bước vào phòng, đến gần lò sưởi. Danielle vẫn không cử động, chỉ khi Haerin đến gần, nàng mới mở mắt, ngơ ngác nhìn cô. Nhớ ra tư thế và trang phục lộn xộn của mình, Danielle vội vàng hạ chân xuống, kéo chăn lên phủ kín cơ thể.

"Tôi nóng." Nàng bối rối nói, không dám nhìn vào cô, nhanh tay buộc tóc lại gọn gàng.

Haerin đặt tách trà lên mặt bàn, trong tầm với của nàng, khẽ hắng giọng: "Uống cái này đi." Song, cô lại ngồi xổm xuống bên cạnh lò sưởi, không nói thêm gì nữa. Ở gần ngọn lửa làm da Haerin nứt toát và đổ đầm đìa mồ hôi, nhưng may mắn thay, nó cũng giúp cơn ngứa ngáy trong lòng cô giảm bớt đi.

Danielle liếc nhìn tách trà với vẻ nghi hoặc, nàng hỏi: "Nó là chất độc hả?"

"Tôi không có lá gan sừng sỏ như vậy đâu." Đáp bằng giọng cay nghiệt, cô vẫn chăm chú nhìn ngọn lửa bập bùng.

"Trong ba tuần qua, tôi đã uống nhiều trà đến nỗi lưỡi tôi đắng nghét và sắp mọc rễ!" Nàng co hai đầu gối vào trong chăn, khẽ mỉm cười: "Nhưng bù lại, công dụng của nó rất ổn."

Haerin ngờ ngợ nàng đang muốn làm vui lòng cô, nhưng cô thậm trí chẳng cười nổi. Cô bận với những chuyện khác trong đầu. Đột nhiên, Haerin quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Trước hết, tôi không muốn bị coi là kẻ tự mãn."

Danielle bất giác rụt cổ lại, thì ra cô đã nghe thấy lời nhận xét của nàng.

Nàng chỉ mong cô sẽ không để bụng.

Rồi Haerin tiếp tục nói, giọng cô nghiêm túc và trầm hơn: "Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, nếu luyện tập những bài tập rèn luyện theo đúng thời khóa biểu, cô sẽ nhanh chóng hồi phục."

"Có vấn đề nghiêm trọng... đang xảy ra với tôi à?" Danielle ngập ngừng hỏi, lòng nàng dấy lên một cảm giác bất an.

"Viêm phổi. Tôi đoán thế."

Danielle nhanh chóng khép mắt lại, nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí nàng. Ở thời thơ ấu, nàng đã quá quen với những cơn ốm khi sống cùng cha mẹ, nhưng viêm phổi là điều mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến: "Cô có chắc không?"

Haerin hơi nhíu mày: "Cô trông chờ điều gì khác à?"

"Không. Tôi chỉ thắc mắc thôi." Nàng cắn môi.

"Thế mà tôi tưởng cô không biết lo lắng đấy." Cô liếc nàng: "Điều qua trọng là cô phải tự biết chăm sóc mình trước. Triệu chứng của cô giống một trường hợp kinh điển. Tôi không biết chắc trừ phi cô được chụp X-quang, nhưng tôi không có dụng cụ ở đây. Nếu Penicilin có tác dụng, việc đó sẽ không cần thiết nữa."

"Bao lâu nữa thuốc sẽ phát huy tác dụng?"

"Một ngày, có thể là hai."

"Hai ngày ư?" Danielle ôm mặt: "Tin này tệ quá."

Haerin định nhắc Danielle rằng hôm nay là cuối tuần— thời gian lý tưởng để nghỉ ngơi và dưỡng bệnh. Nếu làm vậy, có lẽ chỉ cần đến đầu tuần sau, nàng sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Nhưng càng muốn nói, cô lại càng ngập ngừng. Danielle chắc chắn sẽ cự lại với cô rằng khoảng thời gian cuối tuần của nàng thật quý báu, rằng nàng phải làm việc ở nhà hàng, phải viết bài kiểm tra. Lối hành xử cứng đầu của nàng vô thức gợi Haerin nhớ lại chuỗi ngày làm việc không ngơi nghỉ của chính mình. Cô cũng từng trải qua giai đoạn đó, đầy tham vọng và tin rằng mình là thiên sứ cứu rỗi cho tất cả bệnh nhân.

Vậy, khi nào cô đã thay đổi suy nghĩ và tại sao? Cô cũng không rõ. Nhưng chắc chắn không phải vì tổn thương tâm lý, mà là do cô dần trưởng thành. Ở một thời điểm nào đó, trong sự hối hả, cô đã nhận ra rằng cuộc sống còn nhiều điều ý nghĩa hơn ngoài công việc. Đó là lúc cô mua nhà, mở một phòng khám riêng, khi cô tìm lại niềm vui trong việc đọc sách, nghe nhạc và đi du lịch.

Cũng là lúc cô thấm thía nỗi cô đơn.

Haerin duỗi thẳng hai chân, rồi co nó và khoanh lại. Cô vòng hai ôm đầu gối, lặng lẽ quan sát Danielle đang ngủ say.

Danielle tỉnh dậy một lần nữa khi đồng hồ đã điểm gần hai giờ sáng. Căn phòng khách giờ đây đã tối hơn, ngọn lửa trong bếp lò lụi dần, chỉ còn lại lớp tro và chút tàn lửa hồng, chẳng đủ làm ấm không gian xung quanh. Tuy vậy, cơ thể nàng vẫn nóng bừng, những giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện. Nàng đẩy chăn qua một bên, ngồi dậy, ôm đầu vì chóng mặt, và rồi rất nhanh lại phải nằm xuống. Đầu nàng không thích ứng kịp với chuyển động đột ngột. Giữ nguyên tư thế nằm bất động, đảo mắt tìm kiếm Haerin. Cô đang tựa nửa người trên ghế sofa, nửa còn lại rũ xuống tấm thảm lông, yên lặng như một chiếc bóng.

"Haerin?" Danielle khẽ gọi, không chắc liệu cô đã ngủ chưa.

Không có tiếng đáp trả.

Nàng chầm chậm ngồi dậy, cô cố lấy lại cảm giác khi các nhóm cơ hoạt động và đứng vững trên đôi chân của mình, nàng nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ để không đánh thức cô, băng qua hành lang và đi tới phòng tắm.

Danielle dựa người vào bồn rửa mặt, nàng đang dùng khăn tắm lau gáy thì tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo lời nói âm trầm.

"Cô ổn chứ?"

Nàng mò mẫm mở cửa vì mắt còn ướt: "Tôi không sao."

"Cô đáng ra nên đánh thức tôi." Giọng Haerin hơi gay gắt, dù rõ ràng cô không muốn thế.

Đuôi mắt nai cụp xuống, các ngón tay xoắn xuýt đan vào nhau: "Xin lỗi, chỉ là tôi thấy cô đang ngủ..."

"Thôi bỏ đi, cô ra đây được bao lâu rồi?" Haerin có vẻ dịu hơn.

"Chỉ mới vài phút thôi."

"Có thấy trong người quá nóng không?"

"Tôi cảm thấy nóng lắm. Không hiểu tại sao."

Nhìn lọn tóc ướt dính bết quanh cổ Danielle, cô luồn tay nhẹ nhàng vuốt gọn chúng ra sau gáy, vừa cảm nhận làn da nàng đẫm mồ hôi.

"Lau bằng nước ấm có đỡ hơn không?"

"Đỡ hơn một chút." Nàng đáp: "Nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi được tắm rửa, người tôi dính nhớp quá."

"Trước mắt tôi cần xem cô có đủ sức không đã." Haerin nói.

"Đâu cần sức để nằm trong bồn tắm?"

"Cần đấy, nếu cô không muốn chìm nghỉm như tàu Titanic."

Danielle bật cười khẽ, nàng dựa vào Haerin khi cô dìu nàng ngồi xuống bồn cầu để nghỉ ngơi. Đầu nàng tựa lên hông cô, chẳng buồn cử động gì.

Haerin hơi nghiêng người gọi nàng: "Danielle?"

Phải một lúc sau nàng mới đáp lại, giọng mũi ngái ngủ: "Ừ?"

"Tôi sẽ đưa cô lên lầu, có bồn tắm và giường ở trên đó."

"Không phải của cô chứ? Tôi không muốn ủ bệnh trên giường của cô."

"Không."

"Vậy thì được..."

Bế nàng lên, một tay đặt dưới hai đầu gối, tay kia vòng qua lưng Danielle, cô đưa nàng thẳng lên lầu. Ánh sáng đèn điện mập mờ từ hành lang dẫn lối. Có hai phòng ngủ đang để trống và chỉ có một được trang trí nội thất. Cô nhẹ nhàng đặt Danielle xuống giường, vào phòng tắm mở vòi nước ấm, rồi quay lại để nhường phòng tắm cho nàng. Nhưng— ánh nhìn của Danielle từ mép giường đang làm cô xao động, có gì đó ở nàng khiến Haerin rung cảm. Nó mơ hồ và quá khó để lý giải.

Cô chưa từng rung cảm với ai trước đây, Danielle là một ngoại lệ.

Một cách lơ đãng, nàng quay đầu hướng về cô. Rồi, một cách khó khăn, Danielle đứng dậy, rời khỏi giường và đi vào phòng tắm.

Haerin tránh qua một bên nhường lối cho nàng: "Cô có thể xoay xở được chứ? Cứ la lên, nếu có vấn đề."

Nàng gật đầu, đóng cửa phòng tắm lại.

Haerin đứng một lúc lâu, rồi đi về phía cửa sổ, nhìn ra khung cảnh tuyết vẫn đang rơi, đắp lên bãi cỏ, cây bách xù, cây độc cần và cây thông một tấm mền trắng. Phía không xa, nơi đèn đường đang thả một cột ánh sáng dịu dàng màu vàng, soi rọi cảnh vật tĩnh lặng, đem tới cho cô một cảm giác thật yên bình. Haerin thả mình vào khung cảnh đó, nhưng ở một góc trong tâm trí cô vẫn luôn để ý tới vệt sáng nhỏ thoát ra từ dưới khe cửa phòng tắm.

Những phút tiếp theo, Haerin rời khỏi phòng và đi xuống hành lang, đến phòng riêng mình. Cô lục tìm chiếc áo ngủ mềm mại và rộng nhất, rồi trở lại trước cửa phòng tắm.

Cô gõ tay vào cửa, gọi nàng: "Danielle, cô ổn chứ?"

"Vâng." Tiếng trả lời khẽ từ bên trong, cùng âm thanh nước chảy róc rách xuống sàn.

Haerin tựa lưng vào tường và chờ đợi. Sự im lặng kéo dài, cho đến khi Danielle yếu ớt gọi tên cô. Haerin lập tức bước vào, nàng đang cuộn mình trong chiếc khăn tắm, ngồi trên mép bồn, hướng đôi nai đáng thương lên như muốn cầu cứu cô. Đôi vai nàng để trần, rất xanh xao, nhỏ nhắn và quan trọng hơn là nàng đang run lẩy bẩy.

Có điều đó mà Haerin rất muốn nói với nàng, nhưng cô lại không thể thốt nên lời. Bằng những thao tác vụng về, Haerin giúp nàng mặc áo sơ-mi, gài cúc đến tận hông trước khi kéo cái khăn tắm ướt sũng ra và bế nàng lên giường.

Cẩn thận bọc cơ thể nàng trong hai lớp chăn lông cừu ấm áp, chỉ khi không còn thấy nàng run rẩy nữa, Haerin mới yên tâm rời đi để dọn dẹp phòng tắm. Lúc trở lại, nàng đã chìm vào giấc ngủ. Cô chạm vào da nàng, nó mát hơn trước. Cuối cùng, chừa một tia sáng nhỏ thoát ra từ sau cửa phòng tắm và từ đèn sưởi. Haerin trở về phòng mình trong trạng thái rối bời. Cô nằm thao thức, cố tái hiện lại sự khinh ghét trước đó mà cô dành cho Danielle, đan xen một loại cảm giác ngấm ngầm chấp nhận nàng, len lỏi trong tâm trí cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com